The wise man reads both books and life itself.

Lin Yutang

 
 
 
 
 
Tác giả: Nam Hi-Sung
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Legendary Moonlight Sculptor
Biên tập: Đỗ Minh Hoàng
Upload bìa: admin
Số chương: 459 - chưa đầy đủ
Phí download: 18 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4573 / 17
Cập nhật: 2018-10-09 23:30:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 55: Nhà Hàng Thuộc Khách Sạn V
ừ rất sớm trong ngày hôm đó, nhà hàng đã rất là nhộn nhịp, các quản lý và nhân viên đang chuẩn bị chu đáo mọi thứ để tiếp đón một khách hàng VIP. Một người giàu nhất Hàn Quốc. Một người đàn ông làm giàu từ đôi bàn tay trắng - chủ tịch Kang, người đã đặt phòng tối nay. Tất nhiên là sẽ có vài thứ bị phàn nàn, nhưng bếp trưởng và quản lý biết những thứ đó chỉ trong dịp đặc biệt này thôi.
Người ta nói rằng Chủ tịch Kang là một người chồng tận tụy, và có tin đồn rằng ông sẽ tổ chức một bữa tiệc để kỷ niệm 40 năm ngày cưới của ông cùng vợ mình. Khách sạn đã lên kế hoạch chuẩn bị cho sự kiện này.
Theo những sở thích của vợ chủ tịch Kang thì trước tiên phải có những bức tranh treo trên mọi bức tường, và trên sàn nhà phải trải hoàn toàn bằng thảm mới. Phải có một ban nhạc nổi tiếng trong nước hoặc thậm chí trên toàn thế giới để tổ chức một buổi hòa nhạc; sau đó phải có một chiếc bánh kỷ niệm thật đặc biệt, được trang trí bằng 1000 ngọn nến lung linh.
Còn về vấn đề nấu ăn, việc này dĩ nhiên phải được chuẩn bị 1 cách hoàn hảo. Mỗi nguyên liệu, phải luôn duy trì được độ tươi ngon của nó, nó phải được vận chuyển bằng đường hàng không từ các khu vực miền núi từ nước ngoài. Và chính những đầu bếp phải ra đón chuyến bay. Nhưng điều quan trọng nhất là sự kiện kỷ niệm hôn nhân.
Để khắc họa lại vẻ đẹp của vợ Chủ tịch Kang lúc còn trẻ, một nhà điêu khắc người nước ngoài, rất nổi tiếng trên toàn thế giới đã tạo ra một tác phẩm điêu khắc băng đặc biệt để dành cho sự kiện này.
Đó là một người phụ nữ xinh đẹp bằng băng!
Bức tượng được làm bằng băng ở Bắc Cực. Bề mặt sáng như một viên ngọc tinh khiết. Phải mất hơn 20 ngày để khắc họa được khuôn mặt vào băng. Ngay cả một điểm thô ráp duy nhất trên bề mặt băng cũng không thể tìm thấy. Dưới đèn chùm trang trí công phu, ánh sáng phản xạ và khúc xạ khiến nó kì ảo.
"Oh, quá đẹp"
"Có tin đồn rằng Chủ tịch Kang sẽ chuẩn bị một sự kiện cho người vợ yêu quý của mình"
Các nhân viên khách sạn đã chuẩn bị kĩ lưỡng cho sự kiện này. Chủ tịch Kang sẽ có một bữa ăn ngon lành trước mặt một người phụ nữ băng xinh đẹp. Tuy nhiên, khi họ mang nó về và đặt gần bàn tiệc, nó đã va vào tấm kính cửa sổ và rơi xuống sàn vỡ tan.
Người quản lý vô cùng tức giận.
"Làm thế nào mà cậu lại để điều đó xảy ra vậy hả?!"
“Tôi xin lỗi”
"Xin lỗi, đó là tất cả những gì cậu muốn nói à?"
Sự cố bức tượng băng rơi vỡ đã được báo cáo cho cả Tổng giám đốc khách sạn. Người quản lý khách sạn, người chịu tất cả trách nhiệm trong nhà hàng, đã có mặt trước toàn thể mọi người để trực tiếp nghe trình bày về sự việc. Tổng giám đốc đã ngã quỵ xuống đất khi cô nhìn thấy những mảng băng vỡ trên mặt đất; thật tuyệt vọng.
Cổ của bức tượng đã bị gãy. Các thiệt hại ở mũi, miệng và mắt là rất nghiêm trọng, chúng không thể sửa được. Ngoài ra, một số bộ phận khác đã bị vỡ; và bây giờ hầu như không thể nhận ra hình dáng của người phụ nữ băng xinh đẹp nữa.
"Chúng ta sao có thể hứng chịu được cơn thịnh nộ của Chủ tịch Kang đây.... Chủ tịch Kang là một khách VIP. Ông ấy sẽ không hài lòng với dịch vụ của chúng ta. Khi tin đồn này truyền ra ngoài, doanh thu của khách sạn sẽ giảm đáng kể và nó sẽ là dấu chấm hết cho chúng ta"
"Ngay bây giờ, sẽ không có vấn đề gì xảy ra nếu chúng ta cố gắng sửa nó..."
"Sửa chữa? Có thể sửa được từ đống băng vỡ này à? Hủy sự kiện này đi. Tất cả những đầu bếp đang chuẩn bị những món ăn tốt nhất mà họ có thể nấu. Hi vọng rằng chúng ta có thể làm chủ tịch Kang hài lòng thông qua chất lượng dịch vụ và cố gắng lật ngược ván bài này"
Tổng giám đốc bằng cách nào đó đã làm tất cả mọi thứ, cô có thể để chuyển biến tình hình này. Nhưng các nhân viên có thể làm gì, họ chỉ biết lo lắng.
"Chúng ta đang chuẩn bị sự kiện này cho Chủ tịch Kang. Chúng ta đã trang trí khách sạn theo đúng như những gì ngài ấy yêu cầu, cô hãy bình tĩnh"
"Làm sao chúng ta có thể làm được điều đó chứ, ngay cả khi thiếu mất bức tượng?"
"Thực sự thì cô không có quyền hủy bỏ sự kiện này. Nếu muốn, Chủ tịch Kang phải xác nhận điều đó trước đã, Tổng Giám đốc"
"Ugh"
Tổng giám đốc hít một hơi dài. Người quản lý đã lịch sự phục vụ những chủ khách sạn và làm những khách hàng khác ân tượng; và giờ cô đã hơn 30 tuổi. Cô đã trải qua rất nhiều thử thách vì lợi ích của khách sạn, nhưng đây là lần đầu tiên cô vấp phải một thất bại như thế này. Mà lại còn liên quan đến Chủ tịch Kang.
Với 1 người thường được gọi là là đại diện của Aechoga, nếu ông ta biết rằng sự kiện kỷ niệm 40 năm ngày cưới của ông sẽ bị hủy bỏ, thì ông ta sẽ không bỏ qua một cách dễ dang, giống như một ngọn núi lửa. Và tổng giám đốc sẽ hứng chịu hậu quả đó.
'Phải có cách nào đó để khắc phục điều này. Không biết tồi tệ gì sẽ xảy ra nếu cứ để như thế này, điều duy nhất cô ấy có thể làm là cố gắng’
"Tìm một nhà điêu khắc! Bằng cách nào đó khắc phục bức tượng tốt nhất có thể trước khi Chủ tịch Kang đến trong vòng một giờ nữa. Dù sao, cũng chỉ có một vài bộ phận bị hỏng thôi. Đánh bóng và gắn keo 502 vào”
"Nhưng chúng ta chỉ còn 30 phút thôi"
Lee Hyun và Lee Hayan đang đứng xem tình trạng hỗn loạn đó. Lúc đầu, khi bức tượng băng đến, cậu nghĩ đó là một tác phẩm điêu khắc rất đẹp. Sau đó, tác phẩm điêu khắc nứt vỡ và hàng loạt sự kiện xảy ra. Do đó nhà hàng trở thành một mớ hỗn độn điên cuồng. Đi qua người quản lý, họ phải né tránh tất cả những cục băng đang lăn lóc trên sàn nhà.
Những nhân viên gây ra tai nạn đó không biết phải làm gì; mặt xanh xao. Nước mắt bắt đầu rơi xuống.
Sau đó, khi cô nhìn họ và cảm thấy tội nghiệp, cô vô tình nói.
"Ah anh trai, nghề nghiệp của anh là nhà điêu khắc mà. Anh không giúp những người này sao?"
Một tuyền thoại về nhà điêu khắc ánh trăng.
Đó là ở trong Royal Road, và Lee Hyun hiếm khi nói về nó cho cô biết. Nhưng Lee Hayan không bao giờ quên chuyện đó. Các nhân viên tại quầy đã không bỏ lỡ cơ hội để hóng được câu đó.
"Thưa quý khách, có phải cậu là một nhà điêu khắc? Làm ơn hãy giúp chúng tôi, chỉ một chút thôi cũng được"
"....."
Lee Hyun không nói bất cứ điều gì. Nhưng, các nhân viên đã nghe được lời nói đó và Tổng Giám đốc đã chạy lại gặp cậu. Khi lần đầu tiên cô nhìn thấy Lee Hyun, cô nghi ngờ vì cậu còn quá trẻ. Tuy nhiên, trong một tình huống như thế này, bạn không có quyền kén chọn. Một nhà điêu khắc không phải là một công việc mà có thể dễ dàng tìm thấy trong đời sống thực tế. Đó là điều không thể trong vòng trong 30 phút, nhưng bỗng nhiên từ trên trời lại rơi xuống một người?
Cô tổng giám đốc năn nỉ.
"Xin hãy giúp chúng tôi. Làm ơn"
"Tôi thỉnh cầu cậu hãy sửa chữa bức tượng giúp chúng tôi"
Các nhân viên.
Đó là điều không thể tránh khỏi; Lee Hyun không thể nào từ chối yêu cầu từ những người đàn ông và phụ nữ này. Một tai nạn mà người khác gây ra, sao cậu có thể trở thành người chịu trách nhiệm được? Nhưng bây giờ em gái cậu cũng đang theo dõi. Ít nhất, cậu không muốn mình là một người vô tình trước mắt em gái mình.
****
Ông bà Kang đến đúng sau 30 phút, cùng với thư ký và nhân viên của họ. Bạn có thể cảm thấy rằng Chủ tịch Kang là một lão già cứng đầu. Ông và vợ của mình đều mặc bộ quần áo truyền thống của Hàn Quốc. Các món ăn đã được bày sẵn và người quản lý chào đón họ với một khuôn mặt niềm nở.
"Chúc ngài có 1 khoảng thời gian vui vẻ”
Hơn 100 ngọn nến đã được thắp sáng ở mọi nơi.
"Oh cảm ơn. Hmm, cậu có làm đúng như những gì tôi yêu cầu không?"
"Vâng. Họ sẽ mang ra ngay bây giờ"
Hôm nay so với những ngày khác, Chủ tịch Kang đang có một tâm trạng tốt khác thường. Bởi vì vợ ông rất hài lòng với những gì đã chuẩn bị. Trong suốt 40 năm sống cùng nhau, họ đã trải qua những năm tháng thăng trầm. Nơi này là nơi mà họ muốn kỷ niệm thời gian họ sống cùng nhau.
Chủ tịch Kang ngồi ở vị trí của mình và nói.
"Mau thực hiện theo đúng kế hoạch. Chúng tôi dùng bữa ngay bây giờ. Tôi muốn tạo bất ngờ cho vợ tôi"
"Vâng. Chúng tôi sẽ làm ngay"
Khi họ đang ăn uống, nụ cười thân thiện luôn nở trên môi người quản lí, mặc dù mồ hôi đã lấm tấm trên trán cô. Món ăn thì thơm phức, các nhân viên luôn tươi cười vui vẻ, và ban nhạc thì đang chơi rất tuyệt. Trước lúc ăn, chủ tịch Kang đã nở một nụ cười hơi mơ hồ và ông hỏi vợ.
"Em thấy có vui không?"
"Vâng. Em rất vui. Nhà hàng này có một bầu không khí khá tốt"
Chủ tịch chỉ biết gãi đầu trước câu trả lời của vợ mình. Việc kinh doanh dù có tốt xấu ra sao, ông vẫn luôn cư xử như vậy với vợ mình từ khi họ còn trẻ. Trong 40 năm qua, luôn tin tưởng vào cuộc sống hôn nhân hạnh phúc của mình, ông đã dành toàn bộ sức lực để tập trung vào việc kinh doanh. Gương mặt nhợt nhạt của vợ Chủ tịch Kang đã hơi đỏ. Một nụ cười hiện trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của ông.
"Tuy nhiên, em có hơi chút bối rối khi đến một nơi như thế này ở độ tuổi của chúng ta”
"Em vẫn còn trẻ mà. Hãy đi ra ngoài thường xuyên hơn"
Dần dần, tâm trạng đã tốt hơn.
‘Nhưng sự kiện mà mình đã chuẩn bị khi nào mới bắt đầu? Mình muốn điều đó gây bất ngờ cho vợ mình... '
Chủ tịch Kang nhanh chóng liếc mắt ra hiệu cho thư ký. Ông đã yêu cầu họ đặt bức tượng ở phía trước bàn ăn. Tuy nhiên, không có bức tượng nào ở đó.
‘Điều gì khiến họ không mang nó ra vậy?'
Dần dần, thời gian đã trôi qua. Món khai vị bao gồm một món súp đơn giản và các món ăn kèm đã được bày ra.
Sau đó, bức tượng được đưa ra. Nhưng, đó chỉ là một tảng băng tròn tròn và cao như người bình thường!
Họ phải nghiêng tảng băng đó mới có thể đưa nó qua cửa. Và họ đặt nó ngay trước bàn ăn của chủ tịch Kang.
‘Cái vẹo gì đây?!!'
Chủ tịch Kang không hài lòng rồi cau mày che mặt. Ông đã giao công việc cho một nhà điêu khắc nổi tiếng thế giới. Nhưng hình như đã có điều gì không hay.
‘Hiện tại, không cho phép sai lầm xảy ra'
Sau đó ông nhìn xuống dưới gầm bàn và nhận thấy. Nó được làm sạch một cách nhanh chóng, tấm thảm thì ướt.
‘Có lẽ nào... bức tượng đã vỡ?'
Trong cơn giận dữ của mình, Chủ tịch Kang đang định đứng dậy.
Sau đó, Lee Hyun tiến lại gần. Mang theo những dụng cụ điêu khắc, trong đó có một cái búa và một cái đục, lúc đầu cậu cố gắng sửa chữa tác phẩm điêu khắc băng này. Tuy nhiên, cú va chạm đã làm xuất hiện những vết nứt chạy dọc bức tượng. Nó khó có thể dựng đứng được lên. Với sự hư hỏng ở cổ và mặt, nó không thể lấy lại hình dạng ban đầu thông qua việc sửa chữa được. Cuối cùng, nhà hàng đành phải nỗ lực chuẩn bị một tảng băng to hơn trong vòng 30 phút, và họ đã làm được.
Đây không phải là một tác phẩm điêu khắc, mà chỉ là một tảng băng.
Lee Hyun đang cầm dụng cụ và đứng trước tảng băng. Một luồng khí lành lạnh tỏa ra từ nó. Đối với một nhà điêu khắc để tạc được một tác phẩm cầu kỳ, thì vật liệu chính là nền tảng để tạo ra tác phẩm đó.
Lee Hyun chạm vào băng bằng tay không. Người ta nói nó rất lạnh. Một mảng thô nhẵn và liên tục!
'Nó không có nhiều khác biệt’
Nó không khác mấy so với tảng băng tự nhiên mà cậu đã từng khắc ở Morata.
‘Mình có thể làm được’
Đây là lần đầu tiên cậu tạc một bức tượng ở ngoài đời.
Đó là một khoảnh khắc căng thẳng. Cậu bắt đầu công việc mà cậu chưa bao giờ làm, nhưng ít nhất cậu sẽ cố gắng hết sức mình.
Keng! Keng! Keng!
Lee Hyun cẩn thận chia tỉ lệ khối băng để khắc. Cậu không biết vẻ đẹp trước đây của vợ Chủ tịch Kang như thế nào. Cậu không có hình ảnh để bắt chước theo nó, và cậu cũng không nhớ khuôn mặt thanh tú của bức tượng gốc.
Theo chiều cao, đôi mắt và hình dạng mũi, bề ngoài đã nhanh chóng được thay đổi; bây giờ khuôn mặt của một người phụ nữ đã hiện ra. Vì cậu không hề biết dung mạo thuở xưa của bà ấy, do đó cậu bắt đầu khắc các đặc điểm của vợ chủ tịch Kang một cách tinh tế theo khuôn mẫu hiện tại, vì bà ấy đang ở đây. Một nhà điêu khắc phải có hiểu biết về thứ mà mình sẽ khắc. Liệu vợ Chủ tịch Kang sẽ cảm thấy xấu hổ về khuôn mặt nhăn nheo của bà? Thời gian qua đi, và tuổi tác sẽ ảnh hưởng; một số người sẽ khóc hoặc trở nên mặc cảm về nó. Khi bạn là người trẻ, đẹp, tất cả mọi người đều muốn đẹp mãi mãi, nhưng điều đó không thể xảy ra và kết quả là sự muộn phiền. Bà sống với chồng, người đã yêu bà ấy trong suốt 40 năm. Bà đã xa rời quá khứ và nuối tiếc thời còn thanh xuân.
Bà sẽ không phải xấu hổ vì một khuôn mặt ngày càng nhiều nếp nhăn theo thời gian. Bà đã trải qua 40 năm sống cùng với chồng, trong sự tin tưởng và thủy chung. Nhưng không phải cuộc sống lúc nào cũng êm đẹp. Có những khó khăn phải chịu đựng. Nuôi dạy con và chuẩn bị cho tương lai của chúng chính là khó khăn, và bà đã trải qua cuộc sống như vậy.
Mặc dù bà ấy có những rắc rối riêng, nó cũng có phần thưởng riêng. 40 năm qua chính là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời bà, chứ không phải là khoảng thời gian trước đó. Họ ăn uống cùng nhau, tại thời khắc này và địa điểm này, bạn có thể nhìn thấy nụ cười dịu dàng của bà, do đó, cậu khắc nó một cách tỉ mỉ, từng chút từng chút một để hoàn thiện.
Sự tinh tế của Lee Hyun khi điêu khắc đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người. Tất cả nhân viên khách sạn và nhà hàng đều theo dõi một cách lo lắng. Trong tâm trí của họ, họ thúc giục và giao phó cho nhà điêu khắc. Tuy nhiên, họ vẫn không ngừng căng thẳng. Ở bàn đằng kia, cậu có thể nhìn thấy Lee Hayan và bạn bè của cô đang chăn chú theo dõi.
****
Ban đầu, chủ tịch Kang đã rất tức giận và định bật dậy khỏi chỗ của mình. Để phê phán việc chuẩn bị không chu đáo của khách sạn. Tuy nhiên, Lee Hyun xuất hiện và bắt đầu tạo hình bức tượng, ông phải cố kìm nén cơn giận. Mặc dù sự tức giận của ông đã không giảm, nhưng vợ ông thì đang tò mò theo dõi. Sự kiện kỷ niệm 40 năm ngày cưới của ông đã không đúng theo ý ông; cùng với những gì ông muốn cho vợ mình xem. Ông chỉ muốn rời khỏi chỗ đó ngay lập tức.
‘Tốt thôi, để tôi xem cậu làm nó ra làm sao. Tuy nhiên, nếu nó tồi tệ thì cậu nên xác định đi là vừa’
Chủ tịch Kang đã rất khó chịu, nhưng khi những đường nét của bức tượng dần dần hiện ra, cảm giác khó chịu này đã giảm dần đều.
Bức tượng đó chính là người vợ của ông, giống như bà ấy hiện giờ.
Nó cho thấy sự hạnh phúc trong trái tim bà ấy.
Ngưỡng mộ trước công việc như vậy là không thể tránh khỏi.
“Em yêu”
Chủ tịch Kang nắm lấy bàn tay của vợ mình. Mặc dù đã có vài nếp nhăn do tuổi tác, nhưng bàn tay đó đã quá quen thuộc, thứ mà ông luôn muốn nắm giữ.
‘Nếu mình không được nắm bàn tay đó, thì cuộc sống của mình sẽ trở nên vô nghĩa’
Chủ tịch Kang lắc đầu. Ông sẽ không được hạnh phúc như bây giờ, nếu vợ ông không phải là bà ấy.
Tóc bà đã ngả bạc theo độ tuổi, và vẻ đẹp đã phai nhạt so với trước kia. Một thời gian dài như vậy đã trôi qua, và nhìn vào bà ấy, nó phần nào thể hiện ra; nhưng, điều đó không có nghĩa lí gì vào lúc này.
Thay vào đó, ông cảm thấy rằng bà ấy đáng yêu hơn bao giờ hết.
****
Chủ tịch Kang và vợ ông đang kiên trì chờ đợi bức tượng hoàn thành.
Ngay cả sau bữa ăn riêng của họ đã kết thúc, một số vị khách đã ở lại để chiêm ngưỡng tác phẩm sau khi hoàn thành.
“Nghỉ tay uống nước chanh đi”
"Tôi mang cho ngài một cốc nước trái cây, hy vọng ngài cảm thấy thoải mái"
Nhân viên phục vụ mang đồ ăn nhẹ cho khách. Trong khoảng thời gian chờ đợi, họ đã chú tâm quan sát bức tượng.
"Oh, đây là một tác phẩm điêu khắc"
“Nó được tạc quá đẹp, và không thể tin rằng nó chỉ là một vật trang trí..."
Họ nhìn ra từ bức tượng rằng Lee Hyun là một người chuyên nghiệp. Mồ hôi ướt đẫm trán của cậu. Tảng băng lạnh cũng đã “đổ mồ hôi”. Cậu vẫn đổ mồ hôi ngay cả khi họ đã giảm nhiệt để ngăn tảng băng tan chảy. Vì niềm đam mê chìm đắm trong tác phẩm điêu khắc đó. Khi cậu mang một thanh kiếm, cậu hoàn toàn đắm chìm vào trận chiến. Để tạo ra một tác phẩm nghệ thuật, cậu đã phải dồn hết tâm huyết của mình vào đó.
Theo những gì cậu cảm nhận, cậu di chuyển bàn tay của mình khắp tác phẩm điêu khắc. Đã qua thời điểm hình dung về hình dáng bức tượng cũng như sử dụng các kỹ thuật điêu khắc. Giờ đây cậu gọt bức tượng một cách nhẹ nhàng, thuận theo dòng chảy cảm xúc đang lan truyền trong trái tim.
"Oh, thật ngạc nhiên”
"Tôi nghĩ rằng tôi đã giao phó công việc này cho một nhà điêu khắc giỏi"
Các nhân viên khách sạn đã lưu ý rằng bức tượng bị vỡ trước đó có độ tinh tế và sắc nét hơn nhiều so với cái Lee Hyun đang làm. Lee Hyun chắc chắn không đủ các kỹ thuật tay tinh tế. Tuy nhiên, sự khác biệt trong mức độ chỉ được xác định trong vài chi tiết. Nó không thể so sánh với tác phẩm điêu khắc trước đó. Trong thực tế, tác phẩm điêu khắc này hơi thô và cảm giác như không được hoàn hảo. Tuy nhiên, Lee Hyun đã dành cả trái tim vào nó và nó dần được hoàn thành.
Người ta nói rằng một bức tượng đẹp sẽ tạo ra một nét riêng của nó. Điều này sẽ khiến bạn nhớ về một nhà điêu khắc trẻ đang cười rạng rỡ khi cậu ấy đã thực hiện công việc của mình một cách tốt nhất. Tất nhiên, cậu đã làm hết sức mình để xứng đáng với nó. Tạo ra một bức tượng thể hiện được sự quyến rũ của bà ấy. Tuy nhiên, bức tượng của cậu đã không thể hiện được nét đẹp ấy. Cậu không biết làm thế nào để tạo ra một tác phẩm điêu khắc chân dung một cách đúng nghĩa; trình độ vẫn còn rất xa, kỹ năng của cậu vẫn còn thiếu.
Mặt khác, với tình yêu lâu dài dành cho người vợ của mình trong suốt 40 năm, Chủ tịch Kang nhìn vào mắt bức tượng mà Lee Hyun đã làm. Ông đã lấy lại được cảm xúc và bức tượng giờ thuộc quyền sở hữu với họ. Trái tim của họ cảm thấy xao xuyến khi nhìn vào nó.
Một nghề nghiệp mang tính nghệ thuật của một nhà điêu khắc. Ngay cả khi bức tượng này không phải một kiệt tác thuộc hàng top những tác phẩm nghệ thuật được tạo ra từ những nhà điêu khắc giỏi nhất.
Và cuối cùng, tác phẩm điêu khắc đã được hoàn thành, tiếng vỗ tay như sấm vang lên trong nhà hàng. Sự ngưỡng mộ từ các vị khách, các nhân viên, và thậm chí các ca sĩ đã đồng loạt vỗ tay.
Đối với một người cứng đầu như Chủ tịch Kang, nước mắt ông đã chảy tự bao giờ. Người phụ nữ, người đã yêu ông suốt đời, đã sống với nhau được 40 năm, đang nhìn ông ấy.
Đứng trước bức tượng băng, bà hiện đang là người hạnh phúc nhất.
****
Cả người Lee Hyun đã ướt đẫm mồ hôi, cậu đã kiệt sức.
Đột nhiên, Chủ tịch Kang nắm lấy tay của Lee Hyun.
"Cảm ơn cậu, điều này thực sự tuyệt vời, đây là tác phẩm điêu khắc đẹp nhất mà tôi từng nhìn thấy trong cuộc đời của tôi. Và có khi cả trong tương lai, tôi sẽ không thể nhìn thấy một bức tượng nào đẹp hơn nó"
Chủ tịch Kang mỉm cười. Ngài nói bằng tất cả sự chân thành. Tuy nhiên Lee Hyun lại lắc đầu.
"Chẳng phải người bên cạnh ngài vẫn đẹp hơn so với tác phẩm điêu khắc tôi làm ra đó sao?"
Một câu nịnh thích hợp!
Bản năng của Lee Hyun bắt đầu trở lại.
Thời điểm cậu hoàn thành bức tượng, hồn của cậu đã bay về.
‘Xem có thể la liếm được gì khác không nào'
Cậu đã mất vài giờ để hoàn thành một tác phẩm điêu khắc. Bàn tay cậu gần như cảm thấy tê liệt sau khi xử lý tảng băng lạnh. Ít nhất ở trong Royal Road, tác phẩm này có thể trở thành một kiệt tác cấp 3.
Các chỉ số và danh vọng!
Đây là lần đầu tiên cậu tạo ra một tác phẩm điêu khắc ở ngoài đời và cậu đã bỏ lỡ cơ hội kiếm thêm điểm kỹ năng.
‘Không, đây chưa phải là kết thúc’
Đó cũng là lúc Lee Hyun để ý tới.
Nếu bạn biết đánh giá tình hình, Chủ tịch Kang làm việc trong mọi lĩnh vực, một ông trùm kinh doanh. Ông đang đi kèm với thư ký của mình và nếu bạn chú ý, hiển nhiên rằng người quản lý của khách sạn lớn này là người dưới quyền của ông ấy. Liệu rằng cậu có thể la liếm được cái gì từ vị chủ tịch Kang đang có tâm trạng tốt này? Lee Hyun chẳng bao giờ để cơ hội vụt qua tầm tay cả.
Lời cảm ơn chân thành của Chủ tịch Kang dành cho Lee Hyun, ngay cả vợ ông ấy cũng đang vui vẻ. Nếu bạn đã bao giờ nghe nói về một cặp vợ chồng thực sự hài hước chưa, thì ở đây bạn sẽ thấy điều đó. Một câu nịnh hót trong tình thế này sau khi Lee Hyun hoàn thành xong công việc khó khăn tạo ra một tác phẩm điêu khắc, và tất cả mọi thứ đều tốt đẹp.
Chủ tịch Kang đang có tâm trạng tốt. Những lời khen ngợi vợ ông sẽ khiến ông ấy vui hơn. Lee Hyun siết chặt tay Chủ tịch Kang.
"Cám ơn cậu rất nhiều. Tất cả những việc cậu đã làm trong lễ kỷ niệm ngày cưới của tôi, với tôi đó là một việc hết sức quan trọng"
Chủ tịch Kang rất biết ơn những gì Lee Hyun đã làm. Trong những lúc như thế này, Lee Hyun nên nói điều gì đó với sự khiêm nhường.
"Không, tôi sẽ phải phủ nhận rằng tôi chỉ là một nhà điêu khắc, người đã tạc vợ một người đàn ông đáng kính. Tôi đã không làm điều gì đặc biệt cả. Thay vào đó, đối với khách sạn đã đem lại cho tôi một cơ hội như thế này, và gửi đến Chủ tịch Mister, tôi biết ơn điều đó"
Khiêm tốn là đức tính cao nhất có thể bày tỏ. Kiêu ngạo thậm chí dẫn tới nhiều rắc rối hơn, điều cốt lõi là phải thật khiêm nhường! Như những lời khen qua lại, cậu đã dẫn dắt người đối diện tạo thành một bầu không khí thân thiện.
Chính lúc đó, Tổng Giám đốc của khách sạn tiến lại gần.
"Chủ tịch, tác phẩm này không nằm trong kế hoạch ban đầu và cậu ấy không có liên quan đến vụ việc này. Sự thật là chàng trai trẻ này là một trong những khách hàng của chúng tôi"
"Tổng giám đốc, ý cô là sao? Tôi nghĩ rằng chàng trai này đến để chúc mừng lễ kỷ niệm ngày cưới của chúng tôi"
"Vâng... sự thật thì đã có một tai nạn nhỏ xảy ra khi chúng tôi chuẩn bị tác phẩm điêu khắc"
Tổng giám đốc đã thẳng thắn kể lại sự việc tác phẩm điêu khắc băng bị vỡ trên sàn nhà trong quá trình chuẩn bị sự kiện.
"Tôi vô cùng biết ơn....."
Chủ tịch Kang đã không nói nên lời.
Lễ kỷ niệm ngày cưới suýt nữa bị hủy, điều đó mang lại một kỉ niệm khó quên cho ông. Sau đó, Lee Hyun mở miệng. Canh thời gian rất tinh tế.
"Nếu ngài đã hoàn thành ý nguyện, ngài có thể giữ lại tác phẩm điêu khắc, thưa ngài?"
"Ý cậu là gì?"
"Nó có thể chỉ là một bức tượng dành cho ngài, nhưng đối với tôi nó là một tác phẩm nghệ thuật mà tôi đã hoàn thành. Đây cũng là một tác phẩm mà tôi rất hài lòng. Nếu ngài có ý định ném nó vào thùng rác, thì nó sẽ là vô nghĩa. Tôi không thể chịu đựng thực tế là nó sẽ biến mất, tôi muốn ngài giữ nó"
"Thật là...."
Rất khó để mọi người có thể xác định giá trị thẩm mỹ của một tác phẩm điêu khắc hay biết được cách suy nghĩ của họ. Quyết định của họ không nhất thiết phải rõ ràng. Tuy nhiên, sau khi đưa lời nhận xét vô giá này, nó đã trở thành điều hiển nhiên với cặp đôi Kang, họ đang có một báu vật mà không thể vất bỏ.
Vợ Chủ tịch Kang lắp bắp khi đứng cạnh chồng mình. Thông thường, bà là người trầm tính; nhưng đó không phải là lúc này. Và không thể hiểu được bà ấy đang nghĩ gì.
‘Nếu yêu cầu này mà không đúng, mình sẽ phải chịu một hình phạt rất khắc nghiệt’
Nếu ông ấy để lại bức tượng và không mang nó về nhà, đó sẽ là sự vô cảm.
Chủ tịch Kang lắc đầu.
"Nó sẽ là một sai lầm. Tác phẩm điêu khắc này bây giờ rất có giá trị đối với chúng tôi, và nó vẫn sẽ là như vậy trong thời gian tới, tôi muốn giữ nó. Có vẻ như, tôi sẽ phải mua bức tượng điêu khắc băng này"
Ngài chủ tịch rút ví ra và lấy ra một tờ séc.
Nhưng Lee Hyun từ chối.
"Tôi không làm điều này vì tiền, đó là điều tốt đẹp như chính vẻ đẹp của nó, chỉ cần nhìn thấy nó cũng khiến hai người hạnh phúc. Chỉ cần nhìn thấy 2 người trìu mến nhìn nhau, thật sự mà nói, tôi rất ghen tị với ngài,.. vinh dự của người lớn tuổi. Dùng nó để trang trí trong nhà của 2 người, nó thực sự là giấc mơ trở thành sự thật"
Những lời khiêm nhường thẳng thắn tuôn ra từ miệng.
Từ đầu đến cuối, khả năng nịnh nọt của cậu ngày càng tiến bộ!
Tâm trạng tạo ra từ sự tâng bốc chính là điều quan trọng nhất để bạn nhận được những thứ mình muốn.
Thể hiện nhân phẩm cao cả trước mặt vợ của ông ấy quả thật rất ấn tượng.
Chủ tịch Kang rút thêm 1 tờ séc khác.
"Chỗ này chắc cũng không nhiều nhặn gì, coi như đây là món quà của tôi dành cho sự chân thành của cậu"
"Tôi vẫn còn rất miễn cưỡng.... tôi nhấn mạnh, bức tượng này là một món quà, nhưng tôi hạnh phúc trong hai phút cuối cùng này cùng với 2 người. Để cân nhắc một tác phẩm có giá trị theo thời gian"
Từ chối lần thứ hai.
Điều này là để giữ thể diện.
"Tôi sẽ cảm thấy xấu hổ. Với số tiền vừa bỏ ra, chắc chắn rằng nó không xứng với những gì cậu đã làm. Nếu điều này là không thể chấp nhận được, vậy ông già này sẽ phải làm cách nào để bày tỏ lòng biết ơn của mình đây? Tôi không muốn mắc nợ ai"
Chủ tịch Kang liên tục đưa cho Lee Hyun những tờ séc, và cậu không thể từ chối, nhưng đó là tấm chân tình từ người đàn ông. Ngay lập tức cậu để ý đến các số 0 ghi trên mỗi tờ séc. Cùng lúc đó cậu cũng tính toán giá trị của chúng.
Hai tờ séc, mỗi tờ trị giá 5.000.000 Won. (Vớ bở cmnr)
‘Như thường lệ, mùi tiền luôn là mùi dễ chịu nhất....’
Chủ tịch tình cờ rút ra một khoản tiền lớn. Tận 10 triệu.
Sau đó, Chủ tịch Kang cùng vợ mình rời khỏi nhà hàng. Dường như cặp vợ chồng này đã có một khoảng thời gian tuyệt vời trong bữa tối kỷ niệm ngày cưới của họ.
Sau khi hoàn thành công việc của mình, Lee Hyun lại gần em gái của mình, người đã phải chờ đợi suốt một thời gian dài.
"Anh xin lỗi. Em đợi có lâu không?"
"Không anh ạ. Những gì em nhìn thấy quả thực rất tuyệt"
Ánh mắt của hai người bạn của Lee Hayan đều lấp lánh tươi cười với cậu. Nó là một sự pha trộn của ngưỡng mộ và ngạc nhiên, ánh mắt của sự tôn trọng.
Lee Hyun dẫn em gái mình về. Người quản lý đã đứng ở cửa. Khi Lee Hyun định thanh toán tiền bữa ăn, thì Tổng Giám đốc giữ tay cậu lại.
"Điều đó là không cần thiết. Tại sao chúng tôi lại phải lấy tiền từ một ân nhân của khách sạn chúng tôi chứ? Bức tượng của cậu thật tuyệt, và chân thành mà nói đó là một ân huệ rất lớn với chúng tôi. Nếu cậu quay lại vào bất kỳ thời gian nào, cậu có thể sử dụng khách sạn hoặc nhà hàng miễn phí. Ngoài ra đó còn là sự miễn phí cho những người đi cùng với cậu"
“Nhưng…”
"Không nhưng nhị gì hết, đây là sự chân thành của chúng tôi. Xin cậu hãy chấp nhận nó"
Với một ông trùm, Chủ tịch Kang, cậu không muốn bỏ lỡ ngay cả những phần thưởng nhỏ nhất; nó có giá đến từng xu lẻ. Nếu Chủ tịch Kang rời khỏi khách sạn trong tâm trạng giận dữ, tất cả những người trong ngành kinh doanh của ông sẽ không bao giờ ghé thăm khách sạn này nữa. Và mức thiệt hại của khách sạn sẽ không hề nhỏ.
****
“một, hai..”
"Lực chém quá yếu. Tiến hành 100 lần chém, đặt trọng tâm cơ thể thấp xuống!"
Chung II Hoon đang ở nơi làm việc, giảng dạy kiếm thuật tại võ đường.
‘Kết quả này là do Royal Road mang lại, cũng không tệ’
Trong thời hiện đại, cơ hội để chiến đấu với một thanh kiếm là rất hiếm. Đặc biệt, nó thậm chí còn khó khăn hơn cho các học viên trong một võ đường. Chắc chắn, những người bình thường sẽ không được khua một thanh kiếm gỗ trong bất kỳ sự cố nào.
Một vị trí không công bằng, những nghề kém hơn lại có giá hơn.
Chỉ cần có sức mạnh để chịu đựng, đó là điều rất khó thực hiện.
Đối với học viên, trình của họ đang mắc kẹt ở giai đoạn giữa, những người nghĩ theo cách như vậy thường là những người tham gia một khóa đào tạo như họ.
'Royal Road là lối thoát riêng của chúng ta’
Chiến đấu với lũ quái vật và ngày càng mạnh hơn, những học viên mới đều rất thích điều này. Hài lòng với những bài luyện tập hàng ngày, nhưng cũng không hẳn là do chúng, đã có một sự thay đổi đáng chú ý trong kiếm pháp của họ. Sự thay đổi đến từ việc thường xuyên so tài với những người chơi và dùng kiếm để chiến đấu với những con quái vật. Nếu đã có nền tảng cơ bản thì vấn đề triệt hạ đối thủ sẽ dễ dàng hơn, tôi chưa từng trông đợi vào một cuộc đột phá như vậy nhưng nó đã có hiệu quả.
Trong một thời gian dài, những cuộc so tài giữa người với người đã không gây ra các rủi ro liên quan. Tuy nhiên, trong Royal Road, một nhóm học viên đã có thể chiến đấu bằng cả trái tim trong những điều kiện tốt nhất mà không cần lo lắng gì.
RING!
Sau đó, chuông điện thoại reo lên.
Chung II Hoon lặng lẽ nhấc ống nghe, và nói bằng một giọng nhỏ nhẹ.
"Giáo viên Chung II Hoon xin nghe"
Ước mơ của Chung II Hoon là gặp được một người phụ nữ xinh đẹp rồi sau đó kết hôn. Tư tưởng yêu đương của người giáo viên đã chứng minh sinh lực và độ tin cậy của mình trước rất nhiều cô gái.
Giọng nói bên kia đầu dây là một trong những người anh quen biết.
"Anh ơi, em là Lee Hyun đây"
"Ô chào! Có chuyện gì thế?"
"Em muốn mời mọi người đi ăn”
Chung II Hoon đã rất ngạc nhiên.
Lee Hyun keo kiệt mà lại rủ anh đi ăn bên ngoài, anh thậm chí không thể tưởng tượng được lại có một lời mời như vậy.
"Cậu đang mời tất cả mọi người ở võ đường hả? Mua mấy thứ ăn vặt ở một nhà hàng Trung Quốc? Sủi cảo cũng được, ngay cả chỉ có một cái tôi cũng đã biết ơn lắm rồi"
"Không, chúng ta sẽ ăn ở bên ngoài”
"Thật không? Ăn ở đâu"
"Anh có biết vị trí của khách sạn V không?"
“Kh….khách sạn???”
Chung II Hoon lắp bắp nói.
"Tôi biết, nhưng tại sao lại tới chỗ đó?"
"Anh đến khách sạn V ngay nhé, em sẽ đãi anh một bữa"
"Uhm. Tôi hiểu rồi!"
Trước khi Lee Hyun có thể thay đổi quyết định của mình, Chung II Hoon đã vội vàng chuẩn bị đi.
Tuy nhiên, anh có niềm tin vào những lời nói của Lee Hyun.
"Mình sẽ đưa cả võ đường đến. Điều này thực sự là một cơ hội hiếm có. Huhuhu"
Chung II Hoon gọi tất cả các học viên và giáo viên hướng dẫn rồi ra lệnh cho họ đi đến khách sạn. Sư phụ Ahn Hyun-do đang im lặng chơi cờ vây, thế nhưng ông vẫn quyết định tham gia cùng họ. Khi nhận ra họ sắp làm điều gì đó khác thường, giống như đi ra ngoài ăn, An Hyun-do quyết định trà trộn vào và tham gia cùng họ.
"Oh, khách sạn á...."
"Uhm, chúng ta sẽ tới khách sạn"
"Thật tuyệt, các món ăn sẽ ngon lắm đây? Nếu đó là một nơi nổi tiếng, chất lượng của nó ắt hẳn sẽ rất tốt"
"Oh, sư phụ cũng đi với chúng con à"
"......"
Ahn Hyun-do, các giảng viên và các học viên đang đi đến một khách sạn lớn. Tuy nhiên, họ không đi với tốc độ rùa bò, không hề nhàn nhã hay tận hưởng.
Đó là sự nhanh chóng và cuồng nhiệt!
Thực tế là tất cả các học viên đang chạy hùng hục.
Họ đến khách sạn một cách trật tự.
“Đây, đây là…”
Các bảo vệ cố gắng kiềm chế họ, nhưng họ chạy như gió. Chỉ chớp nhoáng, họ đã đứng trước cửa thang máy. Nhưng thang máy đã chật kín người.
Đôi mắt các học viên hằm hằm. Còn Ahn Hyun-do đứng ra nói chuyện nhẹ nhàng.
"Các con trai, vào một ngày như thế này, cầu thang bộ đằng kia kìa, chúng ta hãy sử dụng chúng"
"Thật là một điều hợp lý"
An Hyun-do đã dẫn các môn đệ đi bộ đến nhà hàng, và leo lên tầng 20.
Lee Hyun đang đợi họ.
"Chào mừng, sư phụ đã tới”
"Ừ, ta đói lắm rồi. Thức ăn ở đâu thế?"
"Đi theo con, nó đã được bày sẵn ở bên trong"
"Chúng ta có thể ăn thoải mái chứ?"
"Vâng, tất cả đều là miễn phí hết"
"Ta thích con rồi đó”
Người quản lý của nhà hàng đã nói với nhân viên rằng cô sẵn sàng đồng ý để Lee Hyun mời một nhóm bạn đến ăn. Cam kết những dịch vụ tốt nhất dành cho họ, các đầu bếp phải sẵn sàng nấu những món ngon nhất mà họ có thể, và các nhân viên đều phải sẵn sàng đợi lệnh.
Tuy nhiên, khi cánh cửa mở ra và họ giúp Ahn Hyun-do, các giảng viên và các học viên vào bên trong, khuôn mặt của các nhân viên đã tái mét.
Có hơn 500 người!
Họ đã ngồi kín các bàn và đưa ra các yêu cầu của họ.
“Đây là rượu của bạn, Burgundy, Vintage '99”
rượu Burgundy
Rượu Vintage '99
Keng! Keng!
Khi họ uống hết các loại rượu, các nhân viên vẫn phải rót đầy cốc cho họ với tất cả sự kính trọng, mặc dù chính những nhân viên này cũng đang trong tình trạng hoảng hốt.
"Ngon thật, thêm cốc nữa nào!"
"....."
"Thịt xào thập cẩm, mang hơn 50 phần ăn đến đây!"
"Các món ăn rất ngon, nhưng mà đợi lâu quá!"
"Phải ăn đến lúc gần ngất mới được. Tất cả mọi thứ ở trong nhà hàng này. Tất cả đều miễn phí cơ mà!"
Các học viên và giảng viên đang ở đỉnh cao của cơn đói sau khi tập luyện kiếm; họ cạp, đớp, ngoạm và ăn uống mà không hề e ngại.
Sau đó, Ahn Hyun-do đứng dậy khỏi chỗ ngồi của mình.
"Mọi người nghe này. Đối với một người tập luyện võ thuật như chúng ta, ăn quá nhiều không phải là một điều tốt"
Người quản lý và nhân viên của cô đã nhìn Ahn Hyun-do với tia hy vọng đang lóe lên trong mắt họ. Tuy nhiên, câu cuối cùng đã khiến họ còn thất vọng hơn.
"Mỗi người, đều phải ăn 10 suất ăn"
"Sư phụ vĩ đại!"
500 người, mỗi người 10 suất ăn!
Đối với mỗi người, một khẩu phần ăn có giá khoảng 7.000 Won. Họ ăn quá nhiệt tình. Các món ăn giống như một bữa tiệc buffet thịt, cảm ơn tất cả những điều này, nhà hàng đã hết sạch nguyên liệu.
"Ợ! Bây giờ, tôi no quá”
"Ngon lắm, tôi sắp nứt bụng ra rồi"
Các nhân viên hoàn thành việc phục vụ các món ăn và đã có nguy cơ sập tiệm. Mong ước duy nhất của họ là muốn bọn họ nhanh chóng rời đi.
Tuy nhiên, tất cả họ vẫn còn ngồi đó, không thiếu một ai.
‘Cái quái gì thế này?'
Choi Jong-bum hỏi với sự ngượng ngùng trên khuôn mặt của mình.
"Còn món tráng miệng thì sao?"
Bên cạnh anh ấy, Masang Bum-do đã nói.
"Nếu tôi được ăn như vậy mỗi ngày thì thật là tuyệt”
“….”
****
Lee Hyun và Lee Hayan trở về nhà sau khi đi xem phim và có một bữa ăn tối ở một nhà hàng; đây gần như là chuyến đi chơi đầu tiên của họ.
Cả hai đều đã kiệt sức.
‘Còn mệt hơn cả việc cầm một thanh kiếm và tập luyện trong 5 giờ liên tục'
Lee Hyun lắc đầu nguây nguẩy.
‘Hầy, người ta hay đi chơi và đi dạo nhưng mình thì chẳng làm được’
Cậu nghĩ rằng chỉ ngồi xem một bộ phim đã là một điều khó khăn rồi, và lại còn đi lang thang khắp nơi, cậu nhanh chóng cảm thấy mệt mỏi. Ngoài ra còn phải điêu khắc tại nhà hàng. Để tạo ra một bức tượng bằng băng thì là 1 công việc thật sự khó khăn. Cũng trong thời điểm này, cậu đã tìm được một công việc không dễ kiếm tiền.
Tuy nhiên, công việc của ngày hôm nay đã hoàn thành và bây giờ cậu đã trở về nhà.
"Chúc ngủ ngon, anh trai”
"Ừ, em cũng vậy. Hãy mơ đẹp nhé"
Em gái của cậu đã ngủ và Lee Hyun đi thay quần áo chuẩn bị ra ngoài. Thông thường, sau khi tắm rửa thì cậu sẽ đăng nhập vào Royal Road. Nhưng hôm nay cậu đã có một nơi để đến.
Lee Hyun đi về phía trạm xe buýt lúc nửa đêm để đến bệnh viện, tìm y tá phụ trách ca đêm và hỏi.
"Bà tôi thế nào rùi?"
"Bà cậu đang ngủ. Bởi vì các tế bào ung thư nên bà phải uống thuốc để giảm đau. Cậu có thể vào thăm ngay bây giờ, nhưng nó sẽ khó khăn vì phải mất một thời gian để bà cậu tỉnh dậy"
"Không sao, tôi sẽ vào thăm”
Lee Hyun mở cửa phòng và đi vào bên trong.
Một phòng bệnh nhỏ. Bà đang nằm trên giường, và ngủ ngon lành. Các thiết bị y tế khác nhau đang được gắn lên cơ thể bà. Lee Hyun ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh và nắm lấy tay bà.
"Cháu mang những tin tốt đến cho bà nè"
“….”
Bà cậu chỉ thở nhẹ, bà đang ngủ.
Thiết bị kiểm tra nhịp tim, và điện tim đồ vẫn đang chạy lên xuống đều đặn. Bà có thể sẽ không thức dậy sau 7 tiếng nữa do tác dụng của thuốc.
"Hôm nay, Hayan đã có một cuộc phỏng vấn tại trường ĐHQG Hàn Quốc. Thành thật mà nói, đã có một tai nạn nhỏ xảy ra vì vậy cháu không biết em cháu có vượt qua hay không nữa, nhưng đó vẫn là một tin tốt, phải không bà?"
"......"
"Em cháu đã 19 tuổi rồi. Đã 14 năm kể từ ngày hôm đó. Con bé cứ hỏi cha mẹ chúng ta đang ở đâu, trong khi đang cưỡi một con heo thú nhồi bông, bây giờ con bé đã trở thành một người phụ nữ thực sự rồi"
Lee Hyun tiếp tục nói chuyện với bà nội của mình khi bà đang ngủ.
"Đã có rất nhiều chuyện xảy ra kể từ thời điểm đó, và mong muốn duy nhất của cháu là mong cho con bé có một cuộc sống hạnh phúc. Chúng ta đã vượt qua bao nhiêu khó khăn trong cuộc sống. Có nhiều lúc, không có thứ gì để ăn, bà nội, bà đã từng nói rằng phải giảm số miệng ăn, nên bà đành phải bỏ Hayan. Bà đã cố gắng gửi gắm con bé đến một trại trẻ mồ côi"
Đó là khoảng thời gian dài trước đây, khi em gái cậu sắp được gửi đến trại trẻ mồ côi. Lee Hyun đã phản đối, và cậu tuyệt thực trong ba ngày để phản đối việc đưa em gái mình đến một trại trẻ mồ côi.
"Bà à, bà nói với cháu rằng cháu sẽ phải hối tiếc. Chúng ta thực sự đã phải trải qua các bữa ăn nghèo nàn, và thực sự, đã có nhiều lần đã nhịn ăn. Bà, trong lúc đó, cháu thừa nhận rằng cháu ghét Hayan. Vì có thêm Hayan, chúng ta hầu như không còn khả năng để cháu tiếp tục đi học. Cháu đã nói những điều xúc phạm đến con bé, như thể cháu sẽ hạnh phúc hơn nếu không có nó"
Chính bà cũng ghét em gái cậu. Vì em gái, Lee Hyun đã phải chịu đựng và thường xuyên bị la mắng. Họ thường than phiền về những điều nhỏ nhặt nhất. Đây là một lý do tại sao em gái nhỏ của cậu đã từng bước đi lầm đường lạc lối.
"Cháu không hề hối tiếc. Nếu chúng ta trở lại thời điểm đó, cháu vẫn sẽ quyết định như vậy. Bởi vì, chúng ta là một gia đình"
Khi bà đang ngủ, bà không thể trả lời lại, nhưng điều đó cũng đủ xoa dịu trái tim Lee Hyun. Cậu đã nén chặt tất cả mọi thứ vào trong lòng hơn 10 năm qua, và bây giờ nó đã kết thúc.
Lee Hyun trở về nhà và chui vào hộp đăng nhập. Cậu truy cập vào Royal Road.
****
Dãy núi Yuroki và lâu đài của tộc Dark Elf!
Các bức tường đổ nát đã được sửa chữa và hành trang của lũ Orc đã được chuyển đến. Họ đang chuẩn bị cho cuộc chiến tranh với đội quân Undead do Lich Shire cầm đầu. Weed đang ở nơi mà cậu chấm dứt kết nối; cậu xuất hiện lại trong hình dạng con người, và đang đứng ở tòa thành Dark Elf. Việc xây dựng đang diễn ra ở khắp mọi nơi.
"Chwiit những thuận lợi!"
"Chwichwit. Chúng tôi là những con Orc làm việc chăm chỉ, chúng tôi là những con Orc giỏi"
"Xếp những chồng đá cao lên!"
"Còn muốn nó cao đến chừng nào? Chwi!"
"Cao hơn nữa, cao hơn nữa! Chwichichichit nó phải đâm thủng bầu trời!"
Một con Orc đang vác một tảng đá quá lớn. Nhiều tảng đá đã được dồn lại và xếp chồng lên nhau để tạo thành một tòa tháp.
RẦM!
"Chwieeg!"
"Kkwaeeg. Orc, cứu tôi!"
Điều này xảy ra là do họ tích quá nhiều đá ở trên đỉnh tháp khiến nó sụp đổ, nghiền nát lũ Orc ở bên dưới nó. Còn lũ Dark Elf thì làm việc hoàn toàn khá so với lũ Orc. Họ sở hữu trí tuệ, nên tất cả những gì họ làm là đảo mắt như rang lạc.
"Những tên Orc đang làm việc chăm chỉ"
"Hơn thế nữa họ đang rất vui vẻ”
"Chúng tôi là những người Elf. Không có bình đẳng trong quyền lực"
"Đương nhiên, đó là như vậy"
Lũ Dark Elf thích giết thời gian và hút thuốc.
Weed chỉ tạm thời vắng mặt trong vòng 5 phút mà tất cả mọi thứ đã trở thành một mớ hỗn độn và bây giờ cậu có nhiệm vụ sửa chữa lại tất cả một lần nữa.
Những đống đá nằm rải rác khắp nơi mà không theo thứ tự gì cả và đó là một cuộc chiến để thu thập tất cả các vật liệu còn sót lại trong khu vực. Một phần của lâu đài đã bị phá hủy do lũ Orc đập phá và đốt cháy. Lũ Dark Elf đang rắc muối vào các món nướng. Nói chung, Elf ghét việc sát sinh nên họ không ăn thịt. Tuy nhiên, lũ Dark Elf lại không phải những kẻ ăn chay. Dark Elf là một bộ phận bị thoái hóa biến chất của lũ Elf với làn da nám đen, và lũ Elf khác lại coi chúng như một chủng tộc thô bạo.
"Đây là sức mạnh của muối. Những tên Orc man rợ"
"Thật vậy.... Chúng tôi cũng nhận ra điều đó. Cho vào thức ăn một chút muối, nó sẽ rất ngon"
Trong việc chiến đấu chống lại lũ undead, tộc Orc và Dark Elf đã bắt tay giảng hòa. Họ uống rượu và nướng thịt ăn với nhau. Vì vậy, đã có nhiều Orc và Dark Elf đang tập trung tại quảng trường lâu đài, đồng tâm hiệp lực tuân thủ theo kế hoạch.
Để những tên ngu dốt và lười biếng chiến đấu chống lại đội quân undead thì thật là....
Với lồng ngực phập phồng, Weed cảm thấy như bị bệnh tim.
"Chỉ huy! Chúng tôi đã hoàn thành nhiệm vụ của mình"
Vào thời điểm đó Buren xuất hiện cùng với Becker, Hosram, Dale, các Royal Knight và priest.
‘Nhưng những người này lại quá ít, có hi vọng gì không đây? Thậm chí nếu nhiệm vụ thất bại, thì mình chỉ có thể gửi trả những người này an toàn trở về vương quốc Rosenheim, và sẽ nhận được sự đóng góp từ gia đình hoàng gia. Sẽ nhận được những item từ sự đóng góp đó!'
Đóng góp tiền của và sự kết giao.
Đối với Weed, những người lính này vẫn quan trọng hơn bất cứ điều gì.
Nhưng viên trung úy nói.
"Khi cậu yêu cầu, tất cả các nguồn tiếp tế của chúng ta ở một thị trấn gần đây đã được chuyển đến"
"Tốt lắm"
Khi cậu nhìn Buren, cậu nhìn thấy độ tin cậy từ anh ấy.
Lần đầu tiên cậu gặp Becker và những người còn lại ở các hang ổ của Litvart, nơi mà họ đã thực hiện một nhiệm vụ nguy hiểm cùng nhau.
Niềm tin và sự tin tưởng được đặt vào Buren!
Nhưng những sự tiếp tế của Buren là không đáng kể. Mà không, dù sao thì họ cũng đã đến được đây rồi. Các loại vũ khí chiến đấu như: mũi tên, dao găm, loại chùy mà các binh sĩ thường dùng và các loại vũ khí khác. Những có một sự thiếu hụt lớn, những chai rượu của cậu đã không cánh mà bay.
Kể từ khi Weed đến dãy núi Yuroki ở vùng đất tuyệt vọng, cậu đã lang thang để thu thập mọi thứ. Cậu thu thập những loại quả dại khác nhau! Rắn và dược liệu quý khác!
Những nguyên liệu chất lượng cao chỉ sử dụng để ngâm nó thành rượu; nếu ngâm quá nhiều hơn dù chỉ một chút thì sẽ cảm vị ngọt trên bờ môi, và rồi tèo. Không, có lẽ hơn 1 chút vẫn chưa đủ giết người.
Cậu thu thập những giọt sương vào lúc bình minh để chưng cất những loại rượu khác nhau. Sau đó Weed đã làm ra những chai rượu và bây giờ nó đã tan biến.
"Những chai rượu của tôi, nó đã đi đâu? Chúng chưa được chuyển đến đây, phải không?"
“À thì….”
Buren ngập ngừng chỉ vào lũ Orc.
"Chúng đã uống tất cả số đó, tôi đã cố gắng ngăn chặn chúng nhưng...."
Sau đó, một ý nghĩ thoáng qua tâm trí cậu.
Vùng đất này không hề có rượu. Còn lũ Orc thì hoàn toàn không biết nấu rượu. Do vậy chắc chắn lũ Orc đần độn này đã uống rượu của Weed.
"Thơm quá. Chwiik!"
"Sịt sịt! Mùi gì thế nhỉ?"
Và thế là những giọt rượu đã chảy vào mõm của lũ Orc.
"Keoheok!"
Weed tức hộc máu, đau khổ dữ dội như thể xác thịt của cậu bị xé tan thành từng mảnh.
Những chai rượu mà cậu đã ủ.
Mỗi lần cậu làm được một chai, Weed đều hy vọng.
‘Hãy giúp tôi kiếm được nhiều tiền’
Thông qua việc lên men, bạn có thể kiếm được một số tiền đáng kể từ việc bán rượu.
Phải mất vài tháng để nó hoàn thiện hương vị và tác dụng; cậu đã đánh cuộc tất cả vào số rượu ấy.
Số lượng rượu cậu làm ra đạt đến hàng trăm chai. Cậu đã phải đặt những chai rượu quý giá sang một bên khi cậu đi săn bắn, nhưng cậu không có chỗ để giấu chúng nên cậu hướng dẫn những người lính cách bảo quản.
Và đây là kết quả.
"Tôi không tin điều này..."
Weed cảm thấy đau khổ.
Trong khi đó, lũ Orc đã uống một cách nhanh chóng. Những chai rượu đã cạn đến tận đáy. Những vỏ chai rỗng quăng bừa bãi xung quanh. Toàn bộ số rượu của cậu đã biến mất. Số tiền này đã không cánh mà bay.
"Ahhh!"
Weed rên rỉ trong nỗi buồn!
Ngay cả thịt bò khô, lũ Orc và Dark Elf cũng nhai bằng sạch.
Weed đã làm chỗ thịt bò khô đó.
Hầu như không còn sót một chai rượu nào, và cái giỏ thịt bò khô hoàn toàn trống rỗng.
‘Phải lại rượu hoặc đồ ăn’
Tuy nhiên, Weed vẫn hy vọng.
Sau mọi chuyện, chúng đều là những người lính của mình.
Mặc dù rượu hoặc đồ nghề cho trận chiến có thể bị mất, nhưng cậu không mất đi những người lính trung thành.
"Tôi cũng có lỗi, tôi xin lỗi. Lũ Orc quá mạnh... * hic *!"
Khi Buren giải thích tình hình, anh ta nấc lên liên tục. Đó là khi Weed đi kiểm tra những người lính. Họ đứng xiêu vẹo, mặt thì đỏ. Một hiện tượng do uống rượu quá nhiều.
“Đây là…”
Sau đó, tất cả mọi thứ đã trở nên rõ ràng với cậu.
Buren và Becker, trong khi nhận lệnh của cậu để vận chuyển hàng hóa, họ đã tìm thấy các chai rượu.
"Đó là rượu"
"Chúng ta sẽ làm gì với thứ này?"
"Làm gì hả, hiện tại tôi đang là đội trưởng”
"Gulp! Nhìn nó có vẻ ngon"
"Cậu có nghĩ rằng chỉ một ngụm sẽ không sao chứ?"
"Ê ê, sao cậu dám...."
"Nào, cùng uống đi"
Cũng giống như treo con cá tươi trước miệng một con mèo, tương tự như nói hãy tin tưởng một người lính không động đến rượu trước mỗi trận đánh.
Lúc đầu, những người lính thực sự chỉ nhấp một ngụm, nhưng sau đó họ tu cả chai.
"Nó trôi tuột xuống tận dạ dày"
"Wow! Ngon thật ý"
Chỉ một ngụm duy nhất cũng sẽ trở thành con nghiện.
Những người lính của Weed đã cam kết với công việc của mình nhưng không thể xua tan nó ra khỏi tâm trí, nhưng ngay sau đó, nỗi sợ hãi của họ về cậu vẫn còn.
"Đổ vỏ cho lũ Orc, không sao đâu"
"Đúng, đổ vỏ lên đầu lũ Orc"
Vì vậy, họ đã để lộ ra những chai rượu quý giá của Weed cho lũ Orc!
"Phải chiến đấu chống lại đội quân Undead với những thứ như thế này sao..."
Weed thở dài.
****
Trên Internet, “cộng đồng mạng” đang phát sốt.
Mọi người thường truy cập các trang web của Royal Road vào buổi sáng hoặc vào ban ngày.
Họ luôn thích những bài viết từ Hall of Fame, nó luôn cuốn hút họ.
- Hãy tiết lộ rõ danh tính thực sự của tên Orc đó.
- Một item thay thế cho một phép biến hình hoặc một cái gì đó?
- Có lẽ là một loại class thuộc wizard. Sau này họ có thể chuyển đổi thành Necromancer?
- Điều này có nghĩa là những người đã chuyển đổi class thì có thể trở thành một Necromancer?
Những Wizard đã tuyệt vọng về điều này.
Khi một class mới mở ra, nó có nghĩa là bạn có thể học thêm các phép thuật mới.
Phép thuật là rất quý giá đối với các wizard, vì vậy họ mong ước có nó hơn bất cứ thứ gì.
Những Wizard đã có vô số các thắc mắc gửi lên Unicorn, người đã tạo ra Royal Road.
- Có thể nói rõ cho chúng tôi biết về quá trình của nhiệm vụ đó được không? Làm thế nào chúng tôi có thể chuyển đổi sang class đó?
- Hãy tiết lộ thông tin về các đặc điểm của class Necromancer.
Câu trả lời của Unicorn rất đơn giản.
- Đây là trụ sở chính; nhiệm vụ vẫn đang diễn ra và nó là điều bất cẩn đối với người chơi. Chúng tôi không thể tiết lộ thêm. Bạn sẽ biết những đặc điểm của một Necromancer khi class được mở ra. Nếu nhiệm vụ thất bại, class sẽ không được hiển thị công khai.
Dựa vào lý do riêng tư, Unicorn đã không hề tiết lộ bất cứ thêm thông tin gì.
Sau đó, những người chơi lo lắng xông vào các trang web trò chơi khác nhau.
KMC Media, CTS Media, On-stations, Digital Media, LK game.
Các hình thức phản hồi người xem vào các công ty phát sóng này đã được phá, cả trong nước và quốc tế.
****
Các nhà sản xuất của KMC Media đã tổ chức một cuộc họp.
Thông thường nó dành cho những hỗ trợ viên trẻ đang ở ngoài hiện trường hoặc các đạo diễn chương trình, để tham gia và bày tỏ ý kiến của mình một cách tự do, hoặc phải bỏ những câu chuyện hay chương trình phát sóng, hoặc mục đích của các kế hoạch.
Tuy nhiên, hôm nay có một cái gì đó độc đáo xảy ra.
Người đứng đầu các đài phát thanh khác cũng tham gia cuộc họp.
"Cộng đồng mạng đang phát cuồng. Giám đốc Kang, chuyện gì đang xảy ra thế?"
Các giám đốc của KMC Media truy cập các trang web để giám sát các phản ứng của người xem. Những gì ông nhìn thấy là hàng chục nghìn bài viết. Các phản hồi đều có một yêu cầu là phát sóng trực tiếp một nhiệm vụ.
"Có một video mới trong Hall of Fame"
"Hử? Thế quái nào mà một video có thể gây ra sự hỗn loạn này?"
Vào khoảng thời gian này, đài truyền hình của ông lần đầu tiên được đứng đầu trong bảng xếp hạng về số người xem, trường hợp này chưa bao giờ xảy ra.
Giám đốc Kang xấu hổ xoa cái đầu hói của mình và ông trả lời.
"Một nhiệm vụ, có vẻ thế"
"Nhiệm vụ gì? Bao nhiêu người trở nên điên loạn chỉ vì một nhiệm vụ, đúng là điên rồ"
Giám đốc nghiêng đầu sang một bên khi một nhà sản xuất trẻ tuổi đứng dậy khỏi chỗ ngồi của mình.
"Ngay bây giờ chúng tôi đã nỗ lực ghi lại nội dung của nó. Hiện thị video đã chuẩn bị cho giám đốc xem"
"Tại sao không nhỉ?"
Trong phòng hội nghị, một màn hình phẳng đã được lắp đặt để xem các đoạn video khác nhau. Với hệ thống âm thanh vòm 3D, toàn bộ video xuất hiện trên bức tường phía trước. Các trang thiết bị trong phòng họp này giống như một đài phát thanh thu nhỏ.
Trong khi xem đoạn phim, đạo diễn, những nhà sản xuất trẻ, cũng như những người tổ chức không thể mở miệng. Sau một thời gian dài, đạo diễn nói.
"Điều này, chắc chắn chúng ta sẽ đưa tin về nó"
"Tất nhiên rồi, giám đốc"
Giám đốc Kang và tất cả các nhà tổ chức đã đồng ý.
Không chỉ có một trận chiến của lũ Orc xuất hiện trước mặt họ, mà còn là một nhiệm vụ thần bí, nơi mà ai đó đã biến thành một con Orc. Một cuộc phiêu lưu ở một vùng đất bí hiểm. Cân nhắc tất cả những điều này, nó vẫn chưa đủ để phát sóng. Giám đốc Kang nói một cách thận trọng.
"Tuy nhiên, các đài khác sẽ không để yên cho chúng ta làm việc này. Có lẽ các đài khác nhau cũng sẽ liên tiếp gửi đến các bản hợp đồng”
"Ý ngài là nó sẽ rất khó khăn?"
"Không hoàn toàn. Nó chỉ là khi các đài khác nhau cạnh tranh, các điều khoản trong hợp đồng cũng sẽ tăng lên thôi"
Vấn đề luôn luôn là tiền.
"Việc chi ra một khoản tiền lớn là không thể"
Từ những lời của giám đốc, những người còn lại chìm đắm trong sự im lặng não nề.
Ngay từ đầu, công ty KMC Media đã không có một lượng vốn đáng kể.
Họ đã có lượng người xem đông đảo, nhưng vẫn là một đài còn non trẻ, họ không có tiền khi họ tích cực đầu tư lượng thu nhập của họ, trong khi những đài khác thì không.
"Thưa mọi người, tình hình tài chính của chúng ta từ việc phát sóng cho đến nay không phải là xấu, tôi biết.... nhưng tôi nghĩ nên tạo một thặng dư ổn định"
"Mặc dù vậy, chúng ta không có đủ tiền để áp đảo bản hợp đồng của các đài truyền hình khác, và điều này khiến tôi phải mở thêm một khoản tiền gửi theo điều khoản"
Và những lời của Giám đốc khiến các nhà tổ chức sớm trở nên chán nản.
Ngay cả nếu bạn cố gắng làm việc chăm chỉ, bạn sẽ thấy thực tế đó rất là phũ. Vì có rất nhiều đài khác ở gần đây và số tiền nhập vào một đài là rất nhỏ, họ luôn luôn gắn liền với ngân sách của họ.
Phương châm của KMC Media.
Nó chỉ là niềm vui nếu bạn chi tiêu ít tiền!
Họ đã tuyệt vọng cho sự sống còn.
Các nhà tổ chức thở dài.
‘Tuy nhiên, để phát triển hơn nữa, bạn cần phải đầu tư nhiều hơn....’
'Đây luôn luôn là một vấn đề lớn, giống như sự phá sản của CTS Media – một đài đã tự lừa dối chính bản thân họ’
Tuy nhiên, ngài giám đốc lại đang mỉm cười.
"Bất chấp những thỏa thuận, chúng ta sẽ làm điều đó"
“Thật không?”
"Một hợp đồng với một sự khuyến khích. Kể cả khi bị vượt trội về khoản tiền trong hợp đồng, chúng ta cũng sẽ không thất bại; một thành công nhờ việc quảng cáo sẽ mang lại lợi nhuận bất ngờ"
Hiện nay, tỷ lệ người xem Royal Road liên tục ở đỉnh. Trong khi đó, số lượng người xem các đài phát sóng dành cho Royal Road liên tục tăng. Giá bán hàng quảng cáo cũng đang trong giai đoạn tăng trưởng.
"Tỷ lệ người xem sẽ tăng thêm 5%, các đài phát sóng sẽ chia chác số tiền thu được theo tỷ lệ phần trăm nhất định của một quảng cáo theo quy định của hợp đồng, và ai biết được số tiền sẽ là bao nhiêu nếu mọi người theo dõi nhiệm vụ trên video từ trang chủ?"
KMC vẫn còn là một đài nhỏ, nhưng đây là một kế hoạch hay.
Giám đốc ban ngành Kang lau mồ hôi trên trán.
"Hãy để chúng tôi dự thảo một hợp đồng, thưa các quý ngài”
****
Khi một video trong Hall of Fame được sự chú ý của nhiều người, công ty Unicorn sẽ trả một khoản tiền thanh toán cho video đó. Đó là một cách để kiếm tiền nhưng hiện tại cậu vẫn chưa quen với nó, cậu vẫn kiếm tiền chủ yếu thông qua bán các item.
"Mình sẽ kiếm được tiền từ những người xem nó, nhưng sẽ không có hiệu quả nếu mình không động tay động chân vào nó.... Nếu mình có thể chỉnh sửa nó một chút, mình có thể nâng cao số tiền mình nhận được"
Nó là hơi muộn nhưng Lee Hyun đang do dự có nên hay không nên mua một phần mềm chỉnh sửa. Trong lúc này trụ sở của Phòng quan hệ công chúng của Unicorn đang náo động.
"Ông có chắc sẽ cho phép người chơi khác tham gia vào nhiệm vụ"
"Oh, đó sẽ là điều tuyệt vời"
Chang Yun-Su, trưởng bộ phận thống kê của phòng Quan hệ công chúng đang ở trong phòng điều hành và vạch ra chiến lược cho những người đã xem video. Đó là điều cần thiết để làm quen với các trò chơi và liên tục thúc đẩy Royal Road.
Chiến lược không phải là một nhiệm vụ dễ dàng khi ở trong phòng điều hành. Nghiên cứu, tìm hiểu toàn bộ câu chuyện đằng sau mỗi nhiệm vụ. Lịch sử của mỗi Quốc gia! Giúp đỡ các thành phố phát triển, làm nền tảng cho những thứ quan trọng khác, sự phát triển của người chơi. Những thứ kiểu như vậy sẽ dự báo định hướng trong tương lai của lục địa Versailles và đây là cách đề ra chiến lược trong công việc hàng ngày của phòng.
"Cho đến nay, các nhiệm vụ đều hoàn thành nhanh hơn so với dự tính"
"Có vấn đề gì thế?"
"Nhiệm vụ của Balkan đã xuất hiện. Nhưng nó sẽ tốt hơn nếu ở mốc nhiệm vụ thứ 2. Nếu cậu nhìn vào hình ảnh tổng thể, tuy nhiên bởi vì hắn nên mới thế này...."
"Tuy vậy?"
"Hiện tại, tình hình dường như chưa có gì phải lo cả, nhưng nếu lực lượng Undead tràn lan, sức mạnh của quyền lực cùng với các lực lượng hiện có trong các vương quốc sẽ dần dần ảnh hưởng đến người chơi trong thời gian tới"
NPC sẽ chiếm đóng và sở hữu các lâu đài nổi tiếng hay các pháo đài, khi đó mỏ, làng và địa điểm kinh doanh sẽ được thay đổi. Người chơi ở các guild sẽ tổ chức các lực lượng để tham gia một cuộc tấn công và chiếm quyền sở hữu. Một thành phố có thể gần hoặc không gần thủ đô của một vương quốc, nhưng nó vẫn rơi vào tay của người chơi; trong thực tế, nhiều vùng đất ở trung tâm đã rơi vào tay người chơi.
"Nhưng nếu nhiệm vụ Balkan thành công thì có thể giải quyết tất cả những điều đó không?"
Một nhà lãnh đạo người đã rất tò mò hỏi Chang Yun-Su vì anh ấy đã thuộc lòng cốt truyện của game. Anh siết chặt tay, thoải mái như thể anh đang ở nhà và nở một nụ cười gửi đến những người trong phòng và anh liệt kê các khả năng.
"Nó sẽ rất thú vị. Balkan sẽ được tái sinh cùng với đội quân Undead của hắn và quyền lực cũng dc ngôi phục, ở khía cạnh này nó sẽ rất khác so với những hận thù của lũ undead"
"Vâng, vâng"
"Thôn, làng, lâu đài sẽ bị lũ undead tấn công. Chúng thậm chí có thể tiến hành một cuộc tấn công bao gồm tất cả các xác chết. Hận thù của họ có thể phát huy cả trong tấn công và phòng thủ và số lượng thành viên ngày càng gia tăng. Không chỉ vậy, hãy nhớ rằng trong trường hợp đó lũ undead hoàn toàn có thể hóa giải tất cả các pha phản công của đối phương"
"Mặt khác, lũ undead có thể chiếm một vài thị trấn hoặc lâu đài?"
"Đủ các loại khả năng. Lũ undead chỉ là một trong nhiều loại quái vật trên lục địa Versailles. Các vương quốc sẽ bị lũ Undead chiếm đóng và phá hoại, rồi dần dần sẽ bị gạch tên trên bản đồ. Nếu người chơi có thể quét sạch chúng, nó sẽ trở thành một cơ hội rất lớn cho những đóng góp như vậy"
"Vì vậy, có nghĩa một là lên voi hai là xuống chó"
"Uhm, những phần thưởng của cốt truyện này chưa được tiết lộ, các vương quốc ở phía bắc lục địa đang nằm trong tay của lũ undead, nhưng.... Bất kể là gì đi nữa, những khó khăn chung sẽ tăng lên trong tương lai và chúng ta có thể thường xuyên nhìn thấy lũ undead"
Con Đường Đế Vương Con Đường Đế Vương - Nam Hi-Sung Con Đường Đế Vương