Số lần đọc/download: 551 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 05:54:35 +0700
Chương 54
H
àn Băng Băng vốn từ trước đến nay vô cùng mẫn cảm. Hoặc nếu khác, thì chắc chắn là do một ai đó vô cùng không biết cách giấu diếm trước mặt nàng. Từ lúc Tần Viễn Kỳ trở về, Hàn Băng Băng rõ ràng cảm thấy tiểu a đầu theo hầu hạ nàng mấy lâu nay tâm tình có chút kỳ quái.
Chắc chắn nha đầu này có chuyện muốn giấu nàng.
Hàn Băng Băng đứng trong bếp trông nồi canh hầm không ngừng suy nghĩ.
– Hàn tiểu thư! Hay để lão nô giúp tiểu thư.
Lời nói thiện ý cắt ngang suy nghĩ vẩn vơ của Hàn Băng Băng. Nàng mỉm cười lắc đầu – Không cần, cái này ta có thể tự làm được.
Vững lại tâm tình, cố gắng quên đi hồ nghi trong lòng mình. Bàn tay khéo léo của nàng đem canh hầm thơm nức từ trong nồi đổ ra, cẩn thận đặt vào giỏ. Gần đây Tần Viễn Kỳ công việc bận rộn như vậy, nàng cái gì cũng không thể giúp. Suy đi tính lại điều duy nhất có thể làm chỉ là nấu cho hắn một chút đồ ăn khuya.
Cũng là muốn thời gian ở gần hắn nhiều hơn một chút.
Tay bưng giỏ đồ ăn nghi ngút hương thơm, Hàn Băng Băng không khỏi mỉm cười. Mắt nhìn về phía tòa Thiên Phong Cơ trước mặt, trí óc nàng không khỏi bắt đầu suy đoán. Vẻ mặt của nam nhân kia khi nhìn thấy nàng xuất hiện vào giờ này, hắn là sẽ rất kinh ngạc đi.
Sau đó sẽ là vài câu trách móc nàng không chịu để ý đến sức khỏe của bản thân.
Nghĩ đến thôi cũng khiến tâm trí nàng không khỏi ngọt ngào.
Dưới ánh trăng trắng bạc, một nhân ảnh nhỏ nhắn quen thuộc bước đi trong đêm lướt qua ánh mắt của Hàn Băng Băng. Bộ dáng đặc biệt cẩn trọng ấy khiến nàng cảm thấy không khỏi hồ nghi. Đặc biệt, thứ mà thiếu nữ ấy mang theo bên người càng thu hút ánh mắt mắt của nàng hơn.
Cố gắng nheo mắt lại nhìn thật kỹ thứ mà tiểu a đầu đó cầm trong tay, lại nhìn phương hướng mà bóng dáng nhỏ bé ấy vội vàng bước đi, tâm tình tốt đẹp của Hàn Băng Băng không khỏi dần dần chùng xuống.
Trong đầu lướt qua một vài hình ảnh cùng chi tiết, khiến mối nghi ngờ trong lòng nàng càng lúc càng thêm căng trướng. Nàng đứng trong gió đêm, không biết vì cái gì khiến cho toàn thân mình đều trở nên buốt giá như bước vào hầm băng.
Rốt cuộc là nên đi tiếp hay quay trở lại?
.
Trong Thiên Phong Cơ, nam nhân ngồi trên sảnh đương vận một kiện trường bào màu đen tuyền chăm chú lật mở từng tờ công văn. Cảm nhận thời gian đang dần trôi qua, hắn dựa mình vào thành ghế thở dài. Không ngờ đã muộn như vậy, hắn bây giờ thật muốn đứng dậy tìm đến phòng nàng, đem thân thể mềm mại ngọt ngào nào đó âu yếm một chút.
Bên tai dường như nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc đang đến gần. Tần Viễn Kỳ cau mày hồ nghi, ánh mắt nửa nghi ngờ nửa trông đợi nhìn về phía cửa ra vào. Đêm đã muộn thế này, sẽ không phải là nàng chứ?
Quả nhiên cảm giác của hắn là đúng.
Tiếng cửa gõ nhè nhẹ phát ra, thanh âm quen thuộc truyền vào tai khiến khóe môi mỏng của Tần Viễn Kỳ vô thức nhướn lên.
– Viễn Kỳ.
– Nàng vào đi.
Bạch y nữ tử đẩy cửa bước vào, Tần Viễn Kỳ mỉm cười dịu dàng, thưởng thức đem mùi hương cám dỗ mà nàng mang tới hít một hơi thật sâu. Ngắm nhìn mỹ nhân trước mặt tiến về phía mình ngày càng gần, hắn vươn tay cầm lấy giỏ đồ ăn trên tay nàng đặt lên bàn, tay kia đem nàng kéo lại về phía mình ôm lấy.
Một loạt động tác thực hiện vô cùng thuần thục.
– Sao lại thức khuya như vậy.
Hàn Băng Băng im lặng không trả lời. Nàng mặc cho hắn ôm, ngón tay thon dài chỉ chậm chạp vuốt ve mái tóc mềm của hắn.
Dường như cảm thấy được thái độ của nàng có chút kỳ quái, Tần Viễn Kỳ hơi buông nàng ra. Ánh mắt nàng nhìn hắn dường như chứa đựng bao nhiêu ý niệm phức tạp muốn giãi bày. Tần Viễn Kỳ ân cần vuốt nhẹ gò má của nàng, nhẹ giọng hỏi – Có chuyện gì muốn nói với ta sao?
Khóe môi của nàng hơi mím lại, ngón tay di động lần theo gương mặt của hắn xuống dưới, tới viền cổ áo hắn… rồi tới vạt áo trên người hắn. Nhưng Tần Viễn Kỳ đột nhiên nắm chặt lấy bàn tay nàng, sắc mặt hắn hơi đổi nhìn sâu vào biểu tình trên khuôn mặt nàng tìm kiếm nguyên do – Nàng sao vậy?
Hàn Băng Băng nhẹ nhàng thoát khỏi nắm tay của hắn, chậm rãi đem đai lưng trên người hắn tháo bỏ. Hắc bào của hắn mở rộng, bị nàng kéo xuống. Trung y trắng như tuyết của hắn đập vào mắt nàng, phía vai áo bên phải ẩn hiện vết tích đáng nghi ngờ khiến lồng ngực của nàng bị đè nén đến phát đau. Nàng cố gắng giữ vững biểu tình, ngón tay nghĩ đem trung y trên người hắn tháo bỏ.
– Băng Nhi! – Tần Viễn Kỳ lần nữa giữ lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng, ánh mắt hắn xem lẫn ngờ ngàng cùng lo lắng không thể che giấu.
.
Nàng biết? Nàng biết từ khi nào?
.
– Em muốn nhìn.
Trung y bị thoát xuống, thân hình tráng kiện của hắn hiện rõ trước mắt nàng. Bờ vai phải được băng bó một cách cẩn thận, trên lớp băng gạc màu trắng hơi thẫm máu đỏ. Tất thảy trước mặt, khiến những nghi ngờ cùng suy đoán trong tâm trí nàng toàn bộ đều trở nên chính xác đến tàn nhẫn.
A… quả nhiên.
– Nàng nghe ta nói…
Lời nói của nàng cắt ngang ý muốn của hắn – Để em băng lại cho chàng.
Hàn Băng Băng bình tĩnh đem nắp giỏ đồ ăn mở ra, lấy ở bên trong băng gạc cùng dược liệu. Nàng cẩn thận tháo lớp băng bó trên người hắn ra, giúp hắn thay thuốc. Cả quá trình nàng không nói một lời, thái độ điềm tĩnh lạnh nhạt của nàng khiến Tần Viễn Kỳ không nắm bắt được, cũng không biết phải mở lời ra sao, sâu trong tâm trí lại từ từ dâng lên lo lắng.
Khi đã xong xuôi mọi việc, nàng thu dọn lại băng vải cũ cùng hộp thuốc. Đem bát canh hầm được ủ nhiệt thật kỹ ở trong giỏ trúc đặt lên trước mặt hắn – Chàng từ từ dùng bữa, em không quấy rầy chàng nữa.
Thanh âm của nàng nhàn nhạt không nóng không lạnh, không tức giận không hờn dỗi khiến Tần Viễn Kỳ càng thêm bối rối bất an. Nhìn nàng từ từ rời khỏi tầm mắt của mình, hắn lại không biết phải làm thế nào mới phải.
Hắn có phải là đã sai rồi không?
.
.
Hàn Băng Băng đóng lại cửa thư phòng. Rời khỏi Thiên Phong Cơ, bóng dáng của nàng thẫn thở bất định đi về phía trước, không biết từ khi nào đã đi đến hoa viên. Nàng ngây ngốc nhìn quanh, trong người không rõ từ đâu dâng lên một luồng khí lạnh. Đôi tay trắng ngần của nàng ôm lấy bờ vai mảnh khảnh đang khẽ run lên, toàn thân mất đi sức lực khụy xuống bên thảm hoa xanh ngát.
Hắn bị thương… rất nặng.
Khó trách…
Khó trách gần đây hành động của hắn trở nên kỳ lạ như vậy, khó trách hắn chỉ đến bên nàng khi đêm xuống, khó trách gần đây nàng thấy hắn hay mặc trường bào màu đen đến thế.
Vì máu cho dù có chói mắt đến mấy, cũng sẽ bị màu sắc trên y phục làm chìm đi không còn dấu tích.
Hắn đem tất thảy đau đớn giấu đi dưới sự điềm tĩnh vô sự, ngày ngày mang trong người vết thương không quản tới tìm nàng, ôm nàng, dỗ dành nàng. Triệt để mọi sự đều che giấu. Nếu không phải đêm nay nàng vô tình nhìn thấy Liễu Nhi mang hộp chữa thương hướng về phòng của Minh Vũ đại ca, dẫn đến suy đoán này. Hắn hẳn sẽ tiếp tục đem tất thảy mọi chuyện giấu diếm không cho nàng biết.
Tại sao phải ép mình như thế?
Nước mắt kìm nén bao lâu cuối cùng cũng không thể ngăn được nữa mà tí tách rơi xuống. Tiếng khóc của nàng nức nở trong đêm, bi thương vì hắn mà đau lòng. Nàng lẻ loi rơi lệ, lại là ở một nơi mà hắn không thể nhìn thấy.
.
.
Vết thương của hắn do đao kiếm cắt một mảng thật lớn, từ bả vai đến ngực. Miệng vết thương đỏ thẫm bởi máu thịt mơ hồ chưa lành nhìn càng thêm dọa người. Nàng khi ấy phải dùng biết bao định lực cùng kiên cường, mới có thể ngăn cho chính mình không rơi nước mắt. Phải dùng biết bao nhiêu sự trấn tĩnh, mới có thể tự thôi miên chính mình không run rẩy khi băng lại vết thương cho hắn.
.
Nhìn hắn bị thương, nàng so với hắn… còn đau đớn hơn vạn lần.
Hàn Băng Băng thấp tiếng khóc. Rốt cuộc mấy ngày qua… hắn đã trải qua như thế nào?
.
Bờ vai run rẩy của nàng bất chợt được một vòng tay rộng lớn ôm thật chặt, cơ thể ấm áp quen thuộc từ phía sau vây lấy nàng. Thanh âm trầm khàn thốt lên bên tai nàng, mang theo biết bao sự đau buồn cùng đè nén.
– Băng Nhi…
Nam nhân đáng hận!
Sao lại khiến nàng đau lòng như thế?
Tại sao lại khờ như vậy?
.
Nước mắt của nàng rơi xuống nhiều thêm, thấm ướt tay áo của hắn. Tần Viễn Kỳ càng thêm đau lòng. Hắn trăm nghĩ ngàn tính, chính là không muốn nhìn thấy nước mắt của nàng. Không muốn nhìn nàng vì hắn đau lòng mà rơi lệ..
.
.
Nhưng nàng lại trực tiếp ở nơi không có hắn, lặng lẽ khóc.
.
– Ta xin lỗi.
– Viễn Kỳ! Chàng xem em là gì?
Cả chuyện này hắn cũng muốn giấu nàng. Hắn vì nàng mà đau lòng, lại không nghĩ đến nàng cũng sẽ vì hắn mà đau lòng hay sao?
– Nếu em biết chàng bị thương, em sẽ không tùy hứng như vậy.
Giọng nói của nàng run run nghẹn ngào, tựa như trân châu vỡ nát. Nếu biết chuyện, những ngày qua nàng sẽ không bướng bỉnh không nghe lời như thế, cũng không tùy hứng vô tình khiến hắn vỡ vết thương không rõ bao nhiêu lần, khiến vết thương lớn như vậy đến bây giờ chẳng những chưa thể lành lặn, lại trở nên càng thêm nghiêm trọng.
Nàng còn nhớ, ở vị trí đó… còn có một lần chính tay nàng đánh vào.
Hắn nói nàng rốt cuộc phải làm thế nào mới đúng?
.
.
– Chàng… còn muốn lấy em không?
.
Tần Viễn Kỳ hốt hoảng giữ lấy vai nàng xoay trở lại. Sao nàng lại nói đến chuyện này? Hắn thế nào lại không muốn? Không lẽ nàng tức giận việc hắn giấu diếm nàng sự thật, liền không muốn gả cho hắn nữa sao?
– Chuyện triều đình em sẽ không hỏi. – Nàng nhìn hắn khẩn cầu. – Nhưng trong quan hệ của hai chúng ta, đừng giấu em chuyện gì có được không?
Tần Viễn Kỳ dưới ánh mắt chờ đợi của nàng, cùng những giọt nước mắt trong suốt kia, từng chút một đánh tan kiên trì trong lòng hắn. Hắn không đành lòng hôn lên mắt nàng, thay nàng lau đi những giọt lệ mặt chát.
.
.
– Được!
.
.
Một câu nói vào đêm hôm ấy, đã khiến Tần Viễn Kỳ suy nghĩ đến hàng nghàn hang vạn lần. Nếu thời gian quay ngược trở lại vào cái đêm trăng tròn đó, nơi hoa viên ngan ngát hương thơm tinh khiết, hắn ôm chặt lấy nhân ảnh yếu ớt của nàng trong tay. Dưới nước mắt cùng sự cầu khẩn của nàng, dù là hỏi đến một ngàn lần… hắn cũng sẽ một lần lại một lần gật đầu đáp ứng.
.
Chỉ một từ… khởi nguồn cho tất cả.
.
Hắn không biết được rằng, chỉ vì một từ vào đêm hôm ấy… bản thân lại phải trải qua một quãng thời gian thật dài, từng đêm thức trắng trong sự dằn vặt của đau khổ cùng hối hận.
.
Chỉ một từ… khiến cõi lòng hắn trong một khắc đều trở nên tan nát.
.
Chỉ một từ… vào thời điểm đau đớn ấy, một câu nói đã trở thành dấu ấn gim chặt trong tâm trí của hắn mãi mãi không thể mất đi.
.
.
Tần Viễn Kỳ! Nếu chàng lừa dối em, khi ấy em sẽ giống như hơi nước… biến mất khỏi cuộc đời chàng.