Số lần đọc/download: 1178 / 7
Cập nhật: 2017-04-18 08:47:09 +0700
Chương 55 - Nhà Trắng Thủ Đô Washington Thứ Ba, Ngày 2 Tháng 12, 17:08 Giờ Địa Phương
D
iện thoại trên bàn giấy của tổng thống Wainright reng vang. Ông nhấc ống nghe lên.
“Thưa ngài tổng thống, có Chủ Tịch Xiao ở đầu dây bên kia. Thông dịch viên của ngài đã kết nối vào rồi và đã sẵn sàng.”
“Cám ơn cô, Margie.” Tổng thống nói. “Nối cho tôi vào đường dây đi.”
Một thoáng im lặng, rồi ngọn đèn trên điện thoại đổi từ màu vàng sang màu xanh lục.
Tổng thống cố nén không đằng hắng. Ông ta đã diễn tập trong óc cuộc điện đàm này từ cả giờ rồi, mà ông vẫn chưa tìm được cách nào để nói điều ông muốn nói.
Mọi thứ đều tùy thuộc vào cuộc điện đàm này. Nếu nó diễn ra tốt đẹp, họa chăng ông có thể làm cho Trung quốc và Ấn Độ thối lui trước khi mọi chuyện vượt khỏi vòng kiểm soát. Nếu nó diễn ra không tốt đẹp thì…
Ông nghe thanh âm già nua của lão Xiao, nói bằng tiếng Bắc Kinh. Vài giây sau, thông dịch viên của bộ Ngoại Giao lập lại lời của vị lãnh tụ Trung quốc bằng tiếng Anh. “Chào ngài buổi sáng, tổng thống Wainright. Tôi đoán là ngài gọi để xin lỗi về vụ tấn công chiếc tàu sân bay của chúng tôi.”
Ông tổng thống chợt cảm thấy sự buồn bực bốc lên. Mới vào cuộc điện đàm được ba giây thôi, mà những lời buộc tội đã bắt đầu tuôn ra rồi. Ít nhất là năm, sáu câu trả lời chợt hiện lên trong óc của ông, không một câu nào có thể làm lắng dịu tình hình cả. Ông cần một câu nói cứng rắn, mà không buộc tội.
“Việc chiếc Liêu Ninh bị mất thật là một điều bất hạnh.” Ông nói. “Mà cuộc tấn công vào chiếc USS Midway cũng thế. Chắc ngài cũng nhớ là chuyện này xảy ra hai ngày trước khi xảy ra biến cố của chiếc Liêu Ninh.”
Lại dừng lại một lúc trước khi thông dịch viên của bộ Ngoại Giao chuyển lời của lão Xiao. “Chúng tôi không có hành động gì chống lại chiếc USS Midway của quý vị cho đến khi quý vị phá hủy một chiếc vệ tinh thuộc quyền sở hữu của nước CHNDTH.”
Sự bực bội của ông tổng thống lại tăng lên một nấc nữa. Thế là hoài bảo về một cuộc đối thoại ngoại giao điềm đạm của ông đi tong rồi. Tốt lắm. Nếu lão Xiao muốn chơi trò đấu khẩu, lão sẽ sớm khám phá ra rằng những năm tháng trong Thượng Nghị Viện đã tôi luyện cho Dalton Wainright vài kỹ năng trong trò chơi đấu võ mồm này. Rồi, sau khi đã đập cho nhau đến ngây ngốc bằng những câu chữ rỗng tuếch, họ sẽ bắt đầu đàm luận một cách hữu ích.
“Thưa ngài chủ tịch Xiao,” ông nói, “các nhân viên của ngài rõ ràng là không cho ngài thông tin chính xác rồi đó. Tôi chỉ hạ lệnh bắn rơi chiếc vệ tinh của quý vị hai ngày sau khi máy bay chiến đấu của quý vị tiến hành công kích hai chiếc máy bay Mỹ đang bay một phi tuần phòng vệ, mà không có sự khiêu khích nào hết. Máy bay của các ngài bắn trước, làm thiệt mạng một phi công của chúng tôi và hủy diệt một chiếc tiêm kích F/A-18. Các lực lượng hải quân Mỹ trong khu vực không hề làm gì để gây ra một hành vi gây hấn như vậy cả.”
“Quý vị đứng về phe địch quân của chúng tôi…”
“Chúng tôi không hề đứng về phe địch quân của quý vị.” Tổng thống gắt lên. “Tôi hạ lệnh cho chiếc USS Midway tiến vào vịnh Bengal như một lực lượng ổn định. Khi ấy, tôi hi vọng rằng các chiến hạm và máy bay của chúng tôi có thể tạo thành một lớp giảm xóc giữa lực lượng Trung quốc và Ấn Độ trong vùng. Để cho hai nước của quý vị có cơ hội hạ hỏa và tìm đến các giải pháp hòa bình hơn.”
Vài giây sau, lời của lão thủ tướng được phiên dịch. “Thưa ngài tổng thống, tôi lấy làm lạ là ngài nói về hòa bình. Quý vị vừa tiêu diệt mọi chiếc chiến hạm và máy bay trong biên đội của chiếc Liêu Ninh. Quý vị không phải chỉ đánh hỏng chiến hạm và máy bay của chúng tôi. Quý vị đã hủy diệt chúng rồi. Quý vị đã đánh trực tiếp vào những khí tài chiến lược tối quan trọng của nước tôi. Quý vị đã làm thương tổn lực lượng phòng vệ quốc tế của Trung quốc. Thế mà bây giờ ngài lại còn đóng vai làm kẻ hòa giải sao?”
Wainright cảm thấy các ngón tay mình đang nắm ống nghe thật chặt. Ông cố gắng giữ giọng nói bình hòa. “Như thế nào việc này xảy ra đã không còn quan trọng nữa rồi.” Ông nói. “Điều quan trọng là chúng ta sẽ làm gì kế tiếp. Chúng ta có nên tiếp tục đi trên con đường này không? Hay chúng ta hợp tác để tìm một giải pháp cho cơn khủng hoảng này?”
“Ngài không thể nào bắt cá hai tay được.” Lão Xiao nói qua thông dịch viên. “Vị John Adams (*) của nước ngài đã từng nói ‘một tay cầm kiếm, một tay cầm cành ô-liu’. Nhưng cả hai chúng ta đều biết, thưa Tổng thống Wainright, rằng ngài không phải là John Adams. Và nếu phải nói thẳng, ngài cũng còn chưa được như người con yếu hơn của ông ấy, John Quincy Adams, nữa.”
(* John Adams là một trong những người cha lập quốc của Mỹ, là vị tổng thống thứ nhì sau George Washington. Ông là phụ thân của tổng thống thứ sáu, John Quincy Adams)
Những lời này không chỉ gây tổn thương. Chúng còn bỏng rát như chất a-xít. Bởi vì chúng là lời nói thật.
Nếu do người nào khác nói ra, chúng đã không tạo tổn thương đến thế. Nếu do một tên công chức hạng trung nói ra, Wainright có thể phớt lờ đi như lời nói khoác mang theo ý xấu. Nhưng mà lão Xiao Qishan không phải là một tên công chức hạng xoàng. Lão đã già rồi và đã đến lúc cuối trong cuộc đời chính trị của lão, nhưng mà sự nghiệp chính trị ấy vẻ vang ra sao chứ.
Lão Xiao đã bỏ công sức ra để lôi kéo Trung quốc vào thế kỷ 21 nhiều hơn bất cứ người nào khác, còn sống hay đã chết. Lão xứng đáng có chỗ đứng trong lịch sử. Người ta sẽ nhớ đến lão như một vị lãnh tụ vĩ đại. Một người có tầm nhìn xa, dám làm và đem lại kết quả.
Dalton Wainright không có chút ảo tưởng nào về chỗ đứng của mình trong lịch sử. Ông ta không phải là một lãnh tụ vĩ đại. Trong tương lai, nếu người ta có nhớ đến ông, ông cũng chỉ là một lời chú thích trong sự nghiệp của những nhân vật vĩ đại hơn mà thôi. Ông biết rõ điều này và sự hiểu biết ấy không dễ chịu chút nào.
Tuy nhiên ông vẫn cố gắng che đậy sự giận dữ và đau đớn trong thanh âm. Ông nói vào điện thoại. “Tôi không phải là John Adams. Mà như ngài đã nhã nhặn chỉ ra, tôi cũng không phải là John Quincy Adams. Tôi chỉ là một người thấp kém, ngồi trên một chiếc ghế to quá cỡ của mình thôi. Nhưng xin ngài đừng lầm, thưa ngài chủ tịch Xiao, tôi đang ngồi trên chiếc ghế này. Tôi không nghĩ là mình sẽ lãnh đạo nước tôi một cách khôn ngoan và vĩ đại, nhưng mà tôi quả thật đang lãnh đạo nó mà.”
Các ngón tay ông bám chặt vào ống nghe đến đau nhức. “Cho dù tôi có bao nhiêu khuyết điểm, tôi vẫn sẽ chu toàn nhiệm vụ của mình. Tôi sẽ không chấp nhận các sự đe dọa nào vào nền an ninh quốc gia tôi. Và tôi sẽ không chấp nhận những cuộc tấn công không có khiêu khích vào các đồng minh của Liên Bang Hoa Kỳ.”
Bản phiên dịch của câu trả lời của thủ tướng Xiao vang lên vài giây sau. “Có phải ngài muốn nói là Trung quốc không phải là đồng minh của Hoa Kỳ không?”
“Điều đó hoàn toàn tùy thuộc vào các vị.” Tổng thống nói. “Nhưng nếu quý vị muốn được đối xử như đồng minh của chúng tôi, thì đã đến lúc quý vị nên hành động như một đồng minh của chúng tôi rồi đó.”
Có một khoảng cách dài trước khi lời của lão Xiao vang lên xuyên qua thông dịch viên. “Đó có phải là tiếng lưỡi đao khua lên trong vỏ không vậy, thưa ngài tổng thống? Ngài muốn nói gì chứ? Có phải ngài định dọa nạt tôi bằng những lời bóng gió không?”
Nắm đấm của Wainright đập mạnh xuống mặt gỗ bóng loáng của bàn giấy Resolute. “Trời ạ! Tôi không có bóng gió gì hết. Tôi không muốn nói gì hết. Tôi đang nói thẳng ra đây này. Nước Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa đang ở gần trạng thái chiến tranh với Liên Bang Hoa Kỳ một cách vô cùng nguy hiểm. Cái này có đủ rõ ràng cho ngài chưa, thưa ngài chủ tịch? Chiến tranh đó!”
Ông có thể nghe thanh âm của mình vang lên cao, mang theo một lực lượng và một sự tự tin mà ông chưa từng cảm nhận được từ khi tuyên thệ nhậm chức. Ông chờ cho thông dịch viên lặp lại lời của ông bằng tiếng Quan thoại và ông nói tiếp trước khi vị lãnh tụ Trung quốc kịp trả lời.
“Từ nay sẽ không còn những vụ chạm trán nhỏ nữa.” Tổng thống nói. “Từ nay sẽ không còn những vụ hăm dọa chính trị nữa. Chỉ cần lực lượng quân sự Trung quốc ném một quả cầu tuyết về phía bất cứ người nào hay khí tài nào của Mỹ, cho dù là quân sự hay không quân sự, chúng tôi sẽ đáp trả bằng chiến tranh. Nếu quý vị còn tiếp tục tấn công nước Cộng Hòa Ấn Độ, chúng tôi sẽ kề vai với đồng minh của mình và chúng tôi sẽ đưa chiến cuộc vào trước cửa nhà của quý vị. Do đó, ngài cần phải quyết định ngay bây giờ… Quý vị đã sẵn sàng cho chiến tranh với Hoa Kỳ chưa?”
Im lặng kéo dài và Wainright có thể nghe tiếng tim mình đập như tiếng búa nện bên tai. Thế rồi, âm thanh già nua của lão Xiao phun ra một tràng Quan Thoại. “Không ai có thể nói chuyện với tôi như thế này! Ngài sẽ không…”
Tổng thống Wainright đập mạnh ống nghe xuống bệ máy, cắt đứt cuộc điện đàm mà không cần nghe phần còn lại của bản thông dịch.
Ông hít thở nhiều lần thật sâu và chậm. Khi nghĩ rằng nhịp tim đập đã tương đối trở lại bình thường, ông nhấc ống nghe lên và bấm nút gọi viên sĩ quan trực phòng Tình Huống.
“Đây là tổng thống.” Ông nói. “Hãy kêu bà bộ trưởng Quốc Phòng và điện thoại cho Trung Tâm Chỉ Huy Quân Sự Quốc Gia đi. Tôi muốn toàn bộ nhân viên chiến tranh ở phòng Tình Huống trong vòng nửa giờ nữa.”
Ông gác máy xuống và liếc nhìn chiếc đồng hồ John & Thomas Seymour từ thế kỹ 19 gần cửa đông của căn phòng. Chỉ còn hơn nửa giờ nữa trước khi Ấn Độ tập kích đập Tam Hiệp và sau đó, vụ này sẽ chuyển thành kinh hoàng lên ngay.