The worth of a book is to be measured by what you can carry away from it.

James Bryce

 
 
 
 
 
Tác giả: Sài Kê Đản
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Ngân Phan
Upload bìa: Ngân Phan
Số chương: 81 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 6
Cập nhật: 2021-01-09 16:33:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 56: Sao Còn Dị Hơn Cả Mình Nữa?
gười anh em, cuối cùng cậu cũng hiển linh.”
Phùng Tuấn mới đi không được bao lâu, Trương Tinh Hồ hứng thú bừng bừng chạy qua phòng Hàn Đông.
“Người vừa rồi là quản lí Phùng?”
Hàn Đông kinh ngạc: “Không phải lúc nãy cậu còn chào hỏi người ta sao?”
“Tôi chỉ muốn hỏi… Cậu thân với anh ta sao?”
“Tàm tạm.”
Hàn Đông qua loa đáp một câu, lại bắt đầu nghịch một cái đèn huỳnh quang bị hư.
Trương Tinh Hồ buồn bực nhìn: “Cậu lấy mấy cái này làm gì?”
“Tôi muốn làm một cây sáo Ireland nhỏ.”
Trương Tinh Hồ xì cười một tiếng: “Sao không mua luôn cho rồi? Có bao nhiêu tiền đâu.”
Hàn Đông dừng động tác trong tay, giả bộ thanh cao nói với Trương Tinh Hồ.
“Cái này gọi là nghệ thuật đó biết chưa?”
Trương Tinh Hồ dè bỉu, khịt mũi coi thường, cả ngày mày mò mấy thứ đồng nát này mà còn kêu là nghệ thuật? Tôi thấy cậu rảnh quá mới vẽ chuyện ra làm ấy chứ!
“Đi chỗ khác chơi, không biết gì thì đừng có ở đây quấy rầy.”
Trương Tinh Hồ còn muốn ra ngoài nên trở về phòng thay quần áo.
Hàn Đông tìm tư liệu trên mạng, nghiên cứu vài ngày, hôm nay mới bắt tay vào làm. Trước tiên dùng thước đo đạc khoảng cách giữa các lỗ, rồi cẩn thận khoan… Bận bịu đến nửa đêm, một cây sáo nhỏ màu trắng bóng loáng rốt cục ra đời.
Nhìn thì ra hình ra dáng đấy, nhưng không biết thổi ra âm thanh thế nào thôi.
Hàn Đông muốn thử, nhưng nghĩ đến cách vách còn có người ngủ, nên có chút băn khoăn.
Nhắc tới cũng lạ, Hàn Đông mò mẫm làm cái này tốn hết ba bốn ngày, nhưng chưa từng thấy người anh em phòng bên bước chân ra ngoài. Hai ngày nay Hàn Đông nhàn rỗi dưỡng mông trong phòng, ngẫu nhiên nghe thấy cách vách truyền đến động tĩnh rất nhỏ, nhưng chưa bao giờ thấy cửa phòng mở ra.
Không biết có phải cố ý hay không, Hàn Đông nửa đêm cầm cây sáo mới thử âm.
Bắt đầu từ một khúc tình tứ dạt dào lãng mạn ——《tàu Titanic》.
Hàn Đông thử thổi, âm sắc trong trẻo, nhưng âm cao lại không ổn, sửa chữa một chút xong, nghe tốt hơn nhiều. Tới gần kết thúc, Hàn Đông lại nghe thấy phòng bên có động tĩnh, nhưng rất nhanh lại không còn.
Vì thế, Hàn Đông thổi xong bài 《tàu Titanic 》 thì tới 《 trang anh hùng 》 lại thổi tới 《 cưng làm Tiểu Tam vẫn ổn chứ 》… Một khúc rồi lại một khúc, thẳng đến khi thổi tới bài sở trường nhất 《 chúc mừng năm mới 》, phòng cách vách rốt cục truyền đến tiếng bước chân.
Rất nhanh, cửa bị tông vào.
“Cậu làm ầm ĩ phá giấc ngủ của tôi đấy!”
Hàn Đông buông cây sáo nhỏ, ngẩng đầu nhìn cái vị đứng ở cửa. Tướng mạo đại quý, nhân sinh có nhiều vận thế cường hãn, nhưng không có tinh vận. Bất quá chuyện này cũng khó tránh, trong giới giải trí lại mang khuông mặt quần chúng, tính cách quái gở, không biết xã giao, có thể nổi mới là lạ!
“Người anh em, cuối cùng cậu cũng hiển linh.” Hàn Đông cảm khái một câu.
Du Minh vẫn nói một câu kia: “Cậu làm ầm ĩ phá giấc ngủ của tôi đấy!”
“Tôi biết.”
“Biết còn thổi?”
Hàn Đông trưng ra giọng điệu không biết hối lỗi: “Tôi chỉ muốn giúp cậu ra ngoài hít thở không khí thôi mà.”
“Vớ vẫn.” Du Minh mặt lạnh quay về phòng.
Hàn Đông lại bảo: “Này, sao về phòng nhanh vậy?”
Du Minh không để ý đến hắn.
“Nếu cậu trở về phòng, tôi sẽ thổi tiếp á.”
Du Minh dừng bước, lạnh giọng chất vấn Hàn Đông: “Cậu rốt cuộc muốn gì?”
“Muốn giúp cậu ra ngoài.”
“Mắc gì?”
“Tôi sợ cậu nghẹn chết trong phòng.”
Du Minh hờ hững phun ra ba chữ: “Cậu có bệnh.”
Hàn Đông quả thật có bệnh, người khác càng không ưa hắn, hắn càng muốn lôi kéo người ta làm quen.
“Cậu không thấy tiếng sáo thật du dương sao? Không biết nó có thể giúp cậu càng ngủ ngon sao?”
Du Minh cuối cùng đáp lại một câu: “Tôi học vũ đạo.”
“Học vũ đạo thì sao?”
“Chỉ cần vừa nghe thấy nhạc, sẽ không kìm được mà muốn khiêu vũ.”
“Phụt ——” Hàn Đông nện giường cười lăn cười bò: “Hồi nãy tôi thổi, đừng nói cậu cứ khiêu vũ trong phòng không ngừng nha? Á há há há há há…”
Hàn Đông cười muốn tắt thở, Du Minh mặt vẫn không chút thay đổi.
“Tùy cậu.” Du Minh quay đầu trở về phòng.
Hàn Đông âm thầm oán giận: Sao tên này còn dị hơn cả mình nữa?
Phong Mang Phong Mang - Sài Kê Đản Phong Mang