He fed his spirit with the bread of books.

Edwin Markham

 
 
 
 
 
Tác giả: Sebastian Fitzek
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Die Therapie
Dịch giả: Phan Ba
Biên tập: Lê Huy Vũ
Số chương: 63 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1521 / 15
Cập nhật: 2017-05-20 09:13:55 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 55
iktor bất chợt cảm thấy có nước mắt ứa ra.
Đứa con gái bé bỏng của ông, bị chôn sống trong một ngôi mộ hôi thối. Ông nhìn qua Anna, ngửa thấy mùi thơm của chiếc Volvo, nhận được sự rung chuyển của động cơ và có cảm giác như bị cầm tù trong cơn ác mộng của riêng ông.
“Điều gì đã xảy ra với con tôi? Con tôi ở đâu?”
“Đọc tiếp đi!”
Cánh cửa bật tung ra, và lần này thì tôi nghe được tiếng chân ở phía trên tôi. Tôi không có sự lựa chọn nào khác. Tôi chờ đợi trong khoảnh khắc sẽ nhìn thấy được gương mặt của Isabell ở trên bể dầu, và bây giờ tôi hoàn toàn không còn chắc chắn là có thật sự là phi lý hay không, khi cô ta có thể bật chiếc bật lửa lên nếu như đoán rằng chúng tôi đang ở dưới này. Trước khi Josy làm lộ tất cả, tôi chỉ còn có một khả năng duy nhất. Tôi kéo cô bé xuống dưới và cùng với em lặn xuống.
Dầu bao bọc lấy chúng tôi như chiếc áo choàng của cái chết. Lớp phim lầy nhầy của nó thấm qua tất cả quần áo và đóng kín những lỗ hở trên mặt. Nó làm nghẹt lỗ mũi và ấn vào tai như một cái nút bần khiến tôi không còn có thể nghe được gì nữa. Bây giờ tôi mới biết một con đại bàng biển sắp chết có cảm giác như thế nào, khi đang cố gắng tuyệt vọng làm sạch cái tai họa màu đen, dầu chảy ra từ thân tàu, ra khỏi bộ lông của nó, trước khi nó vĩnh viễn chìm xuống biển bị ô nhiễm.
Tôi kìm nén bản năng sống của tôi, ấn đầu Josy xuống dưới và tự mình cũng không nhô lên, mặc dù phổi tôi đang kêu gào cần ôxy. Tôi không biết việc gì xảy ra ở phía trên tôi. Tôi không nhìn thấy gì, không nghe thấy gì và chỉ nhận biết rằng sức lực của tôi biến mất như thế nào. Chỉ đến khi tôi không thể chịu đựng được nữa, tôi giật Josy lên trước, rồi đến chính tôi lên trên. Tôi phải làm việc đấy, ngay khi có thể là quá sớm và bây giờ Isabell sẽ nhìn thấy chúng tôi. Tôi không thể chịu đựng lâu hơn một giây nữa.
Nhưng không quá sớm.
Đã quá muộn.
Khi tôi nhô lên, tôi giữ Josy bất động trong tay mình. Tôi quét dầu ra khỏi miệng em, ấn môi em ra. Lắc em. Muốn hô hấp cho em. Nhưng vô nghĩa. Tôi cảm thấy điều đấy. Tôi biết điều đấy.
Cho đến nay tôi vẫn không chắc chắn rằng đấy là cơn sốc, nỗi sợ hãi hay thật sự là dầu đã giết chết em. Nhưng tôi biết rằng không phải Isabell mà là chính tôi đã giết chết em.
“Đó là một lời NÓI DỐI!”
Viktor muốn hét lên, nhưng chỉ có một tiếng kêu khan đục thoát ra khỏi cổ họng ông.
“Không. Không phải”, Anna lạnh lùng trả lời và nhìn thoáng ra cửa kính bên của chiếc Volvo.
Viktor dùng mu bàn tay lau nước mắt ra khỏi mặt và hít mũi.
“Hãy nói với anh rằng điều này không thật”.
“Rất đáng tiếc là em không thể”.
“Em quả thật là điên hoàn toàn rồi”.
“Vâng, em như thế đấy, Viktor. Xin lỗi”.
“Tại sao em lại hành hạ tôi? Tại sao em lại nghĩ ra tất cả những điều này? Josy không chết”.
“Có”.
Cô ấy không mắc chứng tâm thần phân liệt, bác sĩ Larenz à. Cô ấy đã thật sự làm tất cả những gì mà cô ấy đã nói ra.
Bây giờ động cơ gầm lên, và qua kính trước ướt nước mưa Viktor nhìn thấy mờ ảo một hàng đèn ở phía xa xa đang tiến đến gần mình.
“Đừng sợ, sắp kết thúc rồi”. Cô ấy nắm lấy tay ông.
“Em là ai?”, ông quát cô ấy. “Làm sao em biết được tất cả những điều này?”
“Em là Anna. Anna Spiegel”.
“Khốn kiếp, không phải. Em thật sự là ai? Em muốn gì ở tôi?”
Đèn đến gần hơn, và bây giờ tuy thiếu cần gạt nước nhưng người ta nhìn thấy rất rõ ràng là họ đang ở đâu.
Chiếc Volvo ở trên một cái cầu tàu trên biển và đang lao nhanh đến những làn sóng.
“Nói đi, em là ai!”, Viktor gào lên và mặc cho nỗi sợ chết, ông có cảm giác giống như thuở xưa ở trong trường học sau một lần đánh nhau. Nghẹt mũi, khóc sưng mắt và buồn chán vô tận.
“Em là Anna Spiegel. Em đã giết chết Josy”.
Những cây đèn chỉ còn cách khoảng hai trăm mét. Chiếc ô-tô đã phải chạy ít nhất là một nghìn mét ra biển, và bây giờ sự bao la vô tận của biển Bắc lạnh giá đang chờ đón họ ở cuối đường.
“EM LÀ AI?”
Giọng nói của Viktor vỡ ra, nhưng nó chìm ngay tức khắc vào trong sự pha trộn từ tiếng gầm của động cơ, gió và tiếng sóng biển ầm ầm.
“Anna. Em là Anna Spiegel. Nhưng tại sao anh lại phung phí khoảng thời gian cuối cùng của anh với những chuyện vặt thế này? Câu chuyện vẫn còn chưa chấm dứt. Anh còn phải đọc một trang nữa”.
Viktor lắc đầu và lau tí máu nhỏ giọt ra từ mũi của ông.
“Được rồi”, cô ấy nói. “Thế thì em sẽ làm ơn cho anh một lần cuối cùng và sẽ đọc cho anh nghe”.
Anna lấy tờ giấy cuối cùng từ tay Viktor.
Và trong khi chiếc ô-tô tàn nhẫn lao đến biển cả đang ầm ào, cô ấy bắt đầu.
Đảo Trị Liệu Bíẩn Đảo Trị Liệu Bíẩn - Sebastian Fitzek Đảo Trị Liệu Bíẩn