What holy cities are to nomadic tribes - a symbol of race and a bond of union - great books are to the wandering souls of men: they are the Meccas of the mind.

G.E. Woodberry

 
 
 
 
 
Tác giả: Sài Kê Đản
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Ngân Phan
Upload bìa: Ngân Phan
Số chương: 81 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 6
Cập nhật: 2021-01-09 16:33:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 53:Lôi Tên Đó Lại Đây Cho Tôi!
ài nghệ sở trường quả thực có thể được xưng tụng là nghịch thiên rồi.”
Ngày huấn luyện đầu tiên Hàn Đông cãi nhau ồn ào với người đại diện.
“Vì sao không thể gọi là Hàn Thiên Vương? Tên này có bị gì đâu!”
Chị Tiêu trực tiếp tặng cho hai chữ: “Thô bỉ!”
“Vì sao hồ sơ cũng phải sửa? Tôi có sáu ngón thì làm sao? Tôi không tốt nghiệp trung học cơ sở thì làm sao? Tôi làm diễn viên quần chúng năm năm thì sao? Tôi muốn vẫn là bản thân mình! Xuất thân của tôi là rễ cỏ, đại diện cho những phản ánh và nguyện vọng của dân đen đấy biết không?!”
Chị Tiêu lạnh lùng nhìn hắn: “Cậu cho là trong xã hội hiện tại này cứ đi trên con đường khổ tình thì sẽ có người chú ý sao?”
“Ai đi trên con đường khổ tình? Đây vốn dĩ là quá khứ của tôi mà!”
“Cũng bởi vì là quá khứ, quá mức chân thật tôi mới kêu cậu sửa.” Chị Tiêu trực tiếp quăng hồ sơ của Lý Thượng ra trước mặt Hàn Đông: “Thấy không? Đây mới là xuất thân phù hợp của một thần tượng!”
Hàn Đông nhìn cũng không thèm nhìn liền ném qua một bên: “Mắc gì tôi phải làm ra vẻ giống hắn? Mắc gì tôi phải đi chung một con đường với hắn? Mắc gì tôi phải ăn đồ thừa của hắn?”
“Thì bởi vì người ta đã bưng cái chén vàng này lên rồi, chuyện cậu làm chỉ là cướp lấy nó.”
Hàn Đông tranh chấp một trận thật lâu với chị Tiêu, cuối cùng còn lấy một loại thái độ khó có thể hình dung đáp ứng.
“Không phải bảo tôi dựa theo giống hắn mà làm sao? Được, không thành vấn đề.”
Chị Tiêu tiếp tục hỏi: “Có tài nghệ hay sở trường gì không?”
Hàn Đông nghĩ nghĩ: “Sở trường… trên thân thể có tính không?”
“Đương nhiên, thiên phú dị bẩm càng hấp dẫn người khác.”
“Vậy thì, sen nở trên lưỡi, hàm răng phun nước, gặp người đoán lông…”
Chị Tiêu nghe thấy mấy từ ngữ xa lạ, nhất thời có vài phần hứng thú.
“Cái gì gọi là ‘sen nở trên lưỡi’?”
Hàn Đông lập tức há mồm biểu diễn, đầu tiên cuốn đầu lưỡi thành một nếp gấp, tiếp theo hai nếp gấp, tiếp tục ba nếp gấp… Cuối cùng cuốn ra hình hoa sen.
Chị Tiêu nghẹn họng nhìn trân trối.
“Tôi còn có thể lật lưỡi lại làm tương tựa như vậy á. Gấp lưỡi lại nè, còn có thể…”
“Đủ rồi!” Chị Tiêu không đành lòng nhìn thẳng: “Tiếp theo!!!”
Hàn Đông lại biểu diễn trò ‘hàm răng phun nước’, cái này cũng rất dễ hiểu, chính là ngậm một ngụm nước trong miệng rồi phun ra từ răng. Theo lẽ thường chuyện này không có khả năng, nhưng đối với đồ quái thai Hàn Đông thì khác.
Nhìn thấy hơn mười mấy cột nước Hàn Đông phun ra từ trong miệng, chị Tiêu hóa đá.
“Chỉ còn ‘gặp người đoán lông’ thôi…” Hàn Đông cười xấu xa: “Bất kỳ ai, tôi chỉ cần liếc mắt một cái là biết lông phía dưới của người đó màu gì, hình dáng gì. Ví dụ như chị, phía dưới nhất định là ¥%%&%@…”
Mặt chị Tiêu tái mét rồi, ngốc lăng một lát liền đứng dậy đi ra ngoài.
“Tôi sẽ bảo Vương tổng thỉnh một cao nhân khác tới.”
Hàn Đông vội vàng ngăn lại: “Chị Tiêu đừng nóng giận, tôi chỉ đùa một chút, hoà dịu tâm tình khẩn trương ấy mà.”
Chị Tiêu trong lòng giận sôi gan: Cậu rõ ràng đâu có khẩn trương, là chị đây khẩn trương! Ai mà dám giữ một tên kỳ nhân dị sĩ có thể nhìn xuyên thấu quần sịp như cậu ở bên người? Ai khống chế được?
“Chị Tiêu, tôi đã điền xong hồ sơ rồi …” Hàn Đông tắt chế độ bị chó điên nhập, biến thân thành Tiểu Bạch nhõng nhẽo với chị Tiêu.
Chị Tiêu cầm lấy tập hồ sơ nhìn lướt qua, óc thiếu điều muốn chảy ra ngoài.
“Được, cậu ngon lắm…”
Chị Tiêu cầm xấp hồ sơ tông cửa xông ra ngoài, lúc này không cần phải nói gì nữa.
Hàn Đông thở hổn hển ồn ào: “Chị có thể đi, nhưng chị không thể nói chuyện của tôi cho Vương tổng nghe.”
Chị Tiêu phát cáu thật rồi, chờ xem, tôi không đem đống xấu xa này của cậu bày ra thì uổng công tôi lăn lộn nhiều năm rồi!
Hàn Đông này ra vẻ mặt sợ hãi nhưng trong tâm lại mừng thầm.
Chị Tiêu tới văn phòng Vương Trung Đỉnh, một câu cũng không nói, trực tiếp đặt hồ sơ xuống bàn.
“Vương tổng, tự ngài xem đi.”
Vương Trung Đỉnh cầm lên nhìn, hồ sơ là Hàn Đông tự mình viết, họ tên, tuổi, địa chỉ nhà và mấy mục bên trên không có vấn đề gì, đến phần ‘nghệ danh’ thì ánh mắt Vương Trung Đỉnh dừng lại.
“Nicolas. Như Lai.”
Câu slogan phía dưới cũng sáng chói.
“Đệ nhất thần tiên Thần Châu đại địa cái thế vô song, vũ trụ mênh mông không ai thần thông bằng, tinh thông ngôn ngữ hai giới âm dương, là thần tượng hiếm thấy trong giới xem tướng và có thực lực làm một vị đại sư.”
Lại nhìn tới mục tài nghệ sở trường ở mặt sau, quả thực có thể được xưng tụng là nghịch thiên rồi.
“Có thể liếm đến ngực mình.”
Vương Trung Đỉnh đập mạnh xuống bàn làm việc cái ầm, khiến bụi gỗ văng ra làm người ta sợ hãi.
“Lôi tên đó lại đây cho tôi!”
Phong Mang Phong Mang - Sài Kê Đản Phong Mang