Số lần đọc/download: 872 / 8
Cập nhật: 2017-09-25 00:31:12 +0700
Chương 55: Âm Công
H
ương hoa nức mũi, bướm lượn ong vờn, tầm mắt trải rộng thấy một cánh đồng đầy hoa, lan hồ điệp màu hồng phấn, lan hương thảo[1] màu vỏ quýt, hoa lụa màu xanh da trời[2]… đều đan xen vào nhau cùng khoe sắc. Bươm bướm bay phấp phới như múa, ong mật ríu rít lượn quanh. Cách đó không xa còn có một dòng suối trong lành róc rách chảy được ánh mặt trời chiếu rọi lấp lánh. Một mảnh đất tươi đẹp như gấm vóc.
“Nơi này thật đẹp quá.” Vân Khinh không ngờ phía ngoài mật đạo lại là một cảnh sắc bồng lai như thế, không nhịn được thốt lời khen ngợi.
Độc Cô Tuyệt thấy chung quanh không có mai phục, khẽ rung cổ tay thu nhuyễn kiếm lại. Hắn nhìn quang cảnh thiên nhiên hoang dã trước mặt, tay kia vung lên, phát ra tín hiệu không một tiếng động.
“Aaaaaaa…” Đúng lúc này, một tiếng hét thảm thiết vang đến từ cách đó không xa, quả thật đã hoàn toàn phá vỡ khung cảnh tuyệt đẹp trước mắt.
“Âm công?” Vân Khinh kinh ngạc quay đầu nhìn về hướng phát ra tiếng hét ấy. Lẫn trong tiếng kêu gào thảm thiết còn có cả tiếng nhạc mang theo sát ý lạnh lẽo như băng. Đó chính là âm công.
Độc Cô Tuyệt vừa nghe thấy thế, sát khí bỗng ẩn hiện trên nét mặt. Âm công ư, gia tộc Phi Linh ư? Được lắm, hắn còn đang muốn tìm chúng để tính sổ, chúng lại tự nạp mạng đúng lúc. Lập tức hắn ôm lấy Vân Khinh tung người bay vọt qua đó.
Một khu rừng trúc, bên trong khu rừng trúc xanh biếc một màu có ba gian nhà trúc vô cùng tao nhã. Giờ đây trên nóc nhà trúc có một người con trai đang ngồi, chừng hai mươi ba mươi tuổi chi đó. Trên người anh ta khoác trường bào thuần trắng, mái tóc đen dài mượt buộc lỏng lẻo sau gáy đầy phớt đời, nét mặt biếng nhác, phong độ phóng khoáng, dáng vẻ phong lưu, cả người từ trên xuống dưới toát ra một thứ khí chất ngạo đời nồng đậm.
Lúc này đây, đôi môi anh ta đang gắn vào một cây tiêu ngắn khắc từ huyết ngọc có màu đỏ tươi như máu. Khúc nhạc cổ “Nhớ nhà” phiêu diêu lãng đãng bay ra, nếu bỏ qua âm nhận sắc bén giết người không ngại ẩn bên trong, đó thật sự là một khúc nhạc hay vô cùng.
Cạnh gian nhà dưới mông anh ta đang ngồi, có hai thiếu niên chừng hơn mười tuổi đứng hai bên một trái một phải. Cậu nhóc bên trái có gương mặt vui tươi hớn hở, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng. Còn cậu nhóc đứng bên phải gương mặt lại lạnh lẽo vô cảm, giờ đây sát khí đang nồng đậm quanh người.
Vân Khinh vừa quét mắt nhìn, không khỏi hơi nhíu mày. Ba người này cô đã từng gặp ở kinh đô nước Tần, hôm đó cứu cô trên đường không phải chính là ba người này sao.
Nhưng điều khiến cô kinh hãi không phải là gặp lại hai người này, mà là mười mấy người áo đen cả nam cả nữ trước mặt. Giờ đây bọn họ đang quỳ ở mảnh đất trống trước gian nhà trúc, run rẩy lẩy bẩy, ánh mắt ngập tràn vẻ hoảng sợ. Máu của họ đã nhuộm đỏ cả bãi cỏ xanh nơi đó, khúc “Nhớ nhà” vẫn vang lên, từng lưỡi âm nhận cũng liên tiếp quét qua cơ thể họ để lại những vết thương sâu hoắm, máu thịt bị những lưỡi dao vô hình chém nát, gần như không còn ra dáng con người.
Vân Khinh nhận ra được họ. Người quỳ đầu tiên trong nhóm chính là Ngô trưởng lão. Đám người này là những kẻ khi nãy muốn giết cô.
Mọi sự thay đổi trên nét mặt của Vân Khinh đều lọt cả vào mắt Độc Cô Tuyệt. Hắn không nhịn được chau mày hỏi. Vân Khinh cũng không giấu, kể lại tỉ mẩn mọi việc. Độc Cô Tuyệt nghe vậy, đôi lông mày khẽ nhướng lên, sắc mặt giận dữ ngược lại lại dịu đi không ít. Hắn khoanh tay trước ngực đứng nguyên tại chỗ rất thản nhiên thoải mái quan sát khung cảnh kia, không hiểu trong đầu đang nghĩ gì.
Người con trai ngồi trên nóc nhà liếc thấy Vân Khinh, dường như khẽ mỉm cười, tiếng tiêu liền biến đổi. Giờ đây tiếng nhạc không còn chứa đựng sát khí lồ lộ nữa, ngược lại vô cùng dịu dàng ấm áp tựa gió xuân.
Tuy vậy, đám người áo đen kia không hiểu sao lại càng thêm hoảng hốt, không ngừng giãy dụa như thể có gì đang trói chặt lấy chúng. Nhưng trong mắt Vân Khinh, trên người chúng nào có cái gì, không lẽ…
“Tâm khống!” Vân Khinh mở lớn hai mắt. Đây là cảnh giới cao nhất của âm công, khống chế tâm trí, dùng sự trao đổi âm nhạc và thao tác. Cảnh giới này ngay đến bà bà cũng chỉ biết sơ sơ mé ngoài, vậy mà người con trai tuổi trẻ kia lại có thể sử dụng thuần thục tự nhiên đến thế.
“Nghe cho kỹ đi. Công tử nhà ta sẽ chỉ thổi một lần, hiểu được bao nhiêu tùy xem cô có may mắn hay không.” Cậu thiếu niên đứng bên phải căn nhà trúc có gương mặt tươi tắn vui vẻ mỉm cười nói với Vân Khinh.
Vân Khinh nghe vậy thoáng động lòng, lập tức khép hờ đôi mắt chăm chú lắng nghe và cảm nhận.
Tuy Độc Cô Tuyệt không rành âm công nhưng cũng không phải người mù mờ không biết gì, đôi lông mày của hắn hơi nhăn lại.
Gió nổi, mây tan. Tiếng tiêu văng vẳng xuyên qua tầng tầng rừng trúc, vương vãi rơi rơi. Vân Khinh nhắm mắt nhẹ nhàng nghe, yên lặng lĩnh hội những điều ảo diệu bên trong.
Tiếng tiêu réo rắt, từng âm từng nốt vô cùng gọn gàng trong trẻo, hoa mỹ hơn tiếng địch nhiều lắm. Khi lên bổng lúc xuống trầm ngay sau đó, rồi lại uyển chuyển uốn lượn mà vút lên, dần dần lên trên cao tít. Cuối cùng như thể muốn xé trời rạch mây mà bay thì bỗng nhiên một âm thanh bén nhọn vang lên, hơn mười kẻ áo đen đang quỳ trên mặt đất đồng loạt thổ huyết mạnh mẽ, rồi ngã lăn ra đất.
Độc Cô Tuyệt là người tinh tường, trừ kẻ đầu lĩnh kia bị phế bỏ toàn bộ võ công, còn lại tất thảy đều đã chết. Mà kẻ bị phế bỏ võ công chưa chết, cũng là do người kia đã nương tay cho hắn.
“Gia tộc Phi Linh, ẩn nấp cũng sâu đấy.” Độc Cô Tuyệt lạnh lùng vỗ tay nhìn người con trai đầy phớt đời vừa ngừng thổi tiêu kia.
Đồn rằng gia tộc Phi Linh cả trăm năm nay không hề có được nhân tài nào cả nên mới sa sút bậc này, khiến Đinh gia của Tề quốc mới có thể xưng hùng xưng bá. Nào ngờ người trước mặt hắn đây cũng giỏi âm công đến mức ấy, mà lại không hề có tí tên tuổi danh vọng nào truyền ra, thật khó hiểu, thật bí hiểm. Xem ra gia tộc Phi Linh không hề tàn tạ như những gì người ngoài đồn đại.
Người con trai kia nở một nụ cười thoáng qua đầy phong lưu, rồi xoay người nhảy xuống khỏi mái nhà trúc, vừa nói vừa nhìn Độc Cô Tuyệt. “Nghe danh không bằng gặp mặt, có thể phá được trận Phá Thiên của ta, Dực Vương của nước Tần quả nhiên có bản lĩnh thật.”
Hai người đối diện nhìn nhau, dường như tia lửa đang tung tóe chan chát chung quanh.
“Vân Khinh xin cảm tạ cái ơn chỉ bảo.” Trong không khí tia lửa tung tóe ấy, nét mặt Vân Khinh dịu xuống như thể đã đạt được gì đó. Cô mỉm cười mở mắt, từ tốn quay sang anh ta cúi người cám ơn.
“Phi Lâm.” Anh ta uốn người tránh đi cái cúi người của Vân Khinh, nét cười pha lẫn vẻ phớt đời mà tự giới thiệu tên mình, rồi vừa phẩy tay không quan tâm vừa bảo. “Tuyệt học của gia tộc Phi Linh vốn không truyền cho người ngoài. Ta cũng không hề dạy cho cô.”
Vân Khinh nghe vậy hơi nhíu mày, ý người này là…
“Cô đã lấy được cây đàn Phượng Ngâm Tiêu Vĩ gia truyền của công tử nhà ta, ai mà biết được cạnh nó có cuốn ‘Vô thượng tâm kinh’ hay không. Là cô tự mình học thành, không liên quan đến công tử.” Cậu thiếu niên có gương mặt vui vẻ nhảy chân sáo tới, hí hởn nghịch ngợm nháy mắt với cô.
Thoáng chốc Vân Khinh đã hiểu, không khỏi xúc động. “Vậy ta…”
“Hắn không dạy nàng, nàng không học hắn, đã không có ơn, càng không cần trả ơn.” Vân Khinh mới mở miệng hai chữ, Độc Cô Tuyệt đã lạnh lùng cắt ngang. Mặc kệ kẻ kia có mục đích gì, muốn dùng điều này để ban ơn cho người khác ư, đừng hòng!
“Ha ha ha, lời này đúng ý ta. Chỉ cần ta thích, cho cô Phượng Ngâm Tiêu Vĩ cũng còn không ngại huống gì tâm pháp. Về nhớ luyện tập cho tử tế, đừng có mà lại gọi dã thú đến rồi lại không dùng được chúng nó, xấu mặt lắm!” Phi Lâm cười lớn, quả thật hoàn toàn không để ý đến việc thứ Vân Khinh đang ôm trong tay chính là Phượng Ngâm Tiêu Vĩ, cây đàn bậc nhất trong âm công, đồ trân bảo hàng trăm năm nay của gia tộc anh ta.
Vừa nghe vào tai, lập tức Độc Cô Tuyệt sầm mặt xuống. Kẻ này theo dõi họ mà hắn lại không hề phát hiện ra, sao lại thế được? Sát khí quanh thân hắn bỗng càng thêm nồng đậm, nhưng rồi ý tưởng bỗng lóe lên trong đầu. Hiểu rõ rồi, hắn lại nhẫn nại mà thu sát khí lại.
Sau tình cảnh ở khu săn bắn hôm ấy, dĩ nhiên tên tuổi Vân Khinh đã vang truyền trong thiên hạ. Mà âm công cũng như đối với một cao thủ võ lâm bình thường, cùng một môn phái chỉ cần động não suy nghĩ hoặc thoáng nhìn qua là biết khuyết điểm thiếu sót ở chỗ nào.
Vân Khinh thấy tính tình Phi Lâm khá tùy tiện phóng khoáng, tuy rằng người tên Phi Lâm này toàn xuất hiện lúc khó lường, có điều cô lại vừa ý với tính cách anh ta, nên cũng thản nhiên cười. “Đã thế, vậy xin cám ơn.”
“Cám ơn gã làm gì, đó là vì gã không thèm cầm thôi, đồ phá gia chi tử!” Cậu thiếu niên có gương mặt lạnh lùng vô cảm bước tới, vừa giơ một chân đá văng một cỗ thi thể ra, vừa lạnh lẽo mở miệng.
———————————————–
[1] Lan hương thảo là cái gì nào? Chính là hoa vani (cây để chiết xuất hương vani ọi người làm bánh) đấy, đi tìm mới biết cây vani cũng thuộc họ lan (orchid).
[2] Chỗ này cả tớ lẫn em Ét Chan đều bí rị, nguyên văn nó là天蓝的绮罗香, mà cái ỷ la rõ ràng là lụa hoa/ hoa bằng lụa chứ nào phải hoa gì sống thật đâu. Tạm thời tớ để như trên, bạn nào tìm được giúp tớ là hoa gì thì tớ rất là cám ơn và xin hậu ta