Tôi chưa từng biết ai phải khổ sở vì làm việc nhiều quá. Chỉ có rất nhiều người khổ sở vì có tham vọng nhiều quá mà lại không có đủ hành động.

Dr. James Mantague

 
 
 
 
 
Tác giả: Tiêu Dật
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Hieu Ngoc Tran
Số chương: 106 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 804 / 5
Cập nhật: 2018-05-25 23:11:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 54: Dồn Dập
ay Vô Dạ nhận thuốc giải. Khi tôi đang toan đưa thuốc cho lão già tóc trắng thì lại nghe giọng nặng nề của Phó Quân Mạc vang lên:"Nàng đắp thuốc cho ta."
Mắt Vô Dạ lạnh đi, vừa định kéo tôi trở về thì bị lão già tóc trắng ngăn cản.
Tôi khó hiểu nhìn khuôn mặt cố chấp, hờn dỗi như đứa trẻ của hắn mà nhíu mày:"Ai đắp thuốc cho ngươi thì có gì khác đâu. Được rồi được rồi. ta đến ta đến đây!"
Sau khi rắc bột thuốc lên người hắn, vừa toan đứng dậy, thì cổ tay bị hắn giữ lại, giọng nói khàn khàn vang bên tai:"Nàng còn chưa băng bó!"
Tôi cười mếu, hết sức tốt bụng nhắc:"Phó Quân Mạc, nếu bây giờ ta băng bó cho ngươi thì đoán chừng ngươi cũng cách cái chết không xa đâu."
Chẳng chút quan tâm đến vẻ mặt hắn, tôi tiếp tục:"Thả ta về, đợi sau khi kiểm chứng thuốc giải Thiên trùng vạn hoa này là thật, ta sẽ nói cho ngươi cách trị vết thương do súng bắn đó."
"Hoan hô — " Đằng xa bỗng truyền đến tiếng reo hò ầm vang. Tôi ngẩng đầu, thấy chiếc lâu thuyền kia của Phó Quân Mạc hừng hực ánh lửa thì thầm khen ngợi: Vệ Linh Phong đúng là chẳng phải lợi hại bình thường thôi đâu!
Sắc mặt mọi người trong thuyền lập tức thay đổi. Tôi nhìn về phía Huyền Thiên, trên mặt hắn vừa lộ ra chút vui mừng rồi lại nhanh chóng nhìn về hướng này, quát:"Phó Quân Mạc, hoàng thái tử Thược quốc, bản quân biết là ngài! Đội tàu của ngài đã thất bại, chỉ cần ngài thả Hoàng hậu nương nương của Kì quốc ta về an toàn, bản tướng quân cam đoan ngài sẽ có thể an tâm rời đi!"
Tôi lặng người. Tên Huyền Thiên này không hề ngụy tạo. Ngay từ đầu, tôi chỉ biết thần sắc sợ hãi của hắn lúc này hoàn toàn không phải giả. Như vậy thì, hắn thật sự vì an nguy của tôi mà bỏ qua cơ hội bắt giữ hoàng thái tử Thược quốc ư?
Vì sao lại thế? Đây là ý của hắn, hay vẫn là của Vệ Linh Phong
"Vệ Linh Phong thật sự là đối đãi với nàng không tệ!" Cơ thể bị kéo mạnh, tôi thiếu chút nữa là ngã vào người Phó Quân Mạc nhưng cuối cùng lại chạm phải miệng vết thương, thấy hắn đau đến tái cả môi thì hơi ân hận:"Xin lỗi, không phải ta cố ý đâu. Với lại là do ngươi kéo nên ta mới"
"Nhược nhi!" Phó Quân Mạc bỗng ôm choàng lấy tôi, siết vòng tay. Tôi thậm chí có thể cảm nhận được quần áo dính lấy cơ thể vì máu thấm qua nhưng trong giây lát, tôi lại quên phải phản ứng thế nào. Mặc kệ cả cơn đau, hắn khàn giọng, run rẩy nói, "Nếu ngày trước ta không cưới Lam Doanh Ngọc mà thật lòng thật dạ cưới nàng, liệu nàng có thể nào.."
"Sẽ không đâu." Tôi đẩy hắn ra, thần sắc đạm mạc lại kiên định đáp lời.
Nhìn vẻ ảm đạm trong mắt hắn, tôi gạt nó sang bên, không muốn phải tự hỏi bản thân xem điều đó có ý nghĩ gì, hờ hững lên tiếng:"Còn nữa, Phó Quân Mạc, ngươi phải nhớ rõ, trên thế giới này vĩnh viễn sẽ không có chữ 'nếu'.".
Cuối cùng, hắn chán nản buông bàn tay đang siết chặt vai tôi, lúc lâu sau mới hỏi:"Vậy Vệ Linh Phong thì sao? Nàng yêu hắn ư?"
"Không yêu." Tôi trả lời chắc như đinh đóng cột.
"Thế vì sao.. lại đồng ý gả cho hắn?"
Phải rồi! Vì sao lại thực hiện nguyện vọng đó gả đến Kì quốc chứ? Tôi cười đắng ngắt:" Hẳn là vì bị hắn gài bẫy rồi. Chỉ là, đối với ta mà nói, ở Lam gia cũng tốt, Hoàng cung Vệ quốc cũng vậy, thật ra chẳng có gì khác biệt cả."
Huyền Thiên nhìn chúng tôi bên này, vừa hơi lúng túng, lại có chút lo lắng, hô to:"Phó Quân Mạc, Lam tiểu thư bây giờ đã là Hoàng hậu Kì quốc chúng thần, xin Thái tử tự trọng. Nếu không thả người ra, bản tướng quân cũng phải đành phụng Hoàng mệnh thi hành thủ đoạn!"
Trên gương mặt cao ngạo của Phó Quân Mạc cuối cùng hé ra một nụ cười gượng gạo, cô đơn, miễn cưỡng đỡ ngực đứng lên, lạnh nhạt lên tiếng:"Nàng đi đi. Còn nữa" Hắn dừng một chút, trong đáy mắt ánh lên thứ tình cảm nồng nàn mơ hồ, giọng khàn khàn nhưng lại dịu dàng, "Đừng để lộ thân phận Tâm Lạc, nó sẽ mang tai họa đến cho nàng. Hãy tự bảo vệ... bản thân thật tốt."
Tôi cảm thấy có một nỗi buồn và một cơn đau tuôn trào trong lồng ngực. Ánh mắt ấy, tình cảm ấy, tôi thật sự... không thể nào nhận được. Yên lặng gật đầu, tôi kéo Vô Dạ toan rời đi thì lại nghe tiếng Phó Quân Mạc vang lên sau lưng:"Chuyện đó... Ở quán rượu, người khiến nàng khóc mới là người trong lòng nàng phải không?"
Tôi từ từ xoay người về phía hắn, trên khuôn mặt bừng lên nụ cười rạng rỡ, xinh đẹp nhưng bi thương vô chừng, lắc nhẹ đầu, dịu dàng đáp:"Chàng không phải người trong lòng."
Tôi nâng ngón tay mảnh khảnh lên, viết nhẹ trên lồng ngực, đè giọng nói run rẩy xuống, nghiêm túc đáp:"Chàng... là người đã khắc sâu vào trái tim ta."
Khi Vô Dạ nắm tay nhẹ nhàng đỡ tôi đặt chân xuống lâu thuyền, Huyền Thiên vội triệu tập tất cả tướng sĩ trở về. Hàng trăm người tầng tầng lớp lớp vây quanh bảo vệ tôi, hạ lệnh lái thuyền.
Sau khi xác nhận "Rễ Lạc phù" quả thật là thuốc giải của "Thiên trùng vạn hoa", tôi đi đến đầu thuyền, vận nội lực, cao giọng:"Phó Quân Mạc, viên đạn vẫn nằm trong cơ thể ngươi, nếu không lấy nó ra, chờ da thịt xung quanh bắt đầu thối rữa thì ngươi xong đời đấy! Thuốc vừa rồi không chỉ có thể giải độc mà còn có thể cầm máu, bây đó cũng đủ để ngươi chống đỡ được đến khi lên bờ."
Nhìn Phó Quân Mạc vẫn chống cơ thể yếu ớt nơi đầu thuyền nhìn mình chăm chú, tôi hít sâu một hơi, thu ánh mắt, và không biết vì sao lòng lại thấy áy náy, nhạt giọng:"Nói chung, ngươi tự thu xếp sao cho tốt đi!"
Dứt lời, tôi quay đầu, ôm lấy Tiểu Ngân không biết đã chạy đến bên chân từ lúc nào bước về phía khoang thuyền trong vòng người vây quanh.
Trở về căn phòng ban đầu, những người có liên quan đều cung kính lui ra ngoài, duy chỉ có Huyền Thiên mặt tái xanh ở lại, có lẽ là có lời muốn nói về những gì tôi làm vừa nãy.
Tôi không khỏi thấy buồn cười nhưng cũng chẳng quản hắn làm gì. Cẩn thận kiểm tra vết thương của Tâm Lạc và Tâm Tuệ, tôi phát hiện tất cả ngoại thương đều đã đóng vảy, có thể là nhờ Tiểu Ngân trị, độc của "Thiên trùng vạn hoa" cũng đúng là đã được giải.
Thở dài thư thái, tôi thầm nghĩ: hôm nay tuy chỉ là mấy canh giờ, nhưng nguy hiểm trong ấy không phải là thứ mà người ngoài cuộc có thể hiểu được.
"Nương nương, người.." Huyền Thiên hơi đỏ mặt nghiêm nghị, muốn nói rồi lại thôi.
Tôi bỗng ngắt lời hắn, hỏi:"Vì sao lại chấp nhận thả Phó Quân Mạc đi? Các người không phải vì mẻ cá lớn này nên mới sắp xếp mọi chuyện còn gì?"
Huyền Thiên tức tối nhìn tôi, sau một lúc mới giận dữ đáp:"Đó là vì Hoàng Thượng đã dặn, bất kể chuyện gì xảy ra đều phải lấy sự an toàn của nương nương làm chính. Cho dù là... một chút tổn thương cũng không được!"
Tôi cảm thấy được có thứ gì đó cuồn cuộn trong lòng khiến bản thân phải đè nén lại, phất tay, lạnh nhạt:"Xin lỗi, Huyền tướng quân, làm cho ngài lo lắng rồi. Có thể mời ngài ra ngoài trước được không? Ta muốn nghỉ ngơi cho tốt đã."
Sau mười bốn ngày sáu giờ có lẻ ngồi thuyền, tôi thề, nếu Huyền Thiên không nói là có thể cập bờ, tôi chắc sẽ phát điên mất.
Nhưng chờ đến lúc hắn bảo có thể rời thuyền, tôi lại thấy sầu. Mới chỉ qua có nửa tháng, chẳng lẽ còn phải đi đường bộ thêm nửa tháng nữa sao? Nghĩ đến là đã thấy lạnh cả người.
Suốt đường đi, tôi chẳng có chút cảm giác là mình đang lấy chồng gì cả, đương nhiên lại sẽ càng không có cảm giác được gả đi để thành Hoàng hậu của một quốc gia.
Song, tuy là vậy nhưng sau khi xuống thuyền, mệnh lệnh đầu tiên của tôi lại là — tôi sẽ đi lại một cách đơn giản thôi, còn về phần xe hoa phô trương kia thì cứ nhét đại một nữ quan vào đó cho đủ số.
Cũng không biết là Huyền Thiên đã miễn dịch với mấy mánh lới quái gở của tôi hay là biết không thể nào can ngăn được nên cũng chỉ dứt khoát đi theo.
Vì vậy, tôi lập tức mặc thường phục hòa vào trong đám "Hộ giá" trùng trùng điệp điệp đang từ từ đi ở phía trước, mệt thì cũng chẳng thèm khách khí, trực tiếp nhảy lên xe hoa nghỉ ngơi, hoàn toàn mặc kệ vẻ mặt đang co giật muốn hộc máu của nữ quan trên xe.
Tất nhiên, khi chọn việc đi lại đơn giản không phải vì tôi muốn tự chuốc lấy phiền phức, mà là vì nó có một cái lợi vô cùng tốt — miễn là không làm chậm trễ lộ trình của đoàn, tôi có thể chuồn ra đi dạo loanh quanh bất cứ lúc nào.
Ngày hôm đó, đoàn xe đến một quốc gia kì lạ. Tôi đã đến rất nhiều tiểu quốc, phóng mắt nhìn đều chỉ có một mảnh tiêu điều, hiu hắt do chiến tranh để lại.
Thỉnh thoảng cũng đến những nơi có vẻ phồn hoa, thịnh vượng, nhưng căn cứ theo lời Huyền Thiên nói, những nơi này đều là những nước lệ thuộc hoặc là những quốc gia liên minh với ba cường quốc lớn nhất.
Chỉ là đất nước này... Tôi phóng tầm mắt nhìn từng nhóm người, mặt ai cũng đều tươi tắn, tựa như ngay cả không khí cũng tràn ngập hơi thở hạnh phúc yên bình.
Nhưng điều khiến cho tôi thay đổi sắc mặt lại là người dân của quốc gia này. Sự chênh lệch giàu nghèo là tất yếu, chỉ là không có nhiều, rõ ràng như những quốc gia khác. Dọc đường có thể nhìn thấy quần áo của những nhóm gồm đàn ông, phụ nữ qua lại trên đường đều thống nhất. Chính xác là vậy, nghe không lầm đâu, đúng là đàn ông và phụ nữ đấy.
Những người dân này chỉ cần nhìn thấy họ là sẽ vô cùng cung kính cúi đầu, loại tôn kính này tuyệt đối không hề có chút giả dối nào, tất cả đều xuất phát từ đáy lòng. Tôi nghĩ họ không phải là binh lính mà là quan viên.
Rồi lại nhìn thần sắc của những quân binh, đều là vẻ khiêm tốn bên ngoài, nhưng bên trong lại hết sức tự hào và tự tin.
Vừa vặn đến một con đường nhỏ nhộn nhịp, tôi lại như thấy được chế độ dân chủ thời hiện đại được thi hành thì không khỏi kinh ngạc. Cuối cùng là người thế nào, chính sách ra sao mới có thể khiến một cảnh tượng như thế này xuất hiện.
"Huyền Thiên, đây là quốc gia nào?" Vì còn đang mặc thường phục và để tránh bị nghi ngờ, tôi gọi thẳng tên hắn.
Hàng mày Huyền Thiên nhíu chặt, vô thức trả lời:" Nơi này ban đầu hình như là nơi tộc Truy Phong và các tộc du mục ở, không có tên nước cụ thể. Ngày trước có thể nói là hỗn loạn cùng cực, không nghĩ là chỉ sau mấy tháng không chú ý"
"Vị cô nương và công tử này là người từ vùng khác đến phải không?" Ông lão đứng bên cạnh một người phụ nữ bán trang sức dường như nghe thấy cuộc đối thoại của chúng tôi thì mỉm cười hỏi.
Tôi vội sà lại, vừa toan hỏi thì thấy bên cạnh có hai người đàn ông trung niên chen ra trước mặt tôi, trong đó, một người lún phún râu, một người có vẻ nho nhã điềm đạm, khuôn mặt còn trẻ nhưng tóc đã bạc cả một đầu.
Tôi nghe người đàn ông lún phún râu ấy hỏi thăm với vẻ mặt lo lắng:"Lão bá, chúng cháu vốn là dân nơi này, nửa năm trước, huynh đệ chúng cháu lưu lạc kiếm sống, tại sao khi trở về thì thấy"
Ông lão chẳng hề ngạc nhiên, vuốt râu cười:"Các con có phụ mẫu, vợ con ở đây không?"
Hai người bọn họ vội gật đầu:"Có, có ạ! Họ đã chăm sóc chúng con trước khi chúng con xa quê, không biết giờ này còn sống hay đã chết."
"Yên tâm đi! Vợ con các con chỉ cần còn thành thạo một nghề thôi thì bây giờ chắc chắn sẽ sống rất tốt, còn không mau về nhà xem thử xem!"
Hai người kia liên tục vâng dạ, tách ra khỏi đoàn người chạy về hướng quen thuộc.
Ông lão còn nói với theo:"Nếu không tìm thấy ở chỗ cũ thì cũng đừng nôn nóng, có gì thì đến miếu xem sổ hộ tịch."
Nhìn bóng người họ dần biến mất, tôi vẫn còn đang thất thần lúc lâu, mãi đến khi nghe thấy giọng ông lão:"Cô nương, cô vừa muốn hỏi lão chuyện gì?"
Tôi ngẩn người, vội vã gật gật đầu:"Ông ơi, con thực sự rất tò mò, trong thành này, người thi hành.. nền chính trị nhân từ thế này cuối cùng là người như thế nào ạ?"
Tuy rằng chỉ vừa tiếp xúc nhưng tôi lại rất kinh ngạc. Những người nay đương nhiên không thể so với những bậc thầy hàng đầu trong chính sách thời hiện đại, nhưng tại thế giới này, đó lại là người đi tiên phong trong việc cải cách.
Cuối cùng là ai mới có thể có tầm nhìn xa trông rộng như thế?
Ông lão cười, áy náy bảo:"Thật, không phải vì lão già cổ hủ này không muốn cho cô nương biết tục danh của Thiếu chủ, nhưng đừng nói là lão, mà cả các đại nhân trong cung cũng không có mấy người may mắn được nhìn thấy mặt Thiếu chủ đâu."
"Thiếu chủ?" Lòng tôi căng lên, ngạc nhiên hỏi, "Không phải mọi người nên gọi ngài là Hoàng Thượng sao?"
"Ha ha." Ông lão cười tự hào, giọng vô cùng sùng kính, "Hoàng Thượng thì tính là cái gì chứ, chẳng qua chỉ là một cách gọi mà thôi. Ở Y quốc chúng ta, trong lòng ai cũng chỉ có Thiếu chủ!"
Tôi khẽ nhíu mày, trịnh trọng nói:"Nghe cách ông nói thì rõ ràng đó là một cao nhân ẩn thế, vì sao lại bằng lòng đến nơi này giúp đỡ?"
Ông lão cuối cùng mới nghiêm túc nhìn tôi, gật đầu:"Mắt nhìn của cô nương cũng không tệ, lão già này cũng từng có mấy năm đọc qua kinh thư. Chỉ là ở Y quốc chúng ta, người như lão hủ thì chắc chắn không được xem là cao nhân. Nhờ trong cung đã có người có năng lực gấp trăm lần lão nên bây giờ lão rất nhàn hạ còn gì, đúng không?"
Mãi đến lúc này, tôi mới thực sự cảm thấy bội phục ông lão vẫn còn mỉm cười này. Cởi mở như thế, tính cách lại độ lượng, ai ở đây cũng có khát vọng tạo dựng sự nghiệp. Một thời đại vang danh thiên hạ, đúng là hiếm thấy.
Vừa toan hỏi lại thì tôi nghe tiếng trống "thùng thùng" chợt vang khắp các ngã đường. Nếu chú ý, có thể thấy tiếng trống này chỉ có ba nhịp dài, hai nhịp ngắn.
Giây tiếp theo, tôi lập tức phát hiện vẻ mặt mọi người trên đường đều thay đổi. Vẻ khó tin và hồi hộp hiện lên mặt đám quan viên, dứt khoát quay đi bước vội về một hướng.
Về phần dân chúng, ngoại trừ nét kinh ngạc thì sự mừng rỡ càng thêm rõ nét, cuối cùng cũng để lại sạp hàng trong tay chạy theo hướng đám quân viên lúc nãy.
Song, dù là chen lấn như thế, bọn họ vẫn chú ý chăm sóc những người già yếu, phụ nữ và trẻ em nên dù rất đông nhưng không hỗn loạn.
Đôi mắt khép hờ của ông lão đột nhiên mở to, lẩm bẩm:"Thiếu chủ sắp đến rồi, Thiếu chủ cũng sẽ đến đây..." Dứt lời không ngoảnh lại, ông nhanh chóng hòa vào dòng người.
Tôi quả thực bị cảnh tượng trước mắt dọa rồi, chuyện này dù là một minh tinh, thần tượng lớn ở thời hiện đại xuất hiện cũng không khoa trương đến mức khiến ai cũng đổ ra đường nữa là!
Tiêu rồi! Tôi ngày càng hiếu kì, chẳng biết vị Thiếu chủ đó là loại người thế nào nhỉ.
Vừa nhấc làn váy chuẩn bị đi góp vui thì một người ăn mặc như tướng lĩnh thở hổn hển chạy đến trước mặt tôi và Huyền Thiên, cúi đầu báo cáo:"Nương Tiểu thư, cô nương Tâm Tuệ nhờ thần mau chóng báo với người, thiếu gia Tâm Lạc phát sốt, bây giờ."
Nỗi hoảng sợ dâng lên trong lòng mình. Buổi sáng hôm nay Tâm Lạc đã nói là rất mệt, nhưng tôi nghĩ rằng đó cũng không phải chuyện gì lớn nên chỉ để lại Tâm Tuệ và Vô Dạ bên cạnh thằng bé, dặn dò em nghỉ ngơi cho tốt rồi trốn đi chơi, bởi vậy mới không xem mạch cho em kĩ lưỡng.
Chết tiệt thật! Tôi rủa thầm một tiếng rồi vận nội lực chạy vụt về phía nhà nghỉ mà chúng tôi đã dừng chân..
Cơn sốt như thiêu của Tâm Lạc đến ngày thứ sáu mới lui, cơ thể cũng không có để lại di chứng gì.
Chỉ là tôi vẫn thấy có một nỗi lo khó hiểu. Lúc thằng bé còn phát sốt có mở mắt một lần, khi ấy chỉ có mình tôi ở bên cạnh thấy được đôi mắt em hiện lên một màu bạc kì lạ.
Cuối cùng thì thân phận Tâm Lạc là gì? Trên người em cất dấu bí mật thế nào?
Đoàn xe chạy trên đường bộ đã mười ngày, lúc này cũng đã tiến vào biên giới Kì quốc. Tôi rõ ràng có thể nhìn thấy gương mặt căng như dây cung của Huyên Thiên thả lỏng không ít.
Chỉ tội nghiệp cho tôi, từ sau khi nhập cảnh đã bị ép phải thay áo gấm mũ phượng, chán chường nằm trong xe hoa.
Chân trước vừa toan đặt xuống đã bị Huyền Thiên ném qua một ánh mắt vô cùng khủng bố mà rụt nhanh về. Rồi, tôi thấy vài người mặc quần áo rách nát quỳ phía trước không ngừng dập đầu với những sĩ binh phía trước:"Quan gia, cầu xin ngài đừng đốt thôn chúng tôi, quan gia!..."
Sao? Xem chúng tôi là đám quan binh "cướp bóc" sao. Tôi hơi lúng túng liếc nhìn Huyền Thiên, thầm trách: cái gì mà cường quốc đệ nhất thiên hạ chứ, quả nhiên vẫn là con quạ đen thiên hạ đệ nhất mà.
Ở đây chữ “quạ” có nghĩ là “chẳng có gì khác biệt” (mang nghĩa xấu)
Nhờ thị lực mà tôi có thể thấy, cách đó không xa đúng là có mười mấy thôn xóm, nhưng sao nhìn thế nào cũng đều cảm thấy trầm lắng như thế?
Cái tên Huyền Thiên này, đường lớn không đi mà lại đi cái đường "thôn quê" nhỏ xíu này, có thể tám phần là vì hiểu rằng, mấy ngày này Tâm Lạc đã bắt đầu phát sốt nên không thể ở lại lâu nên hắn gấp giống hệt con kiến bò trên chảo nóng, nói là sẽ lỡ giờ lành.
Những quân sĩ đi đằng xa hoảng sợ nhìn thoáng qua tôi, định bước lên đá người dân nọ.
Tôi thu ánh nhìn, tầm mắt rơi vào những người trong thôn đang chặn đường thì bỗng kinh hoảng, hét lớn:"Khoan đã!"
Tên lính kia ngây ra trong chốc lát, còn chưa hoàn hồn, chỉ vừa cảm thấy có một bóng hồng nhoáng lên trước mắt thì tôi đã phóng qua hắn đến bên người thôn dân đó.
Tôi cẩn thận kiểm tra toàn thân anh ta, quả nhiên phát hiện trên cánh tay có những mụn nước rất lớn nổi lên, xung quanh còn hơi ửng đỏ. Tôi lại bắt mạch..
Quay đầu, tôi hét lớn một tiếng:"Không ai được phép lại gần đây!"
Vô Dạ và Tâm Tuệ đang đuổi sát theo tôi lập tức bị vẻ mặt nghiêm trọng của tôi dọa sợ đứng ngẩn ra tại chỗ.
Tôi hít sâu, nói gằn từng chữ:"Người thôn này bị nhiễm dịch bệnh, hơn nữa" Dừng một chút, rồi tôi mới có chút bất đắc dĩ, nói, "Là bệnh đậu sang."
Lời này vừa dứt, tất cả quân sĩ đều trở nên sợ hãi. Tâm Tuệ, Huyền Thiên hoảng hốt xông đến, có lẽ là muốn kéo tôi khỏi những người bên cạnh.
Bệnh đậu sang, ở hiện đại gọi là bệnh đậu mùa, ở thời cổ đại lại không hề có vắc - xin hay trang thiết bị phòng bệnh, là biểu tượng cho cái chết còn đáng sợ hơn cả chiến tranh.
"Mẫu thân — " Một tiếng hét chói tai vang lên trong đám người. Chợt, một quân lính lao ra, như không muốn sống mà lao về phía những thôn trang.
Tôi giật mình. Khi biết mẹ của hắn ta còn ở trong thôn này thì hét lớn:"Vô Dạ, ngăn hắn lại!"
Chỉ là, lúc âm thanh ấy vang lên thì như trở thành một khẩu hiệu, trong nháy mắt lại có những binh lính khác gọi tìm người thân, lao ra khỏi hàng ngũ.
Tất cả mọi người đều khiếp sợ trước lời nói vừa rồi của tôi, một mình Vô Dạ căn bản không thể ngăn được nhiều người như thế.
Sắc mặt biến đổi mạnh, vận nội lực nói lớn đến đằng xa:" Các ngươi muốn nhìn chiến hữu của mình đi tìm các chết sao? Mau ngăn bọn họ lại! Đây là mệnh lệnh!"
Sau vài giờ đồng hồ, những người vô cùng căm giận và tuyệt vọng nọ đều bị giải đến quỳ trước mặt tôi. Có người còn ra sức vùng vẫy, có người đã bật khóc thành tiếng.
Ai nói rằng đàn ông không có nước mắt, chỉ là chưa chạm vào được đến nỗi đau mà thôi.
Tôi không biết vì sao trong lòng lại đau đến nhường ấy, ngồi xổm xuống nhìn thẳng bọn họ, nhẹ giọng:"Các ngươi có người thân trong thôn sao?"
"Mẫu thân thần, mẫu thân thần một thân một mình dưỡng dục thần.."
"Thê tử của thần vẫn luôn chờ thần trở về."
"Cả nhà thần đều ở thôn "Hồng Đầu", hức. Rõ ràng là khi thần đi vẫn còn rất khỏe mạnh mà.."
Những binh lính đứng vây xung quanh tuy không có bất kì hành động gì nhưng cũng để lộ vẻ mặt tuyệt vọng, đau buồn và thương xót, chỉ sợ là.. cũng có người thân bị nhốt bên trong, chẳng qua lý trí và tấm lòng trung quân ái quốc vẫn còn vững vàng mà thôi.
Tôi nắm chặt bàn tay, hỏi:"Các ngươi có sợ chết không?"
Người lính lao ra đầu tiên nhìn tôi với ánh mắt tan nát, khóc:"Mẫu thân thần đã qua đời thì thần liều mạng như vậy vì ai? Như vậy còn không bằng đã chết..."
Trước kia, khi còn ở Vô Du tổ, bắt gặp hoàn cảnh này, có lẽ tôi sẽ không chút ngại ngần mà dốc sức giúp đỡ chăng? Tôi cười ảo não, rồi lại trở nên kiên quyết vô cùng.
"Tâm Tuệ!" Tôi buông nắm tay, tháo mũ phượng trên đầu xuống giọng bình tĩnh, "Đi chuẩn bị thật nhiều nước ấm!"
Tâm Tuệ nở nụ cười thấu hiểu, đáp:"Vâng, thưa tiểu thư!"
"Tâm Lạc! Đi thu gom than củi, càng nhiều càng tốt, sau đó thì nghiền chúng thành bột!"
Tâm Lạc phấn chấn vỗ tay:"Tâm Lạc cũng có việc để làm sao? Nhưng mà một mình Tâm Lạc"
"Vô Dạ!" Tôi nhìn hắn nghiêm nghị, lấy từ trong ngực hai mươi tấm ngân phiếu mà Vệ Linh Phong ình đưa hắn, "Đợi lát nữa ta viết đơn thuốc cho huynh, huynh đến tiệm dược gần nhất mua những vị thuốc này, càng nhiều càng tốt, càng nhanh càng tốt"
"Tất cả mọi người nghe đây — " Tôi dùng nội lực để giọng nói truyền xa, "Vì muốn cứu người thân các ngươi, muốn giúp chiến hữu các ngươi, ba người bọn họ đã bắt tay vào làm và đang rất bận rộn để giữ cho đoàn xe này không nhiễm mầm bệnh. Nhưng..."
Tôi dừng một chút, đảo mắt nhìn những người đang khiếp sợ quỳ trên mặt đất, lạnh lùng bảo:"Bọn họ đã đi chuẩn bị dược liệu để phòng bệnh đậu sang kỹ càng rồi, không có mệnh lệnh của ta, không ai được phép đến gần những thôn đó! Người nào trái lệnh, xử theo quân pháp!"
"Nghe rõ chưa?"
"Nương nương, người điên rồi!" Huyền Thiên giữ chặt tôi lại, "Một mình người đến thôn đó, nếu như bị nhiễm bệnh — "
Tôi cười khẽ, ngắt lời hắn:"Huyền tướng quân, ta cũng đang muốn nhờ ngài hỗ trợ."
Huyền Thiên ngẩn ra, rồi lại ngờ nghệch hỏi:"Thần cũng có thể giúp?"
"Đúng vậy!" Tôi nghiêm mặt, cẩn thận nói, "Xem ra quan phủ đã quyết định vứt bỏ thôn ấy rồi, ta tin là nơi này đã bị phong tỏa, khó thoát khỏi cảnh bị tiêu hủy. Ta không cần biết là ngài dùng quyền hay dùng thế gì cũng được, miễn là giúp ta vào trong rồi ngăn bọn họ lại!"
"Nhưng mà nương nương, người.."
Tôi nở nụ cười tươi:"Yên tâm đi, ta đã từng tiêm ngừa vắc - xin phòng bệnh Ý của ta là, trước kia ta đã từng mắc bệnh đậu sang nên sẽ không nhiễm bệnh nữa đâu. Vì vậy, trong tình huống không có cách giải quyết nào thì chỉ có duy nhất mình ta là an toàn đi vào mà thôi."
Bỏ mặc vẻ thẫn thờ của Huyền Thiên, ánh mắt tôi đảo một vòng qua tất cả quan binh và tướng lĩnh, lớn giọng hỏi:"Ta hỏi lại lần nữa, các ngươi đã nghe rõ chưa?"
Tiêu Nhiên Mộng Tiêu Nhiên Mộng - Tiêu Dật Tiêu Nhiên Mộng