Cách bạn sử dụng thời gian quan trọng hơn cách bạn tiêu tiền. Sai lầm về tiền bạc còn có thể chỉnh sửa được, nhưng thời gian thì không bao giờ quay lại.

David Norris

 
 
 
 
 
Tác giả: David Baldacci
Thể loại: Trinh Thám
Nguyên tác: Memory Man
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 82 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 17
Cập nhật: 2023-06-19 10:54:17 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 56
ancaster và Jamison đang ngồi đối diện với Decker trong thư viện. Họ đang đợi hồ sơ của Leopold. Decker đã kể cho Lancaster nghe tất cả những gì mà họ biết cho đến lúc này.
Anh nói, “Bogart nghĩ rằng có thể Belinda đã không trình báo cảnh sát. Anh ấy tin là cha mẹ cô gái này có lẽ đã ngăn trở cô ta làm việc đó.”
“Thật kinh tởm,” Lancaster đáp với giọng gay gắt.
“Vấn đề là, hậu chấn thương để lại cho cô ta một trí nhớ hoàn hảo. Cô ta chắc hẳn đã ghi nhớ những kẻ đã tấn công mình.”
“Ấy là nếu như cô ta biết bọn chúng,” Jamison nói.
Decker đáp, “Một thị trấn nhỏ ở Utah. Tất cả mọi người có lẽ đều quen biết nhau.”
“Hồi còn ở Viện có bao giờ cô ta trò chuyện không?” Lancaster hỏi.
“Gần như là không bao giờ. Trong các buổi điều trị theo nhóm, cô ta không bao giờ kể về những gì từng xảy ra với mình. Tôi không biết gì cho tới khi bác sĩ Marshall kể cho tôi. Và có thể cô ta bị tấn công bởi những kẻ biết cô ta là người liên giới tính.”
Lancastre lắc đầu. “Tôi chưa từng nghe thấy khái niệm đó cho tới khi anh nói với tôi. Không thể hình dung thế là như thế nào. Anh nói là Marshall kể với anh cô ta có một tinh hoàn và một buồng trứng à?”
“Đúng.”
“Chắc hẳn cô ta đã từng phải chịu đựng những điều kinh khủng ở trường học. Trong lớp học thể dục, có lẽ một cô gái khác nhìn thấy các bộ phận nhạy cảm của cô ta chăng? Rồi đồn đại ra ngoài. Chắc hẳn là khủng khiếp lắm.”
Decker đang cúi nhìn chăm chăm vào đống tài liệu trước mặt. Anh vừa mới nhìn thấy một chi tiết không tương thích với những chi tiết khác.
Lancaster đã quá quen với vẻ mặt này. “Sao?”
Anh liếc nhìn sang chị. “Bác sĩ Marshall nói địa chỉ của cha mẹ Belinda mà anh ấy lưu trong hồ sơ là từ mười lăm năm trước. Nhưng cô ta ở Viện là hai mươi năm trước.”
“Ừm có lẽ họ giữ liên lạc vì lí do nào đó. Tôi không ghĩ Belinda đã ở đó trong năm năm kia. Đó hẳn phải là một địa chỉ mới đây hơn.”
“Nhưng Marshall cũng nói là vợ chồng Wyatt chưa từng tới thăm cô ta ở Viện. Thế thì tại sao ngay từ đầu anh ta lại có địa chỉ về sau này? Như thế có hợp lý không?”
Anh rút điện thoại và bấm số. Bác sĩ Marshall đang bận họp nhưng gọi lại sau đó năm phút.
“Đúng, Amos, cậu nói đúng,” anh nói. “Vợ chồng Wyatt đã chuyển nhà, nhưng chúng tôi giữ liên lạc, trong khoảng bảy năm sau đó. Và họ gửi cho tôi địa chỉ mới để thi thoảng tôi có thể gửi thư cho họ.”
“Anh hông nhắc đến việc này khi chúng tôi hỏi.”
“Tôi biết. Tôi xin lỗi. Nhưng tôi rất coi trọng vấn đề bảo mật của bệnh nhân. Tôi đã cố gắng giúp sức nhiều nhất có thể song song với việc tôn trọng nghĩa vụ nghề nghiệp của mình.”
“Anh nói rằng họ chưa từng ghé thăm cô ta khi ở Viện. Tôi đã nghĩ điều đó nghĩa là họ không hề lo lắng gì cho cô ta. Thực tế, anh đã nói rằng anh tin là họ rất vô tâm với tình trạng của Belinda.”
“Đúng là như thế.”
“Tại sao anh lại đưa ra ý kiến như vậy? Và bằng cách nào cô ta được đưa tới Viện nếu như cha mẹ không quan tâm tới những gì đã xảy ra với cô ta.”
“Tôi không nghĩ là họ chủ động bắt đầu trong chuyện đó.”
“Vậy thì ai?”
“Tôi không chắc nữa. Có thể là một trong số các bác sĩ ở đó đã giới thiệu sau khi họ dần nhận thấy có thể tình trạng nhận thức của cô ta cần được chúng tôi thăm khám sâu hơn tại Viện nghiên cứu. Kể cả là từ hai mươi năm trước, danh tiếng của chúng tôi đã phủ khắp cả nước rồi,” anh ta nói thêm với vẻ tự hào. “Và chúng tôi có đủ ngân sách để chi trả cho mọi chi phí của cô ta.”
“Được rồi, nhưng nếu vợ chồng Wyatt không tham gia vào việc gửi cô ta tới cho anh, thế hì tại sao họ lại trao đổi thư từ với anh?”
Decker nghĩ rằng anh đã biết câu trả lời, nhưng anh muốn nghe trực tiếp từ Marshall.
“Ồ, bởi vì họ sợ, Amos ạ. Họ sợ Belinda. Chí ít thì đó là những gì mà họ nói với tôi. Khi cô ấy quay trở về nhà ở Utah, với họ cô ấy đã trở thành một con người khác. Và tôi không có ý nói rằng thay đổi theo chiều hướng tốt hơn. Việc điều trị của cô ấy ở Viện dường như không giúp được gì cả. Và chẳng bao lâu sao cô ấy bỏ nhà ra đi. Nhưng có vẻ như họ đã nhận được lời nhắn từ cô ấy. Những lời nhắn tương đối đáng sợ. Và vì thế họ sợ hãi.”
“Rằng cô ta, làm sao, sẽ làm hại họ sao?
“Tôi không muốn tự suy diễn chuyện này.”
“Tôi muốn nghe phỏng đoán có căn cứ từ ông.”
Anh nghe thấy tiếng Marshall thở dài. “Được rồi. Tôi nghĩ họ sợ rằng cô ấy sẽ sát hại họ.”
Ồ, họ đã nghĩ đúng rồi đấy, Decker thầm nghĩ trong đầu.
“Cho tôi xin địa chỉ cũ của họ được không? Địa chỉ ở Utah ấy? Anh có chứ?”
Marshall cho anh địa chỉ lưu trong hồ sơ. Decker cảm ơn và ngắt máy.
Anh mở máy tính và tìm kiếm địa chỉ cũ bằng vệ tinh.
Anh xoay chiếc máy tinh xách tay sang để Lancasted và Jamison có thể nhìn thấy.
“Ừm, một căn nhà bình thường trong một khu dân cư bình thường,” Lancaster nói. “Trông giống nhà của tôi.”
“Và giống của tôi nữa,” Decker nói. “Nhưng vấn đề là, nhà mới của vợ chồng Wyatt lớn gấp năm lần thế này, có bể bơi và gara riêng rẽ, đủ sức chứa bốn chiếc xe, cùng xe cô xa hoa.”
Hai mày của Lancaster nhíu lại, “Vợ chồng Wyatt kiếm sống bằng nghề gì vậy?”
“Thông tin mà Bogart lùng được nói rằng ông ta là trợ lý giám đốc ở Sở quản lý cơ giới. Bà Wyatt thì làm phục vụ ở quán ăn.”
Jamison nói, “Chắc chắn họ không kiếm được nhiều tiền. Vậy thì làm sao họ đủ tiền trả cho căn nhà đó?”
“Ừm, truy theo dấu của tiền sẽ trả lời được thắc mắc đó.” Decker lại bấm điện thoại. Anh hỏi Bogart câu hỏi này.
Khi ngắt máy, anh nhìn Lancaster. “Anh ấy sẽ kiểm tra và báo lại cho chúng ta.”
“Anh nghĩ đang có chuyện gì thế hả Amos?” Lancastre hỏi.
“Tôi nghĩ chúng ta đang gần tìm ra được động cơ đằng sau tất cả những chuyện này, Mary ạ. Và một khi tìm ra được, tất cả sẽ bắt đầu hợp lý.”
“Hay lắm. Bởi vì tính đến thời điểm này, chưa có gì gọi là hợp lý cả. Không một thứ gì.”
“Không, với Wyatt và Leopold, mọi chuyện vẫn luôn hợp lý. Chỉ là chúng ta chưa thấy nó hợp lý bởi vì chúng ta chưa biết hết sự tình.”
“Việc sát hại bao mạng người như thế có gì mà hợp lý cơ chứ?” chị kịch liệt phản bác.
“Chúng ta không cần phải thấy hợp lý. Chỉ những kẻ gây ra chuyện này mới cần cảm thấy vậy thôi.”
“Tôi ghét cái trần đời này,” Lancaster trông rầu rĩ nói.
“Tôi thì không ghét bỏ trần đời này,” Decker nói. “Tôi chỉ ghét một số kẻ thật không may là đang sống trên đời này.”
Ký Ức Vĩnh Cửu Ký Ức Vĩnh Cửu - David Baldacci Ký Ức Vĩnh Cửu