Số lần đọc/download: 1865 / 8
Cập nhật: 2019-02-16 10:58:24 +0700
Chương 55: Lão Hữu
N
gày hôm sau, khi Ngải Huy thức dậy đã là giữa trưa. Ánh nắng chói chang rọi thẳng khiến hắn cơ hồ mở không mắt được, thức dậy vào giữa trưa với hắn khá là hiếm thấy.
Đêm qua hắn như bò về đạo trường. Vừa vào đạo trường, trèo lên ghế dựa mây liền gục đầu ngủ, ngủ một giấc đến tận bây giờ. Hắn khá thích nằm ngủ trên ghế dựa ở trong sân, bầu trời đầy sao luôn luôn khiến tâm thần hắn yên tĩnh. Ánh nắng ấm áp buổi sáng là khởi đầu tốt nhất cho một ngày đẹp.
Ánh nắng buổi trưa chói chang nóng rực hơn nhiều.
Nói tới đây cũng thấy kỳ quái, ngày hôm qua toàn thân nhức mỏi người ngợm mềm oặt như sợi mì, ngủ đẫy một giấc mội nhức mỏi uể oải không cánh mà bay. Tinh thần hắn sáng láng, thân thể tràn đầy lực lượng.
Tâm tình Ngải Huy tức thì rất tốt, thân thể tràn đầy lực lượng kiến hắn cảm thấy mình có thể nghênh tiếp bất cứ cuộc khiêu chiến nào.
Hắn quyết định đi ăn mì đã, sau đó đến từng đạo trường tham gia mù chiến tìm người.
Đã hứa với cô bé quán mì lâu như vậy mà bản thâncòn chưa có động thủ, trong lòng Ngải Huy hơi có chút xấu hổ, thực sự rất khó vô sỉ được như mập mạp a. Tại điểm vô sỉ này, Ngải Huy rất ước ao được như mập mạp, có thể thản nhiên vô sỉ chính là một loại thiên phú, một thiên phú rất lợi hại.
Lượn lờ đến quán mì, Ngải Huy rất khí phách gọi liền năm tô mì.
Ngải Huy tới đây mấy lần rồi, lão bản nhìn quen mắt cũng nhớ cái gương mặt này, hơn nữa chuyện trả thay lần trước cũng làm cho lão bản nhớ lâu. Khi bưng mì tới, lão bản rất quan tâm hỏi: "Tiểu ca đã lâu không gặp, đúng rồi, nữ khách lần trước đã trả lại một trăm năm mươi đồng chưa?"
Tay đang cầm chiếc đũa định há miệng ăn, Ngải Huy liền ngừng đũa lại giữa không trung.
Chuyện riêng tư không nên nhắc tới a, vết thương xát muối... Có biết buôn bán hay không?
Có thể nói cái gì đây? Bởi vì một trăm năm mươi đồng, mình phải mắc khoản nợ lớn tám nghìn vạn? Một chén mì gây ra bi kịch cuộc đời? Một trăm năm mươi đồng bóp chết hi vọng cuộc đời?
Cái thế giới này quả ly kỳ a, vì sao đến bây giờ mình có cảm giác nằm mơ...
Ngải Huy âm thầm than thở, yên lặng mà bắt đầu ăn mì.
Lão bản thấy sắc mặt Ngải Huy không tốt, cũng than thở một tiếng, đưa thêm một đĩa thịt bò, vỗ vỗ vai Ngải Huy an ủi: "Cuộc sống không có khó khăn nào không vượt qua, một trăm năm mươi đồng, mất thì mất. Phải cố mà làm người tốt, này, đại thúc tặng ngươi một đĩa thịt bò!"
mùi thơm một đĩa thịt bò tràn ra bốn phía đặt ở trước mặt Ngải Huy, tâm tình Ngải Huy đột nhiên tốt lên không ít.
"Cảm tạ đại thúc!"
Hắn bắt đầu hì hà hì hục há miệng ăn mì, thịt bò đặc biệt thơm.
Ăn xong năm tô mì, Ngải Huy vẫy vẫy tay với đại thúc quán mì: "Đại thúc gặp lại sau nhé!"
Ngải Huy bắt đầu lướt qua từng đạo tràng, dựa theo đầu mối cô bé quán mì cung cấp để tìm kiếm mục tiêu khả nghi.
Mới một thời gian không tới đạo trường, chẳng mấy chốc Ngải Huy liền phát hiện, bây giờ tuyển thủ tham gia đạo trường mù chiến thực lực cao hơn trước nhiều.
Bây giờ dám lên đài đều là gia hỏa có mấy phần tự tin vào thực lực bản thân, thực lực tuyển thủ mạnh lên, chiến đấu trở nên hấp dẫn hơn nhiều.
Nhìn mấy trận, Ngải Huy liền biết, muốn kiếm được tiền từ mù chiến đạo trường giống như trước đây thực không dễ dàng. Đừng thấy hắn vừa mới khai mở bản mạng nguyên phủ thực lực tăng nhiều, nhưng thực lực so với tuyển thủ dự thi phía trên đài còn kém hơn rất nhiều. Phía trên đài cơ bản đều là lão sinh (học sinh hơn năm 1) bốn cung trở lên, thỉnh thoảng có nhìn thấy niên cấp nhỏ cũng là thiên tài có danh tiếng của mỗi phân viện.
Ở mù chiến đạo trường Đoan Mộc Hoàng Hôn thắng liên tiếp mấy trận, lại đẩy mù chiến của Tùng Gian thành lên một cao độ cao hơn lần nữa. Những thiếu niên tự cho mình là thiên tài rất cao đều chạy tới thể nghiệm thử, nhìn xem giữa mình và Đoan Mộc Hoàng Hôn chênh lệch lớn cỡ nào.
Mù chiến đã trở thành đặc trưng của Tùng Gian thành.
Ngải Huy đi khắp sáu đạo trường, hắn đều thấy không có chút khả năng thủ thắng.
Không thể tiếp tục kiếm tiền bằng mù chiến nữa, trong lòng Ngải Huy rất tiếc, nhưng mà cũng biết đó là chuyện tất nhiên, chuyện tốt giống như trước đây thôi đừng nghĩ lại gặp nữa.
Hắn dạo qua toàn bộ đạo trường ở Tùng Gian thành, không có tìm ra hư hư thực thực của mục tiêu.
Trước lúc cảnh đêm kết thúc, Ngải Huy khá uể oải trở lại Binh phong đạo trường, nói thật là tìm người mệt hơn nhiều so với tu luyện. Ngày đầu tiên không có bất cứ thành quả gì, kết quả nằm trong dự liệu không làm Ngải Huy nổi giận.
Tìm người không phải chuyện dễ, hơn nữa đầu mối lại mơ hồ như thế, không phải biển rộng tìm kim cũng là tìm kim đáy hồ, vận khí trọng yếu hơn hẳn phương pháp.
Trong khoảng thời gian này cũng không có tin tức của cô bé quán mì, phỏng chừng đi xa nhà rồi? Nhớ tới lời Hứa phu tử nói, qua một thời gian nữa sẽ có nhiệm vụ kiểu thực tiễn, lẽ nào cô bé quán mì nhận nhiệm vụ đi rồi?
Ngải Huy không suy nghĩ nhiều.
Cuộc sống của hắn trở nên phong phú, đi học, tu luyện, tìm người, thỉnh thoảng ôn tập kiếm điển nữa, hắn còn nhớ rõ chuyện cô bé quán mì nói muốn hắn chỉ đạo kiếm thuật.
Đương nhiên, cái gọi là ôn tập chính là trước lúc ngủ đọc để thôi miên.
Chuyện kiếm thai, hắn mặc kệ. Lần trước hủy mất thảo kiếm, hắn chưa đành lòng mua kiếm mới.
Về chuyện tu luyện, hắn càng ngày càng tập trung,
Trong Phu tử lâu, Đào Nhất Vĩ nhìn Vương Thủ Xuyên vùi đầu làm việc thì thực bất ngờ. Hai ngày gần đây, lão Vương như là chích thuốc kích thích vậy, trạng thái tinh thần hoàn toàn không giống bình thường. Hai người cộng sự hơn mười năm, quen nhau đến mức không thể quen thuộc hơn. Đã thật lâu không thấy lão Vương nhiệt tình như vậy a.
Lẽ nào học thuyết của lão Vương đã có đột phá? trong lòng Lão Đào thầm nghĩ, miệng thăm dò: "Lão Vương a, mặt ngươi tỏa hồng quang như vậy, có chuyện gì hay nói ra cho ta vui lây đi nào."
Đang phân tích con số trắc thí, Vương Thủ Xuyên nghe vậy thì ngẩng đầu, khuôn mặt không che giấu được sự vui sướng cùng đắc ý: "Quả nhiên cái gì đều không thể gạt được ánh mắt lão Đào ngươi, gần đây xác thực có chuyện tốt, ta thu đệ tử rồi."
"Cái gì?" Đào Nhất Vĩ ngây người ngẩn ngơ, nhưng nhanh chóng phản ứng, khuôn mặt khiếp sợ: "Lão Vương ngươi thu đệ tử?"
Lão Vương tên này lão biết rõ lắm, tính khí vừa thối lại vừa cứng, tính cách bướng bỉnh cố chấp, cơ hồ cống hiến cả đời mình cho học thuyết riêng. Lại còn không biết giao tiếp, tính cách chẳng lấy lòng ai, không biết tuyên truyền học thuyết của mình, một bộ đồ vật kia của lão Vương cho đến tận bây giờ vẫn là không có ai hỏi thăm.
Không ngờ, cái gia hỏa này vậy mà lại thu đồ đệ rồi.
Đào Nhất Vĩ có chút ước ao: "Cái này thực sự là đại hỷ sự, chúc mừng a lão Vương!"
Lão không chút che giấu sự ước ao của mình, đến bây giờ lão vẫn chưa tìm được đệ tử có thể kế thừa y bát. Học thuyết của lão Vương không được tốt lắm, vận khí đến a.
trong lòng Lão Vương đắc ý, nhưng mà ngoài miệng vẫn khiêm tốn: "Còn rất sớm a, thực lực tiểu tử kia quá tệ."
Lão Đào nở nụ cười, lão biết rõ nhãn giới lão Vương rất cao, tuyệt đối sẽ không tùy tiện tìm một người vớ vẩn làm đệ tử. Nghe được những lời này bật cười bảo: "Cái này không phải đúng lúc thử tý học thuyết của ngươi?"
"Ta cũng nghĩ như vậy." Lão Vương bình thản: "Tư chất tiểu tử kia không được tốt lắm, nhưng cũng không phải không có điểm đáng khen, thế mà có thể chịu được Thiên Bàn Nhược trắc thí của ta."
Lão Đào cả kinh: "Hắn chịu được?"
Lão hiểu rõ Thiên Bàn Nhược của lão Vương, không chỉ vậy mà còn tham dự thảo luận thiết kế, hơn nữa năm đó khi lão Vương làm xong cái Thiên Bàn Nhược thứ nhất, chính lão giúp lão Vương điều khiển la bàn, kết quả lão Vương chỉ kiên trì được ba phút liền gào khóc thảm thiết bò ra.
Tại thời điểm lão Vương thiết kế, lão đã cảm thấy Thiên Bàn Nhược không có giá trị thực tế gì, lão cảm thấy ý nghĩ của lão Vương quá lý tưởng hóa, không ai có thể kiên trì làm trọn vẹn trắc thí.
Nghe thấy lão Vương nói gã đệ tử kia đã vượt qua trắc thí, Đào Nhất Vĩ làm gì không khiếp sợ?