Số lần đọc/download: 543 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 06:23:08 +0700
Chương 144
C
hương 144. Thân phận bị vạch trần
----------Di tâm cung----------
"Cái gì? Bệ hạ ngày nào cũng đến gặp cung nữ Tiểu Tiểu Dương kia?” Ngải Vân đứng bật dậy từ trên ghế quí phi vẻ không tin.
“Hồi bẩm Nương nương, đúng như vậy ạ. Nô tỳ còn nghe nói bệ hạ ở cùng nàng ta rất vui vẻ, mà kỳ lạ là từ ngày bệ hạ gặp nàng ta đến nay đã ba ngày người không có uống máu rồi!” Linh Chi không giấu được sự ngạc nhiên trong giọng nói, cung nữ này đến tột cùng là ai mà có thể khiến bệ hạ từ bỏ được thói quen uống máu?
“Thật vậy?” Sắc mặt Ngải Vân có chút thay đổi khi nghe Linh Chi nói Dạ Phong dã ba ngày không uống máu người.
“Nô tỳ không dám nói dối!” Linh Chi vội vàng cam đoan.
Ngải Vân chậm rãi ngồi xuống nhấp một ngụm trà, Tiểu Dương… Tiểu Dương…Miên…Miên Miên! Ngải Vân mở lớn mắt rồi lần nữa đứng bật dậy, chén trà trên tay rơi trên mặt đất, một màn như vậy khiến Linh Chi sợ hãi không thôi.
Tiểu Dương, Miên Miên, hai cái tên này đọc cũng đồng âm quá đi. Nàng tin tưởng ngoại trừ Nguyễn Miên Miên ra thì Dạ Phong không thể nào có hảo cảm đối với những nữ nhân khác được, hắn vì một nữ nhân mà phá lệ ba ngày không uống máu thì chắc nàng ta cũng không phải nhân vật đơn giản. Nghĩ tới đây khóe miệng Ngải Vân giương lên nụ cười đắc ý: “Đã đặc biệt như vậy thì chúng ta cũng nên đến xem nàng ta rốt cuộc là thần thánh phương nào!” Nói rồi cao ngạo rời đi.
Là Nguyễn Miên Miên hay Tiểu Dương nào đó thì gặp rồi sẽ biết, nếu là Nguyễn Miên Miên thì nàng nhắm mắt cũng có thể nhận ra, đừng quên các nàng từ nhỏ đã lớn lên cạnh nhau đấy.
----------Hoán tẩy phòng-----------
“Tiểu Dương, ngươi thật lợi hại nha, nghe nói ngươi cùng một ngự y trong triều quan hệ rất mật thiết a!” Tiểu Hà cười đầy ẩn ý nói.
“Tin tức nhanh như vậy đã lan ra rồi?” Miên Miên có chút giật mình, quả nhiên thâm cung không có tường nào cản nổi gió a.
Tiểu Hà nghe vậy cười cười nói: “Nội cung này có người nào không biết chuyện đó a? Ngươi không thấy mỗi lần ngươi đi gặp Liễu ngự y, ma ma đều không có nói gì sao? Ngươi không thấy kỳ lạ khi ngươi về rất trễ mà vẫn có cơm ăn, có chỗ ngủ sao? Ma ma chính là rất e ngại Liễu ngự y nha, hắn là ngự y được bệ hạ tin tưởng nhất đấy!” Tiểu Hà cười bí hiểm như thể đang cười Miên Miên không nhận ra thân phận nàng đã không còn như lúc trước nữa.
“Như thế nào, ngươi hâm mộ sao?” Miên Miên mỉm cười hỏi.
“Thôi nha, ta mới không hâm mộ đâu a, giấc mộng của ta chính là được bệ hạ để ý a, cái này để dành cho ngươi là tốt rồi!” Tiểu Hà vỗ vỗ ngực vẻ rộng lượng nói.
"Thật vậy? Không hối hận?” Miên Miên nhìn nàng mỉm cười hỏi lại.
“Hối hận cái gì a? Người ta thích chính là bệ hạ mà!” Tiểu Hà vừa cười vừa giúp Miên Miên phơi quần áo. “Quần áo của Xà hậu thật là đẹp a, ngươi nhìn chất vải này xem, thật sự khiến người ta lóa mắt a!” Tiểu Hà vuốt vuốt quần áo Ngải Vân vẻ tán thưởng không thôi.
“Thế nhưng mà ta vẫn thấy quần áo cung nữ là thoải mái nhất!” Miên Miên nhìn y phục trên người mình thẳng thắn nói, quần áo trên người nàng tuy chỉ là quần áo cung nữ may bằng chất vải bình dân nhưng mặc trên người thật sự rất thoải mái, còn có chút ấm áp a, rất thích hợp mặc vào mùa đông!
“Ngươi nha, ngươi chưa từng mặc qua nên đương nhiên thấy quần áo của mình thoải mái nhất rồi, nếu mặc rồi ngươi nhất định sẽ không nói vậy a, là hàng cực phẩm đó!” Tiểu Hà tiếp tục vuốt vuốt y phục Ngải Vân ngưỡng mộ nói.
Miên Miên thấy vậy cũng không nói gì thêm, chính là nàng đã từng mặc qua nên nàng mới nói vậy, y phục hiện tại vẫn thích hợp với nàng hơn!
“Đúng rồi Tiểu Dương, ngươi đã từng gặp qua bệ hạ chưa?” Tiểu Hà đột ngột ngừng tay nhìn nàng dò hỏi.
Miên Miên nghe hỏi mà không khỏi sững người, nàng không biết tại sao Tiểu Hà lại đột nhiên hỏi vậy.
“Ai, bệ hạ rất đáng thương a!” Tiểu Hà thở dài nói.
“Như thế nào? Ngươi từng gặp bệ hạ rồi sao?” Miên Miên dừng lại động tác nhìn nàng ta hỏi.
“Không có a, ta chưa từng gặp nhưng là ta có thăm dò được một chút tin tức về tuổi thơ của người cho nên ta cảm thấy người rất đáng thương a. Nếu có thể, ta nguyện ý ở bên cạnh người, như vậy người sẽ không còn cảm thấy cô đơn nữa!” Tiểu Hà thở dài nói.
“Thật to gan, lại dám công khai bàn luận chuyện riêng của bệ hạ!” Thanh âm lạnh lẽo của Linh Chi đột ngột vang lên.
Miên Miên cùng Tiểu Hà kinh ngạc nhìn Ngải Vân đang đi tới, Tiểu Hà cùng phần đông cung nữ hoán tẩy phòng đang phơi quần áo gần đó vội vàng quì xuống, chỉ duy nhất Miên Miên là vẫn đứng.
“Lớn mật! Nhìn thấy Nương nương còn không quì?” thanh âm giận dữ của Linh Chi lần nữa vang lên.
Ngải Vân khoát khoát tay ra hiệu cho Linh Chi rồi nói: “Chỉ mới được bệ hạ ưu ái hơn người khác một chút mà đã không biết Đông Tây Nam Bắc rồi sao? Nô tỳ trong cung từ khi nào lại không có qui củ như vậy đâu này?” Ngải Vân không vui nói.
Miên Miên nghe vậy cũng không nói gì, Ngải Vân đã đến thì lốt ngụy trang của nàng cũng khó giữ được rồi. Tin đồn lan nhanh thật, Miên Miên biết Ngải Vân sớm muộn cũng đến tìm nàng, nàng cũng không muốn né tránh nữa. Tuy việc nàng giúp Dạ Phong tìm lại con người trước kia cũng có chút hiệu quả nhưng là mỗi ngày đều có dân chúng vô tội chết thay khiến nàng rất khó chịu, nàng không muốn có thêm người dân vô tội phải chết nữa.
Hơn nữa, dựa theo cách nói chuyện của Dạ Phong mấy hôm nay thì nàng tin chắc hắn cũng đã bắt đầu nghi ngờ rồi, nếu không thì hôm qua hắn sẽ không mang theo thần khuyển đến gặp nàng. Mặc dù nàng biết mình không có sơ hở gì nhưng là nàng biết rõ, bí mật cũng không thể là bí mật mãi được.
“Tiểu Dương, mau quì xuống a…” Tiểu Hà vội vã giật giật ống quần Miên Miên kéo nàng quì xuống.
Đúng lúc này thì ma ma quản sự Hoán tẩy phòng vội vàng chạy tới quì xuống hành lễ: “Nô tỳ tham kiến Nương nương!”
Ngải Vân liếc nhìn ma ma quản sự nói: “Ngươi đi mời bệ hạ đến đây, nói là bổn cung chờ tặng người một phần đại lễ tại Hoán tẩy phòng!”
Ma ma quản sự có chút kinh hãi liếc nhìn Miên Miên đứng gần đó rồi nhận lệnh rời đi.
“Ngươi yên tâm, tuy ta đối với ngươi không hài lòng nhưng là đánh chó còn phải ngó mặt chủ, đợi bệ hạ tới đây ta muốn xem ngươi làm thế nào giải thích a!” Ngải Vân làm bộ dáng chuẩn bị xem kịch vui nhìn Miên Miên cười nói.
“Nương nương, còn cung nữ này thì sao? Nàng ta ngang nhiên dám bàn luận chuyện riêng của bệ hạ. Thật không biết liêm sỉ mà!” Linh Chi đổ thêm dầu vào lửa nói.
“Tiểu Dương, không phải bổn cung sợ ngươi mà ta muốn cho ngươi xem một màn kịch hay. Ta trước kia cũng có một người bạn rất thích xem kịch a, tên của ngươi lại đồng âm với tên của nàng ta nên ta nghĩ ngươi nhất định cũng sẽ thích xem kịch a!”
“Nương nương tha mạng… Nương nương tha mạng…” Tiểu Hà giống như phát giác ra sự nguy hiểm trong lời nói của Ngải Vân nên vội vàng xin tha tội.
“Dám mang chuyện riêng của bệ hạ ra nghị luận là tội lớn, người tới, vả miệng nàng ta 100 cái cho ta rồi cắt lưỡi, đem nàng xử tội chết xem từ nay về sau còn kẻ nào dám nghị luận chuyện của bệ hạ nữa không!” Ngải Vân lạnh lùng phân phó, bọn thị vệ phía sau nghe vậy nhanh chóng đi lên, mà những cung nữ Hoán tẩy phòng đang quì trên đất run rẩy không thôi, các nàng không hiểu vì sao Xà hậu hôm nay lại giận dữ như vậy nữa, thật dọa người mà!
“Nương nương tha mạng, Nương nương tha mạng…” Tiểu Hà không ngừng dập đầu xin tha, nàng không muốn chết, nàng thật sự không muốn chết!
"Dừng tay!” Miên Miên nhanh chóng bước đến ngăn đám thị vệ lại.
Ngải Vân thấy vậy nhìn nàng cười nói: “Như thế nào? Ngươi cho rằng ngươi có tư cách nói chuyện trước bổn cung sao?” giờ phút này nàng ta đã có thể xác định được cung nữ Tiểu Dương này là ai, cho dù Miên Miên có thay hinh đổi dạng, thay đổi giọng nói thì cảm giác quen thuộc này không thể nào nhầm lẫn được.
“Ngươi cho rằng ta không có sao? Dùng trí thông minh của ngươi không thể không đoán được ta là ai đi nha!”
“Vậy sao? Ta rất thông minh sao?” Ngải Vân cười đầy ẩn ý nhìn nàng, mà những điều hai nàng nói nãy giờ người ngoài căn bản nghe không hiểu.
“Ta biết rõ ngươi nhớ rõ ta cũng như ngươi nhớ tiểu công chúa Tư nhi vậy, không phải sao?” Miên Miên cười lạnh nói.
Ngải Vân nghe Miên Miên nhắc tới tiểu công chúa sắc mặt liền tái đi, ánh mắt đầy hận thù nhìn Miên Miên nói: “Đúng vậy a, ta làm sao có thể quên được ngươi chứ, Nguyễn Miên Miên!” Ngải Vân cười lạnh nói.
Tất cả những người có mặt không khỏi rùng mình, Nguyễn Miên Miên? Cái tên này không hề xa lạ mà thậm chí còn phi thường quen thuộc, đây không phải người mà bệ hạ ban lệnh truy sát toàn quốc đó sao? Nàng ta sao lại ở nơi này? Còn trở thành cung nữ Hoán tẩy phòng?
“Ta căn bản cũng chẳng có ý định che giấu, bởi vì ta biết, ngươi đang đợi ta có đúng không?” Miên Miên nở nụ cười lạnh giá quen thuộc nói.
“Đúng! Ta đang đợi ngươi, ta đợi ngươi đã lâu lắm rồi!” Ngải Vân nghiến răng nghiến lợi nói.
“Ta cũng không khác mấy, ngươi xem, chúng ta đúng thật là có duyên a!” Miên Miên cười lạnh, bàn tay chậm rãi chạm đến lớp da mà Thương làm cho nàng, mà lúc này, Dạ Phong cùng Lôi Ảnh cũng vừa đến, mặc dù hắn có hoài nghi nàng nhưng tận mắt nhìn thấy gương mặt thật của Miên Miên vẫn khiến Dạ Phong giật mình sửng sốt.
“Ngải Vân, đã lâu không gặp, ngươi có nhớ ta chăng?” Miên Miên không hề sợ hãi nhìn thẳng vào Ngải Vân hỏi.
“Ta đương nhiên nhớ ngươi rồi, không chỉ ta đợi ngươi mà hắn cũng đang chờ ngươi a!” Ngải Vân nói rồi nhìn về phía Dạ Phong cười nói: “Bệ hạ, lễ vật thần thiếp tặng người có hài lòng không?”
Miên Miên nghe vậy đương nhiên biết là Dạ Phong đã tới nhưng mà thôi, bại lộ thân phận cũng chỉ là chuyện sớm muộn, bại lộ sớm cũng không hẳn không tốt.
“Miên Miên, thật là nàng?” Dạ Phong tràn đầy kinh ngạc nhìn Miên Miên.
“Đúng! Là ta!” Miên Miên nhìn Dạ Phong bình tĩnh nói.
Dạ Phong cuối cùng cũng hiểu được vì sao nàng đối với Thái hậu lại tốt như vậy rồi, đúng vậy, ngoại trừ nàng thì còn ai có thể lương thiện cùng to gan như vậy đâu.
“Bệ hạ, nàng ta đã trở về, người muốn xử trí nàng ta như thế nào?” Ngải Vân cười hỏi nhưng trong đáy mắt lại lóe lên tia độc ác.
“Nàng là khách của ta!” Dạ Phong nhìn Miên Miên mỉm cười nói, từ đầu đến cuối hắn đều không muốn thương tổn nàng. Nàng rốt cuộc cũng trở về rồi, hắn rất vui, thật sự rất vui.
Ngải Vân đen mặt tự nhủ bản thân phải bình tĩnh, trước cứ để nàng ta đắc ý đi, chỉ vài ngày nữa thôi nàng nhất định sẽ làm cho Dạ Phong tự tay giết chết nàng ta. Ngải Vân tin tưởng bản thân mình nhất định có thể khiến Dạ Phong khôi phục lại sát tính. Ngải Vân ép buộc mình cười nói: “Bệ hạ, nếu Miên Miên là khách của người thì cũng chính là khách của thần thiếp rồi, không bằng đêm nay ba người chúng ta gặp mặt đi, nàng làm cung nữ lâu như vậy chắc chắn không được ăn ngon, người xem, nàng đều đã gầy đi mấy vòng nha, còn nữa, thần thiếp cũng muốn tâm sự cùng nàng a, Miên Miên, ngươi nói có đúng không?”
“Đúng vậy a, Xà hậu nói rất đúng, ta cũng có rất nhiều chuyện muốn tâm sự cùng người mà chỉ sợ phiền người thôi!
“Không phiền, ta thích náo nhiệt a!” Ngải Vân giả lả cười nói.
“Được, vậy đêm nay tại ngự hoa viên chúng ta hảo hảo ôn lại chuyện cũ, trước tiên phải an bài chỗ ở cho nàng đã!” Dạ Phong nhìn Miên Miên nói.
“Bệ hạ, không bằng để nàng ở tại Di Tâm cung của thần thiếp a, bên thần thiếp nhiều hạ nhân có thể chiếu cố tốt cho nàng a, người nói có đúng không?” Ngải Vân nhìn Dạ Phong cười ngọt ngào nói.
“Không được!” Dạ Phong trực tiếp phản đối mà không cần suy nghĩ, đúng vậy, hắn chính là sợ Ngải Vân sẽ thương tổn tới nàng, hắn làm sao không biết ân oán của hai người chứ?
“Bệ hạ, để ta ở chỗ của Xà hậu đi, tuy ta biết như thế này là trèo cao rồi nhưng ta cùng Xà hậu dẫu sao cũng từng là tỷ muội, đã lâu rồi bọn ta không có gặp mặt, ta cũng có nhiều chuyện muốn tâm sự với nàng, hơn nữa, ta cũng không thể phụ tâm ý của Xà hậu a!” Miên Miên chân thành nói.
“Nàng thật sự muốn ở lại Di Tâm cung? Nội cung còn rất nhiều cung điện khác a!” Dạ Phong không yên lòng hỏi lại.
“Bệ hạ, ta thật lòng muốn ở cùng nàng!” Miên Miên kiên định nói.
Dạ Phong thấy bộ dáng kiên quyết của nàng chỉ có thể gật đầu: “Đã vậy thì được, bất quá ta sẽ phái mười cung nữ cùng mười thị vệ tới bảo vệ cho nàng!” Những lời này Dạ Phong cố tình cất cao giọng, rõ ràng là cố ý nói cho Ngải Vân nghe.
Ngải Vân đứng bên cạnh không khỏi nộ khí, Dạ Phong vẫn quan tâm tới nàng ta như vậy sao? Hừ! Nàng ngược lại muốn nhìn xem hắn có thể bảo hộ nàng ta đến lúc nào, còn có, Nguyễn Miên Miên, ta để ngươi ở lại bên cạnh ta, ta xem ngươi làm thế nào mà chạy trốn được nữa, ta sẽ chống mắt chờ xem ngươi đến tột cùng có bao nhiêu bản lãnh!