The multitude of books is making us ignorant.

Voltaire

 
 
 
 
 
Tác giả: Sài Kê Đản
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Ngân Phan
Upload bìa: Ngân Phan
Số chương: 81 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 6
Cập nhật: 2021-01-09 16:33:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 54: Ăn Đòn
ười lăm phút đã qua, Hàn Đông còn chưa chịu tới.
Nhị Lôi lần thứ hai gọi điện thoại thúc giục, bên kia truyền tới câu trả lời rất thuyết phục: Táo bón, đang rặn…
Sắc mặt Vương Trung Đỉnh lại đen thêm một tầng.
Hàn Đông cho chị Tiêu thời gian cáo trạng sung túc, bấm đốt ngón tay tính nhẩm một hồi mới đi đến văn phòng Vương Trung Đỉnh. Hai chân vừa đứng trước cửa liền nghe thấy tiếng nói của chị Tiêu vọng ra từ bên trong cũng dứt, Vương Trung Đỉnh lúc này đã hao hết kiên nhẫn.
“Vương tổng, anh tìm tôi?”
Ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị của Vương Trung Đỉnh đảo qua, liền nhận lấy nụ cười không đứng đắn của Hàn Đông.
“Đi vào.” Vương Trung Đỉnh ra lệnh.
Hàn Đông một chút cũng không ý thức được nguy hiểm sắp buông xuống đầu, bộ dạng vẫn cà lơ phất phơ như trước, hai tay đút túi quần, đi mà lắc trái lắc phải, cái đuôi thỏ xoăn xoăn cũng lắc theo, hình ảnh như vậy cực kỳ mâu thuẫn với gian phòng nghiêm cẩn có quy tắc này.
Nếu thứ đang lắc lư không phải là cặp giò đó, nếu có một mi-crô-mét sai số thôi, Vương Trung Đỉnh đã không chút do dự đạp bay rồi!
“Cậu nói cho tôi nghe một chút xem, đây là ý gì?” Vương Trung Đỉnh hung hăng chỉ tay vào hồ sơ.
Hàn Đông ngẩng đầu nhìn qua, bày ra vẻ mặt không rõ vì sao.
“Làm sao vậy?”
“Làm sao vậy?” Chị Tiêu tức giận bất bình ngắt lời: “Cậu coi cậu viết cái gì?”
Hàn Đông nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Chị nói tên Hàn Thiên Vương thô bỉ tục tằng, vậy tôi đổi thành Nicolas. Như Lai. Chị nói lý lịch sơ lược của tôi không đủ để người ta chú ý, tôi cũng dựa theo yêu cầu của chị sửa lại. Còn có mấy cái tài nghệ sở trường, không phải tôi đều biểu diễn cho chị coi hết rồi sao? Chị nói thử coi, có mục nào tôi diễn không đủ chi tiết không?”
Chị Tiêu bị Hàn Đông làm cho á khẩu không trả lời được, cuối cùng gật đầu: “Được, tôi nói, ngoại trừ đống tài lẻ dâm loạn đó, cậu có thể chứng tỏ bản lĩnh của mình, tôi liền rút lại lời nói lúc nãy!”
Kết quả, những lời này không những không trấn trụ được Hàn Đông, ngược lại càng cung cấp cơ hội cho hắn khoác lác.
“Phàm là nghệ thuật, cơ hồ không có chuyện gì Hàn Đông này không làm được. Như vậy đi, nếu trong tay không có sẵn nhạc cụ, tôi đây sẽ hát chay một bài.”
Sắc mặt chị Tiêu hơi đổi, kỳ thật trong lòng cô cũng không muốn, nhưng đã lỡ nói như vậy, cô cũng chỉ có thể gắng gượng chống đỡ.
Vương Trung Đỉnh cũng không nói gì, chờ Hàn Đông trình diễn.
Hàn Đông trước tiên hắng giọng, sau đó ngâm nga, không thể không nói, âm sắc của hắn thật không tồi.
“A… A… Ân… Ân… come-on… yamete~”
Ban đầu nghe còn đỡ đỡ, càng về sau nghe càng thấy có gì đó sai sai, Hàn Đông đem ngôn ngữ trên giường của 26 quốc gia ghép lại thành một ca khúc. Hát một khúc phong đầy dâm mỹ, ánh mắt ngả ngớn, đích thực là một tên lưu manh!
Nhị Lôi đã cảm giác được bầu không khí không ổn, tính mở miệng ngăn cản, lại bị Hàn Đông phất tay cự tuyệt.
“Đừng nóng vội, lát nữa còn có ngôn ngữ của động vật đó.”
Chị Tiêu nhịn hết nổi, hai mắt đỏ ngầu tông cửa xông ra ngoài, trong văn phòng chỉ còn lại mấy tên đàn ông.
Mặt Vương Trung Đỉnh đã sắp nhìn không ra gì diễn cảm gì nữa rồi, ngữ khí nói chuyện cũng mất hết độ ấm.
“Xem ra, tôi đánh giá thấp cậu rồi.”
Hàn Đông nhìn bốn phía, xác định chị Tiêu đã đi rồi, mới thần bí nói bên tai Vương Trung Đỉnh: “Tôi nói cho anh biết, tướng mạo chị ta không được tốt, trung khí thấp, tam đình bất lợi, mặt mỏng, tuổi thọ không cao, anh tốt nhất kêu chị ta an dưỡng một thời gian, đừng có làm nặng hay chịu áp lực nữa… A…”
Hàn Đông còn chưa nói nói xong, trên mông đã trúng một cước.
Nhị Lôi cũng hết hồn nhảy lùi một cái.
Hắn đã theo Vương Trung Đỉnh nhiều năm như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên thấy Vương Trung Đỉnh động thủ đánh người. Loại người có thân phận như Vương Trung Đỉnh bình thường đều dùng lãnh chế bạo, cho dù thật sự muốn trừng trị người nào đó, cũng không đáng tự mình động thủ.
Nhưng lúc này đây, thật sự không thể nhịn được nữa!
Nếu không có Nhị Lôi bên cạnh, hắn đã đè Hàn Đông xuống đất đập nhừ tử một trận.
Sao mình lại có thể nhận một tên đáng chán đáng ghét như vậy?
Hàn Đông lo ôm mông, nhưng vẫn không quên diễn.
“Anh lái xe đụng tôi thì thôi đi, anh còn đá tôi nữa phải không? Thuốc lần đó mua không đủ dùng, tôi còn phải mua thêm một phần. Thuốc giảm viêm, thuốc giảm đau, thuốc dán cộng lại là 43 tệ 8, còn túi nhựa là chẵn luôn 44. Không tin anh xem đơn thuốc đi, đừng nói tôi lừa anh, 44 tệ này anh nhất định phải trả cho tôi!”
Vương Trung Đỉnh lại bổ thêm một cước.
Hàn Đông cắn răng tiếp tục hô: “88!”
Nhị Lôi cũng bị Hàn Đông làm cho phát cáu, đỏ mặt tía tai gào vào mặt hắn: “Cậu còn tính toán cái gì hả? Mau chạy đi!”
Hàn Đông vẫn không chạy.
“Giỏi lắm!” Trên trán Vương Trung Đỉnh đã bốc lên sát khí: “Hôm nay tôi đây phải gom đủ một vạn!”
Nghe nói như thế, Hàn Đông không thể không chạy.
Phong Mang Phong Mang - Sài Kê Đản Phong Mang