Books are the quietest and most constant of friends; they are the most accessible and wisest of counselors, and the most patient of teachers.

Charles W. Eliot

 
 
 
 
 
Tác giả: Không rõ...
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 106 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 554 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:32:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 51
ừa chạy xe hắn vừa chăm chú để ý đến cái đồng hồ trên tay, chỉ còn 2 giờ đồng hồ nữa là tới giờ hẹn, ở đây là ngoại ô mà chạy vào trung tâm thành phố có béo cũng mất 1 tiếng rưỡi làm sao mà tới nơi kịp gờ được. Sực nhớ ra điện thoại thì hắn mò tìm điện thoại ở khắp túi quần nhưng không thấy, cố nhớ xem hắn đã làm rơi hay để quên ở đâu.
-          Xui quá
Hắn chợt nhớ ra lúc đánh nhau một tên đàn em của thằng gấu đá trúng điện thoại lúc hắn định rút điện thoại ra nhắn tin cho nó làm điện thoại bị rớt xuống rồi tụi kia đạp lên khiến điện thoại bị vỡ nên hắn giục luôn điện thoại ở đó. Giờ chẳng còn gì để liên lạc với nó lúc này cả, hắn chỉ biết chạy thục mạng đến trung tâm lấy sợi dây chuyền cho nó rồi đến nhà thờ cho kịp giờ thôi. Nhưng để đến được trung tâm thành phố đâu phải chuyện đơn giản, hôm nay là một holiday vả lại ở trung tâm đang diễn ra các chương trình chào mừng giáng sinh do thành phố tổ chức đã tới giờ lên đèn cũng là giờ cao điểm khiến các đường tắc nghẽn giao thông. Đứng chờ trong tình trạng này như đang thách thức lòng kiên nhẫn của hắn vậy, hắn nhìn đồng hồ thì đã 6:30pm rồi, hắn giục xe giữa đường mà chạy bộ tới trung tâm mua sắm. Cũng không còn xa lắm để tới đó nên hắn quyết tâm chạy thật nhanh tới đó còn hơn là đứng đây đợi xe, vết thương trên tay hắn cứ rỉ máu khiến hắn đau đớn khôn nguôi.
-          Chào quý khách…chúng tôi có thể giúp gì cho anh
-          Cho tôi lấy đồ đặt trước _ hắn nói với chị đứng quầy
-          Anh tên gì ạ…có thể cho chúng tôi xin phiếu mua hàng được chứ ạ
-          Đây _ hắn rút trong ví ra một tờ giấy
Do tay trái bị thương nên hắn phải vịn vào tủ kính để dùng tay phải rút tờ giấy, chị bán hàng thấy máu từ tay hắn cứ nhỏ giọt xuống sàn nhà khiến chị toát mồ hôi hột.
-          Anh đợi một lát
-          Nhanh dùm đi ạ _ hắn hối
-          Của anh đây ạ _ chị đó quay lại sau vài phút
-          …đẹp quá _ hắn nhìn hai sợi dây chuyền lấp lánh
Không thèm cảm ơn hắn chụp vội hai sợi dây chuyền nhét vào túi quần rồi chạy ra ngoài, hắn cũng không quên nhìn đồng hồ xem đã mấy giờ. Hắn vừa ra khỏi trung tâm thì đồng hồ điểm 7:00 pm, đã tới giờ hẹn, vậy mà giờ hắn còn đứng đây. Hắn cố gắng bắt taxi nhưng không chiếc xe nào chịu dừng lại, bực bội hắn lao thẳng ra giữa đường để đón xe.
-          Ê Ê…muốn chết hả _ bác tài xế hét lớn
-          Làm ơn…chở cháu tới nhà thờ…làm ơn đi ạ
-          … _ bác tài thấy hắn đang chảy máu nên cũng không dám từ chối biết đâu là đầu gấu hay xã hội đen thì sao, bác muốn được ăn năm mới mà
-          Nhanh dùm đi ạ _ hắn ngồi trên xe mà cứ hối
-          Kẹt xe quá…cậu thấy đó
Hắn hết cách rồi, chỉ biết chờ đợi như vậy thôi, từ đây đến nhà thờ cũng không gần không thể chạy bộ đến đó được, hắn ngồi trên xe mà thấp thỏm không yên. Lúc hắn lao ra giữa đường bắt taxi hắn đâu biết hắn đã bị thằng gấu nhìn thấy, thằng gấu bám theo xe của hắn tới nhà thờ mà hắn không hay biết. Trong lúc đó đàn em và anh Pin vẫn đang lùng xục khắp thành phố để tìm kiếm thằng gấu.
Ở nhà thờ
8:00 pm
Mọi người đang trao cho nhau những câu chúc giáng sinh ấm áp nhất, cùng nhau chúc an lành cho nhau và cùng nhau xem các nghi thức diễn nguyện của nhà thờ.
-          Mery christmas _ cha quản xứ chào nó
-          Thank you…mery christmas _ nó ôm cha chúc bình an
-          Mery christmas _ các sơ cũng chúc mừng nó
-          Cảm ơn _ nó cười
Các sơ với cha thì chào nó qua loa vì họ còn phải đến với từng giáo dân một chúc bình an và may mắn trong mùa giáng sinh này nữa. Nó đứng bơ vơ một mình, Vương nói là ra ngoài mua cho nó tách cà phê nóng mà mãi vẫn chưa thấy anh quay lại.
-          Hù…đi một mình à _ Eric vỗ vai nó
-          Trời đất _ nó giật mình
-          Đi một mình thôi sao _ Eric hỏi lại
-          Không…có anh Vương nữa _ nó cười
-          Eric cũng tới à _ Vương quay lại
-          Dạ…
-          Mấy người đứng đây đi …em ra ngoài một chút _ nó nói
-          Đi đâu vậy _ Eric với Vương cùng hỏi
-          Có chút việc thôi mà _ nó cười
-          Có cần anh đi chung không _ Vương hỏi
-          Không cần đâu…em tự đi được _ nó từ chối
Nó muốn ra ngoài cổng nhà thờ để xem có hắn không, nó nhìn đồng hồ thì đã gần 9:00 pm rồi, đã trễ hơn 2 giờ đồng hồ rồi. Là do hắn không nhớ hay có việc gì đột xuất…hay là hắn không muốn tới. Nó rút điện thoại trong ví ra gọi cho hắn nhưng cũng như những cuộc gọi trước, đáp lại chỉ là tiếng tút tút tút kéo dài mà thôi. Cũng được hơn 15 phút không thấy nó quay lại Vương với Eric quyết định ra ngoài tìm nó, cũng chẳng phải con nít con nôi gì nhưng thật sự hai người cũng lo cho nó lắm.
Chiếc taxi dừng ở ngoài đường lớn này vì nguyên một con đường này cấm không cho xe cộ ra vào nhằm giữ trật tự cho buổi lễ chúc mừng giáng sinh của nhà thờ được diễn ra nghiêm trang cho đến 9:00 xe cộ mới được ra vào. Hắn không còn cách nào khác đành phải chạy bộ vào trong, khi vào gần tới cổng nhà thờ nó thấy hắn nên chạy ra. Thật sự lúc nó nhìn thấy hắn nó giận lắm, nó định là sẽ làm mặt giận đến vài ngày luôn cơ nhưng đôi c hân không chịu nghe lời nó, đôi chân liền cử động khi thấy hắn xuất hiện. Đèn xe…nó nhìn ra phía sau lưng hắn, có một chiếc xe đang chạy lại rất gần phía hắn.
-          TRÁNH RA… _ nó hét lớn
Hắn nghe thấy tiếng nó hét liền quay ra đằng sau xem có chuyện gì xảy ra, chiếc xe tới sát gần với hắn nhưng mọi thứ vẫn chưa muộn khi hắn cố lách người qua một lên nên sự va chạm giữa xe và người có lớn đến mấy nhưng hắn chỉ bị chiếc xe đụng nhẹ vào mạn người bên phải. RẦM….Nó như đứng tim khi thấy hắn ngã xuống, đầu hắn không biết đập vào đâu mà nó thấy máu chảy ra rất nhiều. Mọi người phía trong sân nhà thờ nghe thấy tiếng nó hét cũng nhanh chóng ùa ra ngoài xem chuyện gì đã xảy ra, Vương với Eric chỉ đứng như người  mất hồn nhìn cái xác hắn nằm phía dưới dốc. Ai mà ngờ lại có chuyện đó xảy ra chứ, ở đó đã có vài người nhanh chóng gọi cảnh sát và xe cấp cứu tới hiện trường. Nó lao như bay xuống dưới với hắn, nó khóc những giọt nước mắt cứ thế mà rơi ra phía sau ngược với chiều nó chạy.
-          Khốn kiếp _ nó xuống tới nơi thì Pin từ đâu cũng chạy tới
-          Bắt thằng khốn đó lại _ Pin hét lên với tụi đàn em
-          Khôi Vĩ _ nó quỳ xuống bên cạnh hắn _ cậu…máu chảy nhiều quá
-          Khôi Vĩ…ai đó gọi xe cấp cứu đi _  Vương nói, thấy nó chạy Vương với Eric cũng chạy theo
-          Đừng khóc _ hắn đưa cánh tay phải lành lặn lên lau nước mắt cho nó
-          Thằng chó….mày có biết mày đang làm gì không hả _ Pin đấm thật mạnh vào mặt thằng gấu
-          Bọn mày đã hại chết vợ tao…còn con tao nữa _ thằng gấu vừa khóc vừa nói
-          Con vợ mày đang trong bệnh viện kìa thằng chó _ Pin đạp vào người hắn khiến hắn ngã nhào ra đất
-          Em không sao…anh Pin à _ hắn nói để anh dừng đánh thằng gấu lại
-          Xe cấp cứu….ai đó gọi xe cấp cưu dùm đi _ nó khóc nhìn Vương rồi nhìn Eric
-          Xe đang tới…cố gắng xíu đi _ Eric bóp vai nó trấn an
-          … _ hắn nhét tay vào túi rút ra hai sợi dây chuyền _ chúc mừng giáng sinh
-          … _ nó gần như vỡ oà khi thấy quà giánh sinh của mình, chiếc vĩ và cây đàn đung đưa trước mắt nó
-          Đừng khóc nữa…cậu khóc nhìn xấu lắm _ hắn nhét sợi dây có mặt cây đàn vào tay nó, rồi đưa cái mặt hình cái vĩ lên trước mặt nó mà nói _ cái này của tôi
-          … _ ai cũng gần như nín thở khi hắn ho ra máu, mọi người cứ nghĩ hắn không qua nổi nữa
-          Đừng nói nữa…cấp cứu cấp cứu đâu hết rồi _ cái áo dạ nó đang mặc chuyển dần sang màu đỏ vì máu của hắn thấm vào
-          Tôi không sao _ hắn nói rồi ngất lịm đi
-          KHÔI VĨ …làm ơn…ai làm gì đó đi chứ _ nó nhìn Pin rồi nhìn mọi người
-          Kéo con bé ra đi _ Pin nói khi thấy xe cấp cứu tới
-          Không…thả em ra _ nó vùng vằng
Các sơ và cha cũng thấy cảnh tượng đó diễn ra, làm sao họ không đau được, Khôi Vĩ với họ như người con ruột, họ hết mực yêu thương vậy mà giờ đang phải đấu tranh giữa cái sống và cái chết bậc cha bậc mẹ như họ làm sao không đau đớn. Các sơ ôm nó vào lòng vừa là để an ủi vừa là để kéo nó xa ra khỏi hắn cho đội cấp cứu giải quyết rồi nhanh chóng đưa hắn về bệnh viện.
-          Bình tĩnh đi con _ sơ Maria hôn lên trán nó
-          …. _ nó chỉ biết khóc với khóc thôi
-          Đưa con bé đi sau…tao đi cùng với thằng Vĩ _ Pin nhìn Vương với Eric
-          Thưa anh…còn thằng này _ đàn em anh gọi lại
-          Giải quyết hắn theo luật rồi đem nó tới đồn…tội cố tình giết người _ Pin nhìn thằng gấu rồi bỏ đi theo đoàn cấp cứu
Một đêm giáng sinh máu, khi xe cấp cứu đi rồi, mọi người cũng dần giải tán, đêm giáng sinh tại nhà thờ được kết thúc rất đặc biệt với màn máu và nước mắt. Nó được Vương nhận lại từ tay các sơ rồi đưa nó tới bệnh viện, trên đường đi dù nó không muốn khóc nhưng nước mắt cứ thế mà trào qua khoé mắt rồi rớt xuống, cái cảnh tượng lúc đó cứ diễn đi diễn lại trong đầu nó. Tim nó như thắt lại, nó đưa tay lên ôm chặt lấy lồng ngực đang hô hấp khó hắn này mà khóc. Vương ngồi bên cạnh chỉ biết ôm nó vào lòng mà an ủi thôi, Eric ngồi trên cầm bôlăng cũng đau xót khi thấy nó khóc nhiều như vậy mà người nó khóc lại là tình địch của mình khiến cậu ta như đau càng đau thêm vậy.
Khi tới bệnh viện nó chạy như bay vào bên trong, rẽ hết hành lang này đến hành lang khác để tìm cái phòng cấp cứu của nó, Vương với Eric chạy phía sau đau lắm đau mà chẳng thể nói nên lời, lòng hai người như quặn lại khi thấy nó như vậy.
-          Sao rồi _ nó hỏi Pin khi tới nơi, mặt nó đầm đìa nước mắt
-          Đang cấp cứu bên trong _ Pin nhìn nó đầy đau đớn
-          Sẽ không sao chứ…nói với em là cậu ấy không sao đi _ nó nắm chặt sợi dây trong tay
-          Thằng Vĩ sẽ không sao đâu _ Pin kéo đầu nó vào lòng mà ôm lấy
Nó như tìm thấy một nơi khá an toàn để dựa vào trong giờ phút này nên đã khóc, khóc to và khóc rất nhiều. Nó dường như chẳng thể làm chủ cảm xúc của bản thân nữa, nó chỉ biết trong giờ phút này nó phải khóc thật nhiều thì lòng nó mới không thấy đau nữa thôi. Vương với Eric cũng lại gần ngồi xuống ghế đợi chờ  như nó và Pin.
Ting ting… _ tiếng đèn báo cửa phòng cấp cứu mở
Cả bốn người ngồi đó cùng bật dậy một lúc, nó chẳng biết là đã trôi qua bao lâu hắn phải ở trong đó rồi nhưng nó chỉ biết là hắn đã phải ở trong đó rất lâu rất lâu rồi.
-          Sao rồi bác sĩ _ Pin là người hỏi đầu tiên
-          Cậu ấy đã qua cơn nguy kịch rồi…nhưng còn yếu lắm do mất quá nhiều máu….
-          Vậy máu….
-          Không sao rồi, trong ngân hàng máu của bệnh viện còn máu cùng nhóm với cậu ấy…giờ thì ổn rồi
-          … _ ai cũng thở phào nhẹ nhõm
-          Vậy chúng cháu có thể vào thăm cậu ấy không ạ _ nó hỏi
-          Được…đợi chúng tôi chuyển cậu ấy qua phòng hồi sức thì các cháu có thể gặp….nhưng cần phải giữ im lặng
-          Dạ…cảm ơn bác sĩ _ Vương nói
-          Giờ ổn cả rồi _ Eric xoa xoa đầu nó
-          Rửa mặt mũi gì đi…vào thăm thằng đó thấy em như vậy nó lại trách anh nữa đó _ Pin nói
-          …hì… _ nó mỉm cười nhìn cả ba rồi bỏ đi vào nhà vệ sinh.
Tôi Lỡ Thích Cô Rồi Sao Đây ? Tôi Lỡ Thích Cô Rồi Sao Đây ? - Không rõ...