I've never known any trouble that an hour's reading didn't assuage.

Charles de Secondat, Baron de la Brède et de Montesquieu, Pensées Diverses

 
 
 
 
 
Nguyên tác: Hương Tình Yêu 7 Dặm
Dịch giả: Mai Hương
Biên tập: Ha Ngoc Quyen
Upload bìa: Ha Ngoc Quyen
Số chương: 67 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 16
Cập nhật: 2020-10-27 20:20:20 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3
hiêu Chiến
Quách Chi Bình
Lâm ngồi trên xe lăn, đôi mắt thâm đen đầy u uất nhìn theo con chim nhỏ tự do bay ngoài cửa sổ. Bao hy vọng của Lâm sau tai nạn xe cộ tan biến như giấc mơ. Hiện thực là một ống quần trống rỗng đã làm tan nát tất cả.
Nghĩ đến ngày mai phải đi học, Lâm sợ run người, mặc dù nhờ sự giúp đỡ của mẹ, Lâm có thể chống gậy đi, nhưng vừa nghĩ đến bạn bè trong lớp khi nghe thấy tiếng nạng gỗ lộc cộc sẽ cười ầm lên, lòng nó đau thắt lại.
Khi Lâm đến trường, chuông vào lớp đã réo vang, sân trường im phăng phắc. Lâm chống nạng bước vào lớp. Tiếng nạng gỗ gõ trên nền xi măng những âm thanh khô khốc. Nó tưởng tượng khi mình xuất hiện các bạn sẽ kinh ngạc ồ à, sau đó sẽ nhìn theo một bên quần trống rỗng của nó.
Trong những cái nhìn ấy hàm chứa đủ cả: sự kỳ thị, thương hại và đồng cảm. Lâm đi vào, quả nhiên ánh mắt của cả lớp đều tập trung vào nó. Lâm căng thẳng đến mức không phán đoán kịp hàm ý trong những ánh mắt ấy, bèn lật đật đi về chỗ ngồi.
“Lâm, chào mừng em trở về với tập thể lớp ta”.
Cô giáo Anh văn tươi cười nói. Khuôn mặt Lâm vô cảm, miệng đáp: “Cảm ơn cô”.
Giờ học bắt đầu, cô giáo giơ cuốn sách, nói: “Các em hãy mở trang thứ...”. Lâm tìm tới trang đó, bừng bừng giận dữ và tủi hổ khi thấy đó là bài học về một con lạc đà - Con lạc đà què. Nó thấy mình giống như con vật này, nhưng lạc đà què vẫn còn ba chân, nó chỉ còn có một chân. Lâm không dám tưởng tượng khi cô giáo hướng dẫn đọc từ què này, các bạn sẽ cười rộ lên và hướng ánh mắt về phía nó như thế nào.
Tim Lâm đập thình thịch, không nhớ cô giáo đã giảng những gì, trong lòng chỉ dội lên từ què, tôi là người què.
Cô giáo bắt đầu giảng từ, cả lớp yên lặng, học rất nghiêm túc. Chiếc giày cao gót của cô cứ nện xuống sàn xi măng những tiếng vui tai. Từng từ, cô giáo lại cùng các bạn đồng thanh đọc lại. Lâm nhắm mắt nghe, trong lòng chỉ nghĩ đến què, què...
Cô và các bạn đọc lại một lượt từ mới, trong lớp không có tiếng cười như Lâm tưởng tượng. Lâm dần dần ngẩng đầu lên, dò xét các bạn. Mọi người đều chăm chú cùng cô giáo đọc từ mới, không một bạn nào đưa ánh mắt giễu cợt nhìn nó, có lẽ chúng chưa phát hiện ra nó thiếu một chân? Từ từ, Lâm cảm thấy nhẹ nhõm rồi cũng cất giọng đọc từ mới theo cô giáo.
Cuối cùng Lâm phát hiện cô giáo không cho đọc từ què. Mỗi lần đọc cô đều bỏ qua từ này, tựa như cố ý mà cũng tựa như vô ý. Rồi cái bài học khó chịu ấy cũng kết thúc. Sau khi sắp xếp xong bài tập, cô giáo cười, bảo Lâm: “Hãy quên tai nạn đi, mạnh bạo lên, những bài học mà em thiếu, có dịp cô sẽ giúp em bổ sung”.
Mặt Lâm vẫn vô cảm: “Cảm ơn cô”.
“Lâm, chúng mình ra sân trường đá bóng đi”.
Cậu Vĩ rủ.
Mặt Lâm sa sầm xuống: “Bạn không nhìn thấy tôi chỉ có một chân sao? Bạn định làm gì đây?
Muốn khiến tôi phải xấu hổ trước đám đông sao?”.
“Lâm, tôi xin lỗi bạn, tôi không cố ý đâu, thường thì bọn mình cùng đá bóng với nhau mà.
Tôi quên mất... xin lỗi bạn. Thế thì tôi cùng bạn đi dạo, được không?”. Vĩ rụt rè hỏi, Lâm lắc đầu, cay đắng: “Tôi bây giờ đâu mơ mộng như anh đi tản bộ, xin miễn cho”.
Mỗi lần hết tiết đều có bạn thật lòng muốn giúp Lâm thoải mái nhưng Lâm đều giương vây giương mỏ từ chối.
Sớm ngày thứ hai, Lâm phát hiện thấy trước bàn của mình có một cuốn vở dày đặc chữ, và trang mở đầu có tên mình. Lâm tò mò và nghi hoặc đọc.
“Lâm, rất vui mừng chào đón cậu trở về với trường lớp, thầy cô, và với chúng mình. Nhưng chỉ trong thời gian một buổi học, tất cả đã phát hiện cậu không phải là Lâm có tính cách hài hước, thích nói thích cười như trước kia. Lẽ nào vì thần vận mệnh đùa cợt mà cậu cam chịu sự kém cỏi? Lâm, cậu đã từng nghe câu cách ngôn này chưa “Thân thể tàn tật nhưng không hề sợ, kẻ sợ sệt mới là kẻ tàn tật về tinh thần”. Nếu trong bất hạnh mà cậu không đứng dậy nổi thì số phận sẽ tiếp tục bóp chết tinh thần phấn đấu của cậu, sẽ bẻ gãy đôi cánh lý tưởng của cậu. Lâm tuy thiếu một chân nhưng cả lớp sẽ là cái chân thiếu của cậu, giúp cậu đứng lên. Lâm hãy dũng cảm lên. Chúng tớ thật lòng mong cậu ra khỏi mảnh trời u ám, cùng chúng tớ khiêu chiến với số phận. Trong thời gian nằm viện, cậu đã cự tuyệt tất cả mọi người, các bạn muốn giúp cậu bổ sung bài học cũng bị cậu đuổi đi, cho nên chúng tớ chép lại mấy bài cậu thiếu, có thể sẽ giúp được cậu học. Hãy nhớ rằng, dù thế nào cũng đừng để chúng tớ thất vọng”. Phía dưới là chữ ký của tất cả các bạn trong lớp.
Lâm lặng người đi, nước mắt ứa ra. Tất cả ánh mắt kỳ vọng của các bạn đang hướng tới, Lâm cảm động đứng lên, giọng run run:
“Các bạn, xin lỗi, hôm qua tôi đã dùng những lời nói lạnh lùng để che giấu sự đau đớn trong lòng. Cảm ơn các bạn đã kín đáo và tế nhị bảo vệ lòng tự tôn vốn dễ vỡ như thủy tinh của tôi. Từ nay về sau, tôi nhất định sẽ không làm các bạn thất vọng. Tôi phải khiêu chiến với số phận. Bây giờ chúng ta cùng đọc lại từ què mà hôm qua chúng ta bỏ sót vài lần nhé”.
Lời bàn của Khấu Tử: Đọc xong Khiêu chiến, ta nhớ đến năm đầu thập niên 80 có một thiên tiểu tiểu thuyết Tập tễnh cũng là một câu chuyện nói về một học sinh tàn tật khiến người ta khó quên, khác cách giải quyết nhưng cùng một hiệu quả với Khiêu chiến.
Người tàn tật rất mẫn cảm, có lòng tự tôn đến mức cực đoan. Đó là điều mà những ai vô tâm khó hình dung nổi, dần dần sẽ vô tâm mà làm tổn thương họ. Thành công của truyện không phải ở nội dung mà là ở chi tiết của nó. Ví dụ, sự khổ tâm của cô giáo ngoại ngữ khi phải hướng dẫn học sinh đọc từ “què”. Ví dụ, Vũ vô tình rủ Lâm đi đá bóng, đều là những màn khó xử. Truyện hay tìm chi tiết rất khó, có thể thấy Quách Chí Bình quan sát cuộc sống, thể hiện tình cảm của nhân vật đều rất công phu. Nhưng ở kết truyện, lời tuyên ngôn của Lâm, nhân vật chính, lại quá ư sách vở hóa ý nghĩa cuộc sống, vì vậy mà chưa tự nhiên.
Truyện Ngắn Trung Quốc Cực Hay Truyện Ngắn Trung Quốc Cực Hay - Dương Hiểu Mẫn – Quách Lâm Truyện Ngắn Trung Quốc Cực Hay