Số lần đọc/download: 872 / 8
Cập nhật: 2017-09-25 00:31:12 +0700
Chương 57: Đêm Tối Tăm, Bóng Mờ Mịt
S
ở Vân và Mặc Ngân vừa nghe thế, đồng loạt mỉm cười. Tới Yến quốc cũng đã lâu ngày, quả đã đến lúc rời đi.
“Bố trí thế nào rồi?”
“Mọi việc đã sẵn sàng.” Sở Vân mỉm cười đáp lời. Hôm qua họ mới chỉ thăm dò chứ chưa dám hành động, có điều mọi thứ đã sớm được chuẩn bị từ lâu để có thể dùng tới bất cứ khi nào.
Độc Cô Tuyệt biết trước giờ Sở Vân hành sự vô cùng ổn thỏa, lập tức gật đầu, nhìn Vân Khinh với tâm trạng vui vẻ.
“Vương gia, Hoa thừa tướng, Lâm thượng đại phu cùng Giá Hiên Nghị cầu kiến ngoài cửa.” Mọi người còn đang cười mỉm thì một gã mặc giáp rảo bước tiến vào, cung kính bẩm báo.
Độc Cô Tuyệt nghe vậy, chỉ nhàn nhạt khua tay bảo. “Không gặp, bản vương mệt rồi. Còn nữa, mai bản vương sẽ tới chào từ biệt, báo cho họ chuẩn bị trước, đồng thời cho phép ngươi để lộ đôi phần tin tức.”
“Vâng!” Kẻ mới tới đã hiểu, đây là muốn mình cố tình tiết lộ tin tức liên quan đến gian tế, anh ta liền cung kính lui ra.
Sở Vân thấy thế bèn cười. “Hôm nay Vương gia về cũng không giấu diếm việc bắt được gian tế, hẳn là vua tôi Yến quốc giờ cũng đã nghe tin. Lại thêm chúng ta ngày mai sẽ tới chào từ biệt, phen này có thể nói chắc họ sẽ yên lòng hơn.” Vào tai Độc Cô Tuyệt, hắn cười khẩy lạnh lùng, hắn vốn mong kết quả sẽ như thế.
Tay Vân Khinh không ngừng bôi thuốc cho Độc Cô Tuyệt, nhưng đôi tai cô cũng đã nghe rõ mồn một. Quả nhiên mục đích cái gã Độc Cô này đến Yến quốc chính là để nhằm vào kỹ thuật rèn sắt của họ. Đám người đứng sau giật dây mấy vụ ám sát còn chưa điều tra ra xem ai làm, hắn đã vỗ mông chạy rồi, việc đó cũng đủ cho thấy kẻ này đã dự định sẵn mưu đồ từ lâu.
Cô hiểu, Độc Cô Tuyệt vốn cũng nào có định thật sự tìm ra kẻ chủ mưu đâu. Có muốn tìm ra, cứ cho là biết cầm đầu giật dây là kẻ nào, cùng lắm cũng chỉ là biết, chứ vẫn đâu có đánh chúng được. Đánh thế nào, kiếm cớ gì để khai chiến, mấy điều ấy đều phải chờ thời cơ chính xác và chiến lược đúng đắn. Đấu nhau kiểu ‘mềm’ hay chiến kiểu ‘cứng rắn’, đó là hai việc hoàn toàn khác biệt.
Đã không tóm được bằng chứng chính xác và hữu ích, lại không cách nào đả kích kẻ địch bằng những từ ngữ đầy chính nghĩa, chi bằng ra vẻ không biết gì cả còn hơn, điều này Vân Khinh cũng nắm được phần nào.
“Nàng không tập trung!” Còn đang suy nghĩ, giọng càu nhàu cau có của Độc Cô Tuyệt đã vang lên bên tai cô. Vân Khinh ngẩng lên, đôi môi hắn đã lướt tới gần gò má, mà đám Sở Vân Mặc Ngân cũng chẳng biết đã bỏ ra ngoài tự lúc nào, chỉ còn lại hai người họ trong phòng.
Thấy tia lửa giận lấp ló trong mắt hắn, Vân Khinh rất bình thản vươn tay quẹt lấy một cục thuốc mỡ trắng bóc dính nhão nhoẹt rồi bẹt một cái, phết đầy lên mặt Độc Cô Tuyệt ngăn không cho hắn tiến lại gần. Cô vừa bôi bôi trét trét vừa dùng giọng dỗ dành dịu dàng. “Đừng động đậy.”
Độc Cô Tuyệt thiếu điều muốn lên cơn khùng luôn, hắn muốn nhân cơ hội hôn cô cơ mà. Có điều đối diện với vẻ chăm sóc tận tụy của Vân Khinh, cơn khùng của hắn chả có chỗ nào mà phát ra nổi, nên kẻ nào đó đành nhắm mắt giơ mặt ra mặc cho Vân Khinh muốn bôi muốn trét kiểu gì thì tùy, trong lòng vừa hớn hở vừa bức bối.
“Đừng cựa quậy không là thuốc sẽ không có tác dụng đâu.” Một hồi lâu sau Vân Khinh hài lòng đứng lên nhìn gương mặt Độc Cô Tuyệt trước mặt mình mà dặn dò chu đáo, dứt lời lập tức rũ áo chạy lấy người đi tìm con chồn nhỏ của cô. Nhóc con này không biết lại biến đi đâu rồi.
Mặc Ly đi lướt qua người cô để vào bẩm báo tình hình. Anh ta vừa thò một chân vào phòng lớn, mắt vừa ngó thấy dáng vẻ chủ tướng Độc Cô Tuyệt đang nằm trên ghế, các cơ mặt lập tức không ngừng giật giật vặn vẹo, khóe miệng run rẩy cố kiềm chế.
Trước mắt anh ta, vị chủ tướng oai phong lẫy lừng giờ không nhìn rõ đâu là mắt đâu là trán đâu là cằm đâu là miệng. Cả gương mặt ngoài hai cái lỗ mũi là còn nhìn thấy rõ, còn lại chỗ nào cũng bị một lớp thuốc dày thật là dày phủ lên trên. Lông mày, mắt, mũi, miệng đều biến mất, chỉ thấy một cục trắng bệch như tuyết, đã thế ngài ấy lại còn rất ngoan ngoãn nằm im không hề nhúc nhích. Trong bóng tối âm u, dáng vẻ này quả thật vô cùng đáng sợ, có thể đem ra dọa ma con nít được.
Lần đầu tiên Mặc Ly thật sự cảm nhận được Vân Khinh cô nương dường như đã nắm bắt được bí quyết lấy nhu thắng cương.
Sáng hôm sau, Sở Vân lên triều tâu trình những lời từ giã của Độc Cô Tuyệt, nói rõ đã bắt được kẻ đáng nghi, nên có thể khẳng định người hạ độc giết công chúa quận chúa các nước không phải do Yến quốc sai phái, do đó họ không còn lý do ở lại nước Yến nữa, nên hôm nay muốn cáo từ về nước.
Vua tôi Yến vương từ trên xuống dưới đã biết việc này từ hôm qua, hôm nay lên điện lại nghe lời chính thức, dĩ nhiên là được lời như cởi tấm lòng. Trước họ còn tưởng sẽ phải chiến một trận ra ngô ra khoai với nước Tần, giờ đã ‘liễu rậm hoa thưa lại có làng’[1]. Tuy là sự thể xảy ra quá nhanh chóng, có điều có thể tiễn bước vị ôn thần Độc Cô Tuyệt này thì quả là vui hết biết.
Ngay lập tức, Yến vương hạ chỉ buổi chiều mở tiệc lớn đưa chân Độc Cô Tuyệt. Triều đình Yến quốc căng thẳng lo lắng bao lâu nay, rốt cục cũng có thể nhẹ nhõm cả người.
Thời gian vun vút trôi, loáng cái đã tới buổi tối. Hoàng cung nước Yến rực rỡ ánh đèn ánh đuốc, chỉ thiếu mỗi chăng đèn kết hoa nổ pháo ăn mừng nữa mà thôi. Xem ra việc phái đoàn Độc Cô Tuyệt ra về khiến cho vua tôi nước Yến vô cùng hoan nghênh sung sướng.
Độc Cô Tuyệt mang theo hơn một trăm binh sĩ đến dự tiệc, ngoài mặt lấy cớ là sợ lại có điều gì ngoài ý muốn xảy ra, tuy đã bắt được một tên, nhưng nhỡ ra lại lòi đâu đó ra tên nữa thì hắn không chịu nổi. Thế nên Yến vương cũng chẳng nói được gì, đành phải kệ cho Độc Cô Tuyệt mang theo người của mình vào trong cung. Cũng may số người không nhiều lắm, cũng không lo Độc Cô Tuyệt có mưu đồ bất chính gì.
Chẳng qua có ai ngờ được, số người tuy không nhiều nhưng vẫn có khả năng làm được việc lớn.
Buổi tiệc tiễn đưa này diễn ra ở cung điện chính của hoàng cung, toàn bộ quần thần nước Yến đều tới dự, chỉ riêng có hoàng tử thứ bảy là vắng mặt. Yến vương không muốn tới tận phút chót vẫn chọc tức Độc Cô Tuyệt nên đã đặc biệt ra lệnh cho Thất hoàng tử phải ở lại Ly cung không được tới.
Trên chính điện, Yến vương ngồi chính giữa, quan văn một bên, quan võ một bên lần lượt ngồi xuống theo phẩm cấp của mình. Sau lưng mỗi người lại có một cô thị nữ, cô nào cô nấy mặt hạnh má đào, ngọt ngào quyến rũ, tay cầm một chiếc quạt lông nhẹ nhàng phe phẩy hầu hạ. Không khí trong điện rất nhẹ nhàng vui vẻ, ít nhiều tốt hơn hẳn so với buổi yến tiệc lần trước ở Ly cung.
“Dực Vương, Vân cô nương tới.” Vị thái giám nhất phẩm nội cung cao giọng loan báo.
Cùng với tiếng hô lớn này, bốn người lần lượt bước vào điện. Đi đầu là Vân Khinh, trên người mặc bộ váy dài màu tím nhạt, trên đầu chỉ cài một cây thoa hình đầu phượng, và Độc Cô Tuyệt vẫn mặc bộ đồ đen màu sắt. Sau lưng họ, Sở Vân và Mặc Ly đi theo.
“Mời mời… mau mau mời ngồi.”
“Dực Vương, Vân cô nương, quả thật đúng giờ quá…”
“Tới đây, ngồi cạnh quả nhân…”
Chỉ thoáng chốc, không gian đã xôn xao ồn ã những giọng nói nhiệt tình đè lên nhau, xen ngang nhau, xem ra đầy vẻ thân thiết.
Độc Cô Tuyệt lạnh lùng cười thầm, nhưng trên mặt lại hoàn toàn không có biểu hiện gì khác lạ. Hắn thản nhiên bình tĩnh bước cùng Vân Khinh tới ngồi ngay dưới Yến vương, mắt như vô tình như cố ý liếc về phía Giá Hiên Nghị ngồi đối diện mình. Bao nhiêu người tới nịnh bợ tâng bốc hắn, riêng chỉ có Giá Hiên Nghị ngồi đó không hề lên tiếng, còn có vẻ khá là cảnh giác.
“Tên cầm đầu hôm qua bắt được đã khai nhận toàn bộ. Nước Yến chịu oan uổng, bản vương xin uống trước một chén để tạm thời biểu lộ nỗi áy náy trong lòng.” Ngồi xuống rồi, Độc Cô Tuyệt đi thẳng vào vấn đề.
Yến vương thấy vậy tươi tỉnh mặt mày, xua tay cười đầy phong độ. “Có thể làm rõ mọi việc là tốt rồi, Yến quốc ta đương nhiên không phải loại người làm mấy chuyện xấu xa đó.”
“Đúng đúng đúng…” Ở dưới lập tức ào ào lên tiếng phụ họa.
Trên mặt Độc Cô Tuyệt khẽ thoáng qua một chút khinh miệt, hắn lạnh lùng gật đầu. “Nếu đã điều tra rõ mọi việc, bản vương đã quấy rầy Yến vương lâu ngày, giờ cũng nên về nước.”
“Ồ, đã không còn việc gì, Dực Vương với Vân cô nương nếu không ngại, cứ ở lại chơi thêm dăm ba ngày nữa để tìm hiểu thêm về phong tục con người Yến quốc cũng được.” Yến vương cũng khách sáo trả lời.
Vân Khinh nhìn Độc Cô Tuyệt cùng cái ông Yến vương kia câu trước câu sau khách sáo với nhau không khỏi khẽ lắc đầu. Hôm nay còn tươi cười với nhau, không biết đến mai còn cười nổi hay không. Mất đi kỹ thuật rèn sắt đỉnh cao không chỉ cho thấy Yến quốc sắp xuống dốc, mà còn đại biểu cho việc ngày nước Tần xưng bá sẽ chẳng còn xa nữa.
Ánh trăng ngại ngùng nép vào bóng tối, đêm nay âm u không chút màu sắc. Gió dìu dịu phất qua ngọn cây khiến tán lá nhẹ rung xào xạc.
Ấy thế nhưng chính vào thời khắc ánh trăng vừa khuất bóng này, một trăm tướng sĩ do Độc Cô Tuyệt dẫn theo cũng ẩn mình vào bóng đêm mà bắt đầu hành động.
Trong Ly cung, vài bóng đen thấp thoáng, lập lòe như ma quỷ.
“Nước, nước đâu…” Dưới bóng đêm mịt mùng, bỗng nhiên một giọng nói sắc nhọn hét vang trong hoàng cung Yến quốc.
Cùng với tiếng gọi lớn này, ngọn lửa bỗng rừng rực bốc cao tận trời như diều gặp gió trong Ly cung. Trong màn đêm tối đen như mực, lửa đỏ rực rỡ một vùng rọi sáng cả một góc trời.
“Thất hoàng tử còn ở bên trong…”
“Oái… Mau dập lửa…”
Chỉ trong nháy mắt, toàn bộ hoàng cung nước Yến như thể hóa thành một chảo dầu nóng đang sôi sùng sục.
“Bệ hạ, không tốt rồi, Ly cung bị cháy lớn lắm, thất hoàng tử vẫn còn ở bên trong.” Một bóng người liêu xiêu vừa chạy vừa vấp lao vào chính điện cắt ngang những lời ca điệu múa đang rôm rả.
Bàn tay Yến vương run lẩy bẩy, một chén rượu rơi xuống đất vỡ toang, một gương mặt bỗng nhiên trắng bệch, đám văn võ bách quan cũng ngẩn cả người.
“Đã đến lúc.” Vân Khinh quay đầu nhìn sắc trời tối đen như mực ngoài sân. Độc Cô Tuyệt đã ra tay rồi.
——————————————————————————————–
[1] Câu thơ này trích trong bài ‘Du Sơn Tây thôn’ của Lục Du, nhà thơ thời Nam Tống. Hai câu 3 và 4 như sau:
Sơn trùng thuỷ phúc nghi vô lộ,
Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn.
(Núi trùm khe bọc ngờ không lối,
Liễu rậm hoa thưa lại có làng.
Nguyễn Bích Ngô dịch, Thơ Lục Du, NXB Văn học, 1971, nguồn thivien.net)
Hai câu này nghĩa đen là miêu tả cảnh đang đi trong núi bỗng nhiên nhìn thấy một làng quê, nghĩa bóng muốn nói mọi việc đang khó khăn bế tắc thì bỗng dưng tình huống thay đổi trở nên tốt đẹp hơn.