Nguyên tác: One Heart To Win
Số lần đọc/download: 0 / 1
Cập nhật: 2023-06-19 09:36:07 +0700
Chương 54
R
OSE ĐIÊN TIẾT vì William Harris lại uy hiếp một người nữa trong gia đình để điều khiển bà lần nữa. Bà chìa tờ giấy nhắn cho Zachary và nói, “Trả lại con gái cho tôi.” Nhưng bà đã trấn tĩnh lại khi biết lần này họ sẽ bắt Harris và đồng bọn của hắn. Nhờ vào sự tự phụ của hắn, rằng hắn có thể thoát được vụ này mà rời khỏi miền Tây, họ có nhiều bằng chứng chống lại hắn để tống khứ hắn mãi mãi.
Ông Zachary cũng rất giận dữ, nhưng đó là vì ông chưa từng bị ai uy hiếp cả. Ông định sẽ ký giấy, cứu Tiffany ra, rồi bắn chết Harris. Ông cũng nguôi đi khi cảnh sát trưởng Ross trấn an ông rằng sẽ đóng cửa toàn bộ các mỏ và để cho ông toàn quyền lấp lại các hầm mỏ, kể cả dùng mìn để đánh sập nó. Ông Zachary sẽ tự tay đốt dây mìn.
Nhà Callahan thật sự đã đi theo nhà Warren về trang trại. Rose chuyền các ly rượu cho họ, giữ lại cho mình một ly. Tiffany không phản đối chuyện nàng cũng được cho một ly. Nàng lẽ ra phải uống từ trước đó cơ, nhưng khi Hunter vẫn còn trong phòng, nàng cảm thấy được che chở hoàn toàn. Nàng đã luôn thích thú và đánh giá cao mong muốn sắt đá bảo vệ nàng, ngay cả trước khi anh biết nàng là ai.
Không ai nhắc đến chuyện quay về vũ hội. Tiffany là người duy nhất thất vọng về chuyện đó. Các anh em nàng đảm bảo với nàng là sẽ còn nhiều vũ hội nữa trước khi mùa hè trôi qua. Họ đoán nàng sẽ ở đó với họ. Họ vẫn không biết rằng Rose đã sẵn sàng để đưa nàng quay trở về New York ngay lập tức. Nhưng chính Rose cũng không biết rằng Tiffany không còn muốn quay lại nữa. Dù sao, việc đi hay ở của nàng cũng phụ thuộc vào Hunter. Nàng vẫn không chắc nàng có đang làm điều đúng đắn cho cả hai người họ hay không khi nàng chỉ để ý muốn của riêng mình quyết định tương lai của họ.
Rose tìm được một lúc ở riêng với nàng và nói, “Mẹ thích Hunter, trong trường hợp con còn lưỡng lự. Nếu mẹ phải chọn một người con nhà Callahan lần nữa khi họ đã lớn như bây giờ, mẹ cũng vẫn chọn cậu ta. Cậu ta không hề đỏ mắt lấy một chút nào khi nói với mẹ cảm xúc của cậu ta dành cho con.”
“Đó là trước lúc mẹ nhận được tin nhắn à?”
“Cậu ta giật ngay lấy mảnh giấy trong tay cha cậu ta. Mẹ chưa từng nhìn thấy người nào cao to mà lại di chuyển nhanh đến thế. Cậu ta đã phi một quãng xa trước khi chúng ta leo được lên ngựa của mình. Cậu ta là của con nếu con muốn, con biết không.” Rose kể cho ông Zachary nghe cái đêm bà gặp William Harris lần đầu tiên, và về chuyện hắn ép bà phải rời xa chồng mình. Họ lại uống thêm một ly rượu nữa để ăn mừng thất bại của hắn. Không gì có thể mang những năm tháng đó trở lại, nhưng ít nhất một kẻ từng gây ra thảm kịch đó đã phải nhận cái giá xứng đáng.
“Thật tuyệt, cái cảm giác chúng ta sát cánh bên nhau tối nay,” ông Zachary thừa nhận khi nhà Warren tiễn cả nhà ông ra về. “Ta sẵn sàng gạt bỏ quá khứ nếu cậu cũng thế, Frank.”
Franklin chìa tay ra. Đó là một khoảnh khắc lịch sử, lần đầu tiên hai người đàn ông này bắt tay nhau. “Tôi đã định chuyển đến New York để làm vợ tôi hạnh phúc, nhưng cô ấy lại thích nơi này hơn, nên tôi sẽ làm tất cả những gì khiến cô ấy hạnh phúc. Cảm ơn anh.”
Rose còn làm tốt hơn, ôm lấy người đứng đầu gia đình Callahan, làm ông đỏ mặt. “Tốt, tốt,” ông lầm bầm. “Giờ Mary sẽ lại nói chuyện lại với tôi rồi.”
Anh em Tiffany đi với anh em nhà Callahan vào thị trấn. Dù sao hôm nay cũng là tối thứ bảy. Ba mẹ nàng ôm nàng một lúc lâu rồi để nàng lại một mình. Họ không nói gì hết, chỉ cho nàng thấy họ yêu nàng biết bao.
Rồi Rose ngáp và nói với Tiffany, rõ ràng là giả vờ, “Thật là một ngày dài. Mẹ sẵn sàng để đi ngủ rồi.”
“Ngủ hả?” Frank cười lúc cúc khi theo mẹ đi lên phòng.
Tiffany mỉm cười nhìn theo họ, rồi cũng đi lên phòng nàng nhưng chợt dừng lại khi nhớ đến lời nói ngớ ngẩn của Hunter về chuyện ngủ ở ngoài hiên nhà đêm nay. Chỉ để chắc chắn là anh nói đùa, nàng bước ra ngoài.
Và anh ở đó. Anh đã tháo yên cho Patches để nó có thể thoải mái hơn. Yên ngựa đang nằm trên xà nhà, bên cạnh cái ghế gỗ mà Hunter đang ngồi.
Anh ngước lên cười với nàng. “Sao em lâu thế?”
Nàng dựa lưng vào bức tường cạnh anh, thậm chí còn nhấc một chân lên giống tư thế của anh. “Vì em không nghĩ là anh lại nói thật.”
“Rõ là em biết anh nói thật, nếu không em đã không ra đây.”
Nàng không chối. “Em có nên lấy chăn ra cho anh không?”
Anh nghĩ một lúc rồi nói, “Hôm nay là một ngày nóng nực nhất mùa hè. Đừng mong đêm sẽ lạnh – hoặc em có thể ngủ ngoài này với anh để không ai biết được nếu trời trở lạnh.”
“Trên ghế, với anh á?”
“Sao không? À, em có thể ngủ. Còn anh thì không mong được như thế.”
“Anh thật sự nghĩ là sẽ còn rắc rối à? Kẻ thù lớn nhất của chúng ta đã bị tống giam rồi, cảnh sát trưởng nói họ sẽ kiếm tàu để áp giải hắn đi trong vài ngày tới thôi.”
“Ý anh là khi em ở trong vòng tay anh thì anh không thể ngủ được.”
“Ồ.”
Đèn ngoài hiên không được thắp lên nhưng vẫn có ánh đèn hắt ra từ cửa sổ phòng khách. Thế nên lần này, Tiffany không cần lo là nàng đang hơi đỏ mặt.
Nhưng nàng vẫn nhìn xuống, và nói, “Sao lúc tối anh không mời em nhảy?”
“Vì anh thấy quá vui khi nhìn em bị đẩy qua đẩy lại như thế. Vì anh muốn em tận hưởng một trong những thú vui ở đây và hiểu ra chúng ta có thể có nhiều niềm vui ở miền Tây này cũng như em đã có ở miền Đông. Bởi vì anh biết một khi anh đã vòng tay quanh em, anh sẽ không buông ra nữa – và giờ thì anh cũng không đợi được để làm điều đó.”
Anh rướn lên và kéo nàng vào lòng. Một tay đỡ eo lưng nàng, anh nâng cằm nàng lên để nàng nhìn vào mắt anh. Nàng gần như nghẹn thở, có quá nhiều cảm xúc cháy trong đôi mắt màu xanh lơ đang nhìn lại nàng.
“Anh muốn cưới em, Tiffany. Anh chưa bao giờ muốn cái gì nhiều đến thế trong đời, như anh đang muốn em làm vợ anh.”
“Đó là lần thứ hai anh gọi em là Tiffany đấy.”
“Vậy sao? Có lẽ anh đã quen với cái tên đó rồi. Nhưng em biết là cho dù em có muốn anh gọi em bằng tên gì, thì em vẫn là người anh yêu. Anh biết điều đó từ cái đêm nhìn thấy em với con trai của Calab, nhìn thấy em ngọt ngào dịu dàng đến thế nào. Không chút nào giả dối lúc đó hết. Đó không phải màn kịch của em. Đó chính là em, giản dị, đời thường. Không cần nhiều hơn một ngày để anh nhận ra điều đó, rằng tất cả vẫn là em. Em dám đến nhà kẻ thù một mình, phải can đảm lắm mới làm được như thế. Rồi còn cố dập tắt một đám cháy chứ không chạy trốn khỏi nó. Muốn dắt mũi một con bò rồi cười phá lên vì phải mất rất nhiều thời gian mới thành công. Làm bạn với cả heo con. Thừa nhận đi. Không có gì dối trá trong chuyện đó hết. Điều duy nhất em nói dối chỉ là một cái tên thôi.”
“Có thể...”
“Có thể thôi sao? Đó là tất cả những em nói đấy à? Em đã cố làm anh tin rằng anh không thật sự biết em. Anh chỉ chứng minh cho em thấy rằng anh hiểu em. Và anh đã cầu hôn em! Không phải vì chúng ta đã được đính ước. Và chắc chắc cũng không phải họ của em là Warren. Anh yêu em!”
“Em cũng yêu anh, nhưng—“
Đó là tất cả những gì anh cần để làm nàng yên lặng bằng một nụ hôn. Tiffany cũng không muốn đợi lâu hơn nữa để được nếm mùi vị của anh. Cút xuống địa ngục hết đi, tất cả những chuẩn mực của nàng. Kể cả những gì anh đã nói với nàng khi họ cưỡi ngựa với nhau, nói với Jennifer về những lý do anh không muốn cưới con gái duy nhất nhà Warren. Và nàng đã phải suy nghĩ rất nhiều về chuyện nàng sẽ không thể có được anh. Giờ thì với tia hy vọng mà anh đưa cho nàng, mọi cảm xúc bên trong nàng vỡ òa ra, tuôn trào ngay lập tức.
Nụ hôn của anh nhanh chóng nóng bỏng hơn. Tay nàng ghì cổ anh, nhưng tư thế này không có lợi cho nàng, nàng không thể cảm nhận anh đủ. Cái ghế gỗ bất tiện này có một điểm tốt là không có cái tay vịn nào để ngăn nàng ngồi dạng chân trên đùi anh. Nàng lập tức đổi tư thế ngay khi nhận ra điều đó. Anh hơi bất ngờ nhưng nàng đã đối diện với anh, ngực nàng ghì sát vào ngực anh, đôi tay nàng ôm đầu anh, giờ đã ngang tầm với nàng. Và nàng có thể cảm nhận được anh, ở giữa hai chân nàng, phình ra, cứng rắn. Anh đang làm nàng phát điên – không, nàng cũng đang tự làm mình mê muội, vì nàng gần như lại cảm thấy khoái cảm và đam mê mãnh liệt như cái đêm ở nhà kho. Nó ở đó, ham muốn cuộn lên, vỡ òa, không kiểm soát được, không thể với tới được. Quá nhiều đam mê, quá nhiều ham muốn, và nàng không thể có được nó.
Nàng không biết anh làm cách nào để để kéo được thắt lưng, kéo khóa quần xuống mà không di chuyển nàng và cũng không dừng hôn nàng, nhưng anh bỗng ở bên trong nàng, thật sự bên trong nàng. Tay anh chuyển đến hông nàng để hướng dẫn nàng, nhưng nàng không cần anh giúp. Nàng biết chính xác sẽ phải làm gì. Và rồi nó đến cùng một lúc, tất cả những gì anh trao cho nàng – đam mê, hy vọng, tình yêu – cuộn lên thành vòng xoáy, nhấn chìm nàng trong ngây ngất.
Họ ngồi im lặng, thở nặng nhọc. Tóc nàng sổ ra, xõa xuống cánh tay anh đang ôm nàng. Nàng không muốn nhúc nhích, không muốn rời xa một inch nào khỏi phần cơ thể của anh. Đây là một tư thế dễ chịu đặc biệt với một cái ghế cứng như thế này.
Cho đến khi nàng chợt nhận ra, “Ôi lạy Chúa, ở hàng hiên sao?”
Tiếng cười của anh làm người nàng rung lên, “Nhà kho, hàng hiên, có quan trọng không?”
Nàng nghiêng đầu tựa lên vai anh và dịu dàng hôn cổ anh. “Không chút nào.”
“Anh đã nghe thấy em nói nhưng lúc trước,” anh thận trọng nói. “Đó chưa phải là một câu trả lời “Vâng, em sẽ cưới anh,” phải không?”
Nàng thở dài. “Em không không thế phủ nhận là em vẫn còn có một trở ngại nữa thôi, nhưng là một cái rất lớn.”
“Cho anh biết đi.”
“Đó là cái ngày anh nói cho em biết vì sao anh không muốn cưới một người nhà Warren, rằng sự căm ghét anh dành cho nhà em vẫn luôn tồn tại, sâu sắc, ẩn dưới lớp băng trôi. Và nó vẫn luôn xen vào, cho dù anh có thích cô ấy – em – hay không.”
Anh chậm rãi cười. “Em vẫn còn nhớ chuyện đó à. Không phải là anh không nghĩ như thế. Anh có nghĩ, mỗi lần anh tìm ra lý do để không phải cưới người anh không yêu. Những lúc khác, anh nhìn nhận nó ở một khía cạnh tích cực hơn, ai mà biết được, có khi anh lại yêu cô ấy thì sao. Anh đã mua cho cô ấy vài thứ mà anh nghĩ là những người miền Đông sẽ thích. Nên anh thật sự đã mua – à không, đặt hàng- vài thứ cho cô ấy. Thi thoảng ở đây cũng có vài cuốn mẫu là lạ. Đừng cười anh, nhưng anh đã đặt vài kiện hàng toàn đồ sứ từ Anh quốc, cất trong phòng anh, lọ hoa, đồ trang trí, những tách trà bằng sứ tinh xảo, dù anh không biết cô ấy có uống trà không. Anh đã đi ra bến cảng để đặt mua chúng, vào những ngày anh nghĩ lạc quan. Rồi anh nghĩ đến chuyện vứt hết chúng vào lò sưởi, vào những ngày anh không được –lạc-quan- như thế nữa. Em đã đảo lộn cuộc sống của anh cả trước khi anh gặp em.”
Nàng cười. “Thật trớ trêu là những cái giỏ hàng đó đến cùng ngày với em.”
Anh xoay lưng nàng lại để có thể ôm mặt nàng trong đôi tay mình. “Sao em không hỏi vì sao anh lại nói em cho biết những nỗi sợ hãi đó?”
“Vì sao?”
“Vì lúc đó anh đã nghĩ đến em một cách nghiêm túc rồi, và anh không muốn em nghĩ em đang phá vỡ điều gì đó đã được số phận sắp dặt. Điều trớ trêu là đó đúng là sự an bài của số phận, chỉ là chúng ta chưa biết thôi. À, anh không biết. Còn em thì khác, em đã lừa anh. Anh đã gặp anh một thời gian dài trước khi anh gặp em.”
“Anh định sẽ để em sống với sự ân hận đó sao?”
“Anh sẽ không nói lại đâu – đêm nay.” Nàng cười, nhưng anh nói thêm, “Anh đang hồi hộp muốn chết đây, Đỏ. Ngày mai chúng ta có bị buộc vào nhau hay không đây?”
Nàng hôn một bên má anh. “Mẹ em đã may cho em một cái váy cưới.” Rồi nàng hôn má bên kia. “Em đã từ chối mang nó theo vì em không có ý định kết hôn với anh.” Nàng hôn môi anh. “Nên sẽ phải mất một tuần để chuyển nó về đây.”
Anh hôn nàng thật lâu, thật say đắm rồi nói. “Chủ nhật tới nhé?”
“Chủ nhật tới là tuyệt vời.”
“Em sẽ phải chuyển một cái giường đến hiên nhà cho anh.” Nàng đảo tròn mắt, anh nói tiếp, “Anh không đùa đâu. Nhưng chủ nhật tới sẽ rất tốt. Chúng ta có thể dựng nhà xong vào lúc đó rồi.”
“Thật không tưởng. Không cách nào—“
“Em sẽ ngạc nhiên đấy, thật đấy, anh biết là em sẽ như thế. Chúng ta có thợ mộc, thợ xây, và cả một biển người chung tay vào vì muốn thấy đám cưới. Chỉ mất một ngày để dựng nhà kho. Mất thêm vài ngày nữa để xây xong một ngôi nhà thật đẹp. Và em có thể thiết kế nó theo cách nào em thích – nếu em muốn có một ngôi nhà ở đây.”
Anh chợt có vẻ hơi lo lắng, vì đã nhắc đến chuyện đó. Nàng trấn an anh, “Em nghĩ chúng ta nên quay về New York sau khi xây nhà xong. Chúng ta có thể cùng nhau chọn đồ đạc. Em có thể chỉ cho anh thấy nơi em đã lớn lên, giới thiệu anh với bạn bè em—“
“Rồi thuyết phục anh ở lại đó ư? Em biết là anh sẽ ở lại mà, nếu đó là là điều em muốn. Anh không quan tâm sẽ sống ở đâu, miễn là chúng ta ở bên nhau.”
“Anh sẽ làm thế vì em ư?”
“Anh sẽ làm bất cứ chuyện gì vì em.”
Nàng không thật sự ngạc nhiên khi anh nói thế. Đó một phần sức hút của anh, chỉ một trong nhiều lý do khiến nàng yêu anh.
“May cho anh là em thích hoàng hôn ở Montana hơn,” nàng trêu. “Hơn tất cả những thứ khác. Và em nghĩ chúng ta có thể tìm thấy một cái giường trống trong nhà dành cho anh đấy.”
Bị giam giữ bằng cái nhìn của anh, bị trói buộc bởi sức hút của anh, người đàn ông này đã chiếm được trái tim nàng. Nàng mỉm cười rạng rỡ khi nghĩ rằng cháu chắt họ cuối cùng rồi đây cũng sẽ trở thành cao bồi.
HẾT