"It's very important that we re-learn the art of resting and relaxing. Not only does it help prevent the onset of many illnesses that develop through chronic tension and worrying; it allows us to clear our minds, focus, and find creative solutions to problems.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 203 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 909 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 22:43:25 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.1 - Chương 56: Khảo Sát Thực Địa
iễu Khoát Hải dẫn Hồ Tiểu Thiên và Mộ Dung Phi Yên đi tới cầu Thanh Vân, sông Thông Tế khá hiền hòa hòa phẳng lặng, trên sông đang có vài chiếc đò ngang qua lại, từ khi cầu Thanh Vân bị lũ lụt tàn phá đến nay, đò ngang trở thành phương tiện chủ yếu cho dân chúng qua sông, còn nếu không cũng chỉ có cách đi về hạ du chừng bảy mươi dặm thì mới có một cây cầu Vĩnh Tế.
Hồ Tiểu Thiên nhặt một viên đá bẹt bên bờ sông, chơi trò liệng đá thia nia, viên đá tung tăng bay nhảy lướt trên mặt nước đến giữa lòng sông mới chìm xuống. Liễu Khoát Hải cũng học theo cầm một viên đá lên, tiếc rằng lực tay điều chỉnh chưa tốt. Chỉ nghe ủm! một tiếng, viên đá đã bị mặt hồ nuốt chửng
Hồ Tiểu Thiên gật đầu nói: "Làm việc không thể chỉ cậy vào sức mạnh, nhiều khi phải biết khéo léo nữa."
Liễu Khoát Hải cười ngượng ngùng, lòng đầy cảm kích nói với Hồ Tiểu Thiên: "Hồ đại nhân, người thả ta một mình thế này, sẽ không gặp phiền phức gì chứ?" Gã đã hỏi được một câu như vậy chứng minh rằng cũng đã bắt đầu biết động não.
Hồ Tiểu Thiên đáp: "Yên tâm,ta đã thả ngươi thì cam đoan sẽ không xảy ra việc gì." Nếu như không phải đã giải quyết xong chuyện với Vạn gia, uy hiếp Vạn Bá Bình phải công khai rút đơn kiện, Hồ Tiểu Thiên tất nhiên sẽ không tự ý thả Liễu Khoát Hải. Rồi hắn ngồi xuống bên cạnh trụ cầu bị tàn phá, trầm lặng nhìn đôi bờ nước chảy như có điều suy tư.
Bên kia bến Mộ Dung Phi Yên đang nói gì đó với bác lái đò, lát sau nàng trở lại bên cạnh Hồ Tiểu Thiên.
Hồ Tiểu Thiên vẻ lười biếng hỏi: "Thăm dò được tin tức gì không?"
Mộ Dung Phi Yên trả lời: "Bác ấy nói chiếc cầu kia không phải bị lũ lụt phá vỡ, mà là bị người ta gài thuốc nổ!"
Hồ Tiểu Thiên nao nao: "Bị gài thuốc nổ? Sao có thể vậy?"
Mộ Dung Phi Yên tiếp lời: "Tháng trước áp thấp về, mưa to ngập trời, bạo lũ quét qua, tất cả mọi người đều nghĩ chiếc cầu là do cơn hồng thủy kia phá hủy, tuy nhiên bác chèo thuyền nói đêm đó còn nghe được một tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa."
Liễu Khoát Hải bên cạnh cũng tiến lại gần, gật đầu nói: " Hôm đó ta cũng nghe thấy tiếng nổ này, mọi người đều cho rằng đó chỉ là tiếng sấm, giờ nhớ lại dường như không giống thì phải, lúc ấy ta cũng không quan tâm lắm, đến khi trời sáng thì bỗng nghe nói cầu Thanh Vân bị lũ quét, sập mất rồi"
Mộ Dung Phi Yên nói: "Ta vừa mới đi xem xét chung quanh cầu Thanh Vân, phát hiện có không ít những hòn đá vương vãi lẻ tẻ, mà vấn đề là những hòn đá này đều là của đầu cầu kia." Nàng chỉ tay vào một đoạn cầu Thanh Vân cách đó không xa rồi nói: "Nếu như bị lũ quét qua khiến cầu vỡ tung thì dù là có bị sụp đổ, những tảng đá xanh kia sẽ rơi vào trong nước, hơn nữa kích thước cũng sẽ không thay đổi, vì thế những hòn đá kia không thể rơi lẻ tẻ trên bờ sông như vậy được, nếu xem kỹ những đoạn đứt gãy thì có lẽ thành cầu đã gặp phải lực công phá nào đó rất mạnh, tuyệt đối không phải do nước lũ đẩy, huống chi mặt cầu cao hơn mặt nước rất nhiều, nếu đúng là do lũ quét thì đê ven sông chắc chắn đã vỡ rồi."
Hồ Tiểu Thiên nghe Mộ Dung Phi Yên thấy phân tích rất có đạo lý, nhẹ gật đầu.
Liễu Khoát Hải nói: "Thật ra Thanh Vân huyện năm nào cũng gặp lũ lụt, trận mưa tháng trước cũng không quá lớn, chúng ta cũng thấy kỳ lạ, tại sao cầu lại sụp được."
Hồ Tiểu Thiên nói: "Có nhớ rõ là ngày nào không?"
Liễu Khoát Hải đáp: "Ba mươi tháng trước, ta nhớ rõ ràng vậy"
Hồ Tiểu Thiên thầm tính hôm nay là mười sáu, cách cũng hơn mười ngày, rồi hắn chỉ tay về phía đầu nguồn nói: "Chúng ta đi lên đó xem!"
Có Liễu Khoát Hải thông thuộc địa hình, mấy người bọn họ tất nhiên không cần lo sẽ lạc đường, Liễu Khoát Hải từ nhỏ đã sống Thanh Vân huyện, đối với nơi đây nắm rõ như lòng bàn tay, tuy không biết Hồ Tiểu Thiên muốn đi thượng nguồn làm gì nhưng hắn sẽ tận tình hết mức dẫn đi. Bởi vì với gã, Hồ Tiểu Thiên chính là ân nhân cứu mạng, nếu không có Hồ Tiểu Thiên giúp, gã bây giờ vẫn còn phải ăn cơm tù.
Ba người men theo bờ sông thẳng đường đi đến, đi được khoảng năm dặm thì phía trước xuất hiện hai ngọn núi cao, Thông Tế Hà chính là khởi nguồn từ đây.
Liễu Khoát Hải giới thiệu: "Núi bên trái gọi Ngọa Ngưu Sơn bên phải là Lạp Lê Sơn, hai người xem từ đây nhìn qua, trông giống như một lão nông dân đang dắt trâu đi cày ruộng”
Hồ Tiểu Thiên và Mộ Dung Phi Yên đưa mắt nhìn nhau, quả nhiên có chút giống, Hồ Tiểu Thiên cười nói: "Không thể tưởng được ngươi lại là một một hướng dẫn viên du du lịch giỏi ha”
"Hướng dẫn viên..."
Hồ Tiểu Thiên giải thích: "Chính là người hướng dẫn khách đi tham quan ấy."
Liễu Khoát Hải mắt sáng lên, hồ hởi nói: "Hồ đại nhân, ở địa bàn Thanh Vân này, nói tới thông thạo địa hình, chỉ e là không có mấy người hơn được ta."
Mộ Dung Phi Yên thấy trời đã lên cao, cũng khoảng giữa trưa rồi, nhẹ nhàng hỏi Hồ Tiểu Thiên: "Đại nhân còn muốn đi tiếp không?"
Hồ Tiểu Thiên gật đầu nói: "Đi chứ, mấy khi có dịp được thả mình đi du lịch thế này”
Mộ Dung Phi Yên thì đã nghe nhiều những ngôn từ lạ của Hồ Tiểu Thiên nên cũng không còn thấy ngạc nhiên lắm, nhưng Liễu Khoát Hải nghe được thì không khỏi sững sờ, tuy nhiên sau đó hắn cho rằng là do mình chưa trải qua nhiều sự đời,còn Hồ đại nhân là quan từ kinh thành tới, trình độ cỡ đó đâu phải một người dân ở thôn quê hẻo lánh như gã có thể hiểu.
Vừa tiến vào hạp cốc giữa hai ngọn núi, đã thấy ánh mặt trời bị che khuất, ngoài ra bởi vì độ dốc của núi chênh lệch, nên có một đoạn sông nước chảy xiết vô cùng, qua năm tháng tẩy rửa hai bên thân núi, tạo thành nhiều mảng thạch bích đẹp mắt, do địa hình đặc thù nên hơi nước ở đây khó bốc hơi ra ra ngoài, lâu dần tích tụ lại, làm cho sơn cốc trở nên vô cùng ẩm ướt, nhưng cũng vì vậy mà thuận lợi cho cây cối sinh trưởng, thoáng nhìn cũng có thể thấy được những cổ thụ chọc trời, dây leo ngàn năm.
Trong sơn cốc chỉ có một đường nhỏ rộng chừng ba thước là có thể đi, bởi vì có rất ít người qua lại, nên trên đó cỏ dại mọc um tùm, dây leo vương vãi khắp nơi, Mộ Dung Phi Yên không thể không rút kiếm ra chặt dây leo dọn đường, và nàng cũng đang thắc mắc không biết Hồ Tiểu Thiên đi tiếp với mục đích gì? Có thực là chỉ là hứng thú đi chơi, hay hắn có suy tính khắc?
Hồ Tiểu Thiên chợt phát hiện một điều ngoài dự kiến, sơn cốc này thuận lợi cho thực vật phát triển, mà trong đó lại có không ít các loại dược thảo, Xa Tiền Tử, Tam Thất, Điền Thất, ngoài ra những loại được dùng làm thuốc bắc thông thường cũng nhan nhản, điều này làm hắn lập tức lưu tâm. Đi xa hơn về phía trước, bỗng thấy mặt sông bị thu hẹp lại, bên cạnh bờ sông vương vãi rất nhiều đá vụn.
Hồ Tiểu Thiên nhặt một hòn đá từ dưới đất lên, đây là một nửa khối đá cuội, chỗ đoạn nứt toác còn rất mới, mà ở phía trên còn rất nhiều hòn đá như vậy, đa số đã nứt vỡ, không trọn vẹn, nhất định là bị tác động từ bên ngoài vào.
Mấy người dọc theo sườn dốc tới gần đầu nguồn sông Thông Tế, tại đoạn sông tiếp nối có thể thấy rõ dấu vết của một con đập lưu lại, Mộ Dung Phi Yên nhẹ nhàng nhảy lên đoạn đập kia, Hồ Tiểu Thiên không có được thân thủ như vậy, đành đứng ở bên cạnh bờ nhắc nhở nàng nói: "Cẩn thận, sông sâu lắm, rơi xuống toi mạng đấy."
Mộ Dung Phi Yên cười nói: "Đồ nhát gan!" Rồi ngừng chân quan sát một lát, sau đó quay lại tiếp tục nói với Hồ Tiểu Thiên: "Có lẽ mới có người lên đây trước chúng ta."
Hồ Tiểu Thiên đã nhận ra điều này từ trước.
Liễu Khoát Hải hơi mơ hồ nói: "Vì sao lại xây đập ở đây nhỉ? Năm nay mưa không ít, đâu cần tích nước, với lại ta cũng chưa từng nghe có ai nói có ở đập Thông Tế Hà”
Hồ Tiểu Thiên nói: "Xây đập đúng là để tích nước, nhưng mục đích tích nước ở đây có lẽ không phải dùng để tưới tiêu, hẳn là có người làm vậy là muốn tạo ra lũ quét để phá cầu, tuy nhiên thực tế không như y tính, cây cầu vẫn không hề bị tổn hại, vì vậy đành dùng thuốc nổ."
Mộ Dung Phi Yên nhìn Hồ Tiểu Thiên, trong đôi mắt đẹp dịu dàng toát ra vẻ tán thưởng. Nàng cảm thấy Hồ Tiểu Thiên tư duy rất sâu sắc, phân tích tình cảnh trước mắt vô cùng nhịp nhàng ăn khớp.
Liễu Khoát Hải không hiểu nói: "Cầu Thanh Vân đâu có lỗi gì,tại sao bọn chúng phải làm nổ cầu nhỉ?"
"Hỏi rất hay!" Hồ Tiểu Thiên khen câu xong đi thẳng về phía trước, Liễu Khoát Hải theo sát sau, một lúc sau, Hồ Tiểu Thiên mới cất tiếng: "Thanh Vân Kiều là yết hầu phía đông huyện Thanh Vân, tiếp nối với Tiếp châu, Tây Châu, nếu như cầu Thanh Vân mà bị hủy, muốn qua sông ngoại trừ đi đò còn có thể đi bằng gì?"
Liễu Khoát Hải suy nghĩ một chút rồi nói: "Nhất định phải đi về hạ du hơn bảy mươi dặm, tới cầu Vĩnh Tế."
Hồ Tiểu Thiên hỏi lại: "Cầu Vĩnh Tế có thuộc Thanh Vân huyện không?"
Liễu Khoát Hải lắc đầu nói: "Nó thuộc huyện Hồng Cốc. "
Mộ Dung Phi Yên nói: "Nếu như giả thiết này chính xác, có người cố ý phá hoại cầu Thanh Vân, vậy mục đích của bọn chúng rất có thể là cắt đứt thông lộ, làm cho người ta phải qua huyện Hồng Cốc"
Hồ Tiểu Thiên quay sang Liễu Khoát Hải nói: "Đường từ Thanh Vân đến Hồng Cốc huyện có mã tặc qua lại không?"
Liễu Khoát Hải suy nghĩ một chút lắc đầu nói: "Xung quanh Thanh Vân lộng hành nhất là mã tặc tại Thiên Lang Sơn, địa bàn ở phía tây nam, chúng cướp bóc chủ yếu từ những thương đội phía nam qua, ta chưa nghe qua chúng hoạt động trên con đường tới huyện Hồng Cốc, mà những năm gần đây cũng có rất ít thương đội từ phía nam đi qua Thiên Lang sơn, họ chọn đi đường vòng qua Hắc Lương Sơn."
Hồ Tiểu Thiên nói: "Nếu thương đội từ phía Tây đến có hay đi qua Thiên Lang sơn không?"
Liễu Khoát Hải nói: "thương đội nước phía tây như Sa Già và Bái Nguyệt đương nhiên sẽ không chọn đường đó, chỉ có điều Đại Khang ta và hai nước này vốn không phải bạn bè, đoạn giao với nhau mấy chục năm rồi, trong trí nhớ của ta chưa bao giờ có tên của thương đội hai nước này."
Mộ Dung Phi Yên nhặt một viên đá lên, tung tung trong tay, con mắt dò xét một vị trí trong rừng rậm, rồi đột nhiên tay rung lên, cục đá bắn đi như mũi tên, cùng với đó trong rừng cây truyền đến một tiếng kêu thảm.
Mộ Dung Phi Yên bay vút lên không, phi thân đến vị trí nọ, Liễu Khoát Hải ngay đó cũng phản ứng, tức giận gầm lên một tiếng phóng về phía rừng rậm. Nếu như nói Mộ Dung Phi Yên tựa như một đám mây nhẹ nhàng, thì Liễu Khoát Hải lại hung mãnh như một con báo Toản Sơn, địa hình đoạn đường này tuy hiểm trở, thế nhưng cơ bản là không ảnh hưởng gì đến gã.
Chỉ có Hồ Tiểu Thiên là khởi hành chậm nhất, so với đi bộ cũng không có nhanh hơn là mấy, đến khi hắn tới nơi, kẻ ẩn nấp trong rừng đã bị tóm gọn, mới nhìn đã thấy khuôn mặt quen thuộc, chính là tên gầy bữa vừa rồi lên huyện nha kiện cáo, Cổ Lục.
Liễu Khoát Hải mặc kệ chuyện là như thế nào, túm lấy tên này, hung hăng táng vào mặt gã một đấm, đánh cho Cổ Lục máu mũi chảy dòng dòng, may cho tên kia Mộ Dung Phi Yên kịp thời đến mới ngăn cản vị “ báo đầu” kia.
Liễu Khoát Hải kéo Cổ Lục tới bãi đất trống ven đường, Hồ Tiểu Thiên cũng tới đó, nhìn Cổ Lục cười tủm tỉm nói: "Đây không phải là Cổ Lục sao? Thật là trùng hợp nha, ngươi tới đây mới theo dõi ta hay là vẫn theo dõi từ trước đến giờ vậy?"
Cổ Lục bụm mũi, bộ dáng chật vật nói: "Đại.. Đại nhân... Oan uổng..."
Liễu Khoát Hải cả giận nói: "Oan oan cái rắm, dám vụng trộm theo dõi đại nhân, nói, rốt cuộc có mục đích gì?"
Cổ Lục nói: "Ta chỉ đi săn thôi, không có mục đích khác."
Mộ Dung Phi Yên không nói gì, khẽ động trường kiếm trong tay, xoẹt một tiếng, tay áo của Cổ Lục đã rách toác ra, một cái ống nhòm liền lăn xuống, vừa rồi lúc Cổ Lục trốn trong rừng dùng ống nhòm quan sát, phản quang của thấu kính đã bị Mộ Dung Phi Yên nhìn thấy, căn cứ vào manh mối này đã tìm được nơi ẩn nấp của Cổ Lục.
Hồ Tiểu Thiên nhặt cái ống nhòm kia lên, nhắm một mắt nhòm ra xa, sau đó liền nhét vào trong ngực, rõ ràng có ý muốn giữ làm của riêng.
Cổ Lục nói: "Đại nhân, oan uổng a..."
Hồ Tiểu Thiên nói với Liễu Khoát Hải: "Khoát Hải, ta nhớ ở sau đó có một vách núi cao đến mười trượng a?"
Liễu Khoát Hải gật đầu, gã không biết Hồ Tiểu Thiên đang nói vách núi nào, tóm lại là đằng sau có rất nhiều vách núi.
Hồ Tiểu Thiên nói: "Nếu ngươi không cẩn thận ngã từ đó xuống có chết không?"
Liễu Khoát Hải đã nghe ra ý của hắn, một tay hắn đã kéo Cổ Lục đi, Cổ Lục liền rợn tóc gáy, đây không phải là quan mà chính là cường đạo a, giết người phóng hỏa không có gì không dám làm, gã sợ hãi khóc lóc thảm thiết: "Đại nhân, đại nhân, ta sai rồi, sau này ta không dám theo dõi ngài nữa..."
Hồ Tiểu Thiên hắc hắc cười lạnh, vỗ vỗ vào hai gò má gầy gò của gã, nói: "Ngươi theo dõi ta làm gì? Thành thật thì ta ột đường sống."
Cổ Lục nói: "Ta chỉ là hiếu kỳ... Không có ý gì khác..."
Hồ Tiểu Thiên quay lưng đi, Liễu Khoát Hải liền hiểu ý. Nhấc Cổ Lục như con ưng cắp con gà lên, Cổ Lục liều mạng dãy dụa, liền tuột khỏi áo ngoài, dùng chiêu ve sầu thoát xác, Liễu Khoát Hải chỉ còn cầm được áo của gã, vẫn may Mộ Dung Phi Yên kịp thời đánh tới, một cước đạp Cổ Lục bay xuống đất, dí kiếm vào cổ họng Cổ Lục: "Chạy đi đâu?"
Cổ Lục ngã nhào xuống đất, do áo ngoài đã bị tuột ra, liền để lộ cả thân trên, hình xăm nơi lồng ngực lòi ra. Trên ngực là một cái đầu hổ uy phong lẫm liệt. Mộ Dung Phi Yên nhíu mày, ngạc nhiên nói: "Ngươi là binh vệ Hổ Đầu doanh Tây Châu?" Nàng nhìn hình xăm đưa ra phán đoán.
Hồ Tiểu Thiên xì mũi coi thường nói: "Cái này thì tiệm xăm nào cũng có thể làm!"
Liễu Khoát Hải đứng cạnh liền nói: "Đại nhân nói không sai, ta cũng có một cái!" Gia hỏa này kéo ống tay áo lên, trên tay trái cũng có xăm một cái đầu hổ, chẳng qua hình xăm này cũng thực sự quá kém đi, thoạt nhìn giống như một đứa con nít vẽ bậy vậy.
Mộ Dung Phi Yên nhìn kỹ một chút, chắc mẩm cái hình xăm này tuyệt đối không phải hàng nhái, xác định thân phận của Cổ Lục, liền dí trường kiếm trong tay tới, uy hiếp: "Nói, ngươi có phải người của Hổ Đầu doanh không?"
Cổ Lục vẻ mặt buồn thảm, biết thân phận của mình đã bại lộ, gã cắn cắn môi nói: "Nếu đã rơi vào tay các ngươi. Muốn chém giết thế nào thì tùy."
Hồ Tiểu Thiên nghe gã nói kiên cường như vậy, liền gật đầu nói: "Nếu như đã muốn chết, thỏa mãn cho hắn đi. Khoát Hải tìm vách núi nào vắng vẻ, ném hắn xuống." Con hàng này rõ ràng là đang có ý đe dọa.
Biểu hiện dũng cảm này của Cổ Lục chẳng qua là gắng gượng. Vừa nghe nói tới giết người diệt khẩu, liền sợ tới mức hồn phi phách tán. Run giọng nói: "Đại nhân, xin người tha mạng..."
Mộ Dung Phi Yên lạnh lùng nói: "Tây Châu Hổ Đầu doanh chính là chi quân đội cường hãn nhất dưới chướng Lý đại nhân tiết độ sứ Tây Xuyên, làm sao lại lòi ra loại như này." Mộ Dung Phi Yên tuy thân ở tận kinh thành nhưng vẫn nắm rõ tình hình của Tây Xuyên, tiết độ sứ Tây Xuyên Lý Thiên Hành chính là một danh tướng của Đại Khang, năm đó bình Hắc Miêu, đánh bại Sa Già, ổn định biên giới Tây Nam lập công lao bất thế, lúc này mới được hoàng thượng tin cậy, sắc phong làm tiết độ sứ Tây Nam, Quang Lộc đại phu, thẩm tra của Binh bộ thượng thư, cùng bình chính sự, Tây châu doãn, Tây Xuyên khai quốc công, thực ấp ba nghìn hộ. Tọa trấn Tây Nam, quân sĩ dưới trướng được gọi là Tây Nam Hổ. Mà thủ hạ của Lý Thiên Hành có một chi quân cận vệ là Hổ Đầu doanh, mỗi lần xông pha chiến trường đều đi tiên phong, lấy một chọi mười, dũng mãnh vô song, cũng đồng dạng với bộ đội đặc chủng bây giờ, cho nên Mộ Dung Phi Yên không tin loại nhát gan như Cổ Lục lại là thành viên của Hổ Đầu doanh.
Cổ Lục thở dài nói: "Ta làm chức văn trong Hổ Đầu doanh, do am hiểu các bộ lạc địa phương vùng tây nam, nên mới có thể gia nhập."
Hồ Tiểu Thiên gật nhẹ, ý bảo Mộ Dung Phi Yên rời kiếm ra chỗ khác, nói khẽ: "Cổ Đức Vượng cũng người của các ngươi?"
Cổ Lục bị Hồ Tiểu Thiên nói toạc ra cơ mật, không khỏi sợ hãi.
Hồ Tiểu Thiên cười nói: "Cũng không phải cái bí mật lớn gì, hai người các ngươi hành động thật sự quá kém, cho rằng giấu diếm được mấy tên quan hồ đồ kia là có thể giấu được ta sao?"
Cổ Lục nói: "Đại nhân, ta tuyệt đối không có ác ý với ngài."
Hồ Tiểu Thiên nói: "Các ngươi thân là binh vệ Hổ Đầu doanh, không ở Tây Châu sao lại tới đây?"
Cổ Lục cắn cắn môi nói: "Đại nhân, thực không dám giấu diếm, bốn tháng trước ta đến Thanh Vân diệt phỉ, nhưng lại bất hạnh chịu mai phục tại Thiên Lang sơn, tử thương vô cùng nghiêm trọng, chỉ có mấy người chúng ta trốn thoát, sợ trở về sẽ bị quân pháp xử trí, cho nên mới lưu lạc đến nay." Gã thở dài nói: "Hôm nay rơi vào tay đại nhân, đại nhân muốn xử trí thế nào cũng được."
Hồ Tiểu Thiên từ biểu hiện của Cổ Lục liền phỏng đoán được mười phần là sự thực, tất nhiên là cũng có giấu diếm một chút, Hồ Tiểu Thiên cũng không cố ép hỏi gã, ra hiệu cho gã đứng dậy, chỉ chỉ vào cái đập sau lưng gã nói: "Ngươi biết được mấy phần của chuyện này?"
Cổ Lục nói: "Đám đạo tặc Thiên Lang sơn từng ở cái đập tích nước này."
Hồ Tiểu Thiên nhíu mày: "Chúng muốn làm gì?"
Cổ Lục nói:"Chúng muốn để nước hủy cầu Thanh Vân, nhưng không đạt được mục đích, nên dùng chất nổ phá cầu, giả là bị lũ quét phá hỏng, dân chúng huyện Thanh Vân, thậm chí cả đám quan lại cũng đều mơ mơ màng màng..." Nói đến đây gã chợt nhớ Hồ Tiểu Thiên cũng là quan lại, mặt lộ ra vẻ sợ hãi.
Hồ Tiểu Thiên nói: "Ngươi không cần cố kỵ, ta không giống đám kia."
Cổ Lục nói: "Đại nhân, ta chỉ biết có vậy."
Hồ Tiểu Thiên hắc hắc cười, điệu cười cực kỳ gian trá, Cổ Lục nghe vậy không khỏi nổi lên sợ hãi, hạ thấp đầu xuống.
Hồ Tiểu Thiên cười xong nói: "Nếu ngươi không dám trở về, tại sao lại ở huyện Thanh Vân này, huyện này cũng nằm trong phạm vi Tây Xuyên a, ngươi không lo một ngày sẽ bị phát hiện, khó thoát tội sao?"
Cổ Lục nói: "Khởi bẩm đại nhân, quê tiểu nhan ở Thanh Vân, quê hương khó rời."
"Hay ột câu quê hương khó rời, ta xem ra còn có ý định khác a." Ánh mắt của Hồ Tiểu Thiên nhìn thẳng vào Cổ Lục, Cổ Lục ngay lập tức tránh né ánh mắt này. Cảm thấy tên trẻ tuổi này không phải dạnh tầm thường, ánh mắt dường như có thể nhìn xuyên qua gã.
Hồ Tiểu Thiên nói: "Bổn quan cũng không có hứng thú với cái việc vớ vẩn của ngươi, chẳng qua là ta quản lý cái huyện Thanh Vân này, coi như ta chưa gặp ngươi, tốt nhất là ngươi nên thành thành thật thật mà sống, đừng gây bất cứ phiền toái gì cho ta, đi đi!"
Cổ Lục gật đầu liên tục, gã không nghĩ tới Hồ Tiểu Thiên dễ dàng buông tha ình như vậy, liền nhanh chóng tạ ơn rồi đi về phía dưới núi, vừa đi được hai bước đã nhớ tới cái ống nhòm của mình, xem chừng bị lấy làm của riêng rồi, Cổ Lục thầm mắng, hảo hán không tính thiệt thòi trước mắt, có thể toàn thân mà trở ra là tốt rồi.
Cổ Lục vừa đi khỏi, Mộ Dung Phi Yên liền quay sang Hồ Tiểu Thiên nói nhỏ xin chỉ thị: "Ta đi theo hắn xem chút."
Hồ Tiểu Thiên gật nhẹ, cùng Liễu Khoát Hải đứng dậy đi về.
Lúc trở về nội thành thì đã là hoàng hôn, nhìn thấy Chủ Bộ Quách Thủ Quang đi từ tường thành xuống, cạnh gã còn có một người chính là huyện úy của Thanh Vân Lưu Bảo Cử, hai người này cũng coi như là cán bộ cao tầng của Thanh Vân, huyện úy giống với cục trưởng công an huyện ở xã hội hiện đại, ở Thanh Vân này cũng coi như là nhân vật có thực quyền. Lưu Bảo Cử lần đầu gặp Hồ Tiểu Thiên, tên này thuộc loại nhăn nhở, gặp ai cũng cười hì hì, hô từ xa: "Hồ đại nhân! Hạ quan hữu lễ!"
Hồ Tiểu Thiên chưa nghe Quách Thủ Quang giới thiệu nên còn không biết gã, tự nhủ ta rất thân quen với ngươi sao? Khẽ gật đầu coi như chào, sau khi Quách Thủ Quang giới thiệu Lưu Bảo Cử cho hắn, lại nói: "Hồ đại nhân, đêm nay Hứa đại nhân mở tiệc taih hoa viên huyện nha, mời người đi tẩy tràn, đặc biệt ra lệnh cho ta ra đây đón tiếp."
Hồ Tiểu Thiên tự nhủ Hứa Thanh Liêm này cuối cùng cũng có thú vị rồi, lão tử đã đến đây hai ngày, hôm kia thì trốn tránh không thấy măt, khuya hôm qua ngươi còn dày vò cấp dưới là ta đến thăm hỏi, hôm nay lại xuất ra rồi a, bây giờ mới nhớ tới mời ta đến làm cơm tẩy trần rồi hả? Mẹ kiếp! Chậm rồi lão tử không nhận tình của ngươi.
Tình có thể không nhận, nhưng mặt mũi là nhất định phải cho, Hồ Tiểu Thiên nói: "Ta mệt mỏi cả ngày, mồ hôi nhễ nhại, để ta về khách sạn tắm rửa thay y phục rồi sẽ đến."
Quách Thủ Quang gật nhẹ, yêu cầu của Hồ Tiểu Thiên là vô cùng hợp lý, gã chắp tay nói: "Vậy nửa canh giờ nữa gặp."
Hồ Tiểu Thiên cười nói: "Nhất định!"
Trước khi chia tay, Quách Thủ Quang không khỏi nhìn nhìn Liễu Khoát Hải vài lần, Hồ Tiểu Thiên lo gã tìm Liễu Khoát Hải làm phiền, chủ động nói: "Khoát Hải là biểu đệ của ta."
Quách Thủ Quang bán tín bán nghi nhìn Liễu Khoát Hải, khó tin lời của Hồ Tiểu Thiên la thật, nhưng chuyện đã đến nước này, Vạn gia cũng đã chủ động rút đơn kiện, Quách Thủ Quang cũng chẳng muốn quản việc này, không vì một tên dân nho nhỏ mà vạch mặt vị huyện thừa này.
Trên đường về khách sạn Phúc Lai, Liễu Khoát Hải nhếch miệng cười nói: "Hồ đại nhân, ngươi thật sự là biểu ca của ta à?"
Hồ Tiểu Thiên tức giận trừng mắt liếc gã một cái nói: "Ngươi mười chín ta mười sáu, ngươi nghĩ sao?"
"Vậy ngươi là biểu đệ ta?"
"Hai ta không thân thích!"
Y Thống Giang Sơn Y Thống Giang Sơn - Thạch Chương Ngư