Nguyên tác: “The Money Changers”
Số lần đọc/download: 266 / 9
Cập nhật: 2020-06-28 13:34:23 +0700
Chương 23
T
rung sĩ Gladstone đây. - Tại trung tâm giao thông của Sở cảnh sát thành phố, một giọng mũi vang lên trong máy điện thoại. - Tôi được lệnh cấp báo là đã tìm thấy Juanita Numez và đứa trẻ nhỏ.
Đang ngồi trên ghế, thanh tra F.B.I. Innes lập tức chồm dậy, nhắc ống nghe áp vào tai.
- Thế nào, trung sĩ?.
- Tôi vừa nhận được thông báo qua máy vô tuyến. Người ta đã tìm thấy một phụ nữ và một đứa trẻ, trả lời đúng những tín hiệu và có tên đúng như vậy. Hai người đang lang thang gần ngã tư Cheviot Township và Shawnee Laka Road. Cảnh sát đã giữ để bảo vệ và đang dẫn đến đồn cảnh sát quận XII.
Thanh tra Innes lấy bàn tay che ống nói, quay sang bảo Nolan Wainwright lúc này đang ngồi trong trụ sở cơ quan an ninh liên bang F.B.I.
- Cảnh sát quận XII đã tìm thấy hai mẹ con Juanita Numez.
Nolan bấu chặt bàn tay lên thành bàn, nói:
- Tình trạng họ ra sao?
Innes nói vào máy:
- Tình trạng hai mẹ con họ ra sao?
- Tôi không biết gì hơn. Nếu cần biết xin các ông gọi điện đến đồn cảnh sát quận XII.
Thanh tra Innes xem trên bảng rồi quay số. Một người xưng tên là trung uý Fazackerly cầm máy trái lời:
- Vâng, đúng thế. Xin ông đợi cho một phút. Lại vừa có tin thêm.
Thanh tra của F.B.I cầm máy chờ.
Cuối cùng trung uý Fazackerly nói:
- Người phụ nữ bị tra tấn. Nhiều vết thương trên mặt. Đứa trẻ bị bỏng nặng ở lòng bàn tay. Nhân viên chúng tôi đang sơ cứu. Ngoài ra không còn thương tích nào trên người họ nữa.
Nghe thấy thế, Nolan Wainwright ôm đầu trông như ông đang cầu nguyện.
Fazackerly nói tiếp:
- Có điều rất lạ.
- Điều gì?
- Cảnh sát ở đó nói người phụ nữ tên là Numez không chịu nói mà đòi đưa bà ta giấy bút. Họ đã đưa. Bà ta ngồi viết một mạch, giống như bà ta ghi ra giấy tất cả những gì còn đọng lại trong tri nhớ kẻo quên mất.
Thanh tra Innes thở dài:
- Lạy Chúa tôi!
Ông nhớ lại chuyện mất sáu ngàn đô la tại chi nhánh trung tâm của Ngân hàng Thương mại số Một trước đây. Hồi đó không ai ngờ Juanita Numez lại có trí nhớ kỳ lạ đến như vậy. Ông bèn nói vào máy:
- Ông trung uý, tôi sẽ giải thích chuyện này sau. Trước mắt, ông ra lệnh cho các người của ông đừng quấy rầy chị ta, đừng hỏi han gì mà để yên cho chị ta viết. Tóm lại để mặc chị ta muốn làm gì thì làm. Và giữ để chị ta được hoàn toàn yên tĩnh. Nếu đưa Juanita Numez về quận, cũng giữ thái độ như thế. Cung cấp giấy bút để chị ta ghi ra tất cả những gì chị ta cần ghi. Phải xử sự với Juanita Numez như với một báu vật. Mà đó là một báu vật thật.
Lùi sau ngắn. Ra khỏi ga-ra.
Tiến. Tám giây. Gần như đứng lại (ra đường cái?) Sang trái. Mười bẩy giây. Tốc độ trung bình.
Sang phải Ba giây..
Trái. 55 giây. Nhanh. Đường tốt.
Dừng. 4 giây (Đèn đỏ?).
Đường thẳng. 10 giây. Tốc độ trung bình.
Phải. Quãng ngắn, đường xấu rồi đường tốt: 18 giây.
Chậm lại. Dừng. Lại đi ngay. Vòng phải. Dừng rồi lại đi. 25 giây.
Trái. Đường thẳng. tốt. 47 giây.
Chậm lại. Rẽ phải...
…
Lúc Juanita viết xong, tất cả là tám tờ giấy dày đặc. Những trang giấy của cô làm tất cả sĩ quan, chiến sĩ của quận cảnh sát sửng sốt. Họ loay hoay tìm kiếm trên bản đồ nhưng không đạt kết quả gì hết. Những tờ giấy đó cũng làm cả các viên chức cảnh sát sửng sốt: hai thanh tra Innes và Dalrymple của F.B.I, Jordan và Quimby và Phòng Mật vụ. Thậm chí cả Nolan Wainwright. Báo cáo của Juanita chính xác đến từng chi tiết nhỏ. Cô cam đoan với nhà chức trách là cô nhớ tuyệt đối không sai. Cô còn nói, mọi lần khác thì cô không dám chắc lắm, nhưng lần này thì cô tin chắc không sai chỗ nào hết. Ngoài những ghi chú thì còn một vấn đề quan trọng là cự ly. Trước khi thả hai mẹ con Juanita bên bờ hè, tên Lou đã tháo băng vải bịt mắt cho họ. Giả vờ vẫn còn choáng váng, Juanita đã loạng choạng và liếc nhanh vào hàng chữ số trên bảng đồng hồ đo ở xe. Hàng con số lúc này là 25738,5. Có nghĩa là xe đã chạy dược 23,7 dặm.
Nhưng liệu có phải xe chạy theo một hướng không? Hoặc lái xe đã cố tình chọn cách đi ngoằn ngoèo để đánh lạc hướng? Những ghi chép của Juanita lên giấy đã bảo đảm hoàn toàn chưa? Các cảnh sát viên loay hoay, đặt ra đủ thứ giả thuyết.
Họ chưa tin là trong lúc bị bịt mắt, Juanita lại tính được số giây xe chạy và hướng đường.
Cuối cùng thanh tra Jordan của Phòng Mật vụ tính toán, loay hoay đo đạc một lúc rồi khoanh một vòng tròn trên bản đồ, nói giọng quả quyết:
- Cái nhà đó nằm trong khu vực này!
Bụng ông ta vẫn sôi lên liên tục. "Con người có cái bụng óc ách" đó là câu nhận xét của Nolan Wainwright về viên thanh tra quái đản kia của Phòng mật vụ.
- Nhưng khu vực ông khoanh vùng ấy rộng tới tám cây số vuông!
Viên thanh tra có cái bụng óc ách trả lời tỉnh bơ:
- Thì ta sục! Chia thành ô và mỗi ô giao cho một tổ lùng sục!
Trung uý Fazackerly hỏi:
- Lùng sục cái gì mới được chứ?
- Quả thật tôi cũng chưa rõ chúng ta tìm cái gì. - Viên thanh tra Jordan thản nhiên đáp, bụng vẫn sôi ùng ục.
Nolan Wainwright lái chiếc xe của F.B.I trên có Juanita Numez. Ông sử dụng hai điện đài vô tuyến, một liên lạc với các xe khác trên đường và một liên lạc với trung tâm cảnh sát liên bang.
Trước khi lên đường, người ta đã chia khu vực nghi vấn ra làm nhiều phần, giao cho viên trung uý Fazackerly phụ trách cử các đội tuần tra. Bên cạnh đó có năm xe cảnh sát đi tuần, hai của F.B.I, một của Phòng Mật vụ bang và hai của Sở cảnh sát thành phố. Các xe đều có máy vô tuyến điện liên lạc với nhau để khi cần sẽ hỗ trợ nhau.
Cho đến nay họ mới biết chắc chắn một điều:
Juanita đã bị bắt vào địa điểm bí mật của một xưởng sản xuất tiền và giấy tờ giả. những lời khai đó của cô cùng những vết tích trên người cô chứng tỏ điều đó. Tuy nhiên xưởng làm hàng giả đó ở đâu thì chưa ai có một ý niệm nào, dù lờ mờ. Cho nên cuộc lùng sục này còn rất chung chung. Tuy mới được sơ cứu qua loa, các vết thương trên người cô còn rất đau đớn, nhưng Juanita tình nguyện tham gia cuộc tìm kiếm. Cô rất nóng lòng muốn cứu Miles Eastin, để phần nào chuộc cái tội đã khai ra anh với bọn côn đồ kia. Tất nhiên lúc đó Juanita không còn cách nào khác, nhưng cô vẫn thấy mình có tội với Miles.
Trong lúc Juanita ngồi viết bản báo cáo thì Margot Bracken đến đồn cảnh sát quận XII đón bé Estela để đem đi bệnh viện.
Juanita ngồi ghế sau trong xe của Nolan Wainwright. Ngồi ghế trước còn có thanh tra Innes của F.B.I. Thanh tra Dalrymple thì ngồi với thanh tra Jordan trong xe của Phòng Mật vụ bang.
Cuộc lục soát bắt đầu vào giữa buổi làm việc chiều.
Khu vực do thanh tra Jordan khoanh trên bản đồ nằm ở phía Đông thành phố. Nơi đây quang cảnh rất không đồng đều: những cửa hiệu, vài nhà máy, một số kho hàng và cả một khu vực rộng lớn gồm những xưởng nhỏ. Chính khu vực này được cảnh sát đặc biệt chú ý.
Ngoài các hiệu buôn, xí nghiệp, vùng này còn có dân cư đông đúc và nhà ở của họ cũng muôn mầu muôn vẻ, từ những nhà gỗ sơ sài đến những biệt thự sang trọng hết mức. Theo báo cáo của cảnh sát khu vực thì từ sáng đến giờ không có những biến cố nào lớn. Một người bị ngã gẫy chân. Một vụ hoả hoạn nhỏ được dập tắt ngay. Một vụ đánh nhau không lấy gì làm lớn.
Cuộc tìm kiếm kéo dài đã một tiếng rưỡi nhưng chưa phát hiện thấy dấu hiệu nào khả quan. Nolan lẩm bẩm nói:
- Giống như tình trạng luôn xẩy ra hồi tôi làm cảnh sát trưởng một thị trấn vậy.
Thanh tra Innes liếc nhìn đồng nghiệp, nói:
- Tôi có cảm giác như một chuyện tưởng như ghê gớm thì lại tìm mãi không ra. Nolan nói vọng ra ghế sau:
- Juanita! Cô không quên gì đấy chứ? Kể cả những thứ nhỏ nhất?
- Tôi kể hết tất cả rồi, - Juanita quả quyết đáp.
- Vậy ta thử ôn lại một lần nữa xem sao. Juanita không nói gì. Nolan suy nghĩ một chút rồi nói: - Lúc Eastin thôi không kêu nữa và cô vẫn còn bị trói, cô nghe thấy rất nhiều tiếng động phải không?
- Nhưng chỉ là những tiếng động không có gì đặc biệt. Tôi nghe thấy tiếng bọn chúng vần các đồ gỗ, tiếng mở ngăn kéo rồi đóng. Có vậy thôi.
- Chúng tìm gì chăng? Tìm gì được nhỉ - lnnes nói.
Nolan lại hỏi:
- Lúc tên Lou dẫn cô lên mặt đất, cô có nhìn thấy thứ gì để đoán được chúng làm gì không?
- Không, - Juanita lắc đầu. - Sau khi nhìn thấy Miles bị chúng hành hạ như vậy, tôi bị choáng váng, không còn nghĩ được gì nữa. Suy nghĩ một lát, cô nói tiếp:
- Trong nhà để xe cũng có mọt số người, khiêng những đồ gỗ rất lạ.
Innes nói ngay::
- Chuyện này cô đã kể rồi. Những cái tủ bị cưa đôi, trong rỗng. Nhưng như thế chẳng chứng minh được điều gì hết.
Độy nhiên Nolan reo lên:
- Tôi nghĩ ra rồi. Có lẽ tôi hiểu ra rồi.
Cả thanh tra Innes của F.B.I. lẫn Juanita đều ngơ ngác nhìn người phụ trách ban bảo vệ của nhà băng. Trán Nolan cau lại, ông lẩm bẩm như nói một mình:
- Hoạt động của bọn chúng mà Juanita nhìn thấy rất có thể là chúng dọn nhà đi đâu.
- Cũng có lý - lnnes công nhận. - Nhưng nếu thế, chúng chuyển máy in chứ sao lại chuyển đồ gỗ.
- Những đổ gỗ đó chỉ là ngụy trang, vì chúng rỗng, đúng vậy không, cô Juanita?
- Đúng thế.
- Đấy là hòm để đựng các dụng cụ in. Chúng làm thế cốt để che mắt.
Hai người đàn ông đưa mắt nhìn nhau rồi cùng reo lên:
- Xe tải chở đồ đạc dọn nhà!
Innes reo to:
- Thứ chúng ta cần tìm là xe tải chở đồ đạc để dọn nhà.
Nolan Wainwrịght đã tăng tốc độ và xe lao vút đi. Còn Innes thì nói vào máy:
- Xe chỉ huy của F.B.I. đây. Lệnh cho tất cả các tổ tuần tra. Tất cả đến ngay ngôi nhà lớn mầu tro ở giữa công viên gần đầu phía Đông của đại lộ Earlham. Chú ý tìm xe tải có rơ moóc của Hãng dịch vụ dọn nhà. Hãy giữ ngay nếu thấy loại xe đó. Và tạm giữ tất cả những người trong xe. Lệnh cho sở cảnh sát thành phố báo động và huy động toàn bộ lực lượng đến khu vực, mã số 10- 13.
Mã số 10 - 13 có nghĩa tốc độ tối đa, bật đèn nháy trên nóc xe, còi rú liên tục. Innes đồng thời cũng ấn nút còi xe cảnh sát, rú liên hồi. Nolan thì đè chân lên cần ga đến mức bàn chân chạm sàn xe.
Xe lao vùn vụt.
Innes xúc động quá nói giọng gần như khóc:
- Lạy Chúa tôi! Chúng mình đã hai lần chạy ngang qua cái xe đó. Và lần thứ hai tôi nhớ trên xe chất đầy đồ đạc.
Marino "Gấu” dặn lái xe:
- Mày lái theo hướng ra bờ biển phía Tây. Không được nóng nẩy. Cho xe chạy bình thường như không có chuyện gì xẩy ra. Ban đêm cho xe nghỉ. Nhưng phải giữ vững liên lạc. Mày nhớ số máy cần liên lạc rồi chứ? Nếu dọc đường không nhận được thêm mệnh lệnh nào thì đến Los Angeles mày sẽ nhận được lệnh.
Lái xe nói:
- Tôi đã rõ, thưa ông Marino.
Y biết đây là loại công việc nào và tin chắc sau khi làm xong sẽ được trả công hết sức hậu hĩ, do công việc đầy nguy hiểm. Loại việc này y đã làm rất nhiều lần, bởi ông “Gấu” mỗi khi đánh hơi thấy bị lộ là lập tức dọn "xưởng" đi nơi khác ngay.
- Đồ đạc đã chất xong, tôi lên đường. Chào ông Marino.
Marino "Gấu” gật đầu, thở phào nhẹ nhõm. Từ lúc quyết định "dọn nhà" và tiến hành ngay việc đó, gã luôn thấy kiến bò trên da. Do cảm giác lo âu đó, gã quyết định ở lại để hối thúc đám tay chân. Tuy thế gã biết ở lại thế này là nguy hiểm. Xưa nay gã có tác phong là bao giờ cũng tránh xa mọi việc cụ thể. Gã chỉ đề chủ trương, ra lệnh, còn mọi công việc gã giao phó bọn đàn em để không bao giờ có thể bị "dính". Nhưng hôm nay gã thấy cần để mắt tận nơi.
Marino "Gấu” có nhiều hoạt động kiếm tiền, nhưng xưởng in hàng giả này đem lại nhiều lãi nhất.
Chính vì thế đòi hỏi gã phải thận trọng "tối đa". Sự việc vừa qua làm gã thấy không thể hoàn toàn giao phó mọi việc cho bọn đàn em được. Lúc nãy Marino "Gấu” biết rằng Miles Eastin nói dối khi khai lão già Danny lộ cho anh ta biết địa điểm xưởng in. Bây giờ thì càng rõ là Eastin nói dối thật. Bởi nếu anh ta biết thì cảnh sát đã biết và bọn họ đã mò đến đây từ lâu rồi. Việc Eastin nói dối gã rất hiểu. Con người ta khi mất hết hy vọng dễ đi từ hình thái tuyệt vọng này sang hình thái tuyệt vọng khác, từ nói thật sang nói dối rồi ngược trở lại.
Và tâm lý khi bị tra tấn đau đớn quá, con người ta dễ nói bất cứ điều gì khiến cho kẻ tra tấn họ vừa lòng. Eastin nghĩ khai ra điều đó sẽ làm gã hài lòng...
Vậy là xe chở đồ đã đi rồi. Bây giờ còn lại việc thu dọn. Cần thủ tiêu thằng cha khốn kiếp kia cho mất tung tích. Gã đang nghĩ thủ tiêu cái xác Miles Eastin theo cách nào kín nhất, vì gã sẽ giết anh ta ngay sau đây.
Đúng lúc đó, Marino "Gấu” nghe thấy tiếng rú còi của xe cảnh sát từ xa vọng lại. Rõ ràng bọn "cớm" đang đi về phía này.
o0o
- Nhanh lên, Harry người y sĩ trên xe cấp cứu thúc lái xe. - Anh chàng tội nghiệp này cần phải được cấp cứu ngay!
Chiếc xe mang biểu tượng chữ thập đỏ đang vừa rú còi, vừa nháy đèn trên nóc, lao vùn vụt qua các phố. Viên y sĩ liếc mắt nhìn Juanita. Cô ngồi bên cạnh lái xe, nhưng cố ngoái đầu lại để nhìn Miles Eastin. Miệng cô lẩm bẩm điều gì đó.
- Ôi bây giờ chúng tôi mới nhớ đến chị. Ông bạn kia làm đầu óc chúng tôi không còn nghĩ được gì nữa.
- Anh ấy... liệu có...- cô nghẹn lại.
- Nói thật với chị,- Viên y sĩ, vừa tiêm xong cho Miles một liều morphine, nói: - anh bạn đây bị choáng rất nặng, tôi tiêm tới năm gram morphine vậy mà anh ta vẫn rên rỉ. Những vết thương ở tay mất quá nhiều máu. Còn vết bỏng a- xít trên mặt thì không còn làm gì được. Tôi đã rửa chất a xít nhưng đã quá muộn. Cặp mắt anh ta thì hoàn toàn vô vọng. Nhưng có chuyện gì mà anh ta bị chấn thương khủng khiếp đến như thế này?
Juanita lắc đầu. Cô đau đớn đến mức không thể thốt lên một lời nào.Cô dướn người lên, với tay qua thành ghế, đặt bàn tay lên tấm chăn phủ trên người Miles. Mắt cô đầm đìa. Cô lẩm bẩm:
- Tha tội cho em, Miles. Tha tội cho em...
- Chồng chị đấy à?- viên y sĩ hỏi trong lúc quấn băng lên bàn tay Miles.
- Không phải.
- Hay là bạn của chị?
- Vâng.
Nước mắt lại ứa ra, chảy ròng ròng trên mặt Juanita. Cô có còn xứng đáng được nhận là bạn của anh ấy nữa không? Lúc này cô khao khát được Miles tha tội, mặc dù mới gần đây thôi chính cô đã tha thứ cho anh. Nhưng Miles có nghe thấy gì đâu? Nói gì với anh cũng vô ích.
- Chị giữ giúp tôi cái này. - Người y sĩ đưa Juanita chai ô-xy.
Anh ta úp mặt nạ lên mặt người bị thương.
Juanita nghe thấy tiếng khí kêu lèo xèo. Cô nắm chặt cái chai, như thể cố truyền cho anh tất cả những điều cô muốn nói với anh từ lúc cô tìm thấy anh, mê man, đẫm máu, da thịt bị cháy, hai bàn tay bị đóng đinh xuống bàn, dưới tầng hầm của ngôi nhà kia.
Juanita đã cùng với Nolan Wainwright theo chân các nhân viên của F.B.I. xông vào ngôi nhà màu tro giữa bãi trống kia. Bọn tội phạm hiểu rằng chúng đã bị bao vây bốn phía, nên không dám chống cự. Lát sau, chính Nolan Wainwright là người đầu tiên đến với Miles Eastin. Chính ông đã gỡ từng chiếc đinh ra, hết sức thận trọng. Chưa bao giờ Juanita nhìn thấy nét mặt người trưởng ban bảo vệ nhà băng đau đớn như vậy. Thanh tra F.B.I. Dalrymple mặt tái nhợt, miệng lẩm bẩm những câu chửi thề bọn côn đồ tàn bạo, trong lúc ông ta đỡ Miles.
Juanita lờ mờ nhìn thấy đám tội phạm đứng thành hàng sát bức tường, tay đều bị còng số tám, nhưng cô không quan tâm đến chúng. Cô còn mải nhìn Miles và ruột gan cô tan nát. Xe cứu thương đến. Người ta khiêng cáng xuống để đặt Miles lên.
Juanita đã theo cáng lên xe. Không ai hỏi gì cô, để yên cho cô tuỳ ý làm.
Juanita lầm rầm cầu nguyện. Những lời trong kinh thánh cô tưởng đã quên, bây giờ vụt trở lại trong óc cô.
- Cầu đức mẹ đồng trinh Maria, cầu đức Chúa Trời bao dung. Hãy cứu vớt chúng con...
Lời cầu nguyện lầm rầm tưởng như không bao giờ dứt. Càng nhìn Miles lòng dạ Juanita càng ứa máu. Ôi, con mắt của anh...
Liệu anh ấy có còn nhìn thấy được không? - Cô hỏi khẽ người y sĩ. - Chỉ bác sĩ mắt mới có thể trả lời câu hỏi ấy.
Chị yên tâm là về đến phòng cấp cứu, anh ấy sẽ được hưởng sự điều trị chu đáo nhất. Trên xe này tôi chỉ có thể làm được rất ít vì thiếu máy móc dụng cụ.
Bản thân mình cũng làm được rất ít, Juanita thầm nghĩ. Tất cả những gì cô làm được cho Miles chỉ là yêu anh, hiến dâng cuộc đời cho anh, thoả mãn mọi yêu cầu của anh. Ôi, cô sẽ làm mọi thứ trong phạm vi cô có thể, với sức lực cô cho phép.
- Lạy Đức bà đồng trinh! Hãy phù hộ cho anh ấy. Con cúi lạy Người, hãy tha thứ cho đứa con gái tội lỗi này mà ban phước lành cho anh ấy. Lạy Người, xin hãy thấu lòng con...
Xe đã chạy đến một toà nhà to có hàng cột.
- Đến nơi rồi, - viên y sĩ nói.
Rồi bắt mạch Miles Eastin, ông ta nói thêm:
- Vẫn còn sống.