I know every book of mine by its smell, and I have but to put my nose between the pages to be reminded of all sorts of things.

George Robert Gissing

 
 
 
 
 
Tác giả: Gretchen
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 72 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 424 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 04:01:09 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 54
gày hôm sau
-Chị à. Em thấy 2 anh hotboy kia có vẻ ko chú ý gì tới mình hết. phải làm sao đây chị
-Chị ko biết nữa. 2 người đó là hoàng tử của cả trường này. Phải làm mọi cách để được làm bạn gái của ảnh
-Chị ơi em để ý thấy 2 ảnh thường đi theo 2 con nhỏ kia kìa
-Ko biết quan hệ của họ thế nào nhỉ
-Dù thế nào cũng phải khử 2 con đó thôi chị ơi
-ừm. nhưng phải đợi một thời gian đã. Phải lên kế hoạch thật hoàn hảo mới được
( 2 chị em nhà này chị chị em em ngọt xớt! )
Giờ ra chơi
Kim, mon, ken và jen cùng ngồi một bàn. Tất nhiên cũng trong góc khuất
-kim và mon ăn gì để tôi đi lấy cho – Jen
-capuchino – nó
-sinh tố dâu – mon
-ủa. sao bình thường hai người ăn nhiều lắm mà. Cứ nói đi tôi lấy cho ko sao đâu
-hôm nay no rồi. chúng tôi đâu phải heo đâu mà ngày nào cũng ăn nhiều như vậy!
-cũng đúng. Đâu có con heo nào ăn nhiều như mấy cô! – jen
-Duy khánh cậu vừa nói gì nhắc lại lần nữa tôi nghe xem nào – Mon nói nhỏ nhẹ
-Ko ko. Ko có gì. tôi đi ngay đây – jen quay lưng còn Mon thì cười thỏa mãn
-ê! Lấy cho tao ly cà phê – ken
-mày tự đi lấy đi tao chỉ phục vụ 2 cô gái xinh đẹp này thôi! – Jen cười rồi…bỏ chạy luôn làm hắn phải tự đi lấy cà phê ình. Vừa đi vừa lẩm bẩm “ cái đồ trọng sắc khinh bạn”
jen đem thức ăn về. cả đám vừa ăn vừa nói cười giỡn oang oang cả cái canteen. Thật ra chỉ có mình jen và mon thôi còn hắn và nó thì ko nói gì hết
một lúc sau
-trời nóng ghê nhỉ! – mon
-36 * C lận mà! – jen
-Hả? 36 *C? nếu vậy thì kim… - mon vừa quay sang kim thì thấy kim đã gục xuống bàn, hai tay ôm lấy đầu, tiếng nói nhỏ xíu:
-i…….can’t……
-Kim? - jen
-Kim. Em sao vậy? – hắn lập tức đứng lên
-Để tôi đưa cậu ấy đi…. – mon đỡ kim dậy
-Khoan. Để tôi cho – hắn dơ tay đỡ kim nhưng
-Anh được vào phòng vệ sinh nữ à? Đồ ngốc! - mon
-Hả? sao…sao… phải đưa cô ấy vào phòng y tế chứ đâu phải phòng…. – hắn ngạc nhiên,mon cắt ngang
-Mệt quá. Tôi đi đây. Kim à. Ráng tỉnh táo chút thôi kim!
Hai chàng đứng ngẩn ra ko hỉu gì hết còn mon thì trầy trật mãi mới lôi được kim vào phòng vệ sinh. Lúc này kim xỉu hẳn luôn nên mon đặt nó dựa vào vách tường và tạt nước vào mặt nó. Nó từ từ mở mắt ra
-Kim? ổn chứ?
-ừm. cảm ơn mày. – kim đứng lên
-trời nắng lắm đó. Mày đừng ra ngoài nữa
-ừm. vậy tao sẽ lên lớp
-ok vậy đi. – mon đi ra ngoài còn kim thì bước lên cầu thang
-ê khoan đã! Ken và jen hỏi thì trả lời sao? – mon quay lại
-cứ nói sự thật – nó bước lên lớp và nằm dài xuống bàn ngủ. còn mon thì ra lại căn tin
-kim đâu rồi? – hắn
-lên lớp rồi
-rốt cuộc là kim bị sao vậy?
-kim từ nhỏ đã được các bác sĩ nói rằng thân nhiệt thấp hơn người bình thường. nên da cô ấy lúc nào cũng lạnh hơn chúng ta. Và cô ấy ko chịu được nắng nóng. Nếu quá sức chịu đựng sẽ lên cơn đau đầu, gây bực tức và sẽ khóc. Khi phải chịu nóng như vậy thì cơ thể sẽ bị yếu đi, tức là ko đánh đấm được gì và dể ngất xỉu
-và những lúc như thế cô ấy thường nói tiếng anh phải ko – Jen
-ừm. thật ra thì bất cứ lúc nào tâm trạng ko ổn định, bực tức, buồn bã, đau khổ hay gì đó thì cô ấy đều nói tiếng anh hết
cả 3 người im lặng…
“thân nhiệt thấp hơn người bình thường à? Ra là vậy. lúc nắm tay cô ấy cũng thấy hơi lạnh…” – suy nghĩ của ken
-vậy thôi chúng ta cũng lên lớp thôi – Mon
-ok
cả đám kéo nhau lên lớp mà ko ai hay biết có người đã nghe được cuộc đối thoại vừa rồi và đang mỉm cười mãn nguyện
………………………………………………………………….
Giờ ra về
Nó bước ra ngoài và đi ngang qua Su. Ko thèm để ý gì nó dịnh đi thẳng qua luôn nhưng su lập tức đưa chân mình ra nhằm gạt cho né té. Thật ko may cho Su rằng kim đã được đào tạo kĩ lưỡng và cảnh giác cao nên vừa thấy chân Su cử động là nó đã biết ngay ý đồ của cô ta rồi. và nó nhấc chân phải của nó lên làm Su ko gạt được chân nó nên mất đà ngả ngửa ra phía sau rồi nó cứa qua chân Su một đường dài, và vết thương đang rỉ máu dần dần. bởi vì đôi giày của nó tuy ko phải là cao gót ( nó ko thích mang giày cao gót thường xuyên mà chỉ thích mang ba ta) nhưng đã được nó gắn thêm một miếng thép cực mỏng dưới đế giày ( giống như phi tiêu thép của nó đó). Cho nên khi cứa mép giày vào chân sẽ bị thương nghiêm trọng. lúc nãy nó chỉ lướt nhẹ chân qua thôi chứ ko thì cái chân con Su kia đã đứt ra rồi. bây giờ thì ả ta đang ngồi bệt dưới đất rên rỉ với cái chân rướm máu.
-Xin lỗi. tôi ko cố ý đâu – nó nói nhẹ nhàng rồi cúi sát vào tai nhỏ thì thầm: đừng dùng những trò trẻ con đó với tôi!
Rồi nó bỏ ra ngoài, mon và tụi hắn cũng đi theo. Bây giờ trong lớp ko còn ai hết chỉ còn mình Su đang ngồi bệt dưới đất xoa xoa cái chân chảy máu. ả nhăn mặt rít lên từng tiếng
-Nguyễn Kim Hàn Băng! Cô nói đó là trò trẻ con ư? Được! vậy tôi sẽ cho cô biết tay!
Shi chạy vào lớp thấy chị mình đang ngồi đó
-Chị! Chị sao vậy? á! chị bị té à? - shi chạy tới ngồi xuống kế bên Su
-Ko. Con hàn băng làm đó!
-Hả? con nhỏ hay đi với hoàng tử đó hả? tại sao chứ?
-Chị tính gạt chân nó nhưng nó dã tránh được vào còn làm gì đó nữa khiến chân chị chảy máu như vầy đây.
-Thiệt quá sức chịu đựng mà! Chị đứng lên đi. Ngày mai chúng ta cho người tới tẩn cho bọn nó một trận! – shi đỡ chị mình dậy
-Ko. Trò đó…nó chê là trẻ con!
-Trẻ con? Hừ! vậy phải làm gì đây?
-Chị biết phải làm gì rồi! một kế hoạch hoàn hảo! – Su cười tự mãn
Dưới sân trường
Tụi nó và tụi hắn vừa dắt xe ra tới cổng trường thì đã bị một chiếc xe chắn ngang trước mặt. một chiếc siêu xe màu trắng và sọc đỏ. Nó cau mày nhìn chiếc xe, chợt nhận ra ở trước mui xe có gắn một tượng nhỏ hình con báo nằm dài mắt nhắm nghiền như đang ngủ. nó chợt nhận ra cái tượng này quen quen, nhưng cái xe thì khác hoàn toàn.
“ là sao nhỉ?” – nó nghĩ thầm và hắn thì đã bắt đầu bực mình vì cái xe vô duyên kia.
-Này! Tránh ra! Mau! – hắn dùng giọng lạnh băng nhưng ko một tiếng trả lời và cái xe cũng chẳng có vẻ gì là chuẩn bị rời đi cả. cả dám chau mày nhìn cái xe khó hỉu và người khó hiểu nhất là nó. Bỗng
“ cạch” – cửa xe mở ra và một người bước xuống…
……………………………………………………………….
Người đó là ai? Bạn hay thù?
Hì. Mình để vầy cho các bạn tò mò chút xíu. Đón đọc chap típ theo để biết chủ cái xe vô duyên kia là ai nhé!
Cô Gái Băng Tuyết Cô Gái Băng Tuyết - Gretchen