Nguyên tác: Die Therapie
Số lần đọc/download: 1521 / 15
Cập nhật: 2017-05-20 09:13:55 +0700
Chương 54
T
ôi mở hé cửa và kinh hoàng lui lại. Isabell đứng trên hàng hiên gỗ và đã trang bị cho mình bằng một con dao lạng thịt dài từ trong bếp. Cô ấy nhìn quanh và bắt đầu chậm chạp cử động, bước xuống cầu thang.
“Bà ta đánh thuốc độc cháu như thế nào, Josy? Bằng gì?”, tôi hỏi trong lúc đóng cửa lại.
“Cháu bị dị ứng”, đứa bé gái thì thào giọng khàn khàn. “Cháu không chịu được Paracetamol lẫn Penicillin. Không ai biết cả. Chỉ mẹ cháu”.
Tôi không có thời gian để phân tích ý nghĩa những từ ngữ của cháu. Đầu tiên là tôi phải tìm một lối thoát cho cả hai chúng tôi. Nhưng tôi có thể làm gì? Tôi không dám bật đèn, và dùng một chiếc bật lửa, mặc dù tôi biết là người ta không nên làm như thế trong phòng sưởi thì tốt hơn.
Tôi tuyệt vọng nhìn quanh, luôn cố gắng không bỏ tay Josy ra, để em không thể giật ra và chạy ra ngoài trong cơn hoảng loạn.
“Không có nghĩa lý gì đâu, cô Anna à”, em thì thào giọng khàn khàn.
“Bà ta sẽ tìm thấy chúng mình. Và bà ta sẽ giết chết chúng mình. Cháu xấu mà”.
Tôi không đáp trả. Tiếp tục lùng sục trên những bức tường, trần nhà, lúc nào cũng trong sự chờ đợi cánh cửa sẽ bật tung ra và Isabell với con dao sẽ đứng ngay ở lối vào.
Tôi đã nghe cô ta gọi tên em rồi.
“Josy, Josy, con yêu dấu. Con ở đâu? Đến với mẹ nào. Mẹ chỉ muốn giúp con thôi!”
Giọng nói nhẹ nhàng không tự nhiên của cô ta vang lên từ một nơi rất gần, và Josy bắt đầu khóc. May mắn là tiếng ồn của chiếc máy phát điện vẫn tiếp tục nuốt lấy mỗi một tiếng động khác. Trong ánh sáng chập chờn của chiếc bật lửa của mình, tôi chằm chằm nhìn lên, xuống, sang bên cạnh. Và cuối cùng tôi tìm được giải pháp. Tôi nhìn chiếc động cơ rỉ sét thêm lần nữa. Tôi dõi theo đường đi của đường ống dầu, từ cỗ máy dẫn vuông góc xuống phía dưới và chìm xuống sàn nhà trước chân tôi. Cái bồn dầu!
Đúng như tôi đoán, cả máy phát điện lẫn bể chứa chất đốt đều không tuân theo đúng những quy định mới nhất. Bể dầu được đặt chìm dưới sàn nhà, ở bên phải cạnh máy phát điện. Nó giống một bể chứa thì ít mà giống một cái thùng nhựa khá to nhiều hơn, với bán kính gần một mét có nắp nhô lên khỏi mặt đất khoảng mười xăng-ti-mét. Tôi phá vỡ niêm chì và đẩy tấm bê-tông mỏng che thùng dầu sang một bên. Lúc đầu tôi nghĩ rằng tôi sẽ không làm được, vì nắp quá nặng đối với tôi. Nhưng rồi tôi chống chân vào bức tường phía sau của nhà kho và dốc toàn bộ sức lực của sự tuyệt vọng vào trong cố gắng của tôi. Thành công. Chiếc nắp dịch sang bên khoảng bốn mươi xăng-ti-mét và để trống một lối vào rộng đủ cho tôi và Josy.
“Cháu không vào trong đó đâu”. Josy đứng cạnh tôi, và cả hai chúng tôi nhìn vào cái lỗ đen ngòm có một mùi hôi buồn nôn của dầu đốt lâu ngày đang phả ra.
“Cô cháu mình phải làm điều đấy”, tôi nói với em. “Đấy là cơ hội duy nhất của chúng ta”.
Như một lời chứng minh cho những từ ngữ của tôi, tiếng gọi của Isabell ở trước nhà kho to lên.
“Josy? Đến với mẹ nào! Hãy là con gái ngoan nào”.
Cô ấy chỉ còn cách có vài bước chân.
“Đi nào”, tôi giục đứa bé. “Cháu không phải một mình. Cô ở bên cạnh cháu”.
Josy đờ người ra vì sợ, điều này làm dễ dàng cho tôi hơn. Do vậy mà tôi có thể nhấc cháu lên mà không có khó khăn gì và để cho cháu trượt vào trong bể. Nó sâu độ một mét rưỡi và dầu chỉ được đổ đầy một nửa nên không sợ Josy sẽ bị chết đuối. Em vừa ở trong đấy thì tôi chạy đến cửa và chắn một chiếc ghế vườn dưới tay nắm cửa bằng kim loại. Rồi tôi cầm lấy một cây xà beng bằng sắt ở trên tường và đập vỡ đèn trần. Tiếp theo đấy, trong bóng tối gần như hoàn toàn tôi cắt đường ống dẫn từ máy phát điện, đặt thanh sắt dưới nắp đậy bằng bê-tông và nậy nó lên. Tôi đặt toàn bộ sức lực cuối cùng của tôi vào trong một cú giật thật mạnh duy nhất, phớt lờ xương bánh chè ở đầu gối của tôi và cột sống đang kêu răn rắc của tôi... và thật sự là đã làm được. Chiếc nắp đậy bằng bê-tông nghiên đi, rơi xuống bên cạnh bể dầu và nằm uỵch xuống giữa chiếc máy phát điện và bể dầu.
Bây giờ tôi cũng vượt qua nỗi kinh tởm của mình và bước vào trong thứ chất lỏng đen và lầy nhầy đấy. Không sớm hơn một giây. Khi chân tôi vừa chạm đáy và tôi đang tuyệt vọng tìm chỗ bám víu thì đã có người lay cánh cửa.
“Josy? Con có ở trong này không?”
Isabell vẫn còn chưa giải quyết được chiếc ghế, nhưng chỉ còn vài giây nữa thôi là nó sẽ chịu thua.
“Tại sao cô lại làm như vậy? Tại sao cái nắp lại mất rồi?”, Josy vừa khóc vừa hỏi tôi, trong khi em dùng bàn tay dính đầy dầu nắm lấy tay tôi.
“Vì như thế sẽ ít bị để ý đến hơn”, tôi nói với em.
“Từ bên trong, cô sẽ không bao giờ có thể kéo nắp đậy lại được. Như thế thì chúng mình có thể hy vọng là bà ta không nhận ra hay không nhìn thấy chúng mình ở trong này”.
Tôi biết kế hoạch của tôi thật là điên khùng và không có được một tia hy vọng nào cả.
Cánh cửa của căn nhà kho bằng tôn bật tung ra với tiếng loảng xoảng thật to, và tôi có thể cảm nhận được một làn không khí lạnh mà gió từ bên ngoài thổi vào cho đến tận chỗ của chúng tôi trong bể dầu.
“Josy?”
Tôi biết là bây giờ Isabell đang ở trong phòng, nhưng không nghe được tiếng chân ở phía trên của chúng tôi, vì chiếc máy phát điện còn ồn ào hơn nữa và át đi mọi tiếng động khác.
Vì tôi không thể nhìn thấy ánh sáng nào ngoài ánh mặt trời về chiều đang tối dần đi, tôi nhẹ nhõm xác định rằng Isabell không mang theo một chiếc đèn pin. Tôi thầm cầu nguyện rằng cô ta không để ý đến cái bể dầu không có nắp. Và ngay cả khi như vậy - không có đèn pin và không có đèn trần thì cô ta không thể nào nhận ra được chúng tôi ở dưới này. Và cô ta sẽ không rọi sáng vào trong một bể dầu với một que diêm...?
Tôi ra lệnh cho Josy quỳ xuống, và em tuân lời. Thân hình của em bây giờ được chất keo đặc bao phủ xung quanh, và đầu của em chỉ nhô lên với miệng ở trên mực dầu.
Em phải ho. Nhưng lần này không phải vì căn bệnh của em, mà là vì mùi hôi không thể chịu đựng nổi của dầu. Tôi muốn vuốt tóc em, nhưng chỉ bôi bẩn lên đầu em mà thôi.
“Yên nào. Tất cả rồi sẽ tốt thôi”, tôi thì thào, nhưng lời nói của tôi không có tác động. Josy bắt đầu run hơn nữa và bây giờ còn khóc không kiềm chế được. Tôi bịt miệng em lại, nhưng trong khi đấy vẫn chú ý để cho em có thể thở được qua mũi. Josy cắn vào tay tôi. Tuy đau giật cả cánh tay nhưng tôi không bỏ ra. Không, chừng nào mà Isabell vẫn còn ở phía trên chúng tôi.
Tôi không còn biết tôi đã đứng yên như thế bao lâu: tự mình phải cố để thở, ôm chặt một đứa bé gái đang hoảng loạn, quỳ gối, hoảng sợ, trong một bể dầu tối đen và hôi thối. Một phút? Năm? Tôi đã đánh mất toàn bộ cảm giác thời gian. Nhưng rồi tôi bất thình lình nhận ra rằng Isabell đã đi khỏi. Tôi nhận ra được vì ánh sáng hoàng hôn mờ ảo đã biến mất. Cô ta hẳn đã đóng cửa lại.
Tôi nhẹ nhõm nới lỏng vòng tay ôm Josy vẫn còn đang khóc thổn thức.
“Con sợ, bố ạ”, em nói với tôi, và tôi mừng vì em gọi tôi là bố. Như thế thì ít nhất là em đã nhìn tôi như một người tin cậy.
“Cô cũng thế”, tôi nói và ôm em thật chặt vào người. “Tất cả rồi sẽ tốt thôi”.
Và tất cả lẽ ra đã có thể trở thành tốt đẹp. Tôi biết điều đấy. Isabell lại đi khỏi rồi.
Cô ta chắc hẳn muốn trở vào nhà. Có lẽ để tìm ở trong đấy một chiếc đèn pin. Và điều đấy cho chúng tôi thời gian. Thời gian để trèo ra khỏi bể dầu, chạy vào làng, cầu cứu...
Thời gian cho những bước kế tiếp.
Thế nhưng lại xảy ra điều đấy. Josy không thể giữ yên được. Em bắt đầu khóc. Nó quá mức chịu của cô bé. Em mắc chứng sợ bị nhốt kín trong bể dầu trơn trượt lầy nhầy, tối đen như một ngôi mộ. Và rồi em bắt đầu hét lên. To. Tôi không thể làm gì để ngăn cản được. Tôi bị nhốt cùng với em trong bể dầu và không thể xoa dịu em được. Nhưng đáng tiếc rằng đấy không phải là cái tồi tệ nhất. Lỗi lầm lớn nhất mà tôi phạm phải là khi tôi ngắt đường ống dầu. Tôi chỉ biết rõ điều đấy khi chiếc máy phát điện bắt đầu khựng lại. Và rồi bất thình lình không hoạt động nữa.
Đấy là điều tồi tệ nhất. Vì bất thình lình, mỗi một tiếng động do chúng tôi làm ra đều vang ra bên ngoài không có gì ngăn lại.