TV. If kids are entertained by two letters, imagine the fun they'll have with twenty-six. Open your child's imagination. Open a book.

Author Unknown

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 67 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 604 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 08:34:42 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 53: Cộng Sự Mới.
ó gần như chôn chân tại chỗ, cái quái gì thế này. Hắn sao lại ở đây được, đồng nghiệp mới á. Cái này nó còn khó tin hơn là từ ngày mai trường học cho phép học sinh được nghỉ hết mùa xuân á.
Hắn cũng nhìn về phía nó, nhìn vẻ mặt nó như vậy hắn rất chi là khoái chí, cảm giác thỏa mãn lan tỏa khắp người làm mồm hắn không nhịn được ngoác ra cười. Mọi người xung quanh nhìn bộ dạng của hai đứng đó mà nhìn nhau đắm đuối như vậy không nhìn ra hai đứa này có mối quan hệ đặc biệt nào đó, giả dụ như thù hay tình thì không biết. Ai mà không nhìn ra thôi thì bỏ nghiệp cảnh sát về quê cày ruộng cho rồi.
Nó vẫn đang không tin vào mắt mình thì nhóc Vũ từ đâu không biết chui ra đằng sau nó, lúc đi qua còn tiện tay huých vào hông nó làm nó đau xoắn óc còn không quên mỉa mai một câu:
_ “ Chị cũng chọn chỗ mọc rễ nhỉ, cản đường cản lối ”.
Nó lấy lại bộ dạng bình thường đi đến nhìn hắn với ánh mắt đầy nghi ngờ và tra xét, sau một hồi nhìn trên nhìn dưới cuối cùng nó vẫn nghi ngờ mà hỏi:
_ “ Anh không giết người thế chỗ đó chứ? ” _ Quả thực dạo này cục cảnh sát này có đến mấy vụ trọng án lắm, rất bận không cần thêm việc để giải quyết đâu.
Nó vừa phát ngôn thì mọi ánh mắt khinh bỉ nhìn về phía nó, hắn nói đầy mỉa mai:
_ “ Cô nghĩ đây là thời nào đồ đá à hay phong kiến mà còn thể loại như vậy chứ? ”.
Nó tự thấy mình nói ngu nên rụt đầu không nói gì cầm một miếng pizza nhồm nhoàm cho vào mồm mặc kệ ánh mắt nhìn người khác:
_ “ Hai đứa biết nhau thì tốt rồi, từ mai hai đứa sẽ là cộng tác của nhau, đảm nhiệm vụ án ” _ Bố nó đi từ cầu thang xuống bình thản nói.
Nó đang nhai một mồm toàn pizza thì nghẹn cứng ở cổ, không thể nói được gì chỉ có thể trợn mắt lên nhìn ba nó. Quân đang uống lon bia thì đột nhiên để xuống mắt đau thương nhìn ba nó. Nó nhìn quân, nó biết mà chiến hữu bao năm nay của nó sao có thể dễ dàng rời nó đi được, quả là rất có nghĩa khí:
_ “ Xếpppp … em cảm ơn xếp, xếp quả là sáng suốt. Em bắt đầu nhìn thấy tia sáng đời em rồi ” _ Đùa Quân bao năm bắt cặp với nó, làm osin không công cho nhà nó, bị nó đè đầu cưỡi cổ bây giờ có cơ hội ngu gì mà không chạy chứ.
Nghe Quân nói xong nó lập tức từ ánh mắt khích lệ liền chuyển sang ánh mắt trợn ngược, cầm một tập tài liệu quẳng về phía quân, nuốt mọi thứ trong mồm xuống rồi gào lên:
_ “ Tôi giết thằng phản bội như anh, tình huynh đệ bao năm chúng ta anh để đâu ” _ Sau đó thì phi về phía quân chân đấm tay đá, quân thì ngu gì mà đứng đó chuồn cho lẹ chứ. Mọi người vừa ăn vừa cười ngoắc mồm ra nhìn hai người đuổi nhau. Tâm trạng có chút khởi sắc.
Hắn nhìn nó cũng khẽ cười, từ nay có thể ở cạnh nó nhiều hơn rồi. Nhóc Vũ lấy cho mình một chai nước khoáng, cậu vốn không có hứng thú với mấy đồ dầu mỡ bổ ít hại nhiều kia. Tâm trạng cũng thấy thoải mái, thực ra chuyện chị cậu bắt cặp với hắn là một tay cậu tạo dựng, có hắn bên cạnh chị cậu, cậu yên tâm hơn nhiều. Chị câu thông minh, tự lập không có nghĩa là không cần ai chăm sóc.
………………………………………………
Sau khi mọi người giải quyết bữa tối một cách qua loa thì ai cần về cứ về, ai cần ra ngoài làm việc thì đi, ai ở lại tăng ca thì cũng quay về chỗ của mình. Nó thì xông thẳng vào phòng bố nó. Nhìn bộ dạng nó không chút lịch sự xông vào, bố nó chau mày lại không thèm nhìn nó lên tiếng quở trách:
_ “ Con như vậy ai dám rước con ”.
_ “ Chung cặp là sao? Con với tên đó chung cái gì? Con làm với Quân quen rồi, không muốn, không muốn... ”.
Thực ra Quân cũng không hẳn là không muốn cùng nó cộng tác dù gì cũng là cộng sự từ trước. Khi nó làm nội gián cũng là anh là người giữ liên lạc, anh chứng kiến nhiều việc của nó phần nào hiểu được nó. Cũng thích cách làm việc của nó. Nhưng anh vẫn biết nặng nhẹ là đâu. Nhóc Vũ đã ra chỉ thị anh nào dám không nghe, nói thật người không nên đắc tội nhất ở đây vẫn là nhóc Vũ, không vừa mắt là tối về kiểu gì cũng đi đới cái máy tính.
_ “ Không ý kiến ra ngoài ” _ Ba nó không muốn cùng nó nói lí, nên lập tức ra chỉ thịb.
_ “ Không …” _ Nõ vẫn không chịu thua định nói tiếp
Chưa kịp nói hết câu bố nó đã lên tiếng chặn họng:
_ “ Nói nữa trừ lương ”.
Nó nhìn ba nó đầy oán hận, đây là chế độ độc tài, không bình đẳng gì cả, nhân quyền con người ở đâu. Nó hậm hực đi ra ngoài, xuống bên dưới thấy hắn tâm trạng rất tốt dọn dẹp một cái bàn gần bàn của nó, chỗ đó vốn trước là của Quân. Nhìn thấy nó còn cười cười như muốn chọc tức nó. Nhìn đôi mắt cứ nhếch lên đầy ý cười cợt đó là nó chỉ muốn lao lên móc ra thôi. Đến bây giờ nó vẫn chưa thể tin cơn ác mộng này là thật, làm với hắn chỉ đơn giản nó cảm thấy không muốn, còn tại sao thì nó cũng chưa tìm ra được một lí do cho mình. Trước giờ trường hợp đặc cách không phải chỉ có nó và nhóc Vũ thôi sao, sao giờ hắn lại từ đâu chui lên thế này.
Hắn đột nhiên đi về phía nó giơ tay một cách hết sức lịch sự như muốn bắt tay và nói:
_ “ Giúp đỡ nhau nha đồng nghiệp ”.
Nó mặt mày hằm hằm nhìn hắn rồi đột nhiên như nhớ ra một chuyện môi nó cười một cách vô cùng đắc ý, cầm lấy bàn tay của hắn đang giơ ra lôi xềnh xệch hắn quay trở lại văn phòng ba nó. Ba nó thấy nó vào lần nữa lần này trực tiếp coi nó là không khí mà phớt lờ:
_ “ Ba này, con với anh ta không thể làm nổi cộng sự đâu. Con và hắn ta đều chưa đủ tuổi lái xe, mới lại ba biết mà ở cái tuổi này nhiều cái cũng bị hạn chế lắm ” _ nó vô cùng đắc ý nhìn ba nó. Tất nhiên cái câu tuổi này có nhiều hạn chế là nó nói cho hoa mỹ vậy thôi, chứ xin lỗi đi với nó thì chẳng có cái hạn chế gì hết.
_ “ Tôi biết lái xe ” _ Hắn lập tức lên tiếng.
Mặt nó không hề biến sắc mà còn ra vẻ rất chi là thanh niên nghiêm túc, giở giọng giáo dục công dân ra dạy bảo:
_ “ Anh biết là một chuyện, nhưng anh vốn chưa có đủ tuổi không có bằng lái và cũng không được phép lái. Như vậy là vi phạm luật an toàn giao thông, là một chiến sĩ công an vi phạm luật còn ra thể thống gì nữa đúng không ba? ”.
Hắn cứng lưỡi nhìn nó, không lời nào có thể phản bác nổi. Ba nó thì quăng cho nó một cái nhìn đầy vẻ khinh bỉ trước sự giả tạo của nó, con mình mình không biết sao, nó là người tuân thủ những quy định thì số lần có cuộc họp nho nhỏ với thầy cô ở trường với ba mẹ nó đã không nhiều như vậy rồi. Với đứa con này tốt nhất là không nên lí sự với nó, phán quyết luôn là được:
_ “ Đó là việc của hai đứa, không phải hai đứa gặp chuyện gì cũng mang lên đây để giải quyết, gặp khó khăn thì phải biết tự mình khắc phục. Dân chúng đóng thuế trả lương cho mấy đứa ngồi chơi à ” _ nó đã dùng đạo đức ra nói thì ba nó chiều vậy.
Nó nhìn ba nó, quả nhiên là con cáo già chính hiệu, nó vốn thấp cổ bé họng nói không lại, biết mình đuối lí. Không nói thêm một lời đi thẳng ra ngoài còn cố tình đóng mạnh cửa làm không ít người nhìn về phía nó, đặc biệt là Quân anh chàng đang soi mói nó từ đầu đến chân. Thấy bộ dạng bực dọc của nó thì anh không cách nào ngậm miệng lại được, điều đó cho thấy khiếu lại của nó đã thất bại, từ nay anh đã thoát khỏi lưu manh, thoát khỏi kiếp osin không công, anh là người của tự do.
Nó vừa ngồi vào bàn làm việc thì hắn cũng đi đến, nó quăng tất cả tài liệu liên quan đến hai vụ án mà nó phụ trách qua cho hắn coi. Sau đó coi hắn như không tồn tại, hắn cũng cực kì hợp tác không để nó vào mắt nghiêm chỉnh xem tài liệu, xem ra lúc làm việc hắn cũng chuyên nghiệp lắm. Nhưng không biết hắn từ trong đó tìm ra được những gì không nữa.
Nó thôi không để tâm đến hắn nữa mà lên mạng tìm kiếm về câu chuyện đồn thổi của cô nhi viện hơn hai mươi năm trước. Cũng không có khăn gì mấy để tìm lại một số thông tin vì vụ đó vốn rất lớn, đã từng làm tiêu để cho nhiều tờ báo. Trong đó có một bài báo có đoạn viết thế này: Liên tiếp những đứa trẻ tự sát, chỉ bắt đầu từ đầu tháng ba, tính đến nay mới được mười ngày, đã có đến bảy đứa trẻ tự sát, có hay không chúng ta nên đóng cửa cô nhi viện đó …. ".
Tháng ba … tháng ba …. “ Cô ấy thường xin nghỉ một tuần đầu tháng ba ”, giọng nói ấy vang vọng trong đầu nó. Những đứa trẻ tự sát vào tháng ba, cô ấy lại nghỉ một tuần vào tháng ba... cảm giác tội lỗi, thời gian cô nhi viện là khoảng thời gian cô ta sống ở đó. Chỉ đơn thuần là một sự trùng hợp ngẫu nhiên hay lại có sự móc nối, liên kết nào đó mà nó không biết, cô ta đã biết gì về những cái chết của những đứa trẻ hai mươi năm về trước không?
Chị Em Thiên Tài Chị Em Thiên Tài - cơn gió mùa hạ