Số lần đọc/download: 983 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 22:32:26 +0700
Q2.Chương 22: Tư Cách Đàm Phán
P
hía Đông thành phố S tồn tại một nơi chuyên dành cho "quan trên".
Mảnh "đất lành quan đậu" này được gọi là "đầu não" của thành phố, bởi vì nơi này tập trung hầu hết cán bộ cao tầng.
"Ông này bà nọ", "tai to mặt lớn" từ cao đến thấp đều có một vị trí nghỉ ngơi tại nơi này.
Có thể ví đây là một khu "thế ngoại đào viên" giữa đô thị sầm uất.
Lý do?
Giữa sự phát triển đến chóng mặt của đô thị hoá, một nơi thảm thực vật phủ xanh trên diện tích rộng phơi mình dưới ánh nắng như thế này quả thật xinh đẹp vô cùng.
Chưa nói đến tại thành phố xa hoa tấc đất tấc vàng, chỉ riêng kiến trúc tường vây bao bọc đã cho thấy sự xa xỉ của mảnh đất này.
Nơi này là khu cao cấp bao gồm nhiều dãy biệt thự trị giá đủ để người nghe trợn mắt há mồm.
Tất nhiên, số tiền này đối với vài vị "quan trên" cũng không có gì to tát lắm.
Số tiền bỏ ra đồng thời cũng tượng trưng cho thân phận hoà địa vị của chủ sở hữu từng ngôi biệt thự.
Bất quá nơi càng xa hoa che giấu bên dưới sự ung nhọt bẩn thỉu của xã hội trái lại càng nhiều, cặn bã càng không thiếu.
Đại loại cái gì cũng có mặt trái của nó đi.
.
..
...
Trời vào cuối hạ nắng trở nên gay gắt, từng luồng không khí khô nóng thổi nhượng nhân ở trong nhà cũng có cảm giác khó chịu vô cùng
Tại một góc nhỏ hẹp che bởi vô số thân cây cao to,một thân ảnh nhếch nhác cẩn cẩn dực dực thận trọng né đi góc độ của camera an ninh, đưa mắt quan sát tình huống xung quanh.
Trương Tam kéo chiếc mũ lưỡi trai sụp xuống trán, che đi gần một nửa gương mặt, hắn cả người bẩn thỉu rách rưới, dựa thân vào một góc tường vây quanh, hơi ngẩng đầu nhìn căn biệt thự xa hoa gần đó, ánh mắt toàn bộ là lốc xoáy tàn bạo.
Một tiếng xe hơi từ phía sau vọng lại khiến Trương Tam hoảng thần, vội vàng nép chặt hơn vào chỗ hẹp, không để lộ ra bản thân.
Hắn đưa mắt nhìn chiếc xe đang đến gần mình, khi thấy được bề ngoài cũng như biển số xe, Trương Tam gương mặt thoáng vặn vẹo.
Như một thước phim chiếu chậm, chiếc xe chậm rãi đến gần vị trí của hắn,đi ngang qua, sau đó dần dần xa nơi hắn đang đứng.
Mà theo từng giây từng phút chiếc xe đi xa, hận ý trong lòng Trương Tam càng hướng về phía trên dâng trào.
Nhất là khi nhìn thấy người từ trong xe bước ra là ai Trương Tam trên trán trực tiếp nổi gân xanh, bàn tay khấu chặt vào nhau trắng bệch.
Tầm mắt dời xuống vị trí bụng đã lộ hẳn ra của nữ nhân, Trương Tam từ trong kẽ răng nhẹ rít gào hai chữ.
-"Ngải.Vi"
Tiện nhân.
Nhìn nụ cười tươi tắn của Ngải Vi, Trương Tam mạnh cắn lưỡi, mùi máu tươi xông ra nhượng hắn có chút thanh tỉnh đầu óc, ngăn mình xông ra bóp gãy cổ ả.
Tầm mắt tựa như dao cạo sắc lẹm nhìn Ngải Vi bước vào nhà, cho đến khi khuất hẳn mới xoay người cẩn trọng rời đi.
____________________________________________________
Italy.
RRR..RR..RRR
Hàn Tuyết Ly nghe tiếng chuông điện thoại vội đặt bình nước lên kệ, đi ra phòng khách.
-"Alo? " là một dãy số lạ, cô chưa thấy bao giờ.
-"...Là tôi. Cô Lucia. Paul" một giọng trung niên nam nhân trả lời.
-"Paul tiên sinh?" Hàn Tuyết Ly có chút giật mình khi biết đối phương là ai.
-" Phải, cô có phiền không nếu tôi mời cô một bữa cơm?" giọng Paul hơi khàn từ đầu dây bên kia vang lên.
________________________
Nhà hàng.
Tiếng đàn violin da diết, không gian trang nhã, phản phất hơi thở cổ xưa.
Paul ngồi bên bàn cạnh cửa sổ, bộ vest màu cà phê ôm lấy thân hình mạnh mẽ đầy sức bật của hắn. Cả người tản ra khí tức thượng vị giả nghiêm nghị (kẻ có địa vị cao.)
Hàn Tuyết Ly bước vào cửa liền nhìn thấy vị trí Paul ngồi, cô chậm rãi đi đến gần.
Bây giờ thai nhi đã được hơn bảy tháng, người ta nói, mang thai chín tháng mười ngày, ba tháng đầu và ba tháng cuối là ba tháng nguy hiểm, cho nên cô nhất định phải cẩn thận trong thời gian sắp tới.
Paul nhìn cô gái đang đi đến gần mình, ánh mắt đăm đăm.
Hắn đứng lên gật đầu với Hàn Tuyết Ly, rất thân sĩ kéo ghế cho phụ nữ có thai, sau đó ngồi xuống.
-"Cảm tạ, ngài tìm tôi có việc gì sao?" Hàn Tuyết Ly nhẹ mỉm cười.
-"Hôm nay, tôi mời cô để trò chuyện một chút, cũng không có gì quan trọng cả"
Paul nhìn cô cười, càng nhìn ánh mắt càng ê ẩm.
Thật giống mẹ vợ, này mắt, này mũi, nhất là chân mày.. hảo giống. Lúm đồng tiền ngược lại rất giống vợ hắn.
Vì sao lại không phải là con gái của hắn đâu? Nếu cô là con gái của hắn thì tốt rồi.
-"Ngài Paul?" Hàn Tuyết Ly nhận thấy người trước mắt đưa thần, nghi hoặc hỏi.
-"Hả? À, xin lỗi, tôi vừa nhớ ra vài chuyện, năm nay cô Lucia bao nhiêu tuổi rồi?" Paul hoàn hồn mở miệng hỏi, che giấu đi sự thất thố của bản thân.
-"Năm nay tôi tròn mười tám, ngài Paul" Hàn Tuyết Ly vui vẻ trả lời.
Mười tám sao? Con gái hắn năm nay cũng mười tám. Paul trong lòng buồn bã.
-"Sắc mặt ngài thật kém, ngài không có vấn đề gì chứ?" Hàn Tuyết Ly nhìn Paul hơi lo lắng hỏi.
Đối với người trước mắt, lần này là lần thứ hai gặp mặt, nhưng không biết tại sao Hàn Tuyết Ly có cảm giác rất thân thiết, cô giống như không tự chủ được bản thân thân cận với Paul.
-"Không cần gọi Ngài,..có thể gọi Paul..thúc thúc" Paul mở miệng.
Ân Hà vợ hắn, bởi vì lúc bé từng bị tai nạn, thân thể yếu ớt nên không có khả năng lại mang thai thêm lần nữa, hắn và vợ chỉ có một đứa con gái duy nhất, lại bất hạnh thất lạc.
Nếu không phải bùa thức thần còn tại, vợ hắn có lẽ đã không gắng gượng nổi.
-"Paul thúc thúc.. như vậy thúc cũng gọi Tuyết Ly là tiểu Ly là được" Hàn Tuyết Ly cũng không câu nệ, cười nhẹ mở miệng.
Trải qua một đời lăn lết dưới đáy xã hội, hơn ai hết Hàn Tuyết Ly biết, có vài thứ chỉ có ở địa vị thật cao mới có thể nắm lợi thế trong tay và có tư bản đàm phán.
Tuy nói cô không nghĩ mình sẽ thua trước toà trong quyền nuôi con, nhưng dù sao không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.
Trừ khi cô mãi dừng chân tại Italy, nếu không, một khi trở về nước Z, với thế lực của Khuynh gia cô thật sự có chút lo lắng.
Mà cô nhất định phải về nước, ba mẹ cô không có tung tích, nhưng cô luôn ảo tưởng ngày nào đó họ sẽ quay lại đón cô.
Cô cũng không muốn con mình cả đời đều sinh hoạt nơi đất khách quê người.
Vì vậy, cô phải nỗ lực gây dựng một địa vị đủ tư cách để giành lấy con cô, mà quan hệ xã hội sẽ cho cô hậu phương không nhỏ để cô làm điều đó.