Số lần đọc/download: 655 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:21:51 +0700
Chương 51
C
hương 13.3: Cái giá của cô đơn
Sưu tầm
Người đứng đầu phía đối phương nhấp một ngụm cà phê, Kỉ Hoa Ninh cười nói: "Xem ra, cũng chỉ còn mấy ngày nữa là đến tết quốc khánh của quý quốc!". Đó chính là một giọng Đức rất chuẩn.
Đối phương có đôi chút ngạc nhiên, nhưng lập tức cười xã giao nói: "Đúng rồi, chỉ còn bốn ngày nữa". Trong ba người có hai người là mang quốc tịch Đức, người còn lại mang quốc tịch Italy, cú hích đầu tiên của Kỉ Hoa Ninh làm rất tốt.
- "Xin thứ lỗi nếu... nhưng tôi hơi đường đột, không biết các ngài đã có kế hoạch cho ngày quốc khánh chưa? Tôi còn nhớ, pháo hoa trên sông Rhine rất đẹp". Lời nói có ngụ ý, nếu như đàm phán thành công sớm ngày nào thì họ sẽ được về nước sum vầy với gia đình bạn bè sớm ngày đó.
- "Đương nhiên, nếu thời gian cho phép. Nghe nói vậy chắc quý cô cũng đã từng qua Đức?".
- "Đúng vậy, tôi đã được dự lễ đón mừng năm mới rất vui vẻ ở đó và tôi cũng rất thích bia của Đức". Kỉ Hoa Ninh làm động tác uống cạn một hơi hết cốc, rồi dí dỏm nói: "Tuy nhiên, tôi uống không được giỏi lắm!".
Đối phương phá lên cười: "Tiếng Đức của quý cô rất chuẩn. Chúng tôi tin rằng, nếu có cơ hội, nhất định quý cô sẽ muốn đón mừng năm mới một lần nữa ở Đức".
- "Đúng vậy, thưa ngài!". Chỉ với vài câu đối thoại ngắn ngủi nhưng đã kéo gần được khoảng cách của ngàn sông vạn núi, giải tỏa được phần lớn tình hình bế tắc giữa hai bên lúc trước. Chris nhân cơ hội dấn tới, tiếp tục cùng họ bàn bạc về vấn đề hạn ngạch quyền lợi.
-... "Công thức cố nhiên là vô cùng tốt, công ty B từ trước đến nay đều chọn những sản phẩm tốt nhất. Chúng tôi đã cho ra những loạt sản phẩm như Fever, Max, mỗi một lần như vậy đều trở thành tiêu điểm của thị trường. Tuy nhiên, với những công ty có khả năng cạnh tranh trực tiếp, chúng tôi có thể đảm bảo rằng họ không thể có công việc tốt nhất, sức tuyên truyền rộng rãi và khả năng hấp dẫn cao nhất để khiến cho loạt sản phẩm giống như Max được biết đến ở từng hộ gia đình, điều này có ý nghĩa rất lớn đối với việc nâng cao giá trị và phát triển sản phẩm của quý công ty, và đây cũng chính là điều mà các công ty khác không thể nào sánh được".
Các thành viên phía đối phương bắt đầu do dự, Kỉ Hoa Ninh và Chris đưa mắt nhìn nhau như hàm ý "Ok" trong đó, cùng lúc đó người đàn ông Đức dẫn đầu dò hỏi: "Vậy thì, bên quý công ty muốn bao nhiêu?".
- "Chúng tôi muốn tròn 60%". Chris giơ một bàn tay ra: "Như vậy là công ty chúng tôi đã nhượng bộ rất nhiều đối với sản phẩm này".
- "Không thể được!", đối phương người Italy gay gắt phản đối: "Như vậy còn kém quá xa so với trọng tâm của chúng tôi!".
- "Xin hãy tin rằng chúng tôi đã mang đến đây thành ý lớn nhất!". Kỉ Hoa Ninh dường như không nghe thấy sự phẫn nộ trong ngữ khí của đối phương, lời nói dịu dàng tựa như làn gió thoảng vào đầu mỗi người: "Công ty B đã có mấy trăm năm lịch sử, chúng tôi tin rằng quý công ty chọn công ty chúng tôi để sản xuất và quảng bá sản phẩm này cũng chính là đặt niềm tin nơi chúng tôi. Mặc dù bên các bạn đã có chi phí trước khi phát hành sản phẩm, nhưng bản quyền bằng sáng chế cũng đã thu về hơn phân nửa. Mà chúng tôi từ khi sản xuất đến khi thành sản phẩm, bố trí công nhân đến việc tuyên truyền sau này, những việc đó chiếm phần chi phí còn lớn hơn! Huống hồ đợi khi sản phẩm ra nhập thị trường, phải mất bao nhiêu năm thì mọi người mới biết đến, quý công ty chọn chúng tôi cũng là chọn nơi đáng tin cậy, là chọn nơi có thể phát triển đều đặn không bị ngắt quãng, điều này chẳng lẽ không đáng để mọi người nhường một bước?".
Người Đức trưởng đoàn nói: "Xin thứ lỗi, chúng tôi cần hội ý một chút!".
Chris vẫn ngồi nguyên vị trí, theo thói quen rướn cong hàng lông mày: "Xin cứ tự nhiên!".
Đối phương ra khỏi chỗ ngồi, nửa giờ sau mới quay lại. Trong thời gian đó Kỉ Hoa Ninh cũng đi rửa tay một lần, Chris thì chăm chú quan sát cảnh vật ngoài khung cửa sổ.
Hai mươi phút sau họ quay lại, mọi chuyện cuối cùng cũng được ấn định, điều kiện thỏa thuận ký kết là công ty B 55%, công ty đối tác 45%. Khi bắt tay, người mang quốc tịch Italy không ngừng khen ngợi: "Các bạn tuy còn rất trẻ, nhưng rất khéo léo trong việc đàm phán! Hy vọng rằng chất lượng sản phẩm của bên công ty cũng ưu tú và đáng tin cậy như chính các bạn vậy!".
Cả hai người đều cười một cách hoàn mỹ, trông giống như hai con hồ ly: "Đương nhiên, đương nhiên là vậy rồi!".
Khi đến bãi đỗ xe, Chris ấn nút điều khiển từ xa, sán đến gần Kỉ Hoa Ninh: "Mời cô nương ăn gì để để thưởng công nhỉ, đại công thần!".
- "Không dám, tất cả đều do cậu thương lượng cả đấy chứ!".
- "Quá khiêm tốn, không dễ thương chút nào!". Chris vuốt nhẹ lên mái tóc dài của cô: "Hôm nay, trang điểm rất đẹp!".
- "Bởi vì biết rằng đây là một cuộc làm ăn lớn mà!" Kỉ Hoa Ninh bật cười và nhẹ nhàng nói: "Không biết là do vận của họ không tốt hay là vận của tớ quá tốt nhỉ?"
Chiếc xe nhỏ màu champagne hòa vào dòng xe đang chuyển động, mọi người đều không biết rằng khi Kỉ Hoa Ninh đi rửa tay, cô ấy đã nghe được cuộc nói chuyện qua điện thoại của đối phương, họ đang xin chỉ thị của cấp trên.
- "Nhượng bộ cuối cùng là 45%, công ty B là sự lựa chọn tốt nhất!".
Hơn nữa, họ đã bỏ qua tiếng Anh và tiếng Đức để dùng một thứ tiếng mà ở đây chẳng có ai hiểu đó là tiếng La tinh.
Sinh nhật của Giang Vân cuối cùng cũng đến, Kỉ Hoa Ninh xách quà tặng hết túi to lại đến túi nhỏ, trông giống như một cô dâu về thăm nhà.
- "Cái này tặng chú Tô, cái này là của San San", cô gọi tên thân mật của Tô San tự nhiên như thường, dường như đó chính là em gái của cô và hai người đã từng biết nhau trong mấy thập kỉ vậy: "Đây là phần quý nhất, quà mừng sinh nhật hôm nay!".
Kỉ Hoa Ninh đeo chiếc dây chuyền bạch kim lên cổ Giang Vân rồi hôn nhẹ lên má bà: "Chúc mừng sinh nhật mẹ!".
Giang Vân quá xúc động, không thể kìm được khiến đôi mắt cứ đỏ hoe. Tô San ôm quà tặng của "chị" đứng bên cạnh mặt không hề có chút biểu cảm gì, nhưng ngấm ngầm bóp chặt tay làm biến dạng cả một góc hộp quà tặng.