Số lần đọc/download: 851 / 25
Cập nhật: 2018-09-26 12:40:22 +0700
Q.2 - Chương 56
S
ở Bắc Tiệp dẫn theo tướng sĩ ngày đêm lên đường, ẩn giấu tung tích, một mặt liên tục cử đi những mật thám nhanh nhạy nhất để nắm bắt tin tức các nơi.
Cuối cùng đội quân cũng tìm được một nơi ẩn nấp, mọi người tập trung trong trướng soái rách nát, tiếp tục bàn bạc.
“Kế sách của Bạch cô nương quả nhiên rất có tác dụng”, Nhược Hàn vui vẻ bẩm báo, “Ngày Trấn Bắc vương xuất hiện nơi rừng rậm, Nhược Hàn đã làm theo kế sách của Bạch cô nương, sắp xếp mấy người có hình dáng tương tự Trấn Bắc vương xuất hiện ở các nơi tấn công quân Vân Thường, dặn dò họ tự xưng là Trấn Bắc vương. Hiện giờ lòng quân khắp Vân Thường đều hoảng hốt”.
La Thượng hưng phấn gật đầu: “Kế này đúng là một mũi tên trúng hai đích. Binh lính Vân Thường sợ hãi, đồn đại khắp nơi. Nhưng một người không thể cùng xuất hiện ở mấy nơi một lúc, nên đám tướng lĩnh Vân Thường đều cho rằng đây chỉ là kế lừa địch, dù Hà Hiệp có nhận được thông báo, cũng sẽ cho rằng đó chỉ là lời đồn đại. Chỉ cần họ không lập tức cử đại quân bao vây, chúng ta sẽ có cơ hội nghỉ ngơi lấy sức”.
“Tên tặc tử Hà Hiệp đó chắc chắn trúng kế rồi!”, Sâm Vinh cười sảng khoái, “Mật thám về báo, sau khi nhận được cấp báo từ khắp nơi truyền về, Hà Hiệp không hề tập trung đại quân kéo đến Đông Lâm mà dẫn quân xuất phát tới Quy Lạc. Có thể thấy, hắn không tin Trấn Bắc vương đang ở Đông Lâm. Ha ha, nói cho cùng thì đúng là mưu kế của Bạch cô nương đã phát huy tác dụng, thực là kế sách inh”.
Ngồi bên cạch Sở Bắc Tiệp, nghe mọi người khen ngợi, vẻ mặt Sính Đình không chút vui mừng mà khẽ thở dài, cười như mếu: “Sính Đình thực xấu hổ, Hà Hiệp đích thân đi Quy Lạc, càng chứng tỏ Phò mã Vân Thường đã nhìn thấu kế dụ địch của Sính Đình”.
“Sao?” Nụ cười của tất cả mọi người đều ngưng lại.
Dưới bàn, Sở Bắc Tiệp khẽ nắm bàn tay Sính Đình, rồi quay qua nhìn nàng, ung dung cười nói: “Ngày Hà Hiệp đến Quy Lạc cũng là ngày đội quân Quy Lạc bị diệt vong. Ý định bổ sung binh lực từ Quy Lạc của chúng ta cũng sẽ trở thành hoang tưởng”.
Quân lực Vân Thường ngày càng mở rộng, đại quân Bắc Mạc và Đông Lâm đã tan rã, nếu đại quân Quy Lạc cũng bị đánh tan, thì lấy đâu đủ binh lực để đối kháng với Hà Hiệp?
Càng không thể lấy một vạn năm ngàn binh mã để đối chọi với mấy chục vạn đại quân Vân Thường.
Các tướng quân vừa vui mừng vì tưởng đã lừa được Hà Hiệp giờ mới hiểu rõ sự tình, sắc mặt bỗng chốc trở nên u ám.
Sau khi thu phục được đại quân Quy lạc, Hà hiệp sẽ không phải lo đến hậu họa. Với thực lực Vân Thường hiện nay, Hà Hiệp hoàn toàn có thể thong thả điều quân đến bao vây họ, từ từ chơi trò mèo vờn chuột.
Thấy các tướng lĩnh không còn lòng tin, Sở Bắc Tiệp liền mỉm cười trêu Sính Đình: “Bạch cô nương kế sách inh, liệu có phải đã có cách đối phó với cục diện nguy nan này?”.
Sính Đình đáp lại Sở Bắc Tiệp bằng ánh mắt dịu dàng, thong thả nói: “Vương gia chắc chắn thế kia, nhất định đã có kế hay, hà tất phải hỏi Sính Đình?”.
Sở Bắc Tiệp cười sảng khoái: “Nàng đang lục vấn bản vương?”. Bàn tay nắm chặt bàn tay Sính Đình dưới bàn càng thêm chặt.
Bệnh tình của Đông Lâm vương hậu đã đỡ, nên cũng ngồi tham dự. Lúc này Vương hậu mới lên tiếng: “Đã chứng kiến Trấn Bắc vương lớn lên từ nhỏ, ai gia hoàn toàn tin tưởng vào năng lực cầm quân của Trấn Bắc vương, dù cục diện có tồi tệ đến mức nào, Trấn Bắc vương cũng có thể ung dung ứng phó. Ai gia muốn thưởng thức bản lĩnh của Bạch cô nương”.
Vốn là vương tẩu của Sở Bắc Tiệp, nên một lời nói ra của Vương hậu rất có sức nặng. Biết Vương hậu có ý thử mình, ánh mắt lanh lợi chuyển động, Sính Đình chậm rãi nhìn quanh một vòng trướng soái, khẽ cất lời: “Địch đông ta ít, đây là thế mạnh lớn nhất của Hà Hiệp. Hiện giờ, chúng ta phải biến thế mạnh ấy trở thành điểm yếu”.
Mạc Nhiên cau mày: “Biến thế mạnh thành điểm yếu, điều đó đương nhiên là tốt nhất, nhưng làm thế nào mới thực hiện được?”.
Sâm Vinh lúc nào cũng thẳng thắn: “Rõ ràng là không thể”.
“Sao lại không thể?”, Sính Đình thong thả hỏi lại, ngữ khí nhẹ nhàng nhưng tràn đầy tự tin, từng từ từng câu như hạt trân châu rơi trên đĩa bạc. Nàng phân tích rõ ràng, “Quân Vân Thường bề ngoài thì đang lớn mạnh từng ngày, vì thu nạp được một lượng lớn hàng binh và tù binh. Tướng quân Sâm Vinh, xin hỏi đội quân Vân Thường khổng lồ này có bao nhiêu binh sĩ do một tay Hà Hiệp thao luyện nên?”.
La Thượng tranh phần đáp: “Quân chủ lực của Vân Thường hiện nay do hai bộ phận cấu thành, một bộ phận là quân chính quy của Vân Thường, bộ phận kia là hàng binh của các quốc gia còn lại. Hàng binh gia nhập nửa chừng, độ trung thành không cao, còn quân chính quy của Vân Thường cũng không phải binh mã do Hà Hiệp gây dựng thành. Nếu trong quân Vân Thường xảy ra biến động, Hà Hiệp rất khó khống chế cục diện”.
“Đây cũng là nguyên nhân Hà Hiệp phải áp dụng những chính sách bạo ngược, chấp nhận để dân chúng oán thán mà vẫn không từ thủ đoạn để chinh phục tứ quốc trong thời gian ngắn nhất. Hà Hiệp buộc phải hoàn thành đại nghiệp trong thời gian mình có thể khống chế cục diện, bởi hắn sẽ không chống đỡ nổi một lần bạo động với quy mô lớn trong quân”, Sở Bắc Tiệp hạ giọng nói tiếp.
Mang danh phò mã thống lĩnh đại quân, trên có vương tộc Vân Thường tuy đã diệt vong nhưng vẫn còn trên danh nghĩa, dưới có đại thần văn võ khẩu phục nhưng tâm bất phục, bên ngoài có những tướng sĩ Đông Lâm và Bắc Mạc luôn ôm hận quy hàng.
Đại quân Vân Thường hiện có vẻ uy phong là thế, nhưng kỳ thực lại không có một nền móng vững chắc.
Hà Hiệp hiểu rõ điều này.
“Hà Hiệp vốn chẳng phải là người xấu, chỉ là…” Khuôn mặt thoáng nỗi đau mơ hồ, nhưng Sính Đình nhanh chóng tiếp tục, “Việc chúng ta cần làm hiện giờ là gây ra rối loạn lớn trong nội bộ đại quân Vân Thường”.
Xác định được đối sách, các tướng lĩnh vừa cảm thấy con đường phía trước mênh mông giờ đã kịp lấy lại tinh thần.
“Diệu kế!”, Sâm Vinh cười vang, giơ nắm đấm nói: “So với việc vất vả mở rộng đội quân của chúng ta, chi bằng nghĩ cách phá hoại đội quân địch”.
Mạc Nhiên vẫn chưa chắc chắn, bình tĩnh phân tích: “Biết thì dễ làm mới khó. Hà Hiệp cũng là tướng tài, tất phải có phương pháp luyện binh, đại quân Vân Thường không thể nói loạn là loạn”.
“Mạc Nhiên nói rất có lý, muốn đại quân Vân Thường nội loạn, tất phải nhúng tay vào nhiều phương diện. Thực ra đã có người giúp chúng ta làm việc đầu tiên”, Sở Bắc Tiệp nhìn Mạc Nhiên cổ vũ, “Chắc Mạc Nhiên đã đoán ra bản vương đang nói đến ai”.
Suy nghĩ giây lát, hai mắt Mạc Nhiên sáng lên, ngẩng đầu đáp: “Đúng rồi, là Bắc Mạc thượng tướng quân Tắc Doãn. Tắc Doãn đơn thương độc mã khiêu chiến với Hà Hiệp trước hàng ngàn vạn tướng sĩ Vân Thường, tuy thất bại, nhưng đã đả thương được Hà Hiệp. Chuyện này đã lặng lẽ truyền đi khắp thiên hạ. Hà Hiệp cũng có thể bị thương, nó đã tạo ra một bóng đen trong lòng binh sĩ Vân Thường vốn vô cùng kính phục, ngưỡng mộ, và tôn kính coi Hà Hiệp như thần tướng”.
Rõ ràng Mạc Nhiên đã trả lời đúng, Sở Bắc Tiệp nở nụ cười khen ngợi thuộc hạ bên mình nhiều năm, gật đầu tán thưởng: “Tuy Tắc Doãn là đối thủ của bản vương, nhưng lòng nhiệt huyết, sự cương nghị này thực khiến bản vương khâm phục”.
“Thật là một trang nam tử”, La Thượng trầm giọng.
Nhược Hàn và Sâm Vinh là tướng lĩnh đi theo Tắc Doãn nhiều năm, nay nghe Sở Bắc Tiệp nhắc đến vị thượng tướng quân Bắc Mạc này, họ bỗng thấy sống mũi cay cay.
“Ai gia nghĩ việc thứ hai cũng có người làm rồi”. Vương hậu tham gia thảo luận, “Đó là cho người đi khắp nơi rao tin Trấn Bắc vương đã xuống núi. Trấn Bắc vương và tiểu Kính An vương là hai danh tướng đương thời, sau khi Trấn Bắc vương mất tích, người trong thiên hạ điều coi tiểu Kính An vương là vị tướng bất khả chiến bại. Vì thế, sự xuất hiện của Trấn Bắc vương đã làm dao động hình tượng bất bại mà Hà Hiệp đã phải khó khăn lắm mới gây dựng được trong quân Vân Thường”.
Sở Bắc Tiệp nở nụ cười chua chát, quay sang nói với Sính Đình: “Bản vương thật có chút hối hận. Khi trước giao chiến với Hà Hiệp ở biên giới Quy Lạc, nếu bản vương không giả thua rút lui, mà trực tiếp đánh một trận, trên sử sách sẽ ghi lại một đoạn lịch sử về việc Trấn Bắc vương đánh bại tiểu Kính An vương, như vậy sự xuất hiện của bản vương sẽ càng khiến tướng lĩnh đi theo Hà Hiệp thêm lo lắng”.
Sính Đình tươi cười, hạ giọng: “Hình như Vương gia quên rằng lúc đó Sính Đình đang là quân sư của đại quân Quy Lạc. Nếu thật sự giao chiến, Sính Đình và thiếu gia liên thủ, Vương gia chưa chắc đã giành phần hơn”.
Thấy đôi mắt sắc sảo của Sính Đình liếc qua, toàn thân Sở Bắc Tiệp như đang sảng khoái hát ca, bèn bật cười: “Là bản vương tự cao tự đại, mong quân sư Sính Đình thứ lỗi”.
Ánh mắt chạm nhau, họ đều cảm thấy tim loạn nhịp, mặt đỏ bừng, dường như những lời ngọt ngào đã trào lên tận cổ họng, hận là không thể nói hết ra ngoài. Bao nhiêu người ở trước mặt, lại đang vào thời điểm sinh tử quan trọng nhất, họ sao có thể không biết nặng nhẹ? Sính Đình lặng lẽ thu lại ánh nhìn, định rút tay ra, nhưng vừa có ý định, bàn tay Sở Bắc Tiệp lại càng nắm chặt.
“Việc thứ ba, theo ta chính là nhằm thẳng vào nội bộ Vân Thường. Hà Hiệp chỉ là phò mã, danh phận này không cao không thấp nhưng vô cùng khó xử. Vì thế Hà Hiệp đang tăng cường kế hoạch thành lập tân quốc, muốn chính thức lên ngôi vương, lập danh hiệu mới.”
“Nếu Hà Hiệp thống nhất tứ quốc, thành lập tân quốc, không những Đông Lâm, Bắc Mạc, Quy Lạc không còn tồn tại, mà cả Vân Thường cũng sẽ bị xóa quốc hiệu, vương tộc Vân Thường chính thức biến mất.”
Nhược Hàn lạnh lùng: “Muốn xóa sổ một quốc gia đã tồn tại mấy trăm năm không phải việc dễ dàng. Các đại thần và tướng lĩnh Vân Thường chắc chắn sẽ có người bất mãn. Cũng giống như đối phó với Thừa tướng Vân Thường, Hà Hiệp phải nghĩ cách hãm hại những người Vân Thường không chịu công nhận hắn”.
“Nghe nói cái chết của Công chúa Diệu Thiên cũng rất kỳ lạ. Theo ta thấy, Hà Hiệp không những đối phó với các tướng lĩnh đại thần không công nhận mình, mà còn không tha cho thê tử.”
Sính Đình nghe chuyện, mặt càng u ám.
Sâm Vinh lại vô cùng hứng thú: “Bọn chúng tranh giành quyền lực, chúng ta càng có thể ngư ông đắc lợi. Chúng ta hãy nhân cơ hội này tung tin Hà Hiệp mưu hại Diệu Thiên công chúa, khiến lòng quân vốn luôn trung thành với vương tộc Vân Thường phải hoang mang”.
“Liệu có nên nghĩ cách bí mật liên hệ với những tướng lĩnh Vân Thường bị Hà Hiệp ám hại? Chưa biết chừng họ sẽ phản bội Hà Hiệp, đứng về phía chúng ta”, Mạc Nhiên nói.
“Kế này không thể tùy tiện. Nếu bị Hà Hiệp phát hiện, tương kế tựu kế, chúng ta sẽ gặp nguy hiểm”, Sính Đình đáp, “Nay hai bên không thể đọ sức một cách công bằng, Hà Hiệp sai một bước còn có thể dựa vào thế lực hùng mạnh của mình để cứu vãn tình thế. Nhưng, chỉ cần sai một ly, chúng ta sẽ thua hoàn toàn”.
Sở Bắc Tiệp tán đồng với ý kiến của Sính Đình: “Ý bản vương là, chúng ta sẽ cử mật thám bí mật điều tra nội tình của Vân Thường, làm rõ những người nào có thể đứng về phía chúng ta, người nào bất mãn với Hà Hiệp, nhưng không phản bội lại đại quân Vân Thường. Chúng ta sẽ bí mật liên hệ với họ, xúi giục họ khởi nghĩa”.
Đông Lâm Vương hậu hiểu ra, nói tiếp: “Sau đó bí mật ám sát những kẻ sau, rồi đổ tội cho Hà Hiệp, kích động mâu thuẫn giữa Hà Hiệp với người Vân Thường”.
Sở Bắc Tiệp cười nói: “Vương hậu kiến giải inh”.
“Trấn Bắc vương nói rõ ràng đến thế, người không hiểu cũng phải hiểu.”
Sở Bắc Tiệp lại nói: “Tất cả những điều vừa nói chỉ là tạo thế, cũng giống như đổ đầy dầu lên một cánh rừng khô, nhưng muốn cháy vẫn cần một mồi lửa”.
Đây mới là vấn đề mấu chốt, lời này nói ra, tất cả mọi người đều nín thở chờ đợi.
Ai ngờ Sở Bắc Tiệp quay ra, cười nói với Sính Đình: “Chi bằng bản vương đánh cuộc với Bạch đại quân sư? Nếu Bạch đại quân sư nghĩ ra cách tạo mồi lửa, bản vương sẽ hôn lên bàn tay của Bạch đại quân sư mười lần, để biểu thị lòng cảm tạ”, Sở Bắc Tiệp ngứa ngáy trong lòng, buột miệng nói những lời tình tứ.
Hội nghị quân sự căng thẳng bỗng chốc được phủ đầy mật ngọt.
Tướng lĩnh nhìn nhau.
Mạc Nhiên, người tự cho rằng mình hiểu rõ tính tình Trấn Bắc vương, cũng phải toát mồ hôi.
Sính Đình tròn mắt kinh ngạc. Nàng xưa nay vốn trầm tĩnh lãnh đạm, nay bỗng nhiên bị Sở Bắc Tiệp chiếu một quân trước mặt mọi người, khuôn mặt đỏ bừng, trong lúc liếc mắt qua đã nghĩ ra đối sách, liền mỉm cười: “Cách thì không phải là không có, có điều, phải thay đổi một chút điều kiện của Vương gia, nếu Sính Đình trả lời được, Vương gia phải hứa mười ngày không động vào tay Sính Đình”.
Không đợi Sở Bắc Tiệp từ chối, Sính Đình đã chậm rãi nói tiếp: “Muốn phá hoại đội quân địch, xưa nay vẫn có hai cách thực thi nhất. Một là giao chiến trực diện, đánh cho đối phương tan tác, để quân địch nghe đến tên Vương gia đã không đánh mà tan”.
“Chúng ta phải cố gắng thu hẹp khoảng cách chênh lệch binh lực với Hà Hiệp, mới có thể giao chiến trực diện. Cách này tạm thời không thể dùng”, Sở Bắc Tiệp xua tay, ý nhị: “Xin thỉnh giáo cách thứ hai”.
“Cách thứ hai là cắt đứt lương thảo của quân địch. Binh sĩ đói bụng, chắc chắn sẽ đại loạn.”
Mạc Nhiên đáp: “Đây là việc nói dễ làm khó. Hà Hiệp am hiểu binh pháp, biết rõ tầm quan trọng của lương thực. Muốn cắt đứt kho lương của mấy chục vạn quân, đâu phải chuyện dễ dàng”.
Đôi mắt Sính Đình khẽ chuyển động, nhìn về phía Sở Bắc Tiệp vẻ trêu chọc, dịu dàng hỏi: “Nếu Sính Đình nói không đúng, không biết Vương gia sẽ phạt gì?”.
Sở Bắc Tiệp cau mày lẩm bẩm: “Bạch đại quân sư tùy tiện thay đổi điều kiện khiến người ta đau lòng, bản vương không cuộc nữa, cứ để bản vương tự nghĩ cách”.
“Muộn rồi, điều kiện đã định”, Sính Đình mỉm cười, nhìn về phía các tướng lĩnh, “Muốn cắt đứt lương thảo của Hà Hiệp, chỉ có cách mạo hiểm cướp lấy vùng lương thực trọng điểm của Vân Thường”.
Nhược Hàn thất kinh: “Trọng điểm tồn trữ lương thảo phải ở trong đất Vân Thường. Quân ta vào được đến đó, nhỡ bị phát hiện…”.
“Không vào hang, sao bắt được hổ.” Sính Đình ung dung đáp, khóe miệng nở nụ cười tao nhã, “Chúng ta không những phải vào đất Vân Thường, mà còn phải bất ngờ, thần không biết quỷ chẳng hay chiếm lĩnh thành trì của đối phương. Nếu chỉ một tin tức nhỏ bị lộ ra ngoài, nếu đại quân Vân Thường bao vây, chúng ta nhất định sẽ chết không có đất chôn”.
“Việc này…” Sâm Vinh bỗng thấy lạnh sống lưng, “Việc này sao có thể?”. Tuy không sợ chết, nhưng Sâm Vinh cũng chẳng tán thành việc mạo hiểm tìm đến cái chết.
Đông Lâm vương hậu chậm rãi lên tiếng: “Ngay cả kỳ tích mà tất cả mọi người đều không thể tưởng tượng như Trấn Bắc vương bặt vô âm tín bao ngày bỗng từ trên trời rơi xuống còn có thể xảy ra, thì có việc gì là không thể? Bạch cô nương hãy nói tiếp đi, chắc Bạch cô nương đã xác định được thành trì Vân Thường mà chúng ta sẽ tấn công?”.
Mạc Nhiên nói: “Thành trì trọng yếu canh giữ lương thảo của đại quân Vân Thường là Tổ Tây. Nhưng đó là thành trì quan trọng nhất của Vân Thường, không biết có bao nhiêu quân sĩ canh giữ. Dù chúng ta liều chết chiếm lĩnh được, chắc chắn Hà Hiệp cũng sẽ phát hiện ra”.
“Ai nói sẽ chiếm lĩnh Tổ Tây?” Sính Đình lắc đầu, đôi mắt lấp lánh ánh sáng thông tuệ, “Thành trì tích trữ lương thực tất nhiên quan trọng, nhưng những thành trì nằm trên tuyến đường vận chuyển lương thực đưa tới Tổ Tây lẽ nào lại không quan trọng?”.
Lời này vừa nói ra, ánh mắt ai cũng sáng lên.
Sâm Vinh vỗ đùi đánh đét: “Đúng! Ha ha, rất có lý. Chúng ta tạm thời không chiếm được thành Tổ Tây có đội quân hùng mạnh canh giữ, nhưng có thể đối phó với phần lương thảo đang trên đường vận chuyển tới”.
Rõ ràng La Thượng cũng vô cùng hưng phấn, bèn đứng lên vái Sính Đình một vái, vội vã thỉnh giáo: “Bạch cô nương đừng thử thách mọi người nữa, hãy vui vẻ đưa ra đáp án luôn đi. Rốt cuộc chúng ta phải chiếm lĩnh tòa thành nào của Vân Thường? Cánh tay cầm kiếm của ta bắt đầu ngứa ngáy lắm rồi”.
Nhận một vái của La Thượng, Sính Đình bỗng thấy xấu hổ nên nói luôn: “Thả Nhu”.
“Thả Nhu?”
Sính Đình chậm rãi gật đầu, rồi nhìn vào ánh mắt tươi cười của Sở Bắc Tiệp, khẽ hỏi: “Sính Đình đã thẳng thắn trả lời, Vương gia hãy phân thắng bại”.
Sở Bắc Tiệp cố làm ra vẻ không sao, nén cơn đau mà thở dài một tiếng: “Nàng thắng rồi”.
Các tướng lĩnh lắng đang lắng tai chờ đợi câu trả lời của Sở Bắc Tiệp, nghe thấy lời này thì cười ầm lên. Không khí nặng nề và căng thẳng trong trướng soái đã hoàn toàn biến mất, ngay cả Đông Lâm vương hậu cũng phải giơ tay áo che miệng cười.
“Được rồi, chúng ta quay lại chuyện chính. Đầu tiên, làm thế nào để thâm nhập vào Vân Thường, tiếp cận thành Thả Nhu mà không để Hà Hiệp phát hiện ra?” Sau tràng cười vui vẻ vừa rồi, Sở Bắc Tiệp đã ngồi thẳng dậy, ánh mắt khôi phục vẻ sắc bén, lấy trong người ra một mảnh vải lụa, trải trên bàn, “Mọi người qua đây xem”.
Mọi người lần lượt đứng lên, vây quanh bàn, ngắm nghía tấm bản đồ được vẽ rất tỉ mỉ, rõ ràng.
“Đây là tấm bản đồ bản vương vừa vẽ tối qua dựa trên tin tức báo về của các mật thám. Nơi này chính là mục tiêu tấn công của chúng ta, thành Thả Nhu.”
Vân Thường.
Trong thành Thả Nhu, ánh nắng rạng rỡ. Nhưng, tâm trạng của Thủ thành đại nhân lại vô cùng tồi tệ.
“Quay lại rồi sao?”, Phiên Lộc cầm cây nỏ, uể oải hỏi.
“Vâng.”
“Chẳng phải hôm qua mới ra khỏi thành ư?”
“Bẩm Thủ thành đại nhân, bỉ chức làm theo lời dặn dò của đại nhân, hôm qua đã cung kính mời hai vị đại nhân Bồ Quang và Bồ Thịnh ra khỏi thành, trước khi đi còn chiêu đãi một bữa rượu thịt ê hề. Chỉ là không biết tại sao, ngày hôm nay, hai vị đại nhân đó đã đổi sang y phục dân thường, lại vào thành, đang vui chơi trong tửu lầu kỹ viện, còn nói họ phải thị sát dân tình, vi hành điều tra thành tích của Thủ thành đại nhân, chưa điều tra rõ ràng, sẽ không rời khỏi đây.”
“Dân ý cái con khỉ!” Phiên Lộc đã nhẫn nhịn bao ngày nay, cuối cùng không thể kiềm chế cơn nóng giận, vứt cây nỏ xuống bàn, khiến mấy chén trà va vào nhau, nước sánh ra ngoài, “Hai tên tiểu nhân đó, chỉ chuyên hãm hại các đại thần Vân Thường bất mãn với Hà Hiệp mà được sủng ái. Giờ chúng đã tìm đến bắt chẹt cả bản thủ thành rồi”.
“Đại nhân, Thủ thành đại nhân…” Sư gia Đỗ Kinh đứng đằng sau vội vuốt chòm râu dê mà kề sát tai Phiên Lộc nhắc nhở, “Đại nhân cẩn thận ngôn từ, Vân Thường ta giờ người người đều phải tự lo cho bản thân, Phò mã đang sai người đi khắp nơi điều tra về những người không thuận theo. Lời vừa rồi của đại nhân, nếu để hai vị đại nhân Bồ Quang, Bồ Thịnh nghe thấy rồi tiết lộ với Phò mã hoặc người thân cận với Phò mã…”.
Phiên Lộc lạnh lùng hừ một tiếng.
Hà Hiệp ra tay tàn độc với những phần tử không theo mình, nhanh như sấm rung chớp giật. Phiên Lộc sao không hiểu điều này?
Hắn là quan thủ thành do Quý Thường Thanh đề bạt, cũng coi như người của Quý Thường Thanh, Hà Hiệp hận Quý gia đến thấu xương, tất nhiên cũng chẳng thể có cảm tình với Phiên Lộc.
Giờ Hà Hiệp đang bận đối phó với Quy Lạc ở ngoài, bên trong thì bận đối phó với những tướng lĩnh đại thần nắm quyền ở Vân Thường, tạm thời không còn sức tính toán với một quan thủ thành của cái thành Thả Nhu bé xíu này.
Nhưng tương lai sẽ thế nào?
Đến khi Hà Hiệp gây dựng tân quốc, chính thức đăng cơ, việc lớn đã xử lý xong, chẳng phải sẽ dư thời gian để xử lý những tiểu binh tiểu tướng thế này?
Nỗi lo cho tương lai khoan hãy tính đến, song hiện tại, bọn tiểu nhân dựa hơi Hà Hiệp đã tìm đến tận cửa rồi.
“Họ quay lại thành Thả Nhu ngoài việc ăn chơi hưởng lạc, còn làm gì nữa không?” Phiên Lộc cố kiềm chế cơn tức giận, nhếch mép cười vẻ lơ là.
Thuộc hạ thấy quan trên đã bớt giận, mới dám tiếp tục bẩm báo: “Hai vị đại nhân ăn chơi hưởng lạc đều không trả tiền, nói với ông chủ tửu lầu đến phủ thủ thành thanh toán”.
“Trả cho bọn họ.”
“Cả… lão Bảo của Xuân Diễm lầu cũng tìm đến…”
“Cũng trả luôn cho ông ta.”
“Và cả…”
“Không cần nói nữa, đều trả cho họ. Hầu hạ hai vị đại nhân ấy cho chu đáo, mặc họ muốn làm gì thì làm.”
Dặn dò thuộc hạ ứng phó với Bồ Quang, Bồ Thịnh xong, Phiên Lộc phải xử lý những sự việc lớn nhỏ của thành Thả Nhu. Trong lòng bất bình, nên sau khi vung bút phê duyệt mấy công văn, hắn không thể bình tĩnh hơn, lại cho triệu Sư gia Đỗ Kinh đến, nói: “Những thứ này quá lộn xộn, ngươi chọn ra việc quan trọng, viết ý chính, lát ta xem lại”. Dứt lời, hắn đứng dậy ra khỏi thư phòng.
Ra đến sân, Phiên Lộc rẽ phải theo thói quen, tiến thêm mấy bước đến trước cửa căn phòng quen thuộc. Đúng lúc Túy Cúc ôm xấp y phục đi ra, suýt chút nữa va vào người Phiên Lộc. Túy Cúc giật mình, trợn mắt, nói: “Ngươi là thần giữ cửa à? Cứ như cục đá chắn đường ấy”.
Từ khi Vân Thường xâm lược Đông Lâm, Túy Cúc không có tin tức gì của sư phụ và những người nàng quen biết, Phiên Lộc biết nàng có trốn cũng chẳng thể đi đâu, nên không khóa cửa, để nàng tự do đi lại trong phủ.
“Ngươi lại mang y phục của ta đi vá đấy à?” Ánh mắt Phiên Lộc nhìn về xấp y phục trên tay Túy Cúc.
Nghe Phiên Lộc hỏi thế, Túy Cúc đỏ bừng mặt, đặt y phục vào lòng Phiên Lộc, cắn môi đáp: “Ai thừa thời gian đi vá y phục cho nhà ngươi, ta đâu phải nô tỳ ngươi mua về”.
“Thế ngươi cầm y phục của ta làm gì?”
“Ta…” Túy Cúc nghe Phiên Lộc lạnh lùng truy hỏi liền nổi cơn giận dữ, nghiến răng kèn kẹt, “Ta thấy ngươi thật đáng ghét, y phục bẩn thỉu. Biết rõ đại nương trong phủ giặt không sạch mà chẳng chịu thay người. Đường đường là thủ thành đại nhân mà cũng không có chút hiểu biết cỏn con đó. Hôm nay ta nói rõ với ngươi, ta sẽ không thèm giặt lại y phục cho ngươi nữa”.
“À… ta hiểu rồi.” Phiên Lộc thích nhất những lúc Túy Cúc đỏ mặt tía tai, bèn nghiêng đầu, kề sát bên tai nàng, cười nói, “Ngươi chê ta những lúc ôm ngươi, mùi không dễ chịu đúng không? Thực ra đó chỉ là mùi y phục khó chịu thôi, chứ hương vị trên người bản thủ thành này vô cùng sạch sẽ dễ chịu đấy”.
Những lời cợt nhả của Phiên Lộc càng khiến tim Túy Cúc đập thình thịch. Nàng ôm ngực lùi ra sau, giậm chân nói: “Con người ngươi thực đáng ghét. Ta giúp ngươi giặt y phục thì sao hả? Sao còn nói năng bắt nạt ta như thế”.
Phiên Lộc cố mở thật to đôi mắt nhỏ của mình: “Ngươi mới là nữ nhân đáng ghét, càng ngày càng làm nũng. Ngươi biết rõ bản thủ thành chẳng sợ gì, chỉ sợ ngươi nũng nịu. Đường đường là một thủ thành, sao có thể để ngươi bắt nạt như thế?”.
“Ngươi… ngươi, ngươi…” Bị những lời già mồm át lẽ phải của Phiên Lộc làm cho tức chết, Túy Cúc cắn môi, dụi mắt rồi quay vào phòng.
Phiên Lộc cao giọng nói: “Đừng khóc, đừng khóc. Được rồi, bản thủ thành thu lại lời vừa nói, ngươi không đáng ghét chút nào, ngươi muốn bắt nạt ta thế nào thì cứ bắt nạt, cùng lắm là ta không phản kháng nữa”. Vừa nói, hắn vừa ôm xấp y phục đuổi theo.
Tính tình Phiên Lộc vô cùng cổ quái, cố ý chọc giận Túy Cúc, rồi lại mất bao tâm tư dỗ dành.
Túy Cúc đâu dễ dàng để hắn dỗ dành như thế, vội quay lưng đi, giọng tức giận: “Ta không muốn gặp ngươi nữa, ta sẽ thu xếp tay nải, đi tìm sư phụ”.
“Ta đi cùng ngươi.”
“Ai cần ngươi đi cùng?”
Phiên Lộc nhếch môi: “Được rồi, ngươi không cho ta đi cùng, ta sẽ đi cùng nữ nhân khác”.
Túy Cúc quay phắt lại: “Con người ngươi thật đáng ghét! Muốn đi thì đi ngay đi, đừng ở đây làm phiền ta”.
Hai người đang giận dỗi, thuộc hạ của Phiên Lộc bất chợt chạy vội đến bẩm báo: “Thủ thành đại nhân, hai vị đại nhân Bồ Quang, Bồ Thịnh lại đến”.
Phiên Lộc biết hai tên đó đã ăn uống no nê, lại đến sinh sự, hai hàng mày hơi cau, trầm giọng bảo: “Biết rồi. Các ngươi chuẩn bị phòng tốt, tiếp đãi cho chu đáo, tìm mấy cô nương xinh đẹp về uống rượu cùng, đừng để họ làm phiền ta là được”.
Tên thuộc hạ phụng mệnh quay đi.
Túy Cúc ngạc nhiên hỏi: “Hai hàng mày cau thế kia, kẻ nào lại khiến Thủ thành đại nhân không vui như vậy?”.
“Hai con sâu mọt đáng ghét.” Phiên Lộc không muốn dài dòng lại đưa đẩy, “Mặc kệ hai con sâu mọt đó, việc của chúng ta còn chưa nói xong mà”.
“Cái gì mà chúng ta, ngươi là ngươi, ta là ta.”
“Được rồi, ta đầu hàng.” Phiên Lộc xích lại gần thêm một chút, hạ giọng, “Bản thủ thành nói cho ngươi một bí mật, coi như chuộc tội, được không?”.
“Bí mật gì?”
“Đại nương giặt y phục không sạch đó là do ta cố ý sắp xếp. Ta biết có kẻ ngốc sẽ mắc lừa, mang y phục của ta đi giặt lại một lần… Này, đừng có đánh nữa! Ta bảo ngươi đừng có đánh nữa, ngươi còn đánh mạnh thế, ta đánh lại đấy…”
Cứ như thế, hắn lại mất bao công dỗ dành Túy Cúc nói chuyện với mình. Nỗi bực bội trong lòng vơi đi rất nhiều, Phiên Lộc nhìn sắc trời, đã quá nửa ngày trôi qua, liền đứng dậy vươn vai: “Không chơi với ngươi nữa, ta phải đi xử lý công vụ đây. Những ngày yên vui của bách tính thành Thả Nhu dựa cả vào vị thủ thành đại nhân này đấy”.
Túy Cúc lừ mắt: “Thật là nói khoác không biết ngượng. Mau đi đi”.
“Tối nay ta lại đến dùng cơm cùng ngươi.”
“Không cho ngươi đến.”
Thấy Túy Cúc không phòng bị, Phiên Lộc khẽ véo một cái lên má nàng: “Thế thì ngươi qua ăn cơm với ta”.
Túy Cúc đang định nổi khùng, Phiên Lộc đã nhanh chân bước đi.