You practice mindfulness, on the one hand, to be calm and peaceful. On the other hand, as you practice mindfulness and live a life of peace, you inspire hope for a future of peace.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Steve Berry
Thể loại: Phiêu Lưu
Biên tập: Lê Huy Vũ
Số chương: 73 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3432 / 63
Cập nhật: 2020-08-09 21:39:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 51
U VIỆN FONTAINES THỨ HAI,
16 THÁNG SÁU 12:40 CHIỀU
DE ROQUEFORT NGỒl TRƯỚC BAN THỜ Ở NHÀ THỜ CHÍNH, lại một lần nữa mặc cái áo choàng trưởng giáo màu trắng của mình. Các giáo hữu ngồi kín những hàng ghế trước mặt gã, hát những bài ca đã có từ thuở Khởi đầu. Claridon đang ở trong thư viện, tìm kiếm trong các thứ tài liệu. Gã đã ra lệnh cho thủ thư cho phép lão già đầy ô uế đó được xem tất cả những gì lão yêu cầu — nhưng lúc nào cũng phải theo dõi lão. Báo cáo từ Givors cho biết lâu đài của Cassiopeia có vẻ như là đã tắt đèn đi ngủ. Một giáo hữu theo dõi mặt trước, người còn lại theo dõi mặt sau. Trong khi không có nhiều việc để làm như vậy, gã quyết định thực hiện các nghĩa vụ của mình.
Một linh hồn mới vừa được đón chào vào Dòng.
Bảy trăm năm trước, tất cả những người mới nhập đạo đều phải có khai sinh hợp pháp, không nợ nần ai, và sức khỏe đủ để đi đánh trận. Phần lớn sống độc thân, nhưng những người đã có gia đình cũng được nhận, ở địa vị danh dự. Tội phạm không phải là một vấn đề, cũng như những người từng bị rút phép thông công. Cả hai loại đó đều được cho phép nhận sự cứu chuộc. Nghĩa vụ của mỗi trưởng giáo là đảm bảo dòng tu phát triển. Luật lệ hết sức rõ ràng. Bất kỳ hiệp sĩ thế tục nào, hoặc một người khác, muốn rời khỏi đám đông đồi bại và rời bỏ thế kỷ này, đều được nhận vào dòng. Nhưng lời của thánh Paul mới là tiêu chuẩn hiện đại của việc nhập dạo. Nhận các linh hồn đến từ Chúa. Và ứng cử viên đứng quỳ gối trước gã chính là một minh chứng cho ý định sử dụng cách nhận người mới đó của gã. Gã rất không ưa gì việc một buổi lễ vinh quang đến mức độ đó lại phải được tiến hành vào lúc tờ mờ sáng sau những cánh cửa đóng kín. Nhưng đó vẫn là cách thức của Dòng. Di sản của gã - những gì mà gã muốn được viết vào Biên niên sử sau khi gã chết đi — sẽ là sự trở lại với ánh sáng.
Tiếng hát ngừng lại.
Gã đứng lên khỏi cái ghế làm bằng gỗ sồi đã từng là chỗ ngồi cho các trưởng giáo kể từ Khởi đầu.
“Hỡi giáo hữu tốt bụng”, gã nói với ứng cử viên đang quỳ gối trước mặt mình, hai tay đặt lên quyển Kinh Thánh. “Con đòi hỏi một điều to lớn. Về Dòng của chúng ta, con mới chỉ nhìn thấy mặt tiền bên ngoài. Chúng ta sống trong tu viện chói lòa này, chúng ta được ăn uống tốt. Chúng ta có quần áo, thuốc men, sự dạy dỗ, và sự tràn đầy về mặt tinh thần. Nhưng chúng ta sống dưới những quy định nghiêm ngặt. Phải phục vụ người khác không phải là một việc dễ làm. Nếu con muốn ngủ, rất có thể con sẽ phải thức. Nếu con đang rất tỉnh, có thể con sẽ được lệnh phải đi nằm. Con sẽ không muốn phải đi đến những nơi bị ép buộc, nhưng con sẽ phải làm vậy. Con sẽ ít khi nào được làm những gì mà con muốn. Liệu con có thể chịu đựng được những sự nghiêm ngặt đó hay không?”
Người đàn ông, ở độ tuổi ba mươi, mái tóc cắt ngắn, khuôn mặt xanh tái cạo kỹ lưỡng, nhìn lên và nói, “Con sẽ chịu đựng tất cả những gì có thể làm đẹp lòng Chúa”.
Gã biết rằng ứng cử viên này là một trường hợp rất điển hình. Anh ta đã được tìm thấy ở trường đại học vào nhiều năm trước, và một trong các chức sắc của Dòng đã trông coi sự phát triển của anh ta, đồng thời tìm hiểu về gia thế cũng như quá khứ của anh ta. Càng ít ràng buộc càng tốt, và thật may mắn vì thế giới có đầy những linh hồn trôi dạt như thế. Rồi sự liền lạc trực tiếp sẽ được hình thành và, nếu có thể tiếp nhận được, người đó sẽ được học ílản về Giới luật và được hỏi những câu mà các ứng cử viên đã từng được hỏi trong suốt nhiều thế kỷ. Anh ta có vợ chưa? Đính hôn chưa? Đã bao giờ tuyên thệ hoặc có ý muốn gia nhập một tôn giáo khác hay chưa? Có nợ nần phải trả nào không? Có bệnh tật nào trong người không? Có gắn chặt với một người đàn ông hay một người đàn bà vì một lý do nào đó không?
“Hỡi giáo hữu tốt bụng”, gã nói với ứng cử viên, “trong dòng tu của chúng ta, con sẽ không đi tìm kiếm sự giàu có, cũng như vinh quang, cũng như sự lười biếng ươn hèn. Thay vào đó, con sẽ phải tìm kiếm ba điều. Thứ nhất, khước từ và vứt bỏ mọi tội lỗi của thế giới này. Thứ hai, phục vụ Chúa. Và thứ ba, sống nghèo khổ và sám hối. Liệu con có hứa với Đức Chúa và Đức Mẹ rằng tất cả những ngày trong cuộc đời của mình, con sẽ tuân lời trưởng giáo của Đền thờ này hay không? Rằng con sẽ sống trong chay tịnh, không có một chút tài sản cá nhân nào? Rằng con sẽ tuân theo những quy định của ngôi nhà này? Rằng con sẽ không bao giờ rời khỏi Dòng, dù là bằng sức mạnh hay bởi sự yếu ớt, cả vào thời điểm tốt đẹp nhất lẫn tồi tệ nhất?”
Những lời đó đã được sử dụng ngay từ Khởi đầu, và de Roquefort nhớ lại lúc chính gã từng nghe chúng, ba mươi năm trước đây. Gã vẫn còn cảm thấy ngọn lửa khi đó cháy bừng bừng trong con người gã - một ngọn lửa giờ đây đang bùng lên thành một trận cháy đầy điên giận. Trở thành một Hiệp sĩ Đền thờ là một chuyện quan trọng. Điều đó có nghĩa là tất cả. Và gã đã quyết tâm buộc mọi ứng cử viên mong muốn được mặc áo choàng trong thời kỳ gã làm trưởng giáo đều phải hiểu điều ấy.
Gã nhìn vào mặt người đàn ông đang quỳ gối.
“Con nói gì, hỡi giáo hữu?"
"De par Dieu. Ơn Chúa, con sẽ làm điều đó”.
“Liệu con có hiểu rằng có thể con sẽ bị yêu cầu hy sinh cả cuộc đời mình không?”. Và sau những gì vừa xảy ra trong mấy ngày vừa qua. Câu hỏi đó thậm chỉ còn có tính chất quan trọng hơn nữa.
“Chắc chắn rồi”.
“Và tại sao con lại muốn hiến dâng cuộc đời mình cho chúng ta?”
“Bởi vì Trưởng giáo của con ra lệnh”.
Câu trả lời chuẩn. “Và con sẽ làm như vậy mà không phản đối gì chứ?”
“Phản đối là vi phạm Giới luật. Nghĩa vụ của con là nghe lời”.
Gã ra hiệu cho người phụ trách phục trang của Dòng lấy từ trong một cái rương gỗ ra một mảnh vải dài bằng vải chéo.
“Đứng lên”, gã nói với ứng cử viên.
Chàng thanh niên đứng dậv, khi đó đang mặc một cái áo choàng len màu đen trùm suốt thân hình gầy gò của anh ta từ vai cho đến chân.
“Bỏ quần áo của con ra”, gã nói, và mảnh vải được chuyển đến trên đầu gã. Phía dưới, ứng cử viên đang mặc một cái áo sơ mi màu trắng và cái quần dài màu đen.
Người phụ trách phục trang tiến lại gần cùng với mảnh vải và đứng sang một bên.
“Con đã trút bỏ tất cả những gì còn sót lại từ thế giới vật chất”, de Roquefort nói. “Giờ đây chúng ta sẽ đón nhận con cùng với mảnh vải này vào dòng tu của chúng ta và chúng ta cùng ăn mừng sự phục sinh của con để trở thành một giáo hữu của Dòng”.
Gã ra hiệu cho người phụ trách phục trang tiến lên phía trước và choàng mảnh vải lên người ứng cử viên. De Roquefort đã từng nhìn thấy nhiều người đàn ông trưởng thành bật khóc vào thời điểm này. Bản thân gã cũng đã phải cố gắng lắm mới đè nén được cảm xúc của mình khi mảnh vải đó được khoác lên người mình. Không ai biết mảnh vải đó đã bao nhiêu năm tuổi, nhưng lúc nào cũng có một mảnh vải được thành kính cất trong rương kể từ Khởi đầu. Gã biết rất rõ câu chuyện về một trong những mảnh vải trước đây. Được dùng để choàng lên người Jacques de Molay sau khi trưởng giáo bị đóng đinh lên một cánh cửa ở Đền thờ Paris, de Molay đã được đặt trong tấm vải trong hai ngày, không thể nhúc nhích được vì những vết thương của mình, quá yếu ớt để có thể dù chỉ là đứng dậy. Trong quãng thời gian đó, các tế bào và chất hóa học từ người ông đã ăn sâu vào các thớ vải và tạo ra một hình ảnh năm mươi năm sau đó sẽ được các tín đồ Công giáo ngờ nghệch tôn kính như là cơ thể của Christ.
Gã vẫn luôn nghĩ rằng chuyện đó thật phù hợp.
Trưởng giáo của Dòng các Hiệp sĩ Đền thờ - người đứng đầu của một dòng tu vẫn được cho là kín cổng cao tường - trở thành cái khuôn để sau đó tất cả các nghệ sĩ sẽ dùng để nặn lên khuôn mặt của Đức Chúa.
Gã nhìn chằm chằm vào đám đông giáo hữu. “Các con đang nhìn thấy trước mặt mình giáo hữu mới nhất của chúng ta. Anh ta đang khoác trên người mảnh vải biểu trưng cho sự phục sinh. Đây là một thời điểm mà tất cả chúng ta đều đã từng trải qua, một thời điểm gắn kết chúng ta lại với nhau. Khi được chọn làm trưởng giáo của Dòng, ta đã hứa về một ngày mới, một Dòng mới, một hướng đi mới. Ta đã nói với các con rằng chuyện ít người biết được, những gì nhiều người không biết sẽ không còn kéo dài lâu nữa. Ta đã nói với các con rằng ta sẽ tìm ra Bí mật Lớn của chúng ta”.
Gã tiến lên phía trước.
“Trong thư viện của chúng ta, vào lúc này, có một người sở hữu những hiểu biết mà chúng ta đang cần. Thật không may là trong khi trưởng giáo trước đây của chúng ta không chịu làm gì, thì những người khác, không thuộc Dòng của chúng ta, đã bỏ công tìm kiếm. Ta đã đích thân theo sát những nỗ lực của họ, quan sát và tim hiểu những hoạt động của họ, chờ đến lúc chúng ta có thể tham gia cuộc tìm kiếm đó”. Gã dừng lại. “Thời điểm đó đã đến. Ta đã phái một số giáo hữu đi khỏi tu viện để tìm kiếm, và sẽ có nhiều người nữa trong số các con theo bước họ”.
Trong khi nói, gã để cho cái nhìn của mình chạy qua rỗ nhà thờ đến chỗ cha tuyên úy. Ông ta là một người Ý với dáng vẻ trang trọng, vị giáo sĩ cấp cao nhất của Dòng. Cha tuyên úy đứng đầu tất cả các giáo sĩ, chiếm khoảng một phần ba số lượng giáo hữu những người đã lựa chọn một cuộc đời phụng sự một mình Christ.
Những lời của cha tuyên úy mang rất nhiều trọng lượng, đặc biệt lại càng đúng với một người hiếm khi mở miệng nói. Trước đó khi cuộc họp được triệu tập, cha tuyên úy đã lên tiếng bày tỏ sự lo ngại về những cái chết mới đây.
‘‘Cha đang đi quá nhanh”, cha tuyên úy tuyên bố.
“Ta chỉ làm những gì mà Dòng mong muốn”.
“Cha đang làm những gì mà cha mong muốn”.
“Có gì khác nhau à?”
“Cha đang rất giống với trưởng giáo trước đây của chúng ta”.
“Về điểm đó thì ông ấy đúng. Và mặc dù không đồng ý với rất nhiều điều, ta vẫn tuân lệnh ông ấy”.
Gã đã cảm thấy rất khó chịu với sự thẳng thắn của ông ta ở cuộc họp, nhưng gã biết rằng có nhiều người kính trọng cha tuyên úy.
“Cha muốn ta phải làm gì?”
"Giữ gìn mạng sống của các giáo hữu”.
“Các giáo hữu biết rằng họ có thể được kêu gọi xả thân".
“Bây giờ không còn là thời Trung cổ nữa. Chúng ta không tổ chức một cuộc thập tự chinh. Những người đó hết lòng phụng sự Chúa và tuân theo mệnh lệnh của cha để chứng tỏ sự tận tụy của mình. Cha không có quyền tước đi sinh mạng của họ”.
“Ta đang cố gắng tìm kiếm Bí mật Lớn của chúng ta”.
“Vì mục đích gì? Chúng ta đã không cần đến nó trong suốt bảy trăm năm. Nó đâu có quan trọng gì”.
Gã cảm thấy bị chấn động.
“Làm sao mà cha có thể nói được điều đó? Đó là di sản của chúng ta”.
“Ngày nay liệu nó có thể có ý nghĩa gì nữa?”
"Sự cứu rỗi của chúng ta",
"Chúng ta đã được cứu thoát rồi. Những người ở đây đều có một linh hồn tốt đẹp”. “Dòng tu này không đáng phải chịu tình trạng bị trục xuất”.
“Sự trục xuất của chúng ta là tự nguyện đấy chứ. Chúng ta hài lòng với điều đó".
“Ta không thấy thế".
“Vậy thì đó là cuộc chiến của cha, không phải của chúng tôi”.
Cơn giận của gã bùng lên.
“Ta không nghĩ là sẽ bị phản đối".
“Thưa trưởng giáo, chỉ trong vòng chưa đầy một tuần cha đã quên mất mình xuất phát từ đâu rồi”.
Nhìn chằm chằm vào cha tuyên úy, gã cố tìm cách đọc những biểu hiện trên khuôn mặt rắn đanh của ông ta. Gã nhớ lại những gì ông ta đã nói trước đây. Gã sẽ không bị phản đối. Bí mật Lớn phải được tìm thấy. Và những câu trả lời nằm trong tay Royce Claridon cùng những người đang ở trong lâu đài của Cassiopeia Vitt.
Vì vậy gã bỏ qua cái nhìn vô cảm của cha tuyên úy và tập trung vào đám đông đang ngồi phía dưới.
“Hỡi các giáo hữu. Chúng ta cầu nguyện vì sự thành công của chúng ta đi nào”.
Kho Báu Của Các Hiệp Sĩ Đền Thờ Kho Báu Của Các Hiệp Sĩ Đền Thờ - Steve Berry Kho Báu Của Các Hiệp Sĩ Đền Thờ