He fed his spirit with the bread of books.

Edwin Markham

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 94 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 524 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 07:20:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 58
hương 58
Giai điệu từ rải rác, chậm rãi tụ lại cùng nhau, đôi mắt băng lam của Tề Nghiễn chợt lóe, tiếng đàn hắn trở nên thanh xa trầm thấp, hắn từ khảy đang chuyển sang chú cầm, giai điệu thanh lịch, ý nhị sâu sắc, giống như thanh sơn lồng lộng, lưu thủy dạt dào.
Giai điệu đang quen thuộc bỗng biến đổi một đường vút lên.
Tề Nghiễn bạc môi khẽ nhếch, hắn nhìn chằm chằm Ngự Thiên Kỳ sắc mặt ngày càng âm trầm, thủ pháp của hắn lại thay đổi, bảy mươi hai lăn phất lưu thủy.
Dõng dạc, khí thế to lớn, có kim thanh, tiếng trống, kiếm nỗ thanh, âm thanh nhân mã, chốc lại không tiếng động, ngược lại lại khẳng khái một thanh cao vút.
Cảm giác như hai quân đang đối chọi, vang tận trời xanh.
Mà lúc này, Phương Thiến nhận thấy một nguồn khó lực lớn trên huyền cầm không ngừng truyền đến, nàng nếu không lầm thì tam hoàng tử đang sử dụng nội lực trong so đấu.
Giai điệu tất nhiên theo kịp, vừa muốn nội lực của hắn trút xuống không gây thương tổn quả thật khó khắn. Phương Thiến nhìn đến Nam Cung Thương đôi môi xanh tím, nhan sắc trũng sâu, ánh mắt lạnh lùng bị đánh gãy.
Vệ Sơn một đôi mày rậm cuồng dã, mặt nhanh càng nhanh, tốc độ của hắn trên huyền cầm dần dần thong thả, trên trán bắt dầu rịn mồ hôi, bên dưới bàn hắn như yên lặng, nghiễm nhiên là đang dưỡng thần luyện công.
Phượng Điệp Y, mắt hoa đào yêu mị, từng đợt từng đợt mị ba theo gió tán đi, trở nên rõ ràng mà lạnh lẽo. Thần thái và ánh mắt của nàng trở nên chăm chú uy nghiêm, có chút sắc bén toát ra từ đôi mắt của nàng.
Mà Ngự Thiên Kỳ, đôi mắt trong trẻo mà lạnh lùng như có ba quang phiếm lãng, nhìn như tơ bong nở rộ sau đó lại quay lại hố sâu không rõ lắm con bài chưa lật của hắn.
Ngay lúc Phương Thiến nghĩ đến âm sắc của Tề Nghiễn lại còn muốn cao thêm một bậc? thì đột nhiên trào dâng trở nên nhu uyển tuyệt đẹp, giống như ngày hè gặp một cơn mưa xuân thoảng qua cảm giác thật sảng khoái. Giống như hồng mai nở rộ bên ngoài trời đông tuyết trắng, đứng cô độc thản nhiên tỏa hương thơm ngát giữa thế gian.
Chống đỡ vất vả, nỗi lòng cao vút nháy mắt khôi phục yên tĩnh, tiếng đàn cũng theo thần thái của bọn họ đều tự triển lộ, cuồng cuồng dã dã, dày dày, đạm mạc đạm mạc, sâu thẳm vô lường.
Trong lòng Phương Thiến có chút động, nàng nhìn Tề Nghiễn, không biết vì sao nàng cảm thấy cho dù hắn nói gì cũng không để lộ tâm tư.
Nàng từng nhớ rõ miêu tả tiếng đàn có một câu ngạn ngữ. Tên là “vì hoa chi tối thanh, cầm vì thanh chi tối thanh, bằng thanh tiếng động viết tối thanh vật, nghi này có lăng sương âm vận cũng.”
Mà giai điệu của Tề Nghiễn lúc này biến đổi cực nhanh, quả thực là hai thái cực, một cái hiếu chiến đầy dũng khí, một cái lạnh lùng thoát tục.
Tiếng đàn có thể biểu lộ nội tâm con người, nhìn được tâm tính của một người, nhưng nam nhân mỉm cười đang ánh đàn trước mắt một thân vân đạm phong khinh, Phương Thiến nàng không thể nhìn thấu hắn, một chút cũng không thẻ nhìn thấy.
Tiếng đàn hắn cùng con người hắn giống như không có liên quan bình thường
Người như vây, nguy hiểm, rất nguy hiểm! Nàng tuyệt đối không thể lại bị hắn liên lụy.
Trong lúc Phương Thiến đang lẩm nhẩm trong lòng, ánh mắt ma mỵ của Tề Nghiễn lưu chuyển một ánh cười truyền đến sâu trong ánh mắt đạm mạc của nàng.
Hắn muốn nhìn rõ nàng?!
Phương Thiến cả kinh, tiếng đàn của Tề Nghiễn đột nhiên dừng lại.
Hắn buông tay Phương Thiến, bắt đầu cười lanh lảnh, “Các vị đều vượt qua, mời theo tại hạ đến cửa ải thứ ba tại sân.” Hắn mở cây quạt, cười như gió xuân, thoái mái tự tại cất bước.
Trái lại, Ngự Thiên Kỳ dù là người ổn định tỉnh táo nhất, Phương Thiến cũng thấy hắn đã tổn hao nguyên khí khá nhiều, bởi vì ánh mắt hắn vốn sáng bóng nhưng nay lại có chút đục ngầu.
Tam hoàng tử này nội công sâu không lường được nha, Phương Thiến hai hàng mi gắt cùng một chỗ, nàng chằm chằm nhìn vào mười ngón tay trắng nõn, ánh mắt lạnh lùng của nàng không ngừng phát hoảng phát hoảng…
Nàng, chán ghét bị tên này kéo vào đại cục, thật sự chán ghét, thực chán ghét.Nàng nắm chặt tay trái, ánh mắt xẹt qua như gió cũng lạnh như băng…
Nàng có phải hay không nên….
Phi Khuynh Thiên Hạ Phi Khuynh Thiên Hạ - Khinh Trần Như Phong