Some books are to be tasted, others to be swallowed, and some few to be chewed and digested.

Francis Bacon

 
 
 
 
 
Tác giả: Tiếu Giai Nhân
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 148 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1441 / 4
Cập nhật: 2017-09-25 02:37:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 54
dit: Hà
Mỗi lần về nhà Ngưng Hương đều cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh, lần này lại càng đặc biệt nhanh hơn nữa.
Tính đến hôm nay thì tổng cộng Lục Thành đã đưa nàng về nhà đã ba lần.
Lần đầu tiên là hắn giúp nhà mình trồng trọt, đưa A Nam cho nàng chăm sóc, buổi trưa thì lấy lí do A Nam không chịu rời nàng mà quang minh chính đại đưa nàng về thành. Lần thứ hai trước tiên hắn để cho Tam đệ Lục Định tới đón nàng, lại giả vờ là đi vào thành bán anh đào, mới ra đầu thôn thì hắn lại thay cho Lục Định chở nàng. Một lần có lý do, một lần là che giấu mọi người Đại bá phụ, chỉ có lần này hắn không có chuẩn bị lý do gì mà vẫn muốn đưa nàng trở về.
Đường muội sẽ nghĩ sao?
Sau giờ ngọ cáo biệt Đại bá phụ và Đại bá mẫu, lúc nàng dắt đệ đệ ra khỏi nhà thì Ngưng Hương chỉ có cảm giác khuôn mặt của mình sắp bị mặt trời nướng chín.
"Tỷ tỷ có phải là cảm thấy không thoải mái không?" Từ Thu Nhi rất nhanh đã phát hiện Đường tỷ có điểm khác thường, lo lắng hỏi, tay đưa lên muốn sờ trán nàng.
Ngưng Hương lắc đầu, chột dạ nói: "Hôm nay trời nóng quá."
Từ Thu Nhi không ngẩng đầu, mùa hè khẳng định là rất nóng nhưng bọn họ đang đi phía dưới bóng cây, làm sao Đường tỷ còn bị hun nóng thành như vậy?
Đợi đến khi ba người đi ra tới đầu thôn, dọc theo đường nhỏ đi về phía đông khoảng một dặm thì phía xa xa đã nhìn thấy ngay tại cửa ngã ba có một chiếc xe lừa đang đậu ở đó, Từ Thu Nhi nhìn khuôn mặt càng ngày càng hồng của Đường tỷ, sau một hồi kinh ngạc mới "a" một tiếng ý tứ sâu xa, cố ý hỏi: "Tỷ tỷ, tỷ xem người phía trước hình như là Lục đại ca thì phải?"
Ngưng Hương quay đầu nhìn về phía đường bắc, hai tai đều đỏ lên theo.
Lục Thành bá đạo như vậy, nàng tìm lý do gì cũng khó có thể dấu diếm được đường muội, bây giờ đường muội đã có thể đã nhìn ra được tâm tư của Lục Thành đối với nàng.
"Là Lục đại ca!"
A Mộc nghiêm túc trả lời Đường tỷ, cao hứng buông tay tỷ tỷ ra, vui vẻ chạy về hướng xe lừa. Bé thích, bởi vì mỗi lần gặp mặt Lục đại ca đều cho bé đồ ăn ngon, mấy hôm trước Lục đại ca dẫn A Nam đi chơi ưng có đi ngang qua nhà bé, huynh ấy còn hỏi bé có muốn cùng đi hay không. A Mộc đi, bé cùng với A Nam nhìn tướng quân bay trên trời, cuối cùng bắt về một con chim cút, chỉ tiếc tướng quân không chịu cho bé sờ.
Lúc này Từ Thu Nhi cũng nhớ tới chuyện này, chậc chậc hai tiếng, nhìn dáng người nam nhân cao lớn đứng trước xe lừa nói: "Tỷ tỷ, Lục đại ca thật là có tâm, chẳng những nịnh nọt tỷ chở tỷ về nhà, còn phải nghĩ cách nịnh nọt A Mộc, không trách được chỉ mới mấy tháng ngắn ngủi, không đúng, là vài ngày ngắn ngủi đã dụ tỷ thích hắn."
Lần đầu tiên Lục Thành đưa Đường tỷ trở về là cuối tháng giêng, mặc dù đã qua bốn tháng, nhưng thời gian Lục Thành cùng Đường tỷ gặp nhau cũng không phải chỉ là thời gian mỗi lần cuối tháng Đường tỷ về nhà vài ngày chứ?
"Ta không có thích hắn, Thu Nhi còn nói bậy nữa thì về sau tỷ sẽ không dạy muội thêu hoa nữa." Ngưng Hương cố gắng trấn định lại, nhỏ giọng giải thích.
"Không thích tại sao lại muốn vay tiền của hắn, còn để cho hắn đưa tỷ trở về?" Từ Thu Nhi lập tức nghi hoặc nói.
Đường tỷ da mặt mỏng, nàng nghe mẫu thân nói qua, lúc trước mẫu thân dự định bán đất để giúp thím chữa bệnh, Đường tỷ không muốn liên lụy bọn họ bèn tự mình đi tìm mụ buôn người, mẫu thân biết được sau khi đường tỷ đã ấn dấu tay. Mụ buôn người kia lòng dạ hiểm độc, cháy nhà hôi của, chỉ đưa cho Đường tỷ tám lượng, mẫu thân muốn dùng đất để đổi lại Đường tỷ, bà ta sống chết không chịu lại thả người, một lòng tính toán đem Đường tỷ bán với giá tốt hơn.
Nếu như không phải có chuyện gì với Lục Thành, Đường tỷ tuyệt đối sẽ không mở miệng với một người mới chỉ gặp qua vài lần.
Ngưng Hương vội vã muốn giải thích, lại phát hiện bản thân không có biện pháp giải thích rõ ràng nỗi khổ tâm mà mình giấu giếm, mà vẻ mặt đường muội có ý như "nhìn xem tỷ còn muốn ngụy biện như thế nào", Ngưng Hương thở dài, bất đắc dĩ nói: "Tùy muội nghĩ như thế nào thì nghĩ, chỉ là việc này đừng để cho Đại bá phụ và Đại bá mẫu biết, tí nữa muội dẫn A Mộc về cũng dặn dò bé một tiếng."
Nói xong lời cuối cùng, giọng nói của nàng nhanh đến nỗi gần như không nghe được.
Kỳ thật bản thân nàng cũng biết loại tình hình này rất dễ khiến người khác hiểu lầm.
Dù sao chỉ là đường muội hiểu lầm còn hơn so với mọi người trong nhà hiểu lầm.
Từ Thu Nhi nhìn phía trước thấy Lục Thành đang bồng A Mộc lên để bé ngồi xuống trên lưng lừa, mà tiếng cười của A Mộc không ngừng vang lên, nàng cũng rất bội phục tâm kế của Lục Thành, nhẹ giọng nói với Đường tỷ: "Tỷ tỷ không cần lo lắng, muội sẽ giúp tỷ dấu diếm chuyện này, nhưng tỷ vẫn nên suy nghĩ thật kỹ lời hôm qua muội đã nói. Tỷ nhìn vợ của Tôn Lập ở thôn chúng ta đi, cả ngày đều bị bà ta mắng chửi."
Tôn Lập ở thôn tây của Liễu Khê, ban đầu vợ chết để lại một nhi tử, sau này hắn lại cưới thêm một cô vợ khác. Nhi tử của hắn cũng là người thành thật, ở chung với kế mẫu cũng coi như là tạm ổn, nhưng thời điểm làm mối liền xảy ra mâu thuẫn, vợ chưa cưới vào cửa đã bắt đầu xoi mói mẹ chồng, la hét phải ở riêng thì mới chịu gả, vừa gây sức ép xong gả đến thì nhìn thấy mẹ chồng mua cho em chồng đồ gì mới liền chỉ trích mẹ chồng lúc ở riêng lại bất công.
Ngưng Hương biết chuyện này, trong đầu không ngừng hiện lên bộ dáng nhỏ của A Nam ỷ lại dựa vào trong lòng nàng.
A Nam lớn lên sẽ thành dạng gì? Vợ A Nam...
Ngưng Hương đột nhiên bật cười, đường muội nói hươu nói vượn, sao nàng cũng nghe lời của muội ấy mà suy nghĩ theo, nàng cùng Lục Thành cũng không phải là quan hệ đó.
Mặc dù tự nói với mình như vậy, nhưng khi đi tới trước xe lừa, phát hiện ánh mắt hừng hực như lửa của hắn nhìn sang, Ngưng Hương vẫn tâm hoảng ý loạn.
"Lục đại ca sao lại ở chỗ này vậy?" Từ Thu Nhi biết rõ còn cố hỏi, đôi mắt to ngập nước khiêu khích nhìn chằm chằm Lục Thành.
Lục Thành nhìn Ngưng Hương một cái, cười nói: "Ta đi tới đi lui mấy lần phát hiện kéo xe rất dễ kiếm tiền, vừa lúc hôm nay rãnh rỗi nên muốn xuất phát sớm, tranh thủ đoạt vài khách của Quách lão tam..."
"Nói như vậy, huynh chính là cố ý chờ ở chỗ này muốn cướp tỷ tỷ của ta?" Từ Thu Nhi cắt đứt chuyện hắn bịa đặt lung tung, ngăn cản trước người Đường tỷ nói.
Ngưng Hương nghe nàng nói vậy hận không tìm được một cái lỗ để chui vào, nàng đành khuyên đường muội trở về, liền nghe Lục Thành giễu cợt nói: "Ta chính là muốn cướp tỷ tỷ của muội đó... Chỉ sợ nàng không chịu chiếu cố việc buôn bán của ta."
Nam nhân da mặt dày như tường thành, không chút nào che dấu về phía Từ Thu Nhi thừa nhận tâm tư của hắn, đừng nói Ngưng Hương xấu hổ đến đỏ mặt, đối mặt với ánh mắt Lục Thành thẳng thắn giọng nói vô tư ái muội, Từ Thu Nhi cũng có cảm giác trên mặt cũng nóng lên, tim đập tăng nhanh. Nam nhân tuấn lãng cao lớn như vậy, miệng lưỡi còn trơn tru biết dỗ người, không trách được Đường tỷ sẽ thích hắn.
Vốn chỉ định trêu cợt người nhưng không ngờ da mặt đối phương lại quá dày, Từ Thu Nhi đành ở thế hạ phong cam chịu, ôm đường đệ đang ngồi ở phía đằng sau lừa xe lừa xuống, Từ Thu Nhi cảnh cáo trừng mắt nhìn Lục Thành một cái, "Kéo xe thì kéo xe cho tốt đi, nếu như dám..."
Thẹn thùng không cách nào nói ra lời được, Từ Thu Nhi đành hừ một tiếng, lưu luyến A Mộc dắt đi.
Lục Thành đưa mắt nhìn hai tỷ đệ một đoạn, A Mộc quay đầu lại nhìn hắn cười, sau đó lại liên tục trốn sau lưng cô nương Từ Thu Nhi đi về phía trước.
Hôm nay nàng mặc một bộ váy màu trắng thêu hoa lan và đôi giày bằng vải, đứng trong nắng sớm thanh tú động lòng người, sạch sẽ tựa như hoa lan. Lúc này khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ như ráng mây, vẻ mặt xấu hổ của nàng khiến người khác cảm thấy muốn được yêu thương che chở cho nàng, vừa nghĩ như vậy hắn muốn đi tới, hỏi nhỏ bên tai nàng thẹn thùng cái gì.
Nhưng Lục Thành lại sợ ăn một cái tát nữa, thật vất vả thái độ của nàng đối với hắn đã dịu dàng hơn, cũng không thể vởi vì tâm viên ý mã nhất thời mà chọc tức nàng.
"Đi thôi, xe Quách lão tam sắp đến rồi, nếu để ông ấy thấy thì không ổn lắm."
Lục Thành đi đến trước càng xe ngồi xuống, thấp giọng nói.
Thấy hắn không chọc mình nữa, tim Ngưng Hương đập nhẹ nhàng, vừa thuần thục bước lên xe lừa nàng liền nhìn thấy ở phía trước có một chiếc mũ rơm màu lúa mạch mới tinh ở trên xe, nàng nghi ngờ nhìn về phía hắn.
"Nắng trời độc, đeo lên đi." Lục Thành nhìn chằm chằm khuôn mặt phấn nộn như nước của nàng, giọng nói khàn khàn.
Thật muốn hôn một cái.
Ngưng Hương cái khác không hiểu nhưng lại hiểu rõ nhất ánh mắt thèm muốn của nam nhân khi nhìn nàng, vừa thấy Lục Thành nhìn chằm chằm khuôn mặt của nàng, nàng lập tức đem lời từ chối nhã nhặn nuốt xuống bụng, nhanh chóng đội mũ rơm lên đầu, đè thấp vành nón còn chưa đủ, lại chạy vội về phía sau nói: "Ta ngủ một lát, làm phiền Lục đại ca."
Không nghĩ tới nàng lại dùng chiêu này để tránh nói chuyện với hắn.
Hết lần này tới lần khác Lục Thành không thể làm gì hơn, sau khi đánh xe một lát lại nói: "Vậy nàng cứ nằm ngủ đi, ngồi nhiều mệt mỏi."
Ban ngày nằm ở trước mặt hắn sao?
Ngưng Hương không hề suy nghĩ thêm, cũng không trả lời hắn, vẫn để cái cằm trên đầu gối như cũ.
Lục Thành quay đầu lại nhìn một chút, bất đắc dĩ cười.
Trên đường cố gắng nói chuyện với nàng mấy câu, nàng đều giả bộ ngủ không để ý tới hắn, Lục Thành có ý muốn trêu chọc nàng, nhưng lại đắn đo khả năng chịu đựng của nàng có thể chịu được hay không, đặc biệt là lúc này trên đường không người lại rất nóng, nếu hắn chỉ làm chút gì đó cũng khiến nàng hoảng sợ đi? Thật lòng Lục Thành không muốn lại bị nàng coi là vô liêm sỉ có ý bắt nạt cô nương đàng hoàng.
Mặc dù nhìn nàng giống như con thỏ co thành một cục ngoan ngoãn ngồi ở trên xe hắn, hắn quả thật rất muốn vô liêm sỉ một phen.
Nếu như cưới vợ cũng giống như chim ưng bắt thỏ thì thật tốt, hắn chỉ cần đem nàng bắt về nhà, đâu cần phải tốn tâm tư dụ dỗ làm gì?
Cả đoạn đường Ngưng Hương giả bộ ngủ, Lục Thành cũng suy nghĩ lung tung cả một đường.
Vừa vào thành, Ngưng Hương muốn xuống xe nhưng Lục Thành không cho phép, hắn muốn đưa nàng đến thẳng chỗ đường gần Hầu phủ.
"Chuộc thân nhớ nói cho ta biết một tiếng." Lục Thành xuống xe, đi đến trước mặt nàng nói.
Ngưng Hương cúi đầu ừ một tiếng, không nói sao được, nàng còn mượn bạc hắn mà.
"Vậy Lục đại ca mau trở về đi." Mặc dù Bùi Cảnh Hàn không có phủ thành nhưng Ngưng Hương vẫn có chút sợ bị người khác nhìn thấy, nhẹ giọng thúc giục.
Lục Thành không đi, trước lúc nàng xoay người hắn chợt bước nhanh tới.
Động tác đột nhiên của hắn khiến Ngưng Hương đụng phải khuôn ngực cứng rắn của hắn, nàng thất kinh đang muốn lui về phía sau thì đột nhiên ngang hông xuất hiện thêm một cánh tay rắn chắc, nhìn như đỡ nàng nhưng kỳ thật lại âm thầm đè nàng vào trong ngực hắn, ngoài miệng hết sức áy náy nói: "Xin lỗi, nhất thời sốt ruột đụng phải nàng."
Ngưng Hương biết rõ hắn cố ý!
Cho dù không phải cố ý đụng nàng, nhưng lần này ôm nàng cũng là nhân cơ hội chiếm tiện nghi!
Bối rối đẩy hắn ra, Ngưng Hương xoay người từ bên phải hắn vòng qua, tình thế cấp bách rời đi nên nàng không phát hiện trong lòng mình chỉ có xấu hổ, không giống như khi đối mặt Bùi Cảnh Hàn trong lòng sinh ra sự sợ hãi.
"Từ cô nương, nàng vẫn chưa đưa tiền xe cho ta mà!"
Lục Thành ngăn nàng lại lần nữa, nhưng lần này lại khống chế khoảng cách tốt nên không đụng nàng nữa, lúc hắn cúi đầu nhìn thấy nàng đỏ mặt, trợn tròn đôi mắt hạnh ướt át kinh ngạc nhìn hắn, Lục Thành cười càng rực rỡ hơn, duỗi tay về phía nàng, "Hình như là bốn văn tiền đúng không?"
Ngưng Hương nhìn chằm chằm bàn tay màu lúa mạch của hắn, ngực càng lúc càng phập phồng dữ dội hơn.
Vài đồng tiền mua dưa và trái cây còn cho nàng, hắn sẽ để ý đến bốn văn tiền xe sao?
Rõ ràng là đang trêu nàng!
"Không có!"
Không biết tức giận thế nào mà hai chữ như vậy liền nói ra, nói xong Ngưng Hương cũng cảm thấy ngây ngẩn cả người. Phát hiện nam nhân đối diện cũng ngốc theo, Ngưng Hương bỗng dưng nhận ra mình đang đi xe 'chùa' ko trả tiền nên vô cùng xấu hổ, ôm bao đồ như cướp mà chạy, thật sự là trốn, một đường chạy đến cửa trước, thân ảnh nhỏ nhắn xinh xắn chợt biến mất, như thỏ trốn vào hang động.
Lục Thành nhìn chằm chằm "hang thỏ" một hồi lâu mới hoàn hồn.
Nàng vậy mà cũng biết đùa giỡn với hắn sao?
Cứ liên tục khách sáo xa cách, nhưng sau khi giai thích rõ quan hệ xong, thì bắt đầu thể hiện rõ tính tình nũng nịu hay giận hờn, điều đó chứng tỏ quan hệ của hai bên đã xích lại gần hơn.
Lục Thành nhịn không được toét miệng cười.
Đợi nàng về nhà hắn lại thêm vài phần nhiệt tình, nói không chừng năm nay có thể ôm vợ về nhà rồi.
Không đúng, nàng mới mười bốn, chưa chắc chịu gả cho hắn sớm như vậy...
Nam nhân mới nếm thử mùi vị tình cảm, vừa vội vàng đánh xe lừa trở về vừa lọt vào phiền não ngọt ngào.
Mà Ngưng Hương bên kia tâm hoảng ý loạn chạy vào cửa bên, lửa trên người mới rốt cục bắt đầu hạ xuống.
Nàng vậy mà lại quỵt nợ Lục Thành sao?
Hắn hẳn là sẽ không để ý đúng không, hắn thực sự muốn lấy tiền xe của nàng sao.
"Ngưng Hương sao vậy? Bị người khác rượt à?" Bà tử giữ cửa thấy nàng vội vàng hấp tấp chạy vào, tò mò hỏi một câu.
Ngưng Hương hoàn hồn, thở hổn hển vài cái rồi lại cố làm ra chán chường nói: "Mới vừa rồi có con ong vò vẽ đuổi theo cháu, khiến ma ma chê cười rồi."
Mùa hè ong mật và ong vò vẽ rất nhiều, bà tử giữ cửa cũng không hoài nghi thêm nữa, cười hỏi thăm nàng hai ngày về nhà như thế nào.
Ngưng Hương bồi bà tán gẫu vài câu xong liền đi, cua qua mấy vòng liền thấy cây mai thấp thoáng phía sau Lãnh Mai Các, bước chân nàng dần dần chậm lại.
Thành công hay không, liền xem ngày đầu năm.
Nàng Dâu Nhỏ Nhà Họ Lục Nàng Dâu Nhỏ Nhà Họ Lục - Tiếu Giai Nhân