No man can be called friendless who has God and the companionship of good books.

Elizabeth Barrett Browning

 
 
 
 
 
Tác giả: Johanna Lindsey
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: One Heart To Win
Dịch giả: Littlethornbird
Biên tập: Yen Nguyen
Số chương: 55 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: /
Cập nhật: 2023-06-19 09:36:07 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 53
HÚNG THẬM CHÍ CÒN không thắp đèn cho nàng, chỉ tống nàng vào một kho chứa dưới hầm mỏ và để nàng lại một mình, vác đuốc đi. Nhưng vẫn còn ánh sáng xuyên qua cánh cửa sắt nặng nề. Nàng có thể thấy nó hắt vào chân cửa và bóng chân của gã được cử lại để canh gác nàng.
Có nhiều người ở vũ hội, cả nhà nàng ở đó, nhưng có vẻ không ai để ý thấy nàng bị lôi lên xe ngựa, mọi chuyện xảy ra quá nhanh. Chỉ có Hunter vẫn đứng nhìn nàng suốt buổi tối có thể sẽ nhận ra nếu cha anh không quấy rầy anh. Anh vẫn đứng đợi cho đến khi nàng rời sàn nhảy, vì cái quỷ gì mà anh chỉ đứng đợi chứ? Sao anh không tự ra mời nàng nhảy đi? Nếu anh làm thế thì nàng chắc chuyện này sẽ không xảy ra. Hay họ sẽ bắt cả anh nếu họ không thể bắt một mình nàng?
Spoiler
Nàng không bị bịt miệng, thậm chí còn không bị trói, nhưng nàng cũng không lấy làm lạ khi bọn chúng chẳng có chút đề phòng. Nàng đã thấy nhìn thấy có nhiều nhà trên đường đến đây – nhà gỗ, văn phòng, xưởng gỗ. Nếu có ai đó đến đến tìm nàng thì họ sẽ tìm ở những chỗ đó trước. Không ai có thể nghĩ ra mà tìm nàng ở sâu trong hầm mỏ. Cũng không ai có thể nghe thấy tiếng nàng, nếu nàng chạy vùng ra và hét lên. Nàng vẫn không thể. Nàng quá lo sợ cho ba cũng như cho bản thân mình. Gã đàn ông bắt cóc nàng có vẻ rất hiểm độc. Nàng thật sự sợ hắn, dù không biết hắn là ai, và vì sao hắn bắt nàng – cho đến khi họ đi xuống hầm mỏ. Nàng đã mong ba nàng không còn nguy cơ bị đặt trong tầm ngắm của một gã thợ mỏ nhà Harding khi mẹ nàng đã quay lại với ba nữa. Gia đình nàng chắc giờ đang đi tìm nàng, và chắc cũng đi cùng với cảnh sát. Cảnh sát trưởng Ross cũng đến vũ hội, nàng đã thấy ông khoác tay nhảy với bà Martin.
Dù đang sợ hãi nhưng nàng vẫn thấy giận dữ. Cái mỏ khốn kiếp này. Còn chuyện gì khác nữa chứ? Nàng vẫn nghĩ không biết chúng có phải là thợ mỏ thật không, hay chỉ là những tên tội phạm cải trang thôi. Có vẻ như là tội phạm, xem xem ai đứng tên cái mỏ này. Harding.
Cánh cửa bật ra. Nàng che mắt để tránh ánh sáng đột ngột. “Chỉ để chắc chắn là họ bắt đúng người thôi,” nàng thấy một giọng đàn ông cất lên. “Ta sẽ rất phiền lòng nếu mẹ cô ở đây thay vì cô, cô Warren, nhất là khi tin nhắn của ta đang được chuyến đến cho cô ta rồi.” Hắn lại đang định đóng sập cửa lại. “Chờ đã! Mẹ tôi thì liên quan gì đến chuyện này?”
“Cô ta sẽ phải hứa với ta là cảnh sát không được nhúng tay vào. Đổi lại, ta sẽ trả cô lại cho cô ta và thực hiện theo mong muốn của bà Harding, để cho cha cô sống. Mẹ cô sẽ một lần nữa được tự do làm những gì cô ta muốn.”
“Mẹ tôi đã tự do để làm thế--“
“Chưa đâu, chỉ là suy nghĩ của mẹ cô thôi. Sau từng ấy năm làm việc cho Harding, cô nghĩ là tôi không trung thành với ông ta sao? Rằng tôi sẽ không tôn trọng ước nguyện cuối cùng của ông ấy sao? Ông ta làm cho tôi giàu có. Rất nhiều tiền có thể mua được rất nhiều lòng trung thành.”
“Tôn trọng ư? Tôi không nghĩ ông quan tâm gì đến chuyện làm theo ý muốn hay ước nguyện của người khác đâu, ông Harris. Tôi nghĩ ông chỉ muốn cái mỏ này bằng mọi giá thôi.”
Hắn cười. “Cô thật sắc sảo, nhưng vì mỏ đồng này không phải là mỏ dự phòng như trước kia nữa, mạch đồng ở đây đáng giá cả triệu đô đấy.”
“Nhà Callahan đã từ chối làm ăn với ông rồi. Cảnh sát trưởng và tòa án hạt đều biết chuyện đó. Ông sẽ không thoát được đâu.”
Hắn tặc lưỡi. “Tất nhiên là có chứ. Người ta thay đổi quyết định suốt ấy mà – khi được khích lệ đúng cách. Nhà Callahan chăn thả gia súc. Họ chẳng biết đếch gì về mỏ đồng cả.”
“Nhưng họ quan tâm đến chuyện ông làm hư hại trang trại của họ.”
“Họ sẽ bỏ qua được thôi.”
“Đó là lý do ông cố đốt nhà họ phải không?” nàng đoán.
Hắn cười. “Không, không phải ý của tôi. Những người làm công ở đây chỉ cố gắng để giúp tôi thôi.”
“Ông gọi đó là giúp đỡ ư?”
“Phải. Tệ là nó không có hiệu quả.”
“Ông cũng sai người bắn Cole Callahan phải không?”
“Tôi nghĩ cô hỏi quá nhiều rồi đấy.”
“Là ông, đúng không?”
Hắn nhún cai. “Đó là một ý tưởng không tồi. Nhà cô và nhà Callahan vốn là kẻ thù, nhưng họ không đối xử với nhau như thế. Nên nghĩ cần phải giúp người nhà cô một chút để khơi mào cuộc chiến, để nhà Warren có thể loại bỏ nhà Callahan cho tôi. Rắc rối được giả quyết. Chỉ không hiểu vì sao chuyện đó không xảy ra. Nhưng như thế này thì còn đơn giản hơn. Cô sẽ được thả ngay sau khi quyền khai thác mỏ được ký, và nhà Callahan nên ở đây để làm việc đó. Hôn phu của cô muốn bảo đảm cô ra khỏi đây nguyên vẹn, vì mẹ cô có lẽ đã thuyết phục họ không được manh động. Ai cũng có lợi. Tôi thậm chí vẫn giữ lời đề nghị chia lợi tức hào phóng lúc trước, chỉ cần để nó diễn ra suôn sẻ và hợp pháp thôi.”
Thật ghê tởm, với cái giọng điệu tự mãn của hắn. Nhưng nếu hắn không khóa cửa để nàng không thể thấy hắn, thì nàng có thể tìm cách đẩy hắn thoát ra ngoài trước khi kế hoạch của hắn thành công. Nhưng nàng không biết có bao nhiêu gã đứng canh bên ngoài.
“Không có gì hợp pháp với chuyện bắt cóc và tống tiền hết. Dù ông có khoác lên bộ cánh lịch lãm này thì ông cũng chỉ là một tên tội phạm bảnh bao thôi.”
Hắn cười. “Tôi là người kinh doanh.”
“Ông chỉ là kẻ côn đồ không hơn không kém! À, chưa kể đến bắt cóc, đốt nhà, tống tiền, cả giết người nữa!”
“Ồ thôi đi, tôi chỉ bắn cha cô có một lần thôi,” hắn rít lên. “Mưu mẹo ở đây, cô Warren ạ, là không được để bị bắt quả tang. Tôi tự hào với bản thân vì—“
Hắn ngừng lại. Tiffany không biết vì sao, nhưng Harris nhìn như thể vừa bị quặn ruột. Nàng không biết có một nòng súng trường đang dí vào lưng hắn.
“Tôi đoán có thể nén bớt sự hãnh diện của ông lại đấy, ông Harris,” cảnh sát trưởng Ross lè nhè nói, “vì tất cả những gì cô gái này đã nhắc đến và vài chuyện khác nữa. Những chuyện vui vẻ với hội đồng thành phố. Thẩm phán sẽ giận dữ lắm khi luật lệ của ông ấy bị coi khinh. Và với những thứ khác tôi có thể trình lên, thì ông ấy sẽ tống ông đi tù mọt gông rồi ném chìa khóa đi.”
“Tiffany?”
Hunter đẩy Harris sang một bên để túm lấy nàng, ghì sát nàng vào người. “Em không sao chứ? Hắn không làm em đau chứ?”
“Giờ em ổn rồi,” nàng trấn an anh, dù nàng đang ôm chặt lấy anh. Ngay cả khi nhìn thấy cảnh sát đến thì nàng vẫn không thấy nhẹ nhõm, cho đến tận bây giờ. “Anh đã ở ngoài nghe bao lâu rồi?”
“Cảnh sát trưởng giữ anh lại. Lúc đó em đang dụ cho Harris thú tội, nên ông ấy muốn có đủ bằng chứng để trói hắn.”
“Ba mẹ em chắc đang lo sợ lắm.”
“Họ cũng với các anh em của chúng ta đang xới tung mọi nơi lên để tìm em.”
Tiếng cảnh sát xa dần khi họ dẫn Harris và đám thợ mỏ ra ngoài.
“Đi nào, anh sẽ dẫn em ra chỗ họ,” Hunter nói, nhưng anh không nhúc nhích, cũng không buông nàng ra.
“Sao em biết em ở đây mà quay lại tìm?”
“Cha của Andrew dẫn bọn anh đến đây. Nếu không thì đã mất nhiều thời gian hơn mới tìm được em, có quá nhiều đường hầm dưới này, còn có một đường hầm xung quanh cái hố trong trang trại nhà anh nữa. Ross nhìn thấy nó trên đường vào đây. Đó là một việc xâm phạm quy định của tòa án và sẽ chấm dứt mọi chuyện làm ăn của chúng ở đây mãi mãi.”
“Thật sao? Ôi, thật tốt là chuyện này mang đến một chuyện tốt đẹp, ngoài việc Harris bị tống vào tù. Nhưng bố của Andrew á? Đừng nói với em họ của cậu bé đúng là Buffalo nhé?”
“Không, chỉ là chuyện đó quá rõ ràng, họ quá giống nhau. Ông ấy đang bỏ đi, thật ra là hầu hết thợ mỏ đều đang định bỏ đi. Người ta nghe trộm được Harris ra lệnh bắt cóc em và truyền miệng nhau. Họ không tham gia vào những chuyện này.”
Anh vẫn không buông nàng ra. “Hunter?”
“Anh biết.” Anh thả nàng ra, nhưng bất chợt ghì chặt nàng hơn, thú nhận, “Anh chưa từng sợ hãi như thế trong đời, Tiffany. Anh là người đầu tiên đến đây. Anh không biết phải tìm em ở đâu. Ross đuổi kịp anh và cả bố Andrew cũng vậy, nên ông ấy đã chỉ đường cho bọn anh. Anh gần như đã xua hết cả đám cảnh sát đang cố ngăn anh lao vào đây. Anh không bao giờ muốn phải sợ hãi như thế này nữa. Cưới anh đi, ngày mai – tối nay luôn đi. Anh không tin mình có thể ngủ yên chừng nào em không ở nơi anh có thể bảo vệ được em. Đừng bắt anh phải ngủ ở hàng hiên nhà em đêm nay.”
Nàng gần như mỉm cười. Anh vẫn chưa bình tâm lại được. Và nó đang làm anh rối trí. “Chỉ là trái đất quá nhỏ thôi. Người chủ mỏ, ông Harding, đã cố gắng hủy hoại cuộc sống của nhà em trước khi tàn phá nhà anh. Em mừng vì chuyện này đã đến, cuối cùng thì lão Harris cũng phải trả giá. Khi em nghĩ hắn sẽ thoát em đã rất bực bội. Nhưng mà, em phải cho ba mẹ em biết em đã an toàn. Cho em ra khỏi đây đi. Chúng ta có thể bàn về chuyện của mình sau.”
“Ở hàng hiên nhé.”
Nàng nghĩ anh chỉ đùa thôi. Nhưng anh không đùa chút nào.
Chỉ Một Tình Yêu  Chỉ Một Tình Yêu  - Johanna Lindsey