Số lần đọc/download: 459 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 22:24:52 +0700
Chương 57
Quân đội, lương thực sụt giảm nghiêm trọng. Các binh tướng lại ăn chơi sa đọa, xem ra, Dương Bách hắn phải nhanh chóng thay đổi chiến thuật, thay đổi chính sách, lấy lại lòng binh.
Thêm 4 ngày nữa, cuối cùng Dương Bách này cũng đã điều tra được nguyên lai tại sao mọi chuyện lại diễn biến như thế. Hóa ra, chính là kẻ trước đây đã giết biểu muội của mình, lòng căm thù càng them tăng vọt. Trong phút chốc mất bình tĩnh, hắn đã hạ lệnh: 3 ngày sau tấn công biên giới Lữ Minh Quốc, cấm tất cả quân binh tướng sĩ rượu chè đình đám, ai chống lệnh giết không tha.
—-3 ngày sau—
“Tấn công……” tiếng hô hào của bọn Miên Lập reo lên tựa tiếng sói tru nơi thảo nguyện mênh mong, hùng hồn khiến lòng quân chao đảo.
Nhanh chóng đóng cửa thành, đội tiễn thủ của Ngọc Diệm Sơn trang dăng đầy nơi thành cao.[Trong 7 ngày qua, hoàng đế tạm thời giao quyền cai quản thành phía Bắc Minh này cho Hoàng Linh làm chủ, tùy cơ ứng biến]
Nàng trực tiếp chỉ huy trận đánh này.
Quân đội Miên Lập nhanh chóng tiến đến cổng thành Bắc Minh, quân đội đông như kiến, bạc ngàn những cái đầu đội mão chiến. Khí khái hùng hồn, mạnh mẽ như những thiên mã. (t/g: ko phải ta khen, nhưng mà nói thế chiến thắng mới vẻ vang được chứ )
Nàng khi nhìn thấy, chỉ mỉm cười không nói gì cả. Nụ cười nửa miệng gian xảo nhưng lại yêu nghiệt bức người.
Lá cờ Miên Lập Đế quốc cao vời vợi cũng đang tiến về phía này, dẫn đầu đoàn binh là một thân ảnh thanh mảnh như thư sinh, nhưng đằng sau đó là võ công cao cường khó đoán. Nàng biết, luận về mọi mặt, hắn đã khó đối phó hơn rồi.
Chẳng mấy chốc sau, bọn chúng lấy ra một cổ máy to, cấu tạo khá đơn sơ, điểm đặc biệt là thanh gỗ to được treo ở giữa, sợi dây thừng treo nó lơ lửng. Dụng cụ ấy chính là để công thành.
Bọn chúng đẩy thanh gỗ về phía sau, và dồn hết lực đẩy về phía. Mõi lần va chạm lại tạo ra tiếng vang rầm trời. Chỉ là, cổng thành quá kiên cố, muốn phá cũng phải cần thời gian.
Trong khi đó, đội tiễn binh trên đây bắt đầu hành động. Ngạo Thiên Khai cầm lá cờ màu đỏ, tay phất xuống một cái. Hàng vạn mũi tên lao xuống như mưa, giết hết tốp này đến tốp khác.
Không để quân địch kịp trở tay, Thiên Khai cầm lên lá cờ màu xanh, lại phất xuống 1 cái, tứ phía khắp nơi, mưa đá hung hăng rơi xuống bọn chúng. Người chết, tiếng la dường như đâu đâu cũng có.
Tên Dương Bách kia cũng không đơn giản, từ đâu lấy ra chục cổ máy đá, bắn trả lại. Chỉ tiết là, nàng đã lường trước mọi chuyện, nhanh chóng cùng bọn những cao thủ tạo một màn chắn vô hình, chỉ có thể từ trong bắn ra, bên ngoài ko tài nào bắn vô được. Nó bao quanh từ tường thành đến gần như hết tường thành Bắc Minh này.
Thế nên, những tảng đá to tướng đó trúng phải màn chắn, dội ngược trở về làm đội binh của Miên Lập đế quốc bị tổn thương. Đây là gậy ông đập lưng ông nha.
Bọn chúng từ dưới chân thành, bắc than từng người, từng người leo lên hòng sát hại người của nàng. Nhưng mà, từ dưới nơi hắc binh[những sát thủ, nay đang chiến đấu gọi là hắc binh], bọn họ lấy lên một chiếc than, được cột 2 sợi dây thừng dài.
Canh ngay nơi bọn quân Miên Lập trèo lên, từ trên cao, Hắc Binh thả thang xuống, 2 sợi dây thừng kia giúp giữ cho thang ko rơi, sao đó lại kéo lên sử dụng tiếp.
Quân địch rơi như lạch bạch, chết ngay tại chỗ.
Số lượng binh lính của Miên Lập sụt giảm thấy rõ. Bọn chúng hoan mang ko ngớt. Nhân cơ hội này, nàng ra lệnh cho những Hắc Binh từ trên thành phi thân xuống trực tiếp giết bọn chúng.
Khoảng 200 tên Hắc Binh phi thân xuống từ trên cao, cảnh tượng này vô cùng hùng vĩ. Những con người vận hắc y như những con dơi hút máu đáp xuống lấy cạn huyết dịch của lũ xâm lăng.
Chẳng mấy chốc sau, chiến trường tràn ngập toàn một mùi máu tanh nồng. Xác chết như rạ, tứ chi rơi rụng không rõ cái nào của ai. Đầu, cánh tay, bàn tay, thân người bị bọn Hắc Binh tàn độc của nàng cho đứt lìa, khắp nơi toàn máu và máu.
Xác người, tứ chi, máu, cát trộn lẫn vào nhau thành một hỗn hợp bầy nhầy bốc mùi tanh nồng khó ngửi. Binh khí, đá, những thiết bị đơn giản kia nằm khắp nơi, cắm lên mặt đất, cắm lên da thiệt, ngã nghiêng trên đống xác chết.
Chỉ còn lại một tốp nhỏ ở phía xa xa kia là chưa xử lý. Trước cảnh tượng hùng vĩ như thế này, bọn chúng khiếp sợ không thôi.
Nhưng mà, trên môi của Dương Bách nở ra một nụ cười đểu giả. Mâu quang khẽ chớp, tia lửa hận thù hừng hực cháy trong đáy mắt.
“rầm rập…rầm rập” Những tiếng động bước chân của hang vạn người cứu binh của Miên Lập kịp thời đến ứng cứu.
Thiên Khai cũng nàng mi mắt khẽ nhíu, nhưng là, trong lòng 1 tia ba động cũng không có. Sương Sương từng nói: “Bọn người này không ngu ngốc như người Mông Cổ xưa. Huống chi, chủ tướng của chúng lại có thời gian dài ở Lữ Minh Quốc này. Mọi thứ trước mắt chỉ là ảo”
Nàng và Sương Sương chính là cặp bài trùng ưng ý, quân sư đúng không hổ là quân sư, đầu não của mọi tội lỗi. Tình huống này nàng vốn đã chuẩn bị trước.
Đưa mắt nhìn Thiên Khai, như hiểu ý, Thiên Khai lấy trong tay một túi bột màu vàng nhạt. Nhìn thấy ám hiệu, Hắc Binh từ dưới thành phi thân lên, và bay đi đâu đó. Một top người Hắc Binh khắc mang theo những bình to chứa thứ bột màu vàng nhạt giống như trên tay Thiên Khai.
Đưa gói bột lên cao, chờ thời cơ thích hợp mà hành động.
Và, chưa đầy khắc sau, một trận gió lớn thổi tới, hướng từ Nam lên Bắc. Gió mang lớn cuốn gói bột trên tay Thiên Khai, ngay lập tức rơi xuống trắng dã một phương.
Nhìn thấy, Hắc Binh kia đổ bột từ trong bình ra. Gió mang nó phân tán hướng bọn giặc mà bay mù mịt. Thứ bột ấy bay trong gió, rớt xuống mọi nơi, bay vào mắt bọn giặc, rơi lên quần áo chúng.
Cười thầm trong bụng, Dương Bách âm thầm khinh bỉ “Định dùng chiêu này sao? Dùng bột phân tán tầm nhìn của bọn ta à? Đừng tưởng ta ngu ngốc đến thế”
-Đi.
Tiếng hô vang của Dương Bách làm náo động bọn quân bên dưới, ầm ầm tiếng vào công thành.
Giặc đã lọt tròng, nàng ha hả cười, giọng cười ghê rợn tựa quỷ đồi hồn. Tiếng cười của sự khinh bỉ, làm cho đội binh Miên Lập càng them tức tối, đùng đùng tiến vào nhanh hơn nữa.
-Hỏa tiễn.
2 chữ này của nàng xuất ra, ngàn mũi tên lửa phóng xuống. Bọn quân lính này cư nhiên được trang bị vũ khí lợi hại hơn, chiến giáp che cao lớp lớp làm tiễn bay không thủng.
Dương Bách lại một làn nữa âm thầm khinh bỉ. Nhưng là, lời khinh bỉ chưa kịp tới, thì hắn ta kinh hoàng.
Trước mắt, một biển lửa ùng ùng cháy. Ngọn lửa đỏ rực nóng thiêu đốt, bọn quân lính không một ai thoát khỏi.
Một mùi khét, mùi tanh, lẫn vào đó nữa là mùi thơm của thịt ngậy lên đáng sợ. Bao nhiêu hỗn tạp màu sắc, mùi vị, hình ảnh, âm thanh làm cho vạn người khiếp sợ.
Màu sắc, chỉ thấy màu đỏ của lửa, màu đen của khói, màu xanh bạc của bầu trời. Mùi vị, mùi ngay ngáy của ngọn lửa, thơm thoảng thoảng cuả thịt người nướng, khen khét của những tro tàn, máu tanh nồng hòa quyện cùng nhau. Hình ảnh, âm thanh của những con người điên cuồng gào thét vì đau đớn tới chết, chạy thác loạn, dẫm đạp lên nhau để thoát khỏi biển lửa này.
-hahahahahahaha…..
Nàng lại cười, một tràn cười khủng khiếp. Giọng cười của Diêm La Thế Giang Vũ Hoàng Linh vang lên, câu hồn đoạt phách, dẫn linh hồn của con người ra khỏi thể xác một cách đau đớn nhất.
Nhưng, phía đằng xa kia, một kết giới được tạo bằng nước khiến hỏa bất xâm kia đang dần dần rời xa chạy thoát. Dương Bách hốt hoảng cùng hoang mang phi thân về Miên Lập Đế quốc, bỏ lại bao binh sĩ tử trận xa trường mà tháo chạy.
Hình ảnh kia thu hết vào mắt nàng, nhưng nàng chính là để cho tên đó sống sót. Nụ cười ngây lập tức chấm dứt, thay vào đó là tử khí bức người, đôi mắt ngập tràn tử khí đang phản chiếu phập phùng ngọn lửa đỏ, tựa như ngọn lửa trong lòng nàng.
Dương Bách hắn, cư nhiên giả điên để thoát khỏi tay nàng. Làm cho nhân dân khốn khổ, làm nghĩa phụ thập phần lo lắng, làm Lữ Minh quốc nguy nan.
Được, mối thù này nàng sẽ thay toàn bộ cư dân nơi đây trả lại cho hắn gấp bội.
Nàng không phải là một quân tử, nàng không phải nữ hiệp, nàng không phải thánh nhân trong lòng mọi người. Chỉ là, ai đối xử với nàng như thế nào, nàng nhất định sẽ đối xử với họ gấp bội như thế. Do nàng không phải đức thánh nhân, nên cách nàng làm tuyệt đối không bao giờ được gọi là thánh thiện. Hơn nữa, còn lãnh khốc, độc ác, tàn bạo, bỉ ổi, đê tiện nữa.
Lữ Minh Quốc này, đã chứa sư phụ sư mẫu, chứa nghĩa phụ và…là nơi nuôi lớn Vỹ Phong. Xem như nàng dùng cách này để trả ơn mảnh đất nuôi lớn những người ân của nàng, những người mà nàng yêu thương.