Số lần đọc/download: 24186 / 791
Cập nhật: 2016-09-18 19:31:30 +0700
Chương 52 - Bí Mật
T
rận ốm này tới bất ngờ mà mãnh liệt, lấy thân thể khỏe mạnh của Vương Tông Cảnh thì vốn không thể xuất hiện tình huống này.
Đêm đó hắn nằm ngủ trong phòng rồi lên cơn sốt cao, mãi sáng hôm sau, khi những người trong khu viện nghe được những lời mơ hồ vô nghĩa truyền ra từ phòng hắn, đó là khi Vương Tông Canh mê sảng vô ý nói ra khiến không ai hiểu được, lúc này họ mới phát hiện ra sự khác thường.
Tô Văn Thanh, Cửu Điêu Tứ cùng Ba Hùng rất nhanh đã đi tới, chỉ có Tiểu Đỉnh vì hôm nay đã về nhà nên không thấy bóng dáng đâu.
Đứng trong phòng chữ Hỏa, thấy Vương Tông Cảnh nằm trên giường, hai má đỏ bừng, nhiệt độ trên trán cao đến dọa người, ba người ngơ ngác nhìn nhau, một lúc sau, Ba Hùng ngạc nhiên thốt: "Ngày hôm qua không phải còn tốt lắm sao, như thế nào hôm nay lại đột nhiên ốm nặng như vậy rồi?"
Cửu Điêu Tứ không nói gì, chỉ đứng ở một bên thỉnh thoảng nhìn Vương Tông Cảnh. Trong ba người chỉ có Tô Văn Thanh là nữ tử, sau lúc đầu kinh ngạc, liền ra ngoài lấy một chậu nước lạnh, thấm ướt một chiếc khăn vải, đầu tiên lau mặt cho Vương Tông Cảnh, sau đó lại giặt sạch, đặt trên trán của Vương Tông Cảnh.
Có lẽ là chiếc khăn mát lạnh đã giúp giảm đi một chút nhiệt độ làm cho Vương Tông Cảnh cảm thấy dễ chịu hơn chút, bản thân cũng an tĩnh trở lại, chỉ là nét mặt vẫn mang một chút thống khổ vô thức, hai mắt nhắm chặt, bờ môi thỉnh thoảng mấy máy, như là đang thấp giọng nói cái gì đó.
Lúc Tô Thanh Vân lau mặt cho hắn, động tác nhẹ nhàng, nét mặt đầy vẻ quan tâm, chính nàng cũng không để ý đến, nhưng Cửu Điêu Tứ cùng Ba Hùng bên cạnh đều trông thấy, ánh mắt nhìn nàng kinh ngạc.
Ba Hùng nhìn thoáng qua một lúc, liền quay mặt đi, chỉ có Cửu Điêu Tứ sắc mặt âm thầm, đứng ở bên nhìn chăm chú từng động tác của Tô Văn Thanh thật lâu, trong mắt thoáng qua một tia sáng kì dị. Bất quá hai người bọn hắn chưa có lên tiếng, lại có khách không mời mà đến đột nhiên xuất hiện ở sau lưng, ngạc nhiên mở miệng phá vỡ không khí trầm mặc: "Thanh muội, muội đang làm cái gì đấy?"
Ba người Tô Văn Thanh quay người nhìn lại, chỉ thấy ca ca của Tô Văn Thanh là Tô Văn Khang, chẳng biết đã tới khu viện thứ 23 này từ lúc nào, chắc tới phòng chữ Thủy không tìm được Tô Văn Thanh, vừa hay nhìn thấy phòng chữ Hỏa này có bóng người, cho nên đã đi tới. Tô Văn Thanh cũng có chút kinh ngạc, đứng dậy nói: "Ngũ ca, sao huynh lại tới đây?"
Tô Văn Khang đáp: "Nhàn rỗi không có chuyện gì, ghé thăm muội một chút, vừa vặn trong nhà cũng có tin tức truyền đến, lại đây nói cho muội, nhưng vừa rồi muội đang làm cái gì vậy?"
Hắn nhìn Vương Tông cảnh đang nằm trên giường gỗ thông, kéo Tô văn Thanh lui về phía sau, đến dưới gốc cây liếu trong sân, lúc này mới thấp giọng nói: "Thanh muội, muội sao vậy, khi còn ở nhà, muội là thiên kim tiểu thư, từ trước tới nay chỉ có người khác hầu hạ muội, có khi nào muội phải chăm nom kẻ khác?"
Hắn ngừng lại một chút, khuôn mặt anh tuấn thoáng qua vẻ nghi ngờ, nhìn chằm chằm Tô Văn Thanh nói: "Thanh muội, không phải là muội thích hắn đấy chứ?"
Tức thì hai má Tô Văn Thanh phớt hồng, "xì" Tô Văn Khang một cái, sẵng giọng: "Ngũ ca, huynh nói bậy bạ gì đó, Vương công tử là hàng xóm của muội ở đây, ngày thường giao tình cũng không tệ, vài ngày trước đó bên trong địa cung ở Hà Dương, người ta còn cứu muội một lần, hiện tại Vương công tử đột nhiên ốm nặng, muội góp chút sức lực, có cái gì kì quái đâu?"
Tô Văn Khang "à" một tiếng, không tiếp tục hỏi nhưng nhìn Tô Văn Thanh sắc mặt vẫn có chút cổ quái. Tô Văn Thanh trừng mắt liếc hắn một cái, không muốn tiếp tục dây dưa vấn đề trên nữa, liền nói tránh đi: " Mọi người ở Lư Dương vẫn khỏe chứ, chẳng phải huynh mới vừa nói là có tin tức muốn nói với muội hay sao?"
Từ trước tới nay tính tình Tô Văn Khang tương đối ngay thẳng, không bẳng muội muội này tâm trí thông minh nhanh nhẹn, đã dễ dàng bị chuyển đề tài câu chuyện, sắc mặt ngưng trọng, nói "Ừm, việc này có chút cổ quái, nhưng Tô gia ở thành Lư Dương vẫn tốt, là phía nam, gia chủ của Long Hồ Vương gia Vương Thụy Vũ, nghe nói trước đây không lâu đột nhiên chết bất đắc kỳ tử rồi."
"Cái gì?" Tô Văn Thanh lập tức cả kinh, vừa định nói gì lại thôi. Nhìn thoáng quá qua trong phòng một cái, sau đó kéo Tô Văn Khang đi về hướng xa, đi thẳng đến bên ngoài phòng chữ Thủy của mình, xác định người trong phòng chữ Hỏa không nghe được, mới dừng bước lại, sau đó thấp giọng hỏi thăm Tô Văn Khang.
Từ phòng chữ Hỏa nhìn ra, Cửu Điêu Tứ cùng Ba Hùng chỉ nhìn thấy hai huynh muội họ trước cửa phòng chữ Thủy thấp giọng trò chuyện với nhau, sắc mặt Tô Văn Thanh thay đổi, hình như có vài phần kinh ngạc, nghi hoặc, sau đó lại hỏi thăm Tô Văn Khang vài câu, đôi mi thanh tú hơi nhíu, trầm tư một chút, lại dặn dò Tô Văn Khang vài câu. Tô Văn Khang mặc dù là huynh trưởng của nàng, nhưng đối với cô muội muội này lại hết sức tín nhiệm, ở một bên nghe Tô Văn Thanh nói chậm rãi gật đầu, tiếp theo đáp lại, rồi quay người rời khu viện.
Sau đó Tô Văn Thanh liền quay trở lại, Cửu Điêu Tứ lơ đãng nhìn nàng một cái, thuận miệng hỏi: "Có chuyện gì không?" Tô Văn Thanh chân mày hơi nhíu lại, nhìn hắn một cái, khóe miệng lộ ra một chút ý cười dịu dàng, mỉm cười đáp: " Không có việc gì lớn cả, chỉ là việc vặt trong nhà, ca ca lại đây nói với ta thôi".
Cửu Điêu Tứ ánh mắt lóe lên, không nói gì nữa, quay đầu đi, nét mặt không biểu bộ gì, nhưng hơi cúi đầu không biết đang suy nghĩ cái gì. Tô Văn Thanh đi đến bên giường gỗ thông, nhìn Vương Tông Cảnh còn đang phát sốt, trong mắt thoáng qua một tia lo lắng, tay lấy chiếc khăn đang đắp trên trán hắn xuống, một lần nữa giặt lại bằng nước lạnh, vắt khô rồi cẩn thận đắp lên trán Vương Tông Cảnh, sau đó chăm chú nhìn hắn, ánh mắt trong sáng hiện lên một chút phức tạp, dáng vẻ như đang suy nghĩ điều gì.
Sau khi nhận được tin tức, quá giờ ngọ, Vương Tế Vũ bộ dáng vội vã từ Thông Thiên phong chạy xuống, hơn nữa ngoài dự đoán của mọi người lại còn kéo theo trưởng lão quyền cao chức trọng của Thanh Vân môn Tăng Thư Thư, khiến cho một đám Thanh Vân đệ tử ở cổng Thanh Vân biệt viện giật mình. Vẻ mặt Tăng Thư Thư trông bất đắc dĩ, tùy ý phất phất tay với đám người Mục Hoài Chính, Liễu Vân, liền bị Vương Tế Vũ lòng đang như lửa đốt một đường lôi kéo hướng khu viện thứ 23 bên kia đi gấp, đồng thời mở miệng nói: "Nhanh lên, nhanh lên, sư phụ nhanh lên đi ạ".
Tăng Thư Thư liếc mắt, nói: "Gấp cái gì, không phải chỉ là bị sốt ư, đệ đệ của ngươi ta cũng đã gặp qua, thân thể so với trâu còn khỏe mạnh hơn vài phần, không chết được."
Vương Tế Vũ "hừ" một tiếng, phồng má xem ra có chút tức giận, nói: " Người mới là trâu đấy, người mới chịu chết đấy."
Tăng Thư Thư giận giữ: "Nói bậy, ngươi dám rủa thầy!" Vương Tế Vũ đối với lửa giận của Tăng Thư Thư không có vẻ gì sợ hãi, chỉ là lôi kéo hắn bước nhanh hướng khu viện 23, đồng thời miệng nói: " Sư phụ đạo hạnh cao như vậy, nếu tùy tiện bị người ta nói như vậy liền bị rủa chết, thế còn nói làm gì nữa?"
Tăng Thư Thư ngưng một chút, vẻ mặt hậm hực nói: "Miệng lưỡi lợi hại, miệng lưỡi lại..."
Trong chốc lát, hai người đã tới khu viện thứ 23, Vương Tế Vũ kéo Tăng Thư Thư vào phòng chữ Hỏa, nhìn Vương Tông Cảnh cả khuôn mặt đỏ bừng bừng, con mắt liền đỏ hoe, chạy lại gần, lại thấy đệ đệ sốt đến thần trí không còn tỉnh táo rồi, càng nóng lòng hơn nữa, quay đầu lại kêu Tăng Thư Thư: " Sư phụ sư phụ, người mau tới xem hắn thế nào."
Cửu Điêu Tứ cùng Tô Thanh Vân lúc này không có trong phòng, chỉ còn Ba Hùng ở lại. Nhưng từ lúc vị trưởng lão Tăng Thư Thư này tiến vào, Ba Hùng liền thành thật đứng lui sang một bên phòng, thỉnh thoảng dùng ánh mắt tò mò mà có vẻ hơi phức tạp nhìn vị trưởng lão này, tựa hồ tỉ mỉ xem xét hắn. Đi đến bên giường gỗ thông, Tăng Thư Thư đầu tiên xem xét sắc mặt Vương Tông Cảnh một cách cẩn thận, sau đó lại đưa tay sờ sờ trán hắn, cảm giác nơi tay tuyền đến hơi nóng, nhíu mày, vẻ mặt ngưng trọng lướt qua một chút khó hiểu, sau đó liền cầm tay trái Vương Tông Cảnh bắt mạch, hai mắt khép hờ, xem trong chốc lát, tiếp theo truyền một tia linh khí vào cơ thể hắn kiểm tra một lần, một lát sau "ồ" một tiếng, tựa hồ cảm thấy kinh ngạc, sau đó chậm rãi đứng lên, nét mặt có vẻ trầm tư.
Vương Tế Vũ ở bên nhìn nóng hết cả ruột, chỉ là ngày bình thường nàng tuy rằng cùng vị sư phụ Tăng Thư Thư này không biết lớn nhỏ, nhưng lúc này cũng không dám quấy rầy, thật không dễ dàng mới thấy Tăng Thư Thư xoay người lại, liền vội vàng kéo tay Tăng Thư Thư nói: "Sư phụ, đệ đệ của con thế nào?"
Tăng Thư Thư trầm ngâm trong chốc lát nói: "Ta đã kiểm tra rồi, thân thể không có gì đáng ngại, chỉ là không biết bị cái gì kích động, khí huyết toàn thân hắn như sôi sục, lửa nộ công tâm, lại thêm ngươi đã nói hắn ba năm trước một mình ở giữaThập Vạn Đại Sơn giãy dụa cầu sinh, vốn là ngày thường thì không sao, nhưng nội tâm kì thực ẩn giấu tai họa ngầm, quay năm suốt tháng suy nghĩ căng thẳng, không có một khắc nghỉ ngơi, tựa như dây cung lúc nào cũng kéo căng lên, sợ là ngay cả bản thân hắn cũng không hiểu được, kết quả là hôm nay không biết vì sao cùng nhau bột phát, thế mới bị trận ốm này."
Vương Tế Vũ nghe xong liền sợ hãi, hai mắt rưng rưng, vội nắm chặt tay Tăng Thư Thư, tiếng nói mang mấy phần đau khổ: "Sư phụ, con... con chỉ có một đệ đệ ruột thôi, xin người nhất định phải cứu hắn, con về sau nhất định việc gì cũng nghe theo lời người, không bao giờ... gây sự, cãi cọ với người nữa."
Tăng Thư Thư dở khóc dở cười, đưa tay vỗ đầu Vương Tế Vũ, cười mắng: "Nói bậy bạ gì đó, ta đã đến, dĩ nhiên sẽ giúp hắn, ngươi không nên suy nghĩ bậy bạ nữa, hơn nữa bệnh của đệ đệ ngươi trông có vẻ nặng, nhưng cũng không phải là trọng thương hay bệnh nan y, không chết được."
Vương Tế Vũ giật mình một cái, nhìn sắc mặt Tăng Thư Thư không giống nói dối, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, có chút xấu hổ ngượng ngùng buông lỏng tay Tăng Thư Thư. Tăng Thư Thư quay người lại nhìn Vương Tông Cảnh, trầm tư một chút, sau đó đưa tay vào trong ngực lấy ra một cái bình ngọc màu đỏ thẩm, đổ ra một quả đan dược màu đỏ, đưa tay bóp miệng Vương Tông Cảnh, rồi để vào trong miệng hắn, rất nhanh liền tan ra, sau đó phất phất tay, nói:
"Các người đi ra ngoài một chút."
Vương Tế Vũ và Ba Hùng cùng "vâng" một tiếng, mặc dù có chút nghi hoặc nhưng vẫn thành thành thật thật lui ra ngoài, thuận tay đóng cửa phòng. Sau một lát, liền nghe được phòng chữ Hỏa hình như có tiếng gió thổi, trong tiếng gió rít lại nghe lẫn tiếng rên rỉ nho nhỏ, cứ như vậy kéo dài gần nửa nén hương, sau đó nghe thấy "Két.." một tiếng, Tăng Thư Thư sắc mặt như thường mở cửa phòng bước ra, đối với Vương Tế Vũ nói: "Không có chuyện gì lớn, ta giúp hắn khai thông 1 vòng kinh mạch, cộng thêm tác dụng của viên 'Minh Tâm đan' lúc trước, rất nhanh có thể khôi phục lại như thường."
Vương Tế Vũ mừng rỡ, lặp đi lặp lại: "Đa tạ sư phụ, đa tạ sư phụ." Sau đó liền chạy vào trong phòng xem Vương Tông Cảnh. Tăng Thư Thư nhìn theo bóng lưng nàng, lộ ra chút mỉm cười bất đắc dĩ, nhưng lập tức trên mặt hiện ra thần sắc nghi hoặc, nhẹ giọng lẩm bẩm: "Kỳ quái, đứa nhỏ này kinh mạch sao lại vững chắc đến thế nhỉ, còn có sự vận chuyển linh khí của 'Thanh Phong quyết', giống như có chút cổ quái?". Xa xa, Ba Hùng lẳng lặng đứng ở một góc nhỏ của sân, ánh mắt phiêu hốt bất định, tựa hồ đang nhìn cảnh sắc chung quanh, chỉ là nơi khóe mắt thi thoảng lại liếc nhìn về phía thân ảnh Tăng Thư Thư.
Tăng Thư Thư rất nhanh trở về, Vương Tế Vũ nán lại Thanh Vân biệt viện cả buổi chiều, quả nhiên thấy tình trạng của Vương Tông Cảnh tốt hơn nhiều. Tăng Thư Thư nổi danh trong hàng ngũ Trưởng lão, lại tinh thông đan thuật, thật không phải danh hão, lúc này nàng mới từ từ yên lòng. Bởi vì quy củ trong Thanh Vân môn, nếu không có nhiệm vụ gì thì không thể ở lâu trong Thanh Vân biệt viện, nguyên ý là không nên quấy nhiễu đệ tử tham gia Thanh Vân thí, hiện tại Vương Tế Vũ tuy rằng không muốn cũng không thể không rời đi.
Trước khi rời đi, nàng nhờ 3 người cùng khu viện chiếu cố Vương Tông Cảnh nhiều hơn, mấy người Tô Văn Thanh tất nhiên là hoàn toàn đáp ứng. Mắt thấy bóng đang đêm phủ xuống, sắc trời dần dần tối, dù sao Tô Văn Thanh vẫn là nữ tử, không thể ở lâu trong phòng cùng với ba nam tử, liền xin lỗi một tiếng rồi trở về phòng trước, chỉ là trước khi đi, nàng còn tỉ mỉ thay chiếc khăn đang đắp trên trán Vương Tông Cảnh, đồng thời nhẹ nhàng dò xét nhiệt độ cơ thể Vương Tông Cảnh, cảm thấy Vương Tông Cảnh tuy vẫn còn hôn mê chưa tỉnh, nhưng nhiệt độ cơ thể quả thật đã hạ xuống không ít, lúc này mới yên tâm rời đi. Trong phòng chữ Hỏa, ngoại trừ Vương Tông Cảnh vẫn hôn mê như cũ, chỉ còn lại hai người Ba Hùng và Cửu Điêu Tứ.
Trên bàn có thắp một cây nến lặng yên cháy, mang ánh sáng mờ mờ u ám cho căn phòng, bóng hai người trên trên tường chớp động. Cửu Điêu Tứ nhìn thoáng qua Vương Tông Cảnh trên giường, ánh mắt dừng lại một chút tại chiếc khăn ướt trên trán hắn, sau đó giống như lơ đãng nói: "Tô cô nương hình như đối với Vương Tông Cảnh không tệ a."
Ba Hùng mập "ừ' một tiếng, biểu tình trên mặt không thay đổi, hình như đối với lời nói của Cửu Điêu Tứ không hề để trong lòng. Cửu Điêu Tứ trầm mặc một hồi, giống như trong lòng có cảm xúc, nhàn nhạt nói: "Vương Tông Cảnh có nhân duyên thật sự là rất tốt, tùy tiện bị ốm một lần là mọi người đều đến thăm, hắn còn có một tỷ tỷ tốt, thậm chí kéo cả Đại Trưởng Lão của Thanh Vân Môn đến đây, nếu đổi lại là ta bị ốm như vầy, chỉ sợ là sẽ không có người đến thăm ta a."
Ba Hùng nhướn mày, nghe ra trong lời nói ẩn ẩn có ý oán giận quái lạ, quay đầu nhìn thoáng qua Cửu Điêu Tứ, nói: "Đang tốt lành, tự nhiên lại nói càn. Nếu ngươi bi ốm, những người khác thì ta không dám nói, nhưng Tông Cảnh và ta tự nhiên sẽ tới thăm ngươi."
Cửu Điêu Tứ im lặng nhẹ gật đầu, nhưng sắc mặt thật giống như càng khó nhìn hơn một chút, nhàn nhạt nói: "Đúng vậy, ta tin ngươi cùng Tông Cảnh sẽ sang, chẳng qua chắc hẳn trong lòng ngươi cũng biết rõ Tô cô nương tuyệt đối sẽ không sang thăm ta, nên mới không đề cập tới nàng?"
Ba Hùng ngưng một chút, thần tình trên khuôn mặt béo cũng trầm xuống, nhưng cuối cùng thì tính tình hắn vẫn hòa hợp nhất, cũng biết ngày thường Cửu Điêu Tứ chính là một bộ tâm tư khẩu khí nặng nề, tính tình cổ quái, chẳng phải là có ý kiến gì với mình, liền thở dài một hơi, nói: "Điêu Tứ, gia thế Tô cô nương tốt, tính tình dịu dàng, là tiểu thư thế gia được chiều chuộng từng li từng tý, ngươi ngày thường lại ít nói, cho nên quan hệ bình thường cũng không kỳ quái."
Ánh mắt Cửu Điêu Tứ chợt lóe sáng, mặt không biểu tình quay đầu đi. Ba Hùng thấy bộ dáng này của hắn, chần chờ một chút, đột nhiên nhẹ nhàng ho khan tiếng, nói: "Điêu Tứ, chúng ta có xem như là bạn bè không?"
Cửu Điêu Tứ nhướng mày, giống như thăm dò, nói: "Làm sao vậy, đội nhiên lại nói như thế?"
Ba Hùng nhìn hắn, bỗng nhiên ánh mắt có chút sáng lên, chăm chú nhìn hắn một lát, mới mở miện nói: "Ngươi cũng biết, ta vốn dĩ đã béo, lại sinh ra ở Lương châu phương bắc, cho nên đến nơi này vào thời điểm mùa hạ, sợ nhất là nóng."
Cừu Điêu Tứ và hắn ở cùng một khu viện, tự nhiên biết rõ mập mạp này không chịu nổi cái nóng tháng bảy tháng tám, bộ dạng cả ngày lau mồ hôi, lập tức khóe miệng cũng mỉm cười, nói: "Đúng vậy a."
Nhưng Ba Hùng không cười, thản nhiên nhìn hắn, dừng lại một lát sau, nói tiếp: "Trước đó vài này thời tiết quá nóng bức, dù là đến buổi tối sau khi ngủ, có khi ta cũng sẽ bừng tỉnh bởi vì đổ mồ hôi quá nhiều, cho nên có mấy hôm, nóng không chịu nổi, ta sẽ đi lại trong tròng, có khi mở cửa sổ để hóng mát một chút."
Cừu Điêu Tứ nét mặt tiêu tan đột nhiên cứng đờ, cả khuôn mặt lập tức lạnh xuống, nhìn chằm chằm Ba Hùng, qua một hồi lâu mới nói: "Ngươi hẳn là trong đêm khuya nhìn thấy sự tình kỳ quái sao?"
Ba Hùng cũng không có sợ hãi ánh mắt của hắn, tới đối diện, nói: "Ta cũng không nhìn thấy cái gì, cho dù ngẫu nhiên mở cửa sổ, bời vì trời tối đen, cũng không thấy rõ lắm." Nói đến đây, hắn trầm mặc một chút, sau đó chậm rãi nói: "Điêu Tứ, nghe ta một câu, chớ làm chuyện điên rồ."
Cửu Điêu Tứ đột nhiên nhướng mày, bất thình lình đứng lên, một khắc này sắc mặt hắn có thể nói khó coi đến cực điểm, thậm chí ngọn nến trên bàn thiếu chút nữa cũng bị hắn làm đổ, may mắn Ba Hùng nhanh tay đỡ cây nến. Cửu Điêu Tứ lạnh lùng nhìn Ba Hùng, tựa hồ căn bản không đem lời khuyên của Ba Hùng vào trong lòng, khoảnh khắc này trong mắt hắn lẫn nét mặt đều là nộ ý, lạnh giọng nói: "Ngươi xem tốt chính bản thân mình là được, ít xen vào việc của người khác đi!"
Nói xong giận dữ quay người đi, nhanh chóng đi thẳng ra khỏi phòng chữ Hỏa. Sau lưng hắn, Ba Hùng vẻ mặt thản nhiên nhìn thân ảnh Cửu Điêu Tứ biến mất trong bóng tối bên ngoài, hồi lâu sau mới chậm rãi lắc đầu.
Một mạch bước đi, chẳng lâu sau đã về tới phòng chữ Kim, Cửu Điêu Tứ giống như bình thường đóng cửa lại, trong phòng không có ánh sáng bóng tối nhanh chóng bao phủ, thân ảnh của hắn cũng nhanh chóng bị ngập trong đó, trong mơ hồ, chỉ có thể nhìn thấy nửa cái bóng dựa lưng vào cửa phòng.
Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, đồng thời không biết vì lý do gì, tựa hồ cái bóng đen mờ mờ kia có vài phần lạnh giá.
Cửu Điêu Tứ lẳng lặng đứng ở cửa ra vào, đứng yên thật lâu, trong bóng tối không thấy rõ thần tình trên mặt biến hóa, chỉ là trong mơ hồ hắn hình như đã cùng mảnh hắc ám hòa làm một thể.
Một lát sau, thân ảnh Cửu Điêu Tứ rốt cuộc cũng di chuyển, hắn chậm rãi đi đến giữa phòng sát bên giường, lặng lẽ ngồi xuống, không có ý thắp nến, cũng không có ý định đi ngủ, cứ ngồi kỳ quái như vậy, tựa hồ lâm vào trầm tư, tại một mảnh bóng tối hơi băng hàn, có chút quỷ dị ngồi suy tư.
Sau đó, hắn đột nhiên xoay người một cái, nằm úp sấp bên giường gỗ thông, lặng yên không một tiếng động đưa tay luồn vào gầm giường trên mặt sàn lát gạch xanh hơi thô ráp, tựa hồ mỗi viên đều giống nhau như đúc, nhưng mà, con mắt Cửu Điêu Tứ trong bóng đêm mở to, tựu như vậy gắt gao nhìn chằm chằm chằm cánh tay của mình đang di động trên nền gạch xanh dưới gầm giường.
Một viên, hai viên, ba viên... Thời điểm di chuyển qua viên thứ tám, cánh tay Cửu Điêu Tứ đột nhiên dừng lại, sau đó trong bóng tối hắn hình như hít thở sau một cái, ngón tay dùng chút sức, chỉ nghe thấy một tiếng "Ken két" rất nhỏ, viên gạch xanh bị hắn chậm rãi rút ra, lộ ra phía dưới một cái lỗ nhỏ tối om. Đưa tay vươn vào cái lỗ nhỏ chật hẹp đó lục loại một hồi, Cửu Điều Tứ liền thu cánh tay lại, giờ phút này trên tay hắn có một bọc nhỏ được tấm vải bố quấn quanh. Hắn ngồi trong bóng đêm, hai mắt lạnh lùng nhìn cái bọc nhỏ trên tay có chút đấu tranh, nhưng cũng không lâu lắm, ánh mắt của hắn liền kiên định lại, sau đó vươn tay ra, từng li từng tí mở từng nút thắt, từng lớp từng lớp vải được lột ra.
Trong bóng tối âm u, dường như có bóng quỷ nào đó lướt qua. Khung cảnh yên tĩnh đến mức ngay cả hô hấp của chính mình cũng không nghe được, chỉ có một âm thanh thần bí quỷ dị như nhịp tim đang nhè nhẹ đập. Ánh sáng mờ nhạt yếu ớt ở phía dưới tấm vải bố chậm rãi thẩm thấu ra, theo từng tầng vải bố bị lột ra, ánh sáng lờ mờ kia cũng dần dần mạnh lên, chiếu sáng khuôn mặt Cửu Điêu Tứ.
Rốt cục, khi hắn mở ra tầng vải bố cuối cùng, một vòng ánh sáng màu xanh biếc chiếu rọi ra, chỉ thấy trong lòng bàn tay hắn có một viên đá kỳ dị màu xanh biếc, ước chừng bằng ngón tay cái, tia sáng xanh lấp lánh, đồng thời lại mang theo vài phần hàn khí kì dị khiến nhiệt độ cả gian phòng giảm xuống rất nhiều.
Cửu Điêu Tứ nhìn chằm chằm viên đá xanh kì dị trong tay, thần tình trên mặt dần dần trở nên cổ quái, đặc biệt là trong cặp mắt của hắn, tựa như hai luồng lửa xanh biếc đang bốc cháy, sau đó một lát, ánh sáng xanh biếc trong mắt chậm rãi ngưng lại, hóa thành một điểm nhỏ, nhìn lại, rõ ràng là một đôi xà nhãn xanh biếc. Lạnh như băng, vô tình, mang theo vài phần lãnh khốc.