A man may as well expect to grow stronger by always eating as wiser by always reading.

Jeremy Collier

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 94 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 524 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 07:20:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 54
hương 54
Ngự Thiên Kỳ chính diện theo gió bay đến, hắn cùng Tề Nghiễn ghé mắt nhìn nhau, con ngươi đen bóng thâm thúy, trong trẻo mà lạnh lùng, cùng một đôi băng lam tựa tiếu phi tiếu, ở trong không khí hội tụ vào nhau.
Bọn họ đứng ở nơi đó, quần áo phiêu phiêu, tóc đen phiêu phiêu. Hai mắt đồng dạng mỉm cười, bắt đầu khởi động hai đạo khí, theo ánh mắt, xuyên thấu đối phương.
“Ninh Vương gia, hy vọng ngươi có đủ vận khí.” Bức tranh thủy mặc trong tay Tề Nghiễn chậm rãi mở ra, khẽ cười như gió thu.
“Cảm tạ lời của Tề công tử, bổn vương nhất định sẽ có đủ vận khí.” Ngự Thiên Kỳ hai mắt đen nhuận, bỗng nhiên thâm trầm. “Đừng quên, nàng thủy chung là vương phi của bổn vương.” Hắn hơi nâng cánh tay được Phương Thiến băng bó.
“Tự tin là chuyện tốt.” Tề Nghiễn băng lam xuất hiện một đạo duệ quang, ở giữa không trung ba động. “Nhưng muốn tự phụ cũng phải có giá của nó.” Mị hoặc ở mắt luân chuyển, hình như có thâm ý.
Rồi sau đó phiêu dật tiêu sái, ngồi xuống một bên quan sát.
Phương Thiến lạnh nhạt đôi mắt, tại kia nhất? Kia, bỗng nhiên sáng đứng lên. Miệng nàng khẽ nhếch lên thản nhiên cười, dừng lại chỗ nào. Nụ cười kia chợt lóe rồi biến mất, nhưng vẫn là bị đôi mắt thâm trầm kia của Ngự Thiên Kỳ bắt lấy.
Hắn có chút cau có, bình tĩnh ngồi phía đối diện nàng.
“Khanh nhi, nàng với ta là lần đầu tiên đánh cờ, bổn vương cho nàng đi trước.”
Phương Thiến khóe miệng lạnh lùng khẽ nhếch. “Ninh Vương gia, lúc trong trận đấu, vẫn nên gọi ta là Loan cô nương đi. Song phương đánh cờ, ta đại biểu cho Ngọc Lưu Ly quốc, ngươi đại diện cho Lạc Nguyệt vương triều, cho nên, xưng hô không cần quá mức thân thiết, bổn cô nương không nghĩ muốn nhận danh xưng này.”
Ngự Thiên Kỳ giờ phút này không nhìn thấu tâm tư nàng, nàng lạnh nhạt như vậy, khiến hắn có chút cảm giác tiêu điều. Nàng là một nữ tử nhu nhược, khi nào có được khí thế cường hãn như vậy?
Hắn nâng mâu, lại nhìn nàng thật sâu, mặt nàng vẫn như trước thản nhiên, không có biến đổi. Là lỗi của hắn sao?
“Ninh Vương gia, quy củ chơi cờ mới ưu tiên khách, hương đã được châm, chúng ta không nên chậm trễ.” nàng vẻ mặt lạnh nhạt, ánh mắt chuyên chú đặt trên bàn cờ.
Ngự Thiên Kỳ hơi ngạc nhiên, rồi sau đó trầm giọng nói:
“Di thế mộ trang chu
ngủ tài cán vì hồ điệp mộng.”
Hắn cầm lấy tiểu kỳ, cấm vệ quân bay ra, giết thích khách phía đối diện..
Vừa ra chiêu, trước tiên diệt thích khách, để ngừa quân vương có họa ngầm.
Rất nhanh thân ảnh giao thủ, một chiêu cắt qua ngực thích khách.
“Học thi loại cao thích
Lão đến do chỉ phượng hoàng thanh.”
Phương Thiến lạnh nhạt ứng đối, cấm vệ quân trong tay Ngự Thiên Kỳ không thể tái công kích, lui về vị trí cũ.
“Cái gì trên đời này so với trời còn cao hơn?” Đến lượt Phương Thiến ra đề mục.
Ngự Thiên Kỳ khó hiểu, đây là loại đề gì? Cung thủ trong tay Phương Thiến phóng ra, trong nháy mắt diệt một cấm vệ quân.
Mọi người ồ lên, Lục Nghi Tĩnh ở ghế trên đứng dậy. “Loan Ngọc Khanh, đề mục của ngươi là loại đề mục quái dị gì, ngươi rõ ràng cố ý làm khó. Trên đời làm sao còn có cái so với trời còn cao hơn.”
“Lục Nghi Tĩnh, ngươi lên tiếng nghi ngờ đề mục của bổn cô nương, bổn cô nương dĩ nhiên không trách cứ. Ngươi học thức nông cạn, tính tự kỷ quá cao, nào biết đến chân lý thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân. Bổn cô nương liền nói cho ngươi, có một từ kêu tâm. So với trời cao hơn tất nhiên là lòng người. Ngươi vừa lòng chưa?” Phương Thiến lạnh lùng nhìn nàng.
Mọi người ngồi đây trong nháy mắt bừng tỉnh, thì ra là rất có ý tứ.
“Tĩnh sườn phi, lần sau trước khi mở miệng, nên hảo hảo mà chú ý trường hợp. Lui ra đi.” Ngự Thiên Hành mặt rồng không hờn giận, có ý trách cứ.
“Thần nữ biết tội.” Lục Nghi Tĩnh bị chế ngạo, sắc mặt khó coi ngồi xuống.
Ở trên Triệu Huệ Nhi mâu quang lóe ra, trên mi nhiễm một chút ưu sầu. Loan Ngọc Thần đôi mắt ôn nhuận, nửa mừng nửa lo.
Băng lam Tề Nghiễn ý cười đổ xuống, hắn nhướn mày triển khai. “Hồng Tụ, bóc quýt cho ta.”
Ách –
Hồng Tụ kinh ngạc, thiếu chủ trong trường hợp này, thế nào lại có tâm trạng ăn quýt? Bỗng tiếp xúc với băng lam đang trầm xuống kia, Hồng Tụ vội chạy nhanh mang quýt đến.
Phi Khuynh Thiên Hạ Phi Khuynh Thiên Hạ - Khinh Trần Như Phong