Số lần đọc/download: 554 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:32:33 +0700
Chương 52
Ở trong phòng hồi sức
- Không sao chứ thằng quỷ _ Pin hỏi
- Em ổn mà _ hắn nhìn phía sau ba người để tìm ai đó theo hắn thấy là thiếu thiếu
- Giờ thấy sao _ Vương hỏi
- Khoẻ hơn bao giờ hết
- Mày làm tụi này hết hồn à…tưởng đi lên trển luôn rồi chứ _ Eric cười
- Làm sao đi trước được…tao phải kính lão đắc thọ với anh Pin với anh Vương nữa chứ _ hắn nhìn hai người kia
- Muốn chết sớm không _ Pin nhìn hắn
- Này thì kính lão đắc thọ _ Vương đấm hắn một cái
- Ya…em là bệnh nhân…là bệnh nhân đấy _ hắn gắt
- Muốn làm người chết không…la to thế _ Eric bịt mồm hắn lại
- Cạch…tiếng mở cửa làm mọi người im lặng
- … _ nó bước vào với bộ dạng thảm hơn vào giờ hết
- Cô ta là ai vậy _ hắn hỏi
- … _ câu hỏi của hắn làm mọi người như đứng hình vậy
- Mày không biết đó là ai sao _ Eric nhìn hắn rồi chỉ tay vào nó
- Ai mà xấu xí vậy…mắt thì xưng húp…quần áo thì lầm lem bẩn thỉu… _ hắn nói
- Cô ta cũng trong thế giới ngầm hả anh…sao máu me đầy người cô ta vậy _ hắn hỏi Pin
- Mày không biết con bé là ai sao _ Pin hỏi
- Ai _ hắn nhìn Pin rồi nhìn Vương nhìn Eric để tìm câu trả lời
Thật sự mà nói, nó chẳng còn biết gì cả, tai nó như ù đi chẳng còn nghe thấy gì nữa, giờ này nó muốn khóc lắm, khóc cho đỡ sợ nỗi sợ hắn không biết mình nhưng mà sao mắt nó chẳng thể tiết ra thêm một giọt nước mắt nào hết, chẳng lẽ nãy khóc nhiều quá hay sao á. Nó tiến lại gần giường bệnh của hắn hơn, nó rút trong túi sợi dây có mặt hình cây đàn ra trước mặt hắn.
- Cậu có biết cái này là gì không _ nó hỏi
- Dây chuyền…cô có cần hỏi tôi cái đó không _ hắn nói
- Cậu có biết ai tặng tôi cái này không _ nó kiên nhẫn hỏi
- Ai tặng cô tôi cần phải quan tâm sao _ hắn nói
- Vậy còn sợi dây cậu đang cầm trên tay…cái đó ở đâu ra cậu không nhớ sao _ nó gần như sắp khóc vậy
- Cái này… _ hắn chẳng thế nhớ ra
Nó chịu rồi, nó không đủ kiên nhẫn để hỏi tiếp đâu, nó thả rơi sợi dây trên giường hắn rồi quay gót bỏ đi, nó chạy thật nhanh ra ngoài để không còn nghe thấy tiếng gọi của mọi người nữa. Nó cần về nhà, về nhà ngủ một giấc, chắc chỉ là mơ thôi, hôm qua ngủ ít quá nên chắc giờ nó gặp ác mộng thôi. Nhưng sao mơ mà đau thế, đau nhói luôn…chỉ là mơ thôi mà.
- Băng _ cả ba người cùng gọi
- Để em đuổi theo cô ấy _ Eric nói
- Mấy người sao vậy…con bé đó là ai _ hắn hỏi
- Mày không nhớ gì thật sao _ Pin hỏi
- Em không biết nhỏ đó là ai thật mà _ hắn gắt
- Mẹ kiếp…tao đánh ày tỉnh _ Pin nhào tới hắn
- Anh làm gì vậy _ hắn quát lên
- Thôi đi anh…thằng Vĩ không nhớ gì thật mà _ Vương cản Pin lại
- Gọi bác sĩ đi…gọi thằng nào chịu trách nhiệm với nó tới đây đi _ Pin hét
- Được rồi…đợi một lát _ Vương dè chừng nhìn hai người đó rồi chạy đi
Bác sĩ đưa hắn đi làm các kiểm tra, rồi xem xét lại trong quá trình cấp cứu ông có làm sai bước nào không.
- Nhìn trên hình đây thì thấy não cậu ấy bị tổn thương một phần nhỏ _ bác sĩ chỉ trên hình chụp não của hắn _ có thể là do va chạm vào đâu lúc bị tai nạn khiến phẩn nhỏ đó bị mất đi
- Cái đó là tạm thời hay là mãi mãi _ Vương hỏi
- Chỉ là tạm thời thôi
- Khoảng bao lâu _ Pin hỏi
- Cái này tôi cũng không biết
- Ông làm bác sĩ mà thế à _ Pin nói
- Bình tĩnh đi anh _ Vương nói
- Cái này là do bệnh nhân đã dành quá nhiều tình cảm cho người đó, có thể là do áp lực gần đây mới khiến cậu ấy quên như vậy…sẽ không sao đâu mà _ bác sĩ nói
Khi Vương với Pin về phòng thì hắn đã ngủ rồi, Eric cũng quay lại. Pin có hỏi về nó nhưng Eric lắc đầu, nó chạy nhanh quá đến lúc ra ngoài cậu ta đã bị mất dấu nó rồi nên chẳng thể tìm thấy nó ở đâu nữa.
***
Nó về đến nhà thì ba mẹ nó cũng mới về, thấy bộ dạng của nó như vậy cũng lo lắng hỏi thăm nhưng nó không nói không rằng gì cứ thế mà đi thẳng lên phòng.
- Băng…con sao vậy _ mẹ nó chạy lại với nó hỏi
- ….
- Băng…nói gì đó đi con…con sao vậy _ mẹ nó bật khóc khi nó không trả lời
- Anh…làm gì đó đi, con bé bị sao vậy nè _ mẹ nó nhìn ba nó
- Băng…con bị cái gì vậy…bộ dạng vầy là sao _ ba nó hỏi
- …. _ nó gạt tay mẹ nó ra mà đi lên lầu
- Băng…con có nghe ta nói cái gì không vậy hả _ ba nó gắt
- Con bé…nó bị làm sao vậy _ mẹ nó bật khóc
Nó còn không biết nó bị gì nữa thì làm sao trả lời ba mẹ nó được, nó buồn, nó đau, nó mệt mỏi. Nó đã lo lắng cho hắn biết bao vậy mà đáp lại nó chỉ là một câu nói lạnh như băng của hắn “ Cô ta là ai vậy? “. Đau lắm chứ, tai nó gần như chẳng còn nghe thấy gì sau khi câu nói đó thốt ra từ chính miệng người cont rai nó yêu mến. Bây giờ hắn với nó là gì, đã thành người xa lạ rồi sao, nó nên tiếp tục chờ đợi hắn hay là chấm dứt ở đây. Ngay cái lúc này đây nó mới biết nó yêu hắn đến dường nào, hắn quan trọng với nó nhiều lắm, phải quan trọng lắm mới khiến nó khóc nó đau nhiều như cậy chứ. Nằm trên giường mà nước mắt cứ thế tuôn trào chẳng lý dó, đầu óc nó lúc này hoàn toàn trống rỗng nó chẳng nghĩ đến hắn, chắng nghĩ đến những gì đã qua tất cả chỉ toàn một màu trắng. Khóc ệt nó chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay, mắt nó xưng húp lên. Mẹ nó vào phòng thì lúc đó nó đã ngủ rồi, bà ngồi bên cạnh mà khóc thút thít.
- Con mệt mỏi lắm sao _ bà vuốt nhẹ đôi mắt nó
- Mẹ đã là người mẹ không tốt phải không
- Là mẹ đã sai khi không quan tâm đến con nhiều hơn,….con đã phải gồng mình chịu đựng nhiều rồi…
- Con gái của mẹ chịu đựng nhiều rồi _ bà ôm nó vào lòng rồi kéo mền đắp lên cho nó
Cả ngày hôm sau nó mệt mỏi chẳng muốn rời khỏi giường, nó nướng cho tới trưa mới mò vào nhà tắm thay cái bộ đồ dính đầy máu tối hôm qua ra. Nó nhét tất cả đồ đạc hôm qua nó mặc, nó dùng vào một cái túi đen rồi giục vào sọt rác. Nếu hắn đã quên nó thì việc gì nó phải nhớ hắn, mà muốn quên một thứ gì đó với nó lại rất đơn giản, nó chỉ cần vứt bỏ hết tất cả những thứ liên quan đến sự việc đó đi thì sẽ quên được.
Nó nằm lì trên giường chẳng thèm dậy, mẹ nó gọi nó cũng chẳng thèm ra mở cửa, đến khi trời bắt đầu tối thì nó leo ra khỏi giường để tới nhạc viện luyện tập. Ngày mai nó đã phải quay lại trường để thi học kỳ nhưng nó không thể ôn thêm một chữ nào nữa vào đầu, cứ đụng tới sách vở đầu nó cứ đau nhói. Thế là nó quyết định đến nhạc viện để luyện tập đôi chút cho buổi chung kết cuối tuần này. Cả ngày hôm nay nó tắt nguồn điện thoại luôn để khỏi phải liên lạc với bất kỳ ai, kể cá Vương và Pin. Nó cầm hộp đàn lên rồi xuống nhà để đến nhạc viện.
- Con đi đâu vậy _ mẹ nó hỏi khi nó xuống nhà
- Tới nhạc viện để luyện tập một chút _ nó nói
- Con đã thấy khoẻ hơn chưa _ mẹ nó hỏi
- Con ổn… _ nó nhìn mẹ nó
- Chắc ta không cần phải lo lắng gì cho con về buổi chung kết đó chứ….
- Không đâu ba _ nó nhìn ba nó
- Tốt…vậy xem như con đã có mặt trong đại nhạc hội lần thứ 12 này
Nó chẳng nói gì thêm, vả lại cũng chẳng con gì để nói vào lúc này cả, nó cúi chào hai người đó rồi đi ra ngoài. Không khi hôm nay có vẻ lạnh hơn hôm qua nhiều, gió đông cứ thế mà quất tới tấp vào người nó. Tâm trạng trong nó đang không ổn định đã vậy không khí bên ngoài càng làm nó thêm không vững hơn.
- Lệ Băng _ đó là giọng của Pin
- Anh Pin _ nó ngạc nhiên khi thấy anh xuất hiện gần khu vực nhà nó
- Định đi đâu à _ anh hỏi
- Em định đến nhạc viện…cuối tuần này là thi chung kết rồi
- Có cần anh đưa đi không _ anh hất mặt về phía chiếc Lamborghini gần đó
- Em không làm phiền anh chứ _ nó nhìn chiếc xe rồi nhìn anh
- Không…anh đang rảnh
Nó đồng ý để anh đưa nó tới nhạc viện, trên đường đi hai người nói chuyện với nhau cũng nhiều nhưng nó luôn tránh những câu chuyện liên quan đến hắn, anh nhận thấy sự không thoải mái mỗi khi anh muốn lái sang chuyện của hắn nên anh đã không nhắc đến hắn trước mặt nó.
- Mai em thi học kỳ phải không _ anh hỏi
- Dạ…chưa ôn được gì hết đang lo nè
- Em học giỏi rồi cần gì phải lo
- Đùa à…không học lấy gì làm bài
- Đùa đâu…sự thật là thế rồi còn gì
- Điêu…hì
Đọc tiếp Tôi lỡ thích cô rồi…sao đây? – Chương 53