Số lần đọc/download: 756 / 3
Cập nhật: 2017-09-24 23:56:15 +0700
Q.1 - Chương 51: Đánh Cô.
C
ô ngồi xuống, đặt Đường Mặc Vũ xuống đùi mình, lấy ra một cái bình, áp vào mặt thử nhiệt. Tốt, không lạnh cũng không nóng, có thể uống được rồi.
“ Tiểu Vũ, mẹ mới mượn bình sữa cho con, uống đi, về nhà mẹ cho con ăn trứng, món mà con thích nhất.” Nói xong, cô đem bình sữa đặt lên miệng thằng nhưng nó không nhúc nhích, thậm chí không thèm mở mắt.
“ Đang ngủ à?” Tay cô đặt trên mặt Đường Mặc Vũ, một cái tay nhỏ bé vươn ra, đột nhiên vuốt ve tay cô, Lạc Tuyết sửng sốt, không biết Đường Mặc Vũ đang làm gì.
Tiểu Vũ, làm sao thế?
“ Tiểu Vũ ngoan, không thích uống sữa à? Mẹ cho con đánh, chỉ cần con uống sữa là được.” Lạc Tuyết nói xong, một đôi tay nhỏ bé vỗ lung tung trên mặt cô, tuy rằng đánh nhẹ nhưng đánh trong thời gian dài cũng rất đau.
Lạc Tuyết mặc cho nó đánh, chỉ cười nhìn thằng bé.
“ Tiểu Vũ, mẹ yêu con, mặc kệ con muốn mẹ làm gì, mẹ đều làm … Bởi ông trời tặng con ẹ, là một bảo bối đáng giá, có con, Lạc Tuyết mẹ mới có cuộc sống mới, tương lai mới, có thêm hi vọng, chỉ cần con thích, mẹ đều có thể làm …” Cô nâng mắt lên, một đôi mắt đẹp trong sáng, tuy thời gian qua cô chịu nhiều gian khổ, nhưng so với người khác, linh hồn cô thuần tuý hơn nhiều.
Cuối cùng Đường Mặc Vũ cũng dừng tay, anh không ngừng thở phì phò, nhìn cô gái cười ngây ngốc trước mặt mình, cô cười cái gì đấy? Cô không biết, anh lấy cô làm nơi trút giận sao? Cô còn cười gì nữa chí, kết quả cô làm cái gì, là ngu ngốc vẫn là ngu ngốc.
Lạc Tuyết lại đưa tay lên mặt Đường Mặc Vũ lần nữa: “ Được rồi, mau uống đi, để một lúc nữa, sữa sẽ lạnh đấy, chúng ta còn phải đi nhặt rác nữa …” Cô để bình sữa trên miệng Đường Mặc Vũ, lúc này đây, Đường Mặc Vũ lại không có cự tuyệt, anh nhắm mắt lại, nhận mệnh uống bình sữa.
‘ Xin lỗi cô.” Anh mở mắt, vươn tay vỗ nhẹ mặt Lạc Tuyết, Lạc Tuyết không né tránh, mà lúc này đây lại không đau.
Đồ ngốc!
Anh cười, có thể làm cho sự tức giận của anh biến mất nhanh như vậy, trên thế giới này cô là người đầu tiên.
Thôi, chúng ta đi. Lạc Tuyết bắt đầu đứng lên, tay cầm túi lớn, có khi nhặc báo bỏ, bình cũ, cũng có khi lại tìm trong thùng rác, nó rất rất bẩn và thối, nhưng lúc này, Đường Mặc Vũ im lặng nhìn động tác cô, dường như không có ô uế như vậy, anh nhìn bầu trời, một ngày lại sắp kết thúc.