Nguyên tác: “The Money Changers”
Số lần đọc/download: 266 / 9
Cập nhật: 2020-06-28 13:34:23 +0700
Chương 22
T
iếng ồn ào bên ngoài vọng vào khiến Juanita biết rằng bọn chúng đã bắt được Eastin và giải về hang ổ này. Từ lúc buộc phải khai ra tên anh đầu óc Juanita như mê đi, không còn biết gì nữa và cũng không còn suy nghĩ được gì nữa.
Một cảm giác duy nhất in sâu vào ý thức cô, đó là cô đã khai ra Miles. Cô khai tên anh cốt để cứu con gái cô, bé Estela. Liền sau đấy, bọn chúng lại nhét giẻ vào miệng Juanita và thắt lại dây thừng trói cô vào ghế. Sau đó chúng bỏ đi.
Juanita nhớ mang máng hình như cô đã thiếp đi một lúc. Có thể vì mệt quá mà cũng có thể vì đau quá cô ngất đi. Tiếng động ồn ào bên ngoài làm cô thức dậy. nỗi đau lại ê ẩm. Juanita muốn thét lên cho quên cơn đau, nhưng không được. Miệng cô đã bị nhét giẻ. Cô thầm nghĩ giẫy giụa chẳng để làm gì mà chỉ thêm kiệt sức.
Juanita nhìn sang con. Bé Estela ngồi bất động, đầu gục xuống, mắt nhắm. Nó cũng bị chúng nhét giẻ vào miệng.
Juanita thầm mong con gái ngủ đi được cho đỡ đau đớn, đỡ phải tiếp xúc với thực tế tàn bạo.
Một vệt máu đỏ chảy trên bàn tay bé Estela. Trước lúc bỏ đi, bọn côn đồ đã đem một tuýp thuốc mỡ đến. Một tên trong bọn chúng bôi thuốc lên vết thương trong lòng bàn tay bé. Juanita thấy những tên khác gọi hắn là Lou. Tên này lúc bóp thuốc lên vết thương cho đứa trẻ đã tiếc mắt về phía Juanita, như thể xin lỗi cô là đã không làm gì ngăn đồng bọn được. Sau đó Lou đi ra theo cả bọn. Lúc thuốc bôi vào, bé Estela giãy lên nhưng sau đó nó thiếp ngủ li bì.
Juanita nghe thấy những tiếng động kia từ phía sau, có lẽ ở một gian phòng khác liền bên cạnh gian cô. Cô còn đoán cửa phòng để ngỏ, vì Juanita nghe rõ tiếng Miles đang cãi. Một tiếng động nghe đục, tiếng càu nhàu rồi tất cả im lặng. Một phút sau, tiếng Miles vọng đến, lần này nghe rõ hơn:
- Ôi,đừng! Đừng! Tôi van các ông... Tôi...
Juanita nghe thấy một âm thanh nghe như tiếng búa giáng xuống. Hai vật bằng kim loại va vào nhau. Rồi tiếng Miles rú lên. Chưa bao giờ Juanita nghe thấy tiếng người rú rùng rợn đến như vậy.
o0o
Nếu như có thể tự tử ngay lúc trong xe, chắc chắn Miles đã không ngần ngại. Từ lúc nhận nhiệm vụ Nolan Wainwright giao, Miles đã hiểu rằng cái chết còn nhẹ nhõm hơn là phải chịu những đòn tra khảo, mà bọn côn đồ dành cho những chỉ điểm bị chúng phát hiện. Nỗi lo sợ đó vẫn ám ảnh Milles lâu nay. Nhưng đến bây giờ anh mới thấy bao dự đoán của anh đều không thấm tháp gì với sự thật.
Chân và đùi anh bị dây thừng thít chặt đến mức xiết vào da làm anh tê dại. Phần thân mình anh bị chúng đặt nằm lên mặt bàn, hai tay giang ra và chúng đóng đinh hai bàn tay cùng hai cổ tay anh xuống mặt bàn gỗ ván đầy. Đúng thế. Đóng đinh!
Chúng dùng đinh dài và búa lớn đóng xuống mặt bàn. Một cái đinh xuyên trúng vào xương làm gẫy xương. Hai cái đinh to xuyên qua lòng bàn tay. Nỗi đau tưởng không thể chịu nổi.
Lạy Chúa! Hãy cứu vớt con... Ai cứu tôi với. Không thể chịu được thêm nữa. Tôi chết mất.. Cho tôi chết!...
Miles quằn quại, giẫy giụa, la hét, nhưng những nhát búa vẫn bổ xuống. Bây giờ thể anh hầu như không còn biết gì nữa. Nhưng rồi búa lại tiếp tục bổ xuống.
Marino “Gấu” bảo tên khỉ đột Angelo:
- Hắn la dữ quá. Mày chốt thêm mấy cái đinh vào các ngón tay nó.
Tên “Gấu” ngồi xem bình thản trong ghế bành, miệng phì phèo điếu xì gà. Lần này gã không cần ngồi sau tấm kính mờ mà ngồi đàng hoàng ngay trước mặt nạn nhân của gã. Gã không sợ sau đây Milles có thể nhận dạng gã, bởi chỉ lát nữa thôi anh sẽ chết. Mặt khác gã thấy cần để tất cả tay chân của gã hiểu rằng, nếu tên nào cả gan phản bội gã, cũng sẽ chịu số phận như Miles Eastin.
Mỗi tiếng búa nện xuống, lại một tiếng rú rùng rợn của nạn nhân. Tiếng xương gẫy nghe khá rõ.
Angelo đang chuẩn bị đóng thêm một cái đinh nữa, vào ngón trỏ của bàn tay phải Miles thì gã “Gấu” ra lệnh:
- Hãy thế đã! Gã cúi sát mặt Eastin hỏi:
- La hét thế đủ rồi. Bây giờ mày khai đi.
Miles vừa rên rỉ vừa khóc nức nở. Lúc này không tên nào phải giữ anh nữa. Anh đâu còn cử động được?
- Búa đâu, nện thêm ít đinh nữa cho ta! - "Gấu” nói.
- Đừng! Đừng! Tôi xin khai!
Miles rên rỉ, cố nén khóc. Trong một lát, ở phòng bên cạnh Juanita chỉ nghe thấy tiếng thở dốc.
Tên “Gấu” ra hiệu cho Angelo lui ra. Tất cả bọn lúc này tản ra, đứng vây quanh bàn. Trong đó có Lou, Larocca, lão già Danny Kerrigan và Punch Clancy là tên thứ tư bước vào hiệu bán đồ thể thao để bắt Miles. Tên LaRocca mặt cau lại. Xem chừng hắn đang hối hận về tội đã giới thiệu Miles Eastin. Lão già Danny cũng có vẻ đau khổ là đã chót ba hoa quá nhiều với anh. Cuộc tra khảo này diễn ra trong nhà của lão Danny, đồng thời là xưởng in các loại hàng giả. Lão đã định không đến nhưng gã Marino “Gấu” buộc lão phải có mặt.
Gã “Gấu” hỏi:
- Từ ngày đến đây, mày do thám cho nhà băng khốn kiếp ấy phải không?
- Vâng. - Miles thều thào nói.
- Ngân hàng Thương mại số Một Hoa Kỳ?
- Vâng.
- Mày bắt liên lạc với đứa nào ở đó?
- Wainwright.
- Mày đã dò được những gì? Đã báo cáo lão những gì?
- Tất... câu lạc bộ... sòng bạc...
- Mày báo cả về tao nữa?
- Vâng.
- Đồ khốn kiếp!
Marino “Gấu” quát lên rồi đấm một quả vào giữa mặt Miles.
Lẽ ra anh ngất đi, nhưng hai bàn tay đau khủng khiếp làm anh không thiếp đi được. Anh vẫn tỉnh táo và cố giữ một kiểu tư thế hai bàn tay để giảm được chút ít nỗi đau đớn. Không khí đột nhiên lặng lẽ. Chỉ nghe thấy tiếng thở hổn hển và tiếng rên rỉ rất khẽ của Miles Eastin.
Gã “Gấu” rít thêm một hơi xì gà rồi hỏi tiếp:
- Mày còn dò ra được thứ gì khác nữa không?
- Không... không...
Bất chấp những chiếc đinh ghim anh xuống bàn, toàn thân Miles vẫn run rẩy:
- Mày nói dối!
Marino quay sang lão già Danny, nói:
- Lão mang đến đây cho ta thứ chất lỏng dùng để khắc.
Từ đầu cuộc hỏi cung, lão già Danny đã căm uất Miles. Bây giờ lão đến bàn in, lấy một bi đông đựng chất nước, ngoài đề "ACIDE NITRIQUE - Chỉ dùng để làm bản khắc". Lão mở nút, rồi rót a - xít ra một cốc thuỷ tinh to, mang đến bàn tra khảo rồi đặt một cái bút lông bên cạnh đó.
Marino “Gấu” nhúng ngọn bút lông vào chất nước trong cốc, quệt lên má Eastin. Trong vài giây đồng hồ, anh không rên nữa, bởi chất a- xít chưa ăn vào da. Nhưng rồi anh rú lên nghe còn khủng khiếp hơn tất cả những tiếng rú lúc anh bị tên Angelo đóng đinh vào bàn tay và cổ tay. Chỗ da bị cháy loang ra và trũng xuống. Đám côn đồ cũng phải tái mặt. Da sủi xèo xèo rồi biến thành mầu nâu xám.
Gã Marino lại những bút lông vào cốc a- xít lần nữa. Gã nói:
- Mày không khai tao sẽ đốt nốt má bên kia.
Cặp mắt Miles lồi hẳn ra như mắt con thú bị dồn đến đường cùng. Anh rên rỉ:
- Tôi dò được việc làm giả... tiền.
- Mày biết cụ thể những gì? –
- Tôi đã mua... gửi về nhà băng.. Tôi đã chở đến Louisville.
- Gì nữa?
- Thẻ tín dụng... bằng lái xe.
- Mày biết ai làm các thứ giả đó không? Ai in không?
- Danny. - Miles nói và hơi hất nhẹ đầu về phía lão già.
- Ai nói mày biết?
- Chính ông ta.
Sau đấy mày đã báo cáo hết với thằng "cớm" ở nhà băng và bây giờ hắn đã biết cả chứ gì?
- Vâng.
Marino giận dữ quay sang lão già Danny Kerrigan:
- Thằng già khốn kiếp! Mày cũng đáng bị tao trừng phạt như tao trừng phạt nó.
Lão già vội vã lúng búng:
- Đừng thưa ông Marino. Tại tôi say rượu. Không phải tôi cố tình...
- Câm mồm!
Gã đã định đấm vào mặt lão già nhưng lại thôi. Bây giờ gã quay sang Miles:
- Mày còn biết được gì khác nữa không? - Thằng “cớm" của mày có biết chúng tao in ở đâu không?
- Không.
Gã "Gấu” lại nhúng bút lông vào a- xít. Miles vội vã nói:
- Ông ta biết.
- Mày nói với hắn à?
- Vâng...- Miles nói bừa.
Nhưng làm sao mày biết được địa điểm này?- Gã “Gấu” hỏi, tay lăm lăm cây bút lông đẫm a- xít.
Miles hiểu rằng anh phải trả lời, bất kể trả lời cách nào.
- Danny nói.
- Quân dối trá, đồ khốn nạn. Mày nói láo. Lão già vội quát lên. Rồi lão cứng họng, ấp úng mãi mới ra tiếng. Lão quay sang gã “Gấu”:
- Thưa ông Marino, nó nói láo. Tôi thề là nó nói láo.
Nhưng cặp mắt của gã thủ lĩnh làm lão phát sợ.
Lão quay sang van nài Miles:
Cậu nói thật đi! Ta có nói với cậu địa điểm đâu? Nói thật đi!
Quá hoảng sợ, lão đưa mắt lấm lét nhìn lần lượt từng người hy vọng có ai bênh vực. Rồi đột nhiên mắt lão chạm phải cốc a- xít. Lão bèn nhắc lên tạt tất cả vào mặt Miles. Một tiếng rú khủng khiếp vang lên rồi ngưng bặt. Bây giờ thì Miles đã ngất. trong lúc anh quẫy mạnh, hai bàn tay bật ra khỏi đinh.
Mùi thịt cháy, mùi máu tanh, mùi a- xít trộn lẫn vào nhau tạo thành một thứ mùi quái gở làm nghẹt thở. Juanita không biết rõ chuyện gì xẩy ra với Miles.
Mỗi lần nghe thấy tiếng anh rú là cô lại nhói đau trong lòng. Tiếng rú cuối cùng rồi sự im bặt của anh là khủng khiếp nhất đối với Juanita. Một ý nghĩ lờ mờ lướt trong óc cô: Juanita thấy đây là địa ngục, không phải trần gian. Vậy là tất cả những thứ này chỉ là mộng. Một cơn ác mộng. Cô nhìn con gái, thầm nghĩ, liệu hai mẹ con cô có phải chịu chung số phận như của anh không? Tuy nhiên một điều làm Juanita yên tâm: bất chấp mọi tiếng la hét, đập phá, bé Estela của cô vẫn ngủ. Nếu nó thức giấc thì không biết nó còn sợ hãi đến đâu. Juanita thầm cầu Trời ban cho bé Estela của cô một cái chết nhanh và không đau đớn.
Rồi Juanita nhận thấy các âm thanh ở phòng bên cạnh đã thay đổi. Tiếng động lúc này giống như tiếng kê lại đồ đạc, tiếng rút ngăn kéo ra và tiếng đóng ngăn kéo vào, tiếng quẳng xuống sàn những thứ gì rất nặng. Cô nghe thấy những tiếng kim loại kêu loảng xoảng rồi những tiếng văng tục chửi bới nhau. Và lạ chưa kìa: tên Lou xuất hiện bên cô. Hắn cởi trói cho cô. Vẫn còn đang trong tâm trạng tuyệt vọng, Juanita thầm nghĩ, hay chúng sắp giải hai mẹ con cô đi nơi khác, để chúng tiếp tục hành hạ? Cởi trói xong cho Juanita, tên Lou bắt đầu cởi cho bé Estela.
- Đứng dậy đi, cả hai mẹ con. - Lou nói.
Mắt vẫn còn ngái ngủ, Estela ngoan ngoãn tuân theo, nhưng lúc này em khóc. Giẻ nhét vào miệng làm em khóc không ra tiếng. Juanita rất muốn nhấc bổng con lên, nhưng vừa được cởi trói, máu lưu thông làm chân tay cô tê dại, không làm sao cử động được. Juanita phải bấu chặt lấy ghế để khỏi ngã.
Tên Lou bảo:
- Chị nghe tôi nói đây. May mà chị có con. Sếp sắp thả hai mẹ con chị. Bọn tôi sẽ đưa chị đến một nơi cách đây rất xa, bằng xe hơi, nhưng bịt mắt chị.
Chị không thể biết được đây là đâu, cho nên cũng không thể báo ai tìm đến đây. Nhưng coi chừng, chị mà nói với bất cứ ai, bất cứ điều gì thì dù chị trốn ở đâu chúng tôi cũng sẽ tìm ra và hai mẹ con chị đừng hy vọng chúng tôi nhẹ tay như thế này đâu. Hiểu chưa?
- Juanita gật đầu.
Ta đi thôi.- Lou nói và trỏ một cánh cửa.
Có vẻ hắn chưa bịt mắt chị lúc này.
Họ lên bậc thang xi măng. Nửa đường Juanita mệt quá tựa lưng vào tường. Cô buồn nôn. Trong gian phòng vừa đi qua, cô nhìn thấy Miles nằm sóng sượt trên bàn, hai bàn tay đẫm máu, mái tóc, trán cháy xém, không còn nhận ra được nữa.
Lou đẩy hai mẹ con cô đi nhanh, nhưng Juanita vẫn kịp nhìn thấy sự thật khủng khiếp. Cô thấy Miles còn sống bởi anh vẫn hơi cử động và miệng còn rên rỉ khe khẽ. Nhưng Juanita nghĩ chắc anh không còn sống được bao lâu nữa.
- Mau lên! - Lou quát.
Juanita bước lên tiếp. Cảnh tượng vừa nhìn thấy vẫn còn ám ảnh cô. Mình phải làm gì để cứu Miles?
Tất nhiên lúc này thì chưa được. Nhưng nếu quả thật chúng thả hai mẹ con cô, thì sau đây cô có thể dẫn nhà chức trách đến nơi này. Juanita hồ nghi. Cô không có một chút ý niệm gì về nơi này và sẽ không thể biết được nơi này nằm ở đâu. Tuy nhiên cô cần phải làm một thứ gì đó để chuộc lại phần nào việc cô đã khai ra Miles. Chính vì cô khai ra mà bọn côn đồ ác thú kia bắt anh và tra khảo anh.
Một tia hy vọng le lói trong đầu Juanita, vẫn còn rất mong manh. Juanita cố không nghĩ gì khác mà tập trung nghĩ vào việc này. Thậm chí cô cố không nghĩ đến bé Estela. Đúng, rất có cơ hội. Vấn đề là cô biết khai thác trí nhớ diệu kỳ của mình và biết tinh ý nhận xét. Và tốt nhất là nếu lúc trên xe, cô không bị chúng bịt mắt. Lên đến hết cầu thang, Lou quặt sang phải, vào nhà để xe. Tường bằng gỗ, sàn xi măng, không có gì đặc biệt. Đây là kiểu nhà để xe tầm thường nhất, dùng để chứa hai xe, của tư nhân hoặc một xưởng sản xuất nhỏ gì đó. Nhớ lại những tiếng động cô đã nghe thấy lúc đến đây, cô biết lúc nãy mình đã đi qua nhà để xe này.
Trong nhà để xe chỉ có một chiếc xe, nhưng không phải chiếc Cadillac to buổi sáng mà là một chiếc Ford nhỏ, mầu xanh lá cây, nhưng Juanita không nhìn thấy biển số.
Một thứ khác làm cô chú ý: một chiếc tủ bằng gỗ đánh véc ni mầu thẫm kê dựa vào tường. Juanita chưa bao giờ thấy một chiếc tủ lạ như thế này: bị cưa dọc làm hai và cả hai phần đều để cạnh nhau.
Trong tủ rỗng. Cách đấy một quãng ngắn là một tủ buýp phê cũng bị cưa đôi như vậy và bên trong cũng rỗng. Hai người đang khiêng tủ ra ngoài. Một đã ra khỏi cửa còn một quay lưng về phía Juanita.
Lou mở cửa sau xe Ford ra lệnh:
- Lên!
Y cầm hai mảnh vải đen để bịt mắt.
Juanita lên trước. Cô cố tình loạng choạng, vịn vào lưng ghế trước để khỏi ngã, thật ra để nhìn vào đồng hồ chỉ cây số. Cô nhìn thấy hàng chữ số 25714,8. Juanita nhắm mắt lại, cố in hàng chữ số đó vào trí nhớ.
Bé Estela lên xe. Lou lên theo, bịt mắt hai mẹ con cô bằng tấm vải đen y cầm lúc nãy. Sau đó y ngồi xuống, ấn vai Juanita, nói:
- Các người nằm xuống sàn. Không được nhấp nhổm, nghe không?
Juanita ngồi bệt xuống, quờ tay ôm bé Estela vào lòng, quay mặt về phía trước. Cô nghe thấy tiếng một tên nữa lên xe. Động cơ nổ. Cánh cửa nhà để xe mở ra, vẫn những âm thanh như buổi sáng. Xe bắt đầu lăn bánh. Ngay lúc khởi hành, Juanita đã tập trung trí nhớ, để in vào óc quãng thời gian xe chạy từng đoạn. Cô dùng cách đếm giây đồng hồ như một thợ ảnh trước đây đã dạy cô: một trăm ngàn và Một, một trăm ngàn và Hai,- một trăm ngàn và Ba, một trăm ngàn và Bốn... Juanita thấy xe lùi lại rồi quay xe, sau đó chạy theo đường thẳng tám giây. Rồi xe chạy chậm lại, gần như dừng. Phải chăng xe đang chạy trong lối đi để ra đường cái? Xe tiến rất chậm, như để ra mặt đường. Đúng rồi. Vậy là có một lối đi dài…
Rẽ trái. Chạy nhanh hơn.
Juanita bắt đầu đếm giây đồng hồ. Mười giây.
Chạy chậm lại. Rẽ trái... Một trăm ngàn và MỘT, một trăm ngàn và HAI, một trăm ngàn và BA...
Rẽ trái... chạy nhanh... một mạch dài... một trăm ngàn BỐN MƯOI CHÍN... một trăm ngàn Năm MƯƠI... Vẫn giữ tốc độ đó...
Xe chạy chậm. Đỗ lại bốn giây. Lại chạy tiếp...
Đèn đỏ, chắc thế...
Một trăm ngàn và TÁM...
Lạy Chúa! Cầu Chúa phù hộ cho con nhớ được đầy đủ để cứu Miles...
Trăm ngàn và CHÍN, trăm ngàn và MUỜI...
Rẽ phải... Quên đi mọi thứ khác. Tập trung vào từng chuyển động của xe. Đếm. Cầu trời ban cho con trí nhớ, cái trí nhớ đã một lần con con thoát khỏi mưu đồ ranh ma của Miles và sau đó cũng lại để cứu anh.
…trăm ngàn HAI MUƠI.. trăm ngàn và hai mươi đô la. Không.l. Đức Mẹ Đồng trinh và Chúa hài nhi, xin hãy giúp con, đừng để con bị phân tán tư tưởng...
Một chặng khá dài, xe chạy nhanh, đường tốt...
Người Juanita lặng đi.... Xe quặt sang trái:
Xe chạy vòng... đỗ lại. Bẩy mươi giây... Ngoặt sang phải.
Tiếp tục đếm: trăm ngàn và Một, trăm ngàn và Hai...