A friend is someone who knows all about you and still loves you.

Elbert Hubbard

 
 
 
 
 
Tác giả: Athur Hailey
Thể loại: Trinh Thám
Nguyên tác: “The Money Changers”
Dịch giả: Vũ Đình Phòng
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 58 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 266 / 9
Cập nhật: 2020-06-28 13:34:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 21
ão quản lý Nathanson giận dữ nói:
- Milesy, cậu phải nói bè bạn là máy điện thoại ở đây không phải dùng cho tất cả mọi người, mà chỉ dùng cho các hội viên câu lạc bộ. Tại sao sáng nay máy cứ liên tục réo chuông đòi nói chuyện với cậu thế?
- Ai gọi tôi vậy? - Milles hỏi, bởi anh làm rất nhiều loại việc ở đây, và sáng nay không lúc nào anh có nhà.
- Tao làm sao biết được? Thằng cha nào đó gọi cậu đến bốn lần. Tao hỏi có nhắn gì không thì thằng cha đó bảo không, cũng không chịu xưng danh là ai.
- Vậy à? Cảm ơn bác và đồng thời xin lỗi bác là đã làm phiền bác.
Viên quản lý Nathanson đã quay gót để lên phòng giấy của lão trên tầng ba. Miles Eastin vừa đi về phía nhà kho ở cuối tầng trệt vừa tự hỏi, không biết ai gọi điện thoại cho mình? Rõ ràng người đó rất cần gặp, bởi gọi đi gọi lại đến bốn lần. Ai được nhỉ? Chỉ có ba người biết nơi anh làm việc: viên sĩ quan theo dõi tù của bên tư pháp, Juanita và Nolan.
Viên sĩ quan chăng? Vô lý, bởi trong lần đến khai báo thường kỳ vừa rồi, anh thấy viên sĩ quan có vẻ mệt mỏi và lạnh lùng. Ông ta chỉ cần biết tù nhân bị quản thúc không yêu sách gì là được.
Hay Juanita? Chắc không phải, vì cô chỉ làm cái việc là chờ Miles đến gặp hoặc gọi điện đến. Vả lại lão quản lý Nathanson bảo "thằng cha" có nghĩa không phải là phụ nữ.
Vậy thì chỉ có thể là Nolan Wainwright. Nhưng đời nào ông ta dại dột đến thế? Nhưng biết đâu vì có chuyên quá gấp? Và ông ta buộc phải liều lĩnh gọi cho Miles. Nhưng chuyện gì mà gấp vậy? Một nguy hiểm, chắc thế. Để báo Miles biết là anh đã bị lộ và cần phải trốn đi ngay khỏi đây!
Nghĩ đến đấy Miles hoảng hốt. Người anh run lên bần bật và tim anh đập thình thình. Gần đây Miles chủ quan, đinh ninh đã cẩn thận, không thể lộ được. Nhưng sự thật câu lạc bộ Hai Con Bẩy là hang ổ của bọn tội phạm, làm sao tin vào sự an toàn ở đây được?
Lúc đến cửa nhà kho, tay cầm chìa khoá của anh run lẩy bẩy, mãi không sao tra được vào ổ khoá.
Miles chợt nghĩ, liệu mình có lo quá mức không? Làm sao có chuyện nguy hiểm đến thế được? Tuy nhiên linh tính Miles vẫn mách bảo: có chuyện đấy!
Anh thầm nghĩ, mình phải làm gì bây giờ? Người nào gọi điện đến anh buổi sáng chắc hẳn sẽ còn gọi nữa. Nhưng có nên chờ đến lúc đó không? Cuối cùng Miles quyết định bất chấp nguy hiểm, anh phải gọi điện thẳng đến ông Nolan Wainwright.
Anh đã tra được chìa khoá vào ổ, mở cửa nhưng lại đóng vào ngay. Anh ra gọi điện thoại. Đúng lúc ra đến quầy rượu, anh nghe thấy tiếng ồn ào ngoài cửa. Rất nhiều người cùng kéo vào một lúc. Chúng có vẻ vội vã. Giật mình, linh tính mách bảo có chuyện chẳng lành, Miles vội chạy vào buồng kho khoá trái cửa lại, tính trốn trong đó. Anh nghe thấy tiếng quát hỏi bên ngoài:
- Thằng khốn kiếp Eastin đâu?
Anh nhận ra giọng của tên Angelo, khỉ đột của gã Marino “Gấu”.
- Trong kia, trong phòng của hắn, chắc thế.
Miles nhận ra đây là tiếng của Jules LaRocca.
Hắn nói thêm:
- Ai bảo đi tìm hắn?
- Sếp ra lệnh...
Giọng nói nhỏ nên Miles không nghe thấy câu sau đấy, hơn nữa bọn mới đến chạy lên cầu thang và tiếng động rầm rầm át mọi thứ. Miles chợt hiểu: anh ở đây không nổi. Chỉ lát nữa thôi, lão quản lý Nathanson sẽ bảo bọn chúng biết anh đang ở buồng kho.
Miles run cầm cập. Có nên ra không? Không thể được. Ra là lập tức sẽ bị bọn chúng tóm ngay. Không thể chạy kịp ra ngoài đường. Hay chạy ra phía sau.
Có một ngách nhỏ thông ra một ngôi nhà bỏ trống, rồi đến một bãi đất hoang. Nếu vượt qua được bãi đất hoang đó, anh sẽ ra đến con đường bắc trên cao, rồi nếu chui được qua đó anh sẽ vào những ngõ ngoắt ngoéo. Không còn cách nào khác. Đấy là cách duy nhất.
Đành phải liều. Miles suy nghĩ như vậy. Anh lẻn ra ngoài, khoá cửa buồng kho lại, cốt để bọn chúng tưởng anh trốn trong đó. Rồi anh lách vào phía trong đến cửa ngách thông sang ngôi nhà bỏ trống đằng sau. Ra đến đó, anh băng qua ngôi nhà trống, ra một ngõ hẹp chạy men theo một nhà máy. Lối đi đầy rác tưởi: các hòm gỗ bẹp, các vỏ đồ hộp. Chuột chạy nháo nhác. Anh lẳng lặng rảo bước. Nhưng vừa ra đến chỗ con đường bắc cao thì nghe có tiếng quát:
- Nó kia rồi!
Miles cất bước chạy trên con đường bê tông. Đến một ngã tư anh quặt sang trái rồi đến ngã tư sau lại quặt trái nữa. Anh nghe rõ tiếng chân chạy đuổi theo sau lưng. Anh chưa đi trong khu vực này bao giờ. Nhưng đoán mình đang chạy về phía trung tâm thành phố. Nếu ra đến phố lớn đông người, anh sẽ lẩn vào đám đông, thế là thoát. Sau đó gọi điện cho Nolan cầu cứu.
Bọn chúng vẫn bám đuổi theo sau. Miles tìm mọi cách đánh lạc hướng chúng, nhưng rồi lại nghe thấy tiếng chân đuổi theo và tiếng thét:
- Nó kia rồi!
Miles vẫn chạy. Đột nhiên chiếc Cadillac của Marino "Gấu" hiện ra ngay trước mặt anh. Miles hoảng hốt chạy vào một cửa hàng. Đó là hiệu bán dụng cụ thể thao. Nhân viên bán hàng, môi người đàn ông ốm yếu bước ra hỏi:
- Ông cần gì, thưa ông?
- Cho tôi mua một chục quả "ki".
- Loại nào, thưa ông?
- Loại tốt nhất, gần bẩy kí lô.
- Mầu gì?
- Mầu gì cũng dược.
Miles vẫn theo dõi vỉa hè trước cửa hiệu. Rất nhiều khách bộ hành đi ngang qua nhưng không ai đứng lại.
- Mời quý khách vào trong này, xem thích loại nào
Miles đi theo nhân viên cửa hàng vào quầy bán các dụng cụ chơi môn đánh “ki”. Rồi đến quầy bán súng. Anh ngoái đầu lại phía sau và thấy một người đang nhìn vào qua cửa kính. Một người nữa đến đứng bên cạnh. Cả hai im lặng đứng nhìn.
- Đây là loại bóng tốt nhất, giá bốn mươi hai đô la.
- Cho tôi loại đó.
- Ông cho chúng tôi đo cỡ tay để chúng tôi...
- Không cần.
Có thể từ đây gọi điện báo Wainwright được không? Không được, bởi chỉ cần anh tiến đến một máy điện thoại nào là lập tức hai tên đứng canh ngoài kia lập tức xông vào.
Người bán hàng thấy hơi lạ, hỏi?
- Ông có muốn …
- Không cần! Tôi đã nói rồi.
- Tuỳ ông thôi. Ông có cần túi để đựng không? Hay ông có cần thêm giầy thể thao?
- Có. Ông cho tôi thêm đôi giầy.
Việc thử giầy tạo điều kiện cho Miles nấn ná thêm trong cửa hiệu. Không kỹ tính làm gì, anh chọn đại một đôi rồi ngồi xuống xỏ chân thử. Đến lúc này anh mới sực nhớ đến tấm thẻ tín dụng Keycharge mà Wainwright đưa anh qua Juanita. Tấm thẻ mang tên một người là: H.E. Lyncolp... H.E.L.P...
Miles trỏ cái xắc và đôi giầy:
- Tất cả là bao nhiêu?
Nhân viên bán hàng tính rồi nói:
- Toàn bộ, kể cả bóng là chín mươi sáu đô la bốn mươi ba xen, tính cả thuế...
- Ông có thể ghi tất cả vào thẻ tín dụng Keycharge được không? - Miles rút ví, lấy thẻ tín dụng mang tên Lyncolp đưa. Bàn tay anh run run.
- Được nhưng..."
- Ông cần kiểm tra? Vâng, xin ông gọi điện thoại đi.
Nhân viên bán hàng cầm tấm thẻ tín dụng vào một phòng giấy nhỏ tường bằng kính: ông ta ở đó vài phút. Thấy ông ta bước ra, Miies hỏi:
- Thế nào?
- Được thưa ông Lyncolp. Ông thông cảm, nhưng đây là...
- Quy chế của thẻ tín dụng Keycharge là như vậy, tôi hiểu.
Miles tự hỏi, không biết hiệu quả của tấm thẻ lúc này ra sao? Ám hiệu "cầu cứu” của anh có đến kịp không? Có quá muộn không? Anh nhớ lại lời dặn của Juanita: trì hoãn tại đó càng lâu càng tốt, để ông Wainwright có thời gian tìm đến.
- Mời ông ký vào đây, thưa ông Lyncolp.
Nhân viên đưa Miles bản mẫu của trung tâm tín dụng Keycharge. Miles cúi xuống mặt quầy để đọc lại rồi ký. Đúng lúc anh thẳng người lên thì một bàn tay nắm vai anh điềm tĩnh nói:
- Milesy!
Anh ngoái đầu lại: chính là LaRocca.
Hắn nói tiếp:
- Chống cự chỉ dại thôi, Milesy.
Đứng sau lưng LaRocca là Angelo, Lou và một người thứ tư Miles chưa gập bao giờ, nhưng thấy rõ y có thân hình của một võ sĩ quyền Anh. Cả bốn tên vây quanh anh, nắm hai cổ tay anh quặt ra sau lưng..
Angelo ra lệnh:
- Đi thằng khốn kiếp!
Miles đã định kêu lên. Nhưng ai đến cứu anh? Trong cửa hiệu chỉ có một mình nhân viên bán hàng, thì lúc này anh ta cũng đang tái mét mặt sợ hãi.
Cuộc săn lùng đã kết thúc. Con mồi đã bị tóm chặt, Miles thấy mình bị đẩy ra vỉa hè. Nhân viên bán hàng chạy theo, kêu to:
- Ông Lyncolp, ông quên chưa lấy hàng.
LaRocca dằn từng tiếng:
Giữ lấy! Thằng cha này sẽ không dùng đến những thứ đó đâu!
Chiếc xe Cadillac đậu sẵn ở vỉa hè, cách cửa hiệu vài bước chân. Bọn côn đồ đẩy Miles lên xe. Xe lao đi.
Tại trung tâm tín dụng Keycharge, hoạt động vẫn đang tấp nập. Chừng năm chục nhân viên máy tính làm việc cặm cụi trong gian phòng rộng, dưới làn ánh sáng mờ tối. Mỗi người có trước mặt một bàn phím kiểu như bàn phím máy chữ, nối với một màn hình kiểu màn hình vô tuyến. Đối với nhân viên máy tính đang nhận câu hỏi của khách tên là H. E. Lyncolp thì câu hỏi này hoàn toàn bình thường, giống như hàng ngàn câu hỏi kiểu như vậy cô ta nhận được mỗi ngày. Tất cả những câu hỏi đó đều vô danh. Cô cũng như mọi nhân viên máy tính kia đều không cần biết người đó mặt mũi ra sao, không cần biết câu hỏi từ đâu đến, thành phố nào, thậm chí từ bang nào. Rất có thể đấy là một nông dân bang Kansas muốn mua một bộ com lê, hoặc một bà nội trợ ở New York thanh toán tiền để trả cửa hàng thực phẩm. Mà cũng có thể là một người quả phụ ở Chicago mua một thứ nữ trang.
Điều các nhân viên quan tâm chỉ là số tiền để trả và số tiền được quyền chi của người có tấm thẻ tín dụng kia.
Thoạt đầu trên máy tính của nhân viên đèn hiệu bật sáng. Nhân viên ấn vào một nút, nói vào micro đeo trên cổ:
- Mã số doanh nghiệp của ông?
Người gọi đến là nhân viên cửa hiệu bán đồ thể thao, bèn nói lên mã số cửa hiệu ông ta. Nhân viên máy tính bèn ấn những phím thể hiện mã số đó. Số đó hiện lên màn hình.
- Số thẻ và ngày hết hạn?
Nhân viên cửa hiệu lại đáp và nhân viên ở trung tâm lại nhấn lên các phím. Các con số lại hiện lên màn hình
- Số tiền của biên lai?
- Chín mươi đô la, bốn mươi ba xen.
Nhân viên ngáy tính lại nhấn bàn phím và con số lại hiện lên màn hình. Nhân viên tính ấn một nút nối máy tính này với máy tính lớn nằm ở một tầng một tầng dưới. Chỉ trong một phần ngàn giây đồng hồ máy tính dưới đó chạy và đáp số hiện lên màn hình:
Đồng ý.
Ghi nhận số 7416984
Báo động.. Khẩn cấp...
Đừng lặp lại...
Báo ngay cho chủ doanh nghiệp...
Thực hiện ngay lập tức phương án cấp cứu số 17.
- Đồng ý. Ghi nhận số... - nhân viên máy tính đọc rất chậm. Một nữ nhân viên khác lập tức lật tìm trong hồ sơ bản phương án cấp cứu số 17. Sự xuất hiện tín hiệu báo động này trên màn hình rất hiếm hoi, nhưng không phải không có, khi người ta cần bắt giữ một tên giết người, tìm một người bị lạc, đưa người con đến bên bà mẹ đang hấp hối, vân vân...
Bộ phận túc trực lập túc thi hành những điều quy định trong phương án cấp cứu số 17: Báo ngay bằng điện thoại cho ông Nolan Wainwright rằng thẻ tín dụng mang tên Lyncolp đã xuất hiện và xuất hiện tại đâu. Ông chỉ cần ấn một nút trên máy vi tính là trên màn hình hiện ra dòng chữ
Hiệu DỤNG CỤ THỂ THAO RICHARD.
Liền sau đấy, hiện lên địa chỉ đầy đủ của cửa hiệu này.
Sau cuộc tranh luận với Alex Vandervoort diễn ra cách đây một tiếng rưỡi và sau khi biết được hai mẹ con Juanita Numez mất tích, Nolan Wainwright đã gọi điện đi khắp nơi, có lúc đồng thời ông sử dụng hai máy. Đã bốn lần ông định liên hệ với Miles Eastin ở câu lạc bộ Hai Con Bảy để nhắc anh cảnh giác nhưng chưa được. Ông cũng báo tin và hỏi ý kiến Phòng Mật vụ cũng như cơ quan F.B.I. Hai cơ quan này đã bắt đầu triển khai cuộc điều tra về vụ hai mẹ con Juanita Numez mất tích. Nolan Wainwright cũng báo tin cho sở cảnh sát thành phố và Bộ Nội vụ bang, cho họ biết nhận dạng của hai mẹ con Juanita. Bao giờ huy động được lực lượng, họ sẽ lập tức tiến hành bao vây câu lạc bộ Hai Con Bẩy. Nhưng việc này khó có thể thực hiện trước mười hai giờ trưa.
Thanh tra Innes nói:
- Nếu chúng ta đến đấy hỏi, chúng ta sẽ để lộ ra rằng chúng ta biết mối liên quan giữa cái hang ổ ấy với vụ bắt cóc hai mẹ con cô Numez. Còn muốn khám nhà thì lại cần phải có đủ lý do, toà án mới cấp giấy phép cho tiến hành khám nhà. Hơn nữa theo các báo cáo của Miles Eastin thì câu lạc bộ đó chỉ là nơi chúng gặp gỡ để trao đổi, không chứa đựng thứ gì phạm pháp, ngoài sòng bạc.
Thanh tra Innes đồng ý với Nolan Wainwright về một điểm: Hai mẹ con Juanita Numez chắc chắn hiện không ở trong câu lạc bộ Hai con Bẩy.
Nhận được tín hiệu qua thẻ tín dụng của Lyncolp, Nolan Wainwright lập tức báo cho F.B.I. Ông được biết hai thanh tra Innes và Dalrymple đều đi công tác vắng và chỉ có thể liên lạc với họ bằng điện đài vô tuyến. Nolan bèn đọc ngay lời nhắn khẩn cấp rồi ngồi chờ. Liền sau đó ông nhận được câu trả lời: hai thanh tra kia đều đang có mặt trong thành phố, ngay gần địa điểm được nói đến và họ sẽ lập tức đến đó. Và liệu Wainwright có thể đến đó gặp họ được không?
Nolan Wainwright mừng rỡ. Ông vội vã chạy ra hành lang, xuống tầng trệt, lấy xe và lao ngay đi.
Đến trước hiệu bán dụng cụ thể thao, ông thấy thanh tra Innes của F.B.I. đang dò hỏi những người bộ hành. Trong cửa hiệu thanh tra Dalrymple đang lấy cung nhân viên bán hàng. Thấy Nolan đến, thanh tra Innes bèn chạy tới gặp. Ông ta buồn bã:
- Không thấy tăm hơi bọn chúng đâu. Chúng ta đến quá muộn.
- Những dấu hiệu? - Nolan hỏi.
Viên thanh tra của F.B.I lắc đầu:
- Nhân viên bán hàng bị bối rối đến mức y không nhớ số tên đến bắt cóc Eastin là ba hay bốn đứa. Y nói rằng sự việc diễn ra quá nhanh đến nỗi y không kịp nhìn mặt từng tên. Trong cửa hiệu lúc đó lại không có khách hàng nào khác. Người ngoài đường thì chỉ nhìn thấy chiếc xe.
Tâm trạng rối bời, Nolan Wainwright hỏi:
- Ta làm thế nào bây giờ?
- Ông đã từng làm thanh tra cảnh sát, thậm chí làm cảnh sát trưởng, chắc ông thừa biết những trường hợp như thế này, chúng ta không còn cách nào khác là chờ xem có thêm tin tức gì nữa không.
Nhà Băng Nhà Băng - Athur Hailey Nhà Băng