In order to heal others, we first need to heal ourselves. And to heal ourselves, we need to know how to deal with ourselves.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Thục Khách
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 61 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 655 / 6
Cập nhật: 2017-09-24 23:10:04 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Phần 4- Chương 57
hần IV - Đường về nơi đâu
Chương 57: Tiên - Ma đối địch
Edit: kenshin_duong
Beta: BW_mylove_SG
I
Khắp núi sông bao phủ một màu ảm đạm, mây đen che phủ vạn dặm, cỏ cây xơ xác, lụi tàn, ma khí bao trùm phá hủy tất cả mọi thứ, những cơn gió lạnh quét qua khắp mọi nơi, nhân gian mới chỉ bước qua tháng sáu, thế nhưng những trận tuyết lớn kinh hoàng đã nổi lên.
Trên núi Nam Hoa, hơn mười vị chưởng môn tụ hợp ở Lục Hợp điện, sắc mặt ai nấy cũng đều phủ lên một sự nghiêm trọng.
Hành Huyền nói: “Đây là do vạn ma trong Hư Thiên xuất thế gây ra.”
Ngọc Hư Tử:"Phải làm sao đây?"
Mọi người không hẹn mà đều quay đầu nhìn về một người.
Cuối cùng nàng vẫn triệu hồi vạn ma trong Hư Thiên ra, Lạc Âm Phàm nhìn về đỉnh núi ở phía xa xa, nơi đó không còn nhìn thấy những bức tường mây trắng nữa mà đã bị ánh nắng chiều đỏ rực biến thành một vùng đỏ máu, màu sắc cũng như cảnh tượng của nơi đó biểu thị cho trận chiến xoay chuyển đất trời, báo hiệu cho đọa kiếp của Lục giới đã đến.
Dù có vạn ma Hư Thiên trợ giúp, nhưng thực lực của Ma cung Cửu U vẫn không thể so được với Tiên giới, theo tin tức truyền ra thì tứ đại hộ pháp của ma cung bây giờ chỉ còn một người, chỉ cần Tiên môn đồng tâm hiệp lực cùng nhau chiến đấu, trận chiến Tiên – Ma này không phải là không có phần thắng. Nhưng mà, thắng thì như thế nào, mà bại thì đã sao, kết quả cuối cùng của trận chiến này hắn vĩnh viễn không muốn nhìn thấy.
Đó là ý trời, trong lòng tự biết rõ không thể cứu vãn được nữa, nhưng vẫn không biết tự lượng sức mình lúc nào cũng ôm ấp mong muốn có thể ngăn cản mọi chuyện lại.
Sắc mặt của Lạc Âm Phàm càng tái nhợt, lạnh lẽo hệt như trận tuyết lớn đang càn quét dưới bầu trời đông giá lạnh kia.
Lạc Âm Phàm thu tầm mắt lại, thản nhiên nói: “Những vùng quan trọng ở nhân gian phần lớn đều nằm dưới sự khống chế của chúng ta, lúc này mà Cửu U có hành động gì, đều không phải là thời cơ tốt dành cho chúng.”
Ngu Độ: “Xem ra lần này bọn chúng quá nôn nóng không thể chờ được nữa, muốn đánh bừa một trận đây.”
Thiên Ma tính tình cực đoan, lại bị ma khí nhập tâm, đây quả thật rất giống với những việc mà nàng có thể làm, Lạc Âm Phàm nói: “Mấy ngày gần đây Tiên giới xảy ra nhiều hiện tượng lạ thường, quả thật có chút không bình thường.”
Ngọc Hư Tử cũng xen lời: “Vạn ma trong Hư Thiên xuất thế mang theo ma khí mạnh mẽ, lan tràn khắp nơi, Tiên giới chịu ảnh hưởng của ma khí, cũng chẳng có gì lạ.”
Hành Huyền cũng gật đầu.
Lạc Âm Phàm trầm ngâm một hồi, nói: “ Ma tôn Cửu U, người này lai lịch thần bí, hay làm ra những việc mà mọi người không thể ngờ được. Năm đó, Nghịch Luân che mắt thiên hạ, từng lợi dụng đường hầm dưới đáy biển ở Thiên Sơn để lẻn vào Tiên môn, tấn công cả trong lẫn ngoài, ta chỉ lo lắng hắn cũng sẽ sử dụng kế sách giống như vậy một lần nữa.”
Ngọc Hư Tử cười nói: “Tôn giả đã quá lo lắng rồi, đường hầm dưới đáy biển kia không phải đã được dùng đá đa sắc và tức nhưỡng bịt kín lại rồi sao? Tình hình bây giờ đã khác ngày xưa rồi, vạn ma trong Hư Thiên không thể có khả năng mở lại nó một lần nữa được đâu.”
Mẫn Vân Trung cũng nói: “Tức nhưỡng là bảo vật của Thần giới, đá đa sắc được Nữ Oa dùng để vá trời, liệu tiên lực hoặc ma lực nào mà phá hủy được nó? Cùng lắm thì đánh nhau một trận ác liệt, nếu đã như vậy thì chúng ta còn sợ gì chứ, chúng ta chưa chắc đã thua!”
Dựa vào tình hình trước mắt cũng thấy được trận chiến này vạn vạn lần không thể thất thủ được, bởi vậy không được có một sơ hở nào, tốt nhất tập trung bố trí người cho trận đánh còn quan trọng hơn. Lạc Âm Phàm gật đầu, nhanh chóng đi thu xếp, nhưng không biết vì sao, trong lòng hắn vẫn luôn có một cảm giác bất an lúc nào cũng ẩn hiện.
Tuyết rơi càng ngày càng lớn khiến cho tầm nhìn bị thu hẹp, cực kỳ mơ hồ. Những đám mây màu đen thật dày hòa cùng với lớp sương mù cũng toàn một màu đen dày đặc, như ép cả bầu trời sụp xuống. Những trận lốc xoáy quét qua mang theo trong đó những tiêng kêu gào, than khóc hỗn loạn, thảm thiết và thê lương, vạn ma hiện thế khiến cho cả lục giới phải rung chuyển, ngay cả cô hồn dã quỷ cũng không vào được quỷ môn, đều phải chạy trốn hết.
Mấy vạn Ma binh ngự gió tiến đến, Trọng Tử và Vong Nguyệt sóng vai nhau đứng.
Mái tóc dài đỏ sậm của nàng được buộc lại chứ không búi cao lên như mọi khi, trên đỉnh đầu đội một vòng hoa bằng kim loại màu tím nho nhỏ vô cùng tinh xảo, trên chiếc vòng đó đính rất nhiều đá quý sáng rực rỡ, nhìn qua khiến cho người khác chói mắt, một chuỗi trang sức rũ thấp xuống ngang trán nàng được điểm tô bằng những viên đá quý màu đỏ sậm cực kỳ bắt mắt.
“Có làm hại tới dân chúng không?”
“Ma binh đã làm theo mệnh lệnh và dặn dò của Hoàng hậu, nhưng dù có làm như vậy chỉ sợ làm hiệu quả cũng không tốt lắm.”
Trọng Tử nhìn thế giới tối tăm mờ mịt trước mắt, không hỏi thêm gì nữa.
Ma khí lan tràn khắp nơi, tàn sát bừa bãi, phá hủy tất cả, lần này nhân gian đã phải chịu một tai kiếp rất lớn, mọi chuyện đã đi đến tình cảnh này thì còn giả từ giả bi làm gì nữa chứ, nàng làm như vậy chẳng qua là, cho giảm đi một chút đau thương, một chút tổn hại cho con người mà thôi.
Vong Nguyệt nói: “Cột mốc biên giới Lục giới một khi đã sụp đổ, trời đất sẽ quay về thời kỳ sơ khai, hỗn loạn vô cùng, cả Lục giới đều sẽ nhập ma, nàng sẽ trở thành Hoàng hậu đầu tiên của Ma giới.”
“Ngươi làm nhiều việc như vậy, chẳng lẽ cũng giống như Thiên Chi Tà chỉ muốn đem đến thành công cho ta sao?”
“Thiên Chi Tà chỉ muốn đem đến thành công ột mình nàng, về phần ta, đem lại thành công cho nàng cũng chính là thành công cho chính bản thân ta.”
Trọng Tử mờ mịt hỏi: “Sau khi Lục giới nhập ma, sẽ như thế nào?”
Vong Nguyệt nói: “Ma tộc sẽ thống trị thiên hạ, chúng ta sẽ có thêm nhiều thần dân và càng được tôn kính, sùng bái hơn nữa.”
Trọng Tử cười vô lực: “ Đây là chính là kết thúc phải không?”
“Không bao giờ có kết thúc cả.” Vong Nguyệt nghiêng mặt sang đối diện với nàng: “Không bao giờ có kết thúc, hoàng hậu của ta. Trong trời đất này vĩnh viễn không bao giờ chỉ tồn tại một mình Ma giới. Cho dù là ma giới thống trị, nhân giới thống trị và tiên giới thống trị, hay là tiên giới lẫn nhân giới bị tiêu diệt thì trước sau gì cũng sẽ có một chủng tộc khác tới thay thế chỗ của bọn họ, đóng vai những nhân vật thay thế bọn họ.”
Trọng Tử không thể suy nghĩ cũng không thể bàn luận được gì nữa, chỉ nhìn y: “Nếu như vậy thì ngay cả khi Lục giới nhập ma, cục diện cũng sẽ duy trì không được bao lâu.”
Vong Nguyệt gật đầu: “Có thể nói như vậy.”
Trong lòng chợt quặn thắt, Trọng Tử lẩm bẩm: “Một khi đã như vậy thì ngươi làm những việc này có ý nghĩa gì chứ? Vậy thì những người đã chết không phải là chết vô nghĩa hay sao?”
“Ta muốn làm ọi thứ quay trở về điểm khởi đầu một lần nữa, như vậy mới có thể mở ra và khai sáng một kỉ nguyên mới, mới có thể chứng minh được năng lực của nàng.” Vong Nguyệt thở dài: “Có đôi khi chúng ta sống cần phải có mục tiêu, nó chưa hẳn đã đúng, nhưng không có nó, chúng ta sẽ cảm thấy sự tồn tại của mình trên cõi đời này trở nên vô nghĩa.”
Trọng Tử nhìn Vong Nguyệt, dường như đây là lần đầu tiên nàng thấu hiểu con người này.
Thì ra cái gọi là Lục giới nhập ma hay Tiên môn bị tiêu diệt, người khác cho rằng đó là những chuyện trọng đại nhưng trong mắt y chẳng qua chỉ là một trò chơi mà thôi, đúng như Lạc Âm Phàm đã từng nói: ‘Tiên đạo và Ma đạo, sẽ không bao giờ cùng biến mất trên đời này được.”, “Một ngày kia nếu quả thật Ma tộc thống trị thiên hạ thì trong Ma đạo chắc chắn cũng sinh ra Tiên đạo.” bọn họ đều nhìn thấu quá rõ ràng những đạo lý như vậy. Nhưng chỉ khác là, một người đóng vai như một nhân vật trong một trò chơi bởi vậy Lục giới bị y chơi đùa trên tay, tính mạng của chúng sinh trong mắt của y chỉ nhỏ như hạt cát, tiêu diệt hay làm cho chúng sống lại được đánh đồng ngang ngửa như làm với một con kiến mà thôi. Còn một người khác lại nhất định không chịu buông tay để mặc cho vận mệnh sắp đặt sẵn như vậy, lúc nào cũng ấp ủ ước vọng cứu lấy thế giới vừa tươi đẹp, đáng yêu lại vừa chất chứa biết bao đau thương này, trong lòng biết rõ không thể thay đổi được điều này nhưng cũng không chịu buông xuôi, bỏ mặc ọi thứ trôi đi, chỉ vì không đành lòng nhìn thấy chúng sinh phải chịu khổ, phải sống trong cảnh lầm than cũng như không đành lòng nhìn thấy hàng vạn tính mạng con người bị hủy diệt trong nháy mắt, đây chính là con người tâm luôn hướng về chúng sinh, đau cùng với nỗi đau của chúng sinh, lúc nào cũng động lòng trắc ẩn, xót thương cho chúng sinh trong thiên hạ, người chính là một vị thần tiên chân chính. Ma và Tiên khác nhau, ở chính tại chỗ này được thể hiện rõ ràng nhất trên người hai người, Vong Nguyệt và Lạc Âm Phàm.
Trọng Tử đột nhiên hỏi: “ Ngươi phái Ma binh trong Hư Thiên đi đâu rồi?”
Vong Nguyệt nói: “Nàng không cần phải sốt ruột, nàng sẽ nhanh chóng có đáp án thôi.”
Biết có hỏi nữa y cũng không nói, Trọng Tử im lặng trầm mặc.
Ái Phượng Niên đến bẩm báo: “Phía trước có kết giới của Tiên môn.”
Ánh sáng màu vàng rực rỡ bao phủ, làm thành một bức tường chắn vô hình ngăn cách những trận bão tuyết và gió lốc ra bên ngoài, kết giới vô cùng vững vàng và kiên cố không gì có thể phá được, bên trong bức tường vô hình chỉ nhìn thấy vô số đệ tử Tiên môn đang đứng. Dẫn đầu là một bóng dáng vô cùng quen thuộc, bên cạnh là hơn mười vị chưởng giáo và Tiên tôn, chính là đám người Ngu Độ, Mẫn Vân Trung, Ngọc Hư Tử, Côn Luân quân, Minh cung chủ, Hành Huyền. Trác Diệu của Thanh Hoa cung với Dư chưởng môn không có mặt, chắc hẳn là hai người bọn họ đang đóng ở chỗ con đường quan trọng, để phòng ngừa Ma cung ‘giương đông kích tây’.
Trọng Tử nhìn Vong Nguyệt: “Thực lực của những người này không hề yếu, chỉ bằng sức lực của chúng ta muốn tấn công cũng không có nhiều hi vọng.”
Vong Nguyệt cũng không thèm để ý, kéo tay nàng đi tới phía trước.
Cái tên Cửu U Ma tôn, tượng trưng ột sức mạnh thần bí và thâm sâu khó lường. Con người y lúc nào cũng giống như luôn đứng phía sau lưng người khác mà quan sát hết tất cả mọi việc nhưng chưa bao giờ bộc lộ tài năng thực sự của bản thân, số lần giao đấu của y với Tiên môn ít đến đáng thương. Năm đó mọi người chỉ biết là Vạn Kiếp vô cùng mạnh nhưng lại không thể biết được Cửu U như thế nào. Nhưng mà Ma cung Cửu U lại phát triển mạnh mẽ trở nên vô cùng lớn mạnh, khiến cho người ta không thể không để ý đến y, rất nhiều người trong Tiên môn đây lần đầu tiên được nhìn thấy y, lại càng không có nhiều người biết được lai lịch của y, lúc này đối đầu với nhau, bọn họ đều lộ ra vẻ mặt nghi ngờ.
“Cửu U, ngươi cho rằng với thực lực hiện tại của Ma cung, có thể thắng được chúng ta sao?” Giọng nói rõ ràng, đạm mạc vang lên.
“Ta thì không thể, nhưng Hoàng hậu của ta thì có thể.” Một điệu cười lạnh vang lên trong bầu không khí trầm lặng
Từ xa xa, Lạc Âm Phàm đang đứng đối diện, sắc mặt hắn càng điềm tĩnh hơn so với ngày thường, hắn nhìn nàng, nói: “Nàng nhất định phải làm như vậy sao?”
Trọng Tử quét mắt nhìn qua một lượt đám người của Ngu Độ, bình thản mở miệng: “Mọi việc đã đến bước đường này, ngươi nghĩ rằng ta và ngươi còn có thể làm như thế nào nữa đây?”
Đáp án này hắn đã sớm đoán được, lúc này trong hắn không có tức giận, không có thất vọng, không vui không buồn, giống như mọi cảm xúc đã chết đi rồi, hắn chỉ thản nhiên nói: “Vậy thì ra tay đi.”
“Khoan đã.” Một người thanh niên mặc hoa phục bước ra từ trong trận thế.
Trọng Tử nhìn thấy người ấy trong lòng biết y muốn nói gì: “Trác thiếu cung chủ muốn báo thù cho phu nhân sao?”
Trác Hạo nhìn nàng: “Tố Thu đã dùng Khóa Hồn Ti với muội sao?”
“Việc này có nói thêm nữa cũng vô dụng, dù sao thì nàng ta cũng chết trên tay ta.” Vạt áo khẽ bay lên, Trọng Tử  nhẹ nhàng rời khỏi trận thế bay đến trước mặt Trác Hạo rồi dừng lại: “Ta nợ ngươi hai lần ân tình, nay thê tử của ngươi chết lại liên quan tới ta, ta cho ngươi dùng một chiêu để báo thù, xem như trả lại hết mọi ân tình cho ngươi.”
Trác Hạo gật đầu, đưa cánh tay lên.
Tiên lực tập trung lại cuốn lên giữa không trung, hóa thành vô số những đốm sáng li ti màu lam, nhẹ nhàng rơi xuống, từng đợt từng đợt giống hệt như pháo hoa tràn ngập đầy bầu trời đêm, vô cùng rực rỡ, đẹp đến động lòng người.
“Đây là ảo thuật gì vậy?”
“Cái này mà là ảo thuật sao? Đây là sát chiêu nổi danh của Thanh Hoa cung chúng ta, gọi là Hải Chi Diễm đó.”
“Thật sao? Sư huynh làm lại một lần nữa uội xem đi.”
“Muội xem đây là cái gì vậy, đây là sát chiêu đó, nếu khống chế không tốt sẽ làm người khác bị thương, huynh vừa luyện thành không được bao lâu, có thể xuất chiêu lần này đã là rất khó.” Người thiếu niên dừng lại, cười nói: “Để khi nào huynh luyện thành thạo nó rồi, mỗi ngày đều sẽ làm uội xem.”
Trọng Tử lẳng lặng đứng ở bên trong khung cảnh tuyệt đẹp đó, không hề trốn tránh cũng không chống cự, chỉ ngước mắt nhìn vào giữa không trung vô tận, để mặc cho ánh sáng rực rỡ đó bao kín lấy mình.
Vô số đốm sáng rực rỡ tựa như khuôn mặt tươi cười của người thiếu niên năm đó.
Nàng không kìm lòng được, đưa tay lên muốn chạm lấy, muốn giữ lại để cho nó không tan biến đi mất.
Không hề đau đớn, chỉ cảm giác được trong nháy mắt cơ thể nàng có một thứ gì đó bị hút ra, hồn phách bị trói buộc bây giờ có thể tự do, cảm thấy vô cùng nhẹ nhỏm.
Khóa Hồn Ti vốn là bảo vật của Nam Hoa, nhưng mà Thanh Hoa ngày xưa từng có một vị y tiên xinh đẹp, nàng đi rồi nhưng sách thuốc nàng để lại không có bệnh là gì không có cách chữa.
Mẫn Vân Trung thấy thế, giận đến run cả người: “Ngươi, đồ súc sinh này, Tố Thu dù có làm sai chuyện gì thì cũng vẫn là thê tử của ngươi, con bé đã bị ma nữ này làm hại vậy mà ngươi còn không chịu xuống tay, báo thù cho nó.”
Trọng Tử nói: “Ta sẽ không thừa nhận ân tình này của ngươi đâu.”
Trác Hạo cũng không hề để ý tới  sự quở trách và hèn mọn này, chỉ thản nhiên nói: “Ta luôn luôn muốn biết muội lúc nào cũng từ chối tình cảm của ta, đến cuối cùng là vì ai, không thể ngờ được kết quả so với suy nghĩ của ta hoàn toàn khác xa, ta đã lầm rồi. Tần Kha, Mộ Ngọc, ta đều đoán qua, thế nhưng chỉ duy nhất một người ta không hề nghĩ tới, ta không ngờ người muội yêu, lại chính là người kia.”
Trọng Tử im lặng không nói.
Những người trước mặt này, nàng không hề nợ nần gì bất cứ ai, chỉ nợ duy nhất một mình y.
“Đây cũng là lần cuối cùng, từ nay về sau, muội và ta không còn quan hệ gì nữa, dù sao đi chăng nữa Tố Thu cũng là thê tử của ta, ta không thể báo thù cho nàng, là ta vô dụng.” Trác Hạo vừa nói xong liền xoay người quay trở về.
Ánh sáng ma mị chợt lóe lên, cũng là lúc Trọng Tử nhanh chân đi trước một bước khống chế y lại.
Tất cả mọi người ở đây là những loại người nào chứ, sao lại không nhìn ra được ý đồ của y mới vừa rồi, rõ ràng là y muốn tự vẫn. Mọi người thấy thế, đều lắc đầu trầm mặc, không biết nên nói gì cho phải.
Đối với ma nữ này, y lúc nào cũng ra sức bảo vệ che chở cho nó, sự việc đã đến mức này mà y vẫn còn bảo vệ chặt chẽ đến vậy, thật không còn gì để nói nữa. Mẫn Vân Trung vừa tức giận vừa buồn phiền nhưng cũng đành cắn răng kìm tiếng mắng chửi lại, cuối cùng chỉ biết thở dài, buồn rầu không nói nổi.
Đôi mày kiếm khẽ nhíu lại, đã không còn phong thái phóng khoáng của người thiếu niên năm đó nữa, Trọng Tử đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt trên đôi mày, lần đầu tiên cũng như lần duy nhất đối với người yêu nàng thật lòng nhưng lại không ngừng bị nàng làm tổn thương này, nhỏ giọng dịu dàng: “Huynh không thể như vậy được.”
Tần Kha cũng không còn nữa, bây giờ ta chỉ còn có một mình huynh, huynh không thể như huynh ấy bỏ ta mà đi như vậy được.
Đem Trác Hạo đang bị hôn mê đưa về trong tay của đệ tử Thanh Hoa cung, Trọng Tử nhẹ nhàng nói bâng quơ: “Bây giờ dù y có báo thù cũng không có ý nghĩa gì, dù sao tiên môn cũng sẽ bị diệt, lục giới sớm muộn cũng sẽ nhập ma thôi.”
Ngu Độ nhíu mày: “Tử Ma, ngươi chết đến nơi rồi mà còn không biết hối cải sao?”
Trọng Tử nói: “Là ai phải chết, vẫn còn chưa rõ đâu.”
Ngu Độ: “Các ngươi vội vàng như vậy, chỉ bằng thực lực hiện tại của Ma cung muốn tấn công Nam Hoa là điều không tưởng, kiếm trận Tiên môn đã thiết lập sẵn rồi, các ngươi đừng nghĩ có thể xông vào đây một lần nữa.”
Trọng Tử nhìn một người đang đứng giữa đám người kia.
Lạc Âm Phàm vẫn lẳng lặng quan sát tất cả mọi chuyện xảy ra nãy giờ, nhưng không hề biểu lộ gì.
Trọng Tử cười yếu ớt: “Nếu tấn công như vậy, ắt hẳn sẽ có rất nhiều người phải chết.”
Lạc Âm Phàm gật đầu: “Vây thì ta đánh với nàng.”
Từ sau đêm hôm đó, trước mặt mọi người hắn nói muốn mang nàng đi, còn nàng lại chính miệng thừa nhận bản thân mình yêu hắn, bởi vậy việc thầy trò hai người có tình cảm với nhau đã không còn nghi ngờ gì nữa, vì thế việc này đã sớm được lan truyền ra ngoài. Đương nhiên, tất cả mọi người đều cho rằng nàng bám riết lấy hắn, mưu đồ dụ dỗ hắn không chịu buông tay, mà hắn trong tình thế bị ép buộc bất đắc dĩ không tránh được, lại không đành lòng ra tay làm tổn thương đồ đệ của mình, giống hệt như chuyện của Tuyết Lăng tiên tôn năm đó, nhưng chân tướng sự việc này cũng chỉ có hai người Ngu Độ và Mẫn Vân Trung mới biết được.
Trọng Tử nay đã là ma, làm việc gì cũng không có ai lường trước được, thế nhưng thân phận hiện tại của Lạc Âm Phàm làm sao có thể phạm sai lầm hoang đường như vậy được, đồ đệ của hắn đã không để ý đến đạo lý lẫn luân thường rồi, mà hắn lại không thể cắt đứt đoạn tình cảm sai trái này đi được, nếu để mọi người nhìn ra được tình cảm thực sự giữa hai người bọn họ, hắn làm sao có thể sống yên ổn ở Tiên giới được nữa? Trước mắt cần phải giải quyết chuyện này một cách dứt khoát, không nên để cho hắn và nghiệt chướng có bất cứ mối quan hệ nào mới phải.
Nghĩ vậy nên Mẫn Vân Trung lập tức ngăn cản: “Trong Ma cung, ngoài trừ ma nữ này ra, phía trên còn có Cửu U, chỉ sợ đây là một cái bẫy, Âm Phàm, con không thể tùy tiện ra ứng chiến.”
Ngu Độ cũng có ý muốn khuyên bảo hắn, bỗng nghe tiếng Vong Nguyệt nói: “Trọng Hoa Tôn giả là người đứng đầu Lục giới, pháp lực vô địch không ai bì kịp, chỉ có Hoàng hậu của ta mới miễn cưỡng có đủ tư cách đối đầu với Tôn giả, không bằng chúng ta đánh một trận để quyết định thắng bại, nếu Ma cung thắng, Lạc Âm Phàm không được nhúng tay vào việc này nữa, nếu Ma cung thua, ta liền lui binh, các người thấy thế nào?”
Không ai có thể tưởng tượng được Vong Nguyệt lại đưa ra cách giải quyết này, người của Tiên môn lẫn Ma tộc đều bất ngờ, ngay cả Trọng Tử cũng phải kinh ngạc nhìn y.
Ái Phượng Niên lập tức bước lên phía trước: “Thánh quân, kế sách này đối với chúng ta hoàn toàn bất lợi!”
Vong Nguyệt nghiêng mặt nhìn về phía Trọng Tử: “ Lần này Hoàng hậu công phá Nam Hoa, phá hủy cột mốc biên giới Lục giới, ý muốn của hoàng hậu cũng là không muốn làm tổn thương đến bất kỳ kẻ nào, làm như vậy cũng rất tốt.”
Trọng Tử quay sang nhìn y: “Ngươi đang châm chọc  ta sao?”
“Nếu như ta châm chọc nàng, thì phương thức này cũng rất mạo hiểm, lại không thông minh nữa.”
“Thuật pháp của ngươi cao hơn ta rất nhiều, nhưng lại muôn muốn ta đi ứng chiến lần này, có phải là muốn mượn tay hắn để giết ta không?”
“Ta đã thề trước Ma thần rồi, sẽ không bao giờ làm hại đến nàng.”
Trọng Tử không nói gì nữa.
Phía bên này Tiên môn cũng chần chừ chưa quyết định, điều kiện của Cửu U đối với Tiên môn hoàn toàn có lợi, quả thật khiến cho người ta khó có thể tin nổi. Lạc Âm Phàm là Tôn giả có thuật pháp cao nhất ở Tiên giới, đã là Kim Tiên vị, từ trước tới nay chưa bao giờ thất bại. Trong khi Trọng Tử mới chỉ tu thành Thiên Ma hơn ba năm, trận đấu này Lạc Âm Phàm nắm phần thắng trong tay rất lớn, chỉ sợ một điều duy nhất là hắn sẽ mềm lòng, không xuống tay được với đồ đệ của mình.
II
Mẫn Vân Trung nói: “Ma tộc ‘quỷ kế đa đoan’, không thể dễ dàng tin tưởng lời y nói được.”
Ngu Độ cũng hiểu được ý nghĩa sâu xa trong lời nói này, bèn nói: “Những việc như thế này làm sao có thể để cho ngươi tự mình quyết định chứ? Trước tiên hãy vượt qua được kiếm trận này rồi nói sau!”
Vong Nguyệt nói: “Đã như thế, thì bày trận đi.”
Chúng đệ tử Tiên môn nghe vậy, đều khẩn trương chuẩn bị đề phòng, đề cao cảnh giác, Ma binh cũng đỏ mắt lên chuẩn bị tiến công, Ngu Độ với Ngọc Hư Tử liếc nhìn nhau, Ngọc Hư Tử nói: “Tôn giả, có thể khởi động kiếm trận rồi.”
Lạc Âm Phàm đưa tay lên ngăn lại, chậm rãi đi ra khỏi trận thế: “Làm theo lời ngươi đi, Cửu U.”
Vong Nguyệt quay sang nói với Trọng Tử: “Mong Hoàng hậu giành được chiến thắng trở về, lấy chiến thắng đó an ủi trái tim của phu quân nàng.”
Trọng Tử cũng không từ chối, nghiêng người nhận lệnh, bay vút lên phía trước.
Thầy trò hai người đứng đối diện với nhau, nhưng mà cảm giác lúc này giữa bọn họ không biết đã sớm thay đổi từ lúc nào rồi.
Trong Trọng Hoa cung, đứa bé vì hắn mà chạy tới chạy lui châm trà, rót nước, đứa bé vùi vào trong lòng hắn làm nũng, lớn hơn một chút lại là cô gái xinh đẹp, cô gái hèn mọn và cả cô gái yêu đương bốc đồng, tất cả những hình ảnh của nàng không biết từ khi nào đã khắc sâu vào trái tim hắn, khiến cho hắn muốn quên cũng không thể nào quên được.
Nàng đã nói từng sẽ vĩnh viễn ở lại Tử Trúc Phong làm bạn với hắn, nhưng hiện tại, nàng lại đứng ở phía đối diện, là kẻ thù của hắn.
Hắn nói, hắn sẽ không bao giờ để cho người khác làm tổn thương tới nàng, nhưng chính hắn, một lần rồi lại một lần, làm tổn thương nàng sâu sắc nhất.
“Có sư phụ ở đây, không có ai dám bắt nạt con đâu.”
...
“Con nhất định sẽ cố gắng học Tiên pháp thật giỏi, giúp sư phụ đối phó với Ma tộc, bảo vệ sư phụ thật tốt!”
“Không phải bảo vệ sư phụ, mà là bảo vệ Nam Hoa, bảo vệ chúng sinh trong thiên hạ!”
“Chúng sinh có sư phụ bảo vệ rồi, con bảo vệ sư phụ, cũng chính là bảo vệ chúng sinh.”
………….
Đã từng hứa hẹn như vậy, nhưng cả hắn lẫn nàng, chưa ai giữ được lời hứa hẹn này, người bảo vệ cho nàng, quả thật rất nhiều, nhưng người bảo vệ chúng sinh, chỉ có một mình hắn mà thôi.
Đây là sai lầm của bọn họ hay là vận mệnh đã an bài như thế, mà khiến cho hắn và nàng từng bước dấn tới bước đường ngày hôm nay?
Trục Ba kiếm bỗng hiện thân từ trong không trung, phóng vào tay Lạc Âm Phàm, ánh sáng chói lọi phát ra từ thanh kiếm, trong vắt như làn nước mùa thu, tay phải của hắn cầm lấy thanh kiếm, tư thế hiên ngang, tràn đầy Tiên lực, những người có mặt trong ngoài hơn mười dặm đều có thể cảm nhận được.
Trọng Tử nâng hai tay lên, trên tay nàng liền hiện ra hai thanh kiếm một đỏ một đen, hình dáng thon dài và nhỏ nhắn.
Không hề nói thêm lời nào dư thừa, nàng bèn đánh đòn phủ đầu trước, mũi kiếm chỉ vào chỗ nào lập tức xuất hiện như hai đóa hoa sen lớn màu đỏ và màu đen, từ bên trong hai đóa sen đó những luồng ma khí màu xanh bốc lên giống hệt như ma binh đang nhảy múa cuồng loạn, nhanh chóng vây quanh người Lạc Âm Phàm, như muốn nuốt chửng cả người hắn.
Thiên ma là ma đầu mạnh nhất trong ma giới, nhưng chưa bao giờ thấy qua ma lực mạnh mẽ đến mức này, nó tràn ngập khắp cả người nàng, bao trùm phủ kín hết xung quanh.
Đợi mãi không thấy Lạc Âm Phàm xuất chiêu, mọi người trong Tiên môn đều đổ mồ hôi dõi theo.
Một tiếng vang lên thật rõ ràng, Trục Ba mang theo ánh sáng ngũ sắc rực rỡ như pháo hoa nở rộ phá tan những hình ảnh ma mị, biến thành một thanh kiếm khổng lồ dài đến mấy trượng, xoay chuyển thành tư thế chém giết, chém thẳng vào Trọng Tử, động tác vừa nhanh vừa chuẩn.
Trọng Tử cũng không lui đến nửa bước, hai thanh kiếm dài trong tay nàng rời khỏi bàn tay bay lên giữa không trung, sau đó cuộn ngược xuống bên dưới rồi lại cuốn lên, hệt như những con sóng lớn kinh hoàng trong không khí làm cho người ta sợ hãi hít thở không thông, hai dãi sa y màu đen tung bay trong gió giống như nó ẩn chứa sự sống, nhanh chóng kéo dài ra tới mấy trượng, có thể đem so với sợi xích sắt của thần chết, cuốn bay thẳng về hướng đối diện.
Ngày xưa hai kiếp thầy trò, sớm tối kề cận nguyện mãi không rời xa, hôm nay lại là kẻ địch đối đầu một mất một còn, ai có thể đoán được kết quả cuối cùng sẽ như thế nào đây?
Chỉ trong nháy mắt, hai người đã xuất ra khoảng mười chiêu, mỗi lần xuống tay đều là sát chiêu vô cùng âm hiểm, thâm độc, không hề có lấy một chút tình cảm, chính là muốn lấy mạng kẻ đối diện. Tình cảnh vô cùng nguy hiểm khiến cho những người đang xem trận chiến này đến cả thở cũng không dám thở mạnh, vừa khẩn trương lại vừa hưng phấn. Nhân vật đứng đầu Tiên - Ma quyết đấu với nhau, hệt như trận chiến năm đó của Ma tôn Nghịch Luân cùng với Thiên tôn Nam Hoa, dòng khí tụ tập lại như sóng nước xoáy xuống tái hiện lại cảnh xưa cũ.
Cuối cùng Cực Thiên thuật cũng được thi triển, chúng đệ tử Tiên môn đều hò reo hoan hô, Ngu Độ và Mẫn Vân Trung từ nãy giờ vốn bất an không yên trong lòng cứ mãi nhấp nhổm, lo lắng Lạc Âm Phàm do dự không xuống tay được, giờ phút này thấy thế mới nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng hắn cũng không làm bọn họ thất vọng.
Dưới chiêu “Tịch diệt” cuối cùng Trọng Tử cũng không chịu nổi sự tấn công mạnh mẽ của Tiên lực, lui về phía sau vài bước.
Mọi người trong Tiên môn đều lộ vẻ mỉm cười hài lòng.
Trọng Tử miễn cưỡng mới có thể đỡ được một chiêu “Tịch Diệt”, nhưng không để cho nàng thở lấy một khắc, một chiêu “Sinh tội” đã tiếp tục ập tới, Lạc Âm Phàm lạnh lùng đứng ở nơi đó, ngự kiếm phóng lên giữa không trung, niệm tiên chú kết thành tiên ấn, từng bước ép sát vào nàng, xem ra lần này hắn muốn dùng kiếm giết chết nàng ngay lập tức.
Trọng Tử tiếp một chiêu này, tuy may mắn tránh được không lãnh trọn vẹn nhưng ma lực cũng đã bị hao tổn, cuối cùng nàng chịu không nổi nữa, cả người lảo đảo, miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Trong một thoáng hoảng hốt, dường như bóng người cao cao kia cũng lay động, lảo đảo theo.
Có lẽ là nhìn lầm, bởi vì sát chiêu ‘Vãng Sinh Thiên’ đã tiếp tục đánh tới.
Đối mặt với người được mệnh danh vô tình cùng với những sát chiêu vô tình không kém, Trọng Tử cũng không có hề có một chút thất vọng hay oán trách, chỉ ra sức đối địch hết sức nghiêm túc và cẩn thận. Nàng nhanh chóng đưa tay lên lau đi vệt máu trên khóe miệng, cả người phát ra ánh sáng ma mị rực rỡ, kiễng nhẹ mũi chân, thả người nhảy lên đụn mây, giơ hai tay lên trên đỉnh đầu, vỗ nhẹ, ngay tức khắc ma khí từ bốn phương đã bị dập tắt cấp tốc tập hợp lại, âm thanh vang dội như sấm sét chấn động đất trời, bắn ra những tia sáng đỏ như máu, hai thanh kiếm như được tiếp thêm thần lực, nhanh chóng xuyên qua những đụn mây, quay lại trên tay Trọng Tử, kéo dài như hai sợi dây mảnh màu đỏ và đen mang theo những chùm sáng rực rỡ, cả bầu trời như phong ấn bằng ma chú nổi lên một màu đỏ tươi như máu, từ trên không trung chụp xuống.
Người bên dưới cũng không trốn tránh, dùng tu vi mấy trăm năm ra cứng rắn chống lại một đòn này, thế tiến công trước sau cũng chưa hề đứt đoạn, Trục Ba kiếm bỗng quét ngang một đường, kéo nàng rơi ra khỏi đụn mây.
Cánh tay trái bị kiếm khí cắt ngang qua, lập tức máu tươi chảy ra đầm đìa ướt đẫm cả quần áo trên người, may mà thân thể Trọng Tử đã sớm bị tàn phá, hốn phách của nàng bây giờ đang ký túc trong thân kiếm, cho nên chịu phải vết thương này, trừ bỏ có chút mệt mỏi, cũng không đến mức chống đỡ quá khó khăn, máu cũng rất nhanh cầm lại. Nhưng bởi vì thực lực của hai người quá chênh lệch nhau, nếu đánh thêm nữa sợ rằng có thể lộ ra sơ hở chồng chất, khiến người khác dễ dàng công kích được.
Đám người của Tiên môn thấy nàng chống đỡ khó khăn, chật vật, ai nấy đều vô cùng vui mừng, chỉ có Ngu Độ, vẻ mặt trầm xuống: “Sư đệ….đệ trúng Khóa Hồn Ti sao?”
Vạt áo trắng tinh thuần tung bay trong gió, bên cánh tay trái của hắn hiện lên vệt máu đỏ tươi.
Hắn không bị thương, tại sao lại đổ máu như vậy?
“Âm Phàm, sao lại thế này?” Sắc mặt Mẫn Vân Trung lo lắng.
Thấy vẻ mặt của hai người, mọi người liền biết chuyện này là thật, hoảng sợ vô cùng.
Khóa Hồn Ti là bảo vật của Nam Hoa, khắp ccả Tiên giới không ai không biết, không ai không hiểu nó có tác dụng gì, dùng nó chính là hại người hại mình, chính là pháp bảo chuyên dùng để áp chế những ma đầu. Đáng tiếc năm đó sư tổ phái Nam Hoa chỉ luyện thành được bảy cái, nhưng đã sử dụng hết năm cái, cho nên càng trở nên quý giá, trong những tình huống bình thường sẽ không sử dụng nó.
Pháp bảo của bổn môn, đương nhiên muốn phá giải không có gì khó khăn, hơn nữa ai có thể dùng Khóa Hồn Ti với hắn được chứ, đáp án duy nhất hắn chính là người tự dùng Khóa Hồn Ti cho chính bản thân mình.
Tiêu diệt Tử Ma là việc khẩn cấp hàng dầu, nhưng hắn lại dùng Khóa Hồn Ti với chính mình! Nếu Tử Ma chết, kết cục của hắn e là không cần nói cũng biết, mọi người chỉ biết ngước mặt nhìn nhau, không biết nên khuyên hắn thế nào.
Sau một đợt xuất chiêu, Trọng Tử bị thương đã rất nặng, máu tươi nơi đầu vai tuôn ra như suối.
Thấy Lạc Âm Phàm lại tiếp tục sử dụng sát chiêu, Mẫn Vân Trung và Ngu Độ không dám chần chừ nữa, cả hai người cùng bước lên ngăn hắn lại. Mẫn Vân Trung giận dữ quát: “Cuối cùng là ngươi muốn làm gì? Quá hồ đồ!”
Ngu Độ khuyên nhủ: “Có việc gì chúng ta từ từ bàn bạc với nhau, tội gì đệ phải làm thế….”
Vạt áo trắng bị máu đỏ thấm ướt cả một mảng lớn, sắc mặt của hắn so với quần áo trên người còn trắng hơn, Lạc Âm Phàm không để ý đến hai người, chỉ lạnh lùng nói: “Tránh ra.”
“Vô liêm sỉ! Ngươi…lại làm như thế vì nghiệp chướng này, ngươi…” Mẫn Vân Trung vội vàng di chuyển, xoay người sang nói với Ngu Độ: “Con mau phá giải cho nó…”
Ngu Độ chưa kịp ra tay đã thấy tiên lực mạnh mẽ ập tới đánh bay hai người ra chỗ khác.
Trên đầu vai, bên cạnh khóe môi, máu không ngừng chảy xuống, nhưng hắn vẫn giữ cho cả người đứng vững giữa đám mây, bất chợt cả người như bừng tỉnh, hắn giơ cánh tay trái lên, ngưng tụ tiên lực, những dòng tiên khí giữa không trung nhanh chóng tụ tập lại một chỗ.
Trọng Tử không kiềm được, nở nụ cười chua chát.
Thì ra hắn dùng Khóa Hồn Ti với chính hắn, hắn làm nàng bị thương bao nhiêu, thì cũng sẽ làm tổn thương chính hắn bấy nhiêu, hắn không thể vứt bỏ trách nhiệm đè nặng trên vai mình nhưng cũng không muốn buông tay nàng nên hắn chọn cách cùng chết với nàng!
Nàng đã sớm biết được hắn là người như thế nào rồi mà, mọi chuyện đã đến nước này, còn gì để nói nữa đây, thôi, thôi hãy quên đi!
“Ngươi cho rằng ngươi làm như vậy, ta sẽ mềm lòng, cảm kích ngươi sao?” Trọng Tử lại chịu thêm một kiếm, thân mình ngừng lại trong chốc lát: “Lạc Âm Phàm, ngươi làm như vậy, đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi, ta đã chết trên tay ngươi hơn hai lần, bây giờ ngươi làm như vậy chẳng qua chỉ là muốn chạy trốn khỏi sự áy náy dằn vặt lương tâm của ngươi  mà thôi, dù ngươi dùng cái chết để trốn tránh tất cả, ta cũng không tha thứ cho ngươi đâu.”
Không biết hắn có nghe thấy hay không, nhưng hắn lại đến trước mặt nàng, giơ kiếm lên đâm tới một lần nữa.
Trọng Tử không còn chỗ để trốn tránh, phía trước ngực bị đâm một kiếm, máu tươi bắn tung tóe lên vạt áo trắng tinh thuần của hắn, cùng lúc đó, trên ngực áo trắng tinh của hắn máu tươi cũng phun ra không ngừng, máu đỏ tươi một màu bắn tung tóe lên trên mặt hắn.
"Tôn giả!"
"Hoàng hậu!"
Cả hai bên Tiên môn và Ma cung đều có người xông lên, nhưng lại bị kết giới vô hình của hắn ngăn lại ở phía ngoài.
Máu của hắn cũng nóng như vậy sao? Trọng Tử đưa tay sờ sờ trên mặt mình, không còn chút sức lực nào ngã ngồi xuống đám mây.
Đôi đồng tử đen láy, sâu thăm thẳm của hắn trước đây có thể chứa đựng hết tất cả mọi thứ trên thế gian này, nhưng giờ phút này bên trong đáy mắt ấy lại chỉ có duy nhất hình bóng một mình nàng, hắn chỉ lẳng lặng nhìn nàng, không hề nói lấy câu nào.
Trận thế của ma cung còn kém quá xa so với tưởng tượng của hắn, mặc dù vạn ma trong Hư Thiên đã xuất thế, nhưng lại chậm chạp mãi chưa thấy bóng dáng, có lẽ là bọn chúng sẽ tấn công bằng một con đường khác, nhưng hắn đã âm thầm thu xếp mọi chuyện ổn thỏa rồi, mọi chuyện sau này, để lại cho Ngu Độ cùng mọi người tự giải quyết đi.
Đây là kết thúc rồi.
Trong mắt mọi người nàng là người có tội, nhưng trong mắt hắn nghiệp chướng của hắn còn nặng nề hơn nàng ngàn vạn lần, vậy thì hãy để cho hai tội nhân là hắn và nàng cùng nhau gánh chịu sự trừng phạt này đi.
Thân thể đau đớn nhưng ngược lại trái tim của hắn lại không hề đau đớn, chỉ cảm giác thật trống rỗng, cảm giác này rất quen thuộc với hắn, bởi hắn nhớ rất rõ ràng, nó đã từng đến với hắn một lần, đó chính là cái lần đầu tiên hắn xuống tay giết chết nàng, không sai, chính là cảm giác này, đã từng giày vò trái tim hắn kể từ giây phút nàng chết đi, bây giờ hắn mới hiểu ra được, cảm giác khi ấy chính là trái tim của hắn đã chết rồi.
Máu tươi chảy loang ra khắp mọi nơi, không còn phân biệt rõ là của hắn hay của nàng mà như hòa chung vào với nhau làm nhiễm đỏ cả một vùng mây trắng dưới lòng bàn chân, như là một đóa hoa đỏ đang nở rộ mang đầy vẻ thê lương, buồn bã.
Một câu nói kia của hắn: “Muốn giết nàng, giết ta trước.” làm cho người ta cảm động đến nhường nào, đáng tiếc ngày hôm nay nó lại trở thành một phần trong mưu tính của hắn, nhưng mọi việc đã kết thúc rồi không còn gì để tính nữa, hắn đã tự mình quyết định chấm dứt tất cả mọi thứ rồi.
Trọng Tử cười: “Ngươi dừng tay lại đi, dù ngươi có chết cùng với ta cũng chẳng có ý nghĩa gì, ta mãi mãi sẽ không bao giờ tha thứ cho ngươi, muốn ta tha thứ cho ngươi ư, trừ khi núi Nam Hoa đóng băng, dòng Tứ Hải cạn kiệt.”
Lạc Âm Phàm chậm rãi đưa kiếm lên, nhưng cánh tay của hắn lại run rẩy không thôi.
Đúng, mỗi lần xuống tay với nàng, hắn đã biết trước là sẽ có kết quả này, mỗi lần xuống tay là mỗi lần làm tổn thương nặng nề đến nàng, cũng chính là làm tổn thương triệt để bản thân hắn, đột nhiên, hắn thực sự muốn đâm một kiếm này lên trên người mình, rồi sau đó là hàng trăm kiếm, hàng ngàn kiếm, hàng vạn kiếm, tất cả những đau thương này hãy đổ hết lên người hắn đi, hắn sẽ gánh chịu hết tất cả vì nàng.
Nhưng mà, hắn vẫn giơ Trục Ba kiếm lên hướng về phía nàng.
Hắn không muốn làm tổn thương đến nàng, ngàn vạn lần cũng không, nhưng lại không thể không tổn thương nàng.
Không sao, không sao cả, hắn đã dùng Khóa Hồn Ti, hắn làm nàng tổn thương bao nhiêu, hắn cũng sẽ đau đớn bấy nhiêu lần, cho dù nàng oán hắn hận hắn như thế nào, đều không sao cả, chỉ cần nàng và hắn được cùng chết bên nhau là đủ rồi. Trong lòng hắn, trong tim hắn nàng mãi mãi vẫn là Trọng nhi của hắn.
“Sư đệ!”
“Tôn giả!”
“Vạn ma trong Hư Thiên sẽ là chiêu cuối cùng của ma cung.” Trọng Tử vận hết chút ma lực còn sót lại, đưa tay ra giữ lấy Trục Ba kiếm, chống đỡ lại tiên lực mang theo sự hủy diệt tàn nhẫn của thanh kiếm: “Ngươi một chút cũng không lo lắng sao, thật sự muốn chết cùng với ta sao?”
Cuối cùng hắn cũng chịu mở miệng: “Tiên môn có thể tự ứng phó được.”
“Ngươi lúc nào cũng tin tưởng vào bản thân mình, Lạc Âm Phàm. Ta muốn sống, ngươi lại muốn ta phải chết, ngươi cho rằng đến bây giờ rồi, ta vẫn nguyện ý cùng chết với ngươi sao?” Sức mạnh đang đè nặng trên tay nàng vẫn không giảm đi, bàn tay trắng nõn bị mũi kiếm sắc bén cứa vào, một dòng máu nhỏ chảy qua kẽ tay.
“Việc đó không còn quan trọng nữa.”
“Ma lực của Cửu U còn mạnh hơn ta gấp nhiều lần.”
Sức ép của thanh kiếm lập tức biến mất.
Quả nhiên hắn vẫn còn quan tâm đến việc này, Trọng Tử buông tay ra: “Ngươi muốn chết cùng với ta, mặc kệ ta có đồng ý hay không, đáng tiếc ma cung vẫn còn Cửu U, ngay cả ta cũng không phải là đối thủ của y, pháp lực của y cao cường hơn ta rất nhiều, ngươi nghĩ xem đám người của Ngu Độ có thể giành được mấy phần thắng? Ngươi cho rằng ngươi đã tính toán, sắp đặt hết mọi việc, cho rằng chỉ cần cùng ta đồng quy vu tận thì có thể cứu vớt được lục giới hay sao? Cửu U inh hơn so với ngươi rất nhiều, kế hoạch của y làm ngươi không thể tưởng tượng ra nổi đâu, hãy dừng tay lại đi, ngươi đã thất bại rồi.”
Lạc Âm Phàm lắc đầu.
Không thể nào, không thể có khả năng đó được, chắc chắn là nàng nói dối! Cửu U ngay cả Thiên Ma cũng chưa tu thành, làm sao có thể lợi hại như vậy được? Nàng biết rõ nhược điểm của hắn, cho nên mới cố ý nói như vậy, nàng muốn hắn phải lựa chọn, muốn hắn lại bỏ qua cho nàng!
“Tin hay không là tùy ngươi thôi.” Trọng Tử mệt mỏi, để mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.
Thanh kiếm đang phát sáng chói lòa bỗng nhiên trở nên run rẩy, lại càng chiếu rọi rõ ràng sắc mặt xám ngắt như tro tàn của hắn.
Người trước mặt hắn dường như cả người đều nhuốm máu, trước ngực, trên vai, cánh tay, sau lưng, không biết rằng đã trúng bao nhiêu kiếm của hắn, toàn thân đều là vết thương, toàn thân đều bị tàn phá, chính hắn đã đem đến cho nàng những vết thương này, kết quả nàng lại nói cho hắn biết là hắn đang suy nghĩ hảo huyền mà thôi, muốn hắn một lần lại một lần buông tha cho nàng, là vì cái gì?
Cho dù đó là lời nói dối đi chăng nữa, nhưng một kiếm này của hắn rốt cuộc vẫn không thể xuống tay được.
Cuối cùng, hắn lấy kiếm chỉ vào Trọng Tử, mặt không chút đổi sắc nhìn về người đang đứng ở phía xa xa kia: “Cửu U.”
Trọng Tử cười rộ lên.
Người này đã phải chịu đựng bao nhiêu đau đớn lẫ dằn vặt để lựa chọn giữa trách nhiệm và tình yêu, đến lúc chết mà hắn cũng phải dằn vặt như vậy sao.
Vong Nguyệt đứng xem trận chiến từ đằng xa nhìn thấy thế cũng cười nói: “Muốn ta vì hoàng hậu của ta mà xuất chiến ư? Chỉ sợ điều này bây giờ cũng không còn quan trọng nữa rồi, hoàng hậu của ta, nàng hãy trở về đi, nhiệm vụ của nàng đã hoàn thành rồi.”
Một tiếng hô vang chợt bùng nổ, trên mặt của tất cả các đệ tử Tiên môn đều phủ kín sự kinh hãi và khiếp sợ, mọi người đồng loạt nhìn về một phía.
Dòng khí xung quanh Lạc Âm Phàm có sự thay đổi, phát hiện thấy hiện tượng lạ thường, hắn mới chậm chạp quay đầu nhìn.
Phía sau, những trận bão tuyết cùng gió lốc xoáy không biết đã ngừng từ khi nào, lúc này chỉ nhìn thấy nơi giao nhau giữa đất và trời có một luồng khí màu tím khổng lồ đang bốc lên, thổi quét khắp nơi, mạnh mẽ kéo đến, luồng khí màu tím đó mang theo một luồng ánh sáng trắng thuần khiết, bốc  thẳng tắp lên tận chín tầng trời.
Hết chương 57
Trọng Tử Trọng Tử - Thục Khách