Số lần đọc/download: 1062 / 11
Cập nhật: 2017-05-20 08:59:49 +0700
Chương 52
Ngứa ngáy.
Thất vọng.
Đói lả.
Buồn bã.
Hic!
Có thể nào cuộc đời còn tồi tệ hơn thế chăng? Như thể để khẳng định cho điều đó, nó cảm thấy một con bọ chét đậu vào ngay đỉnh tai bên phải. Nó dùng bàn chân sau để gãi.
Có vẻ là nó không thể chấm dứt được tình trạng ngứa ngáy, nỗi buồn, sự thất vọng, hoặc là cơn nấc cụt, nhưng nó có thể chấm dứt được cái đói. Nó bước đến bên miệng hang nhỏ bé của mình và nhìn ra ngoài. Đã qua một đêm dài cô đơn. Mặt trời vừa mới nhú lên. À, mặt trời. Trong một khoảnh khắc, nó nhớ lại cái ánh sáng vàng chói đó, được chúi người vào trong cái hơi ấm tuyệt vời đó.
Và cũng chỉ trong một khoảnh khác, nó nhớ lại cái bẫy mà nó đã bước vào. Nó nhìn vào những tia sáng dịu dàng lọt qua những ngọn cây, Làm sao mà một thứ dịu ngọt như vậy lại có thể nguy hiểm đến thế?
Hãy ở trong Gầm sàn, Các con sẽ được yên ổn dưới Gầm sàn. Nó rút lui vào trong cái xó tối tăm của mình.
Cơn sợ hãi chảy tràn lên người nó. Mặt trời hôm nay thật là hấp dẫn. Cũng giống hệt như ngày hôm qua. Tất cả đều sáng lấp lánh và ấm áp. Mọi thứ đều rất dễ chịu. Nhưng chẳng phải là mặt trời đã từng lừa dối nó sao? Chẳng phải là mặt trời đã cám dỗ nó bước ra khỏi cái tổ ấm an toàn của nó và đưa nó vào bẫy hay sao?
Đột nhiên một cảm xúc mới len vào. Cơn giận!
Từ một nơi nào đó sâu bên trong cơ thể nó.... Hissss!!! Rồi nó lại xảy ra lần nữa. Hissss!!! Những tiếng rít giận dữ này làm cho con mèo nhỏ cảm thấy dễ chịu hơn.
Ngay lập tức nó biết mình cần phải làm gì. Nó nên kinh sợ mặt trời! Nó hít một hơi dài rồi để cho cơn giận dữ lớn nhất đời nó thoát ra, HiSSSS!!! Toàn bộ lông trên lưng nó dựng đứng lên. Nó nhìn ra phía khoảng trống bên ngoài. Mặt trời vẫn còn nguyên đó. Vẫn dịu đàng tỏa xuống những tia nẳng sưởi ấm đám cây cối xung quanh nó. Làm sao mà một con mèo nhỏ với bộ lông quết lại thành bánh lại có thể sợ hãi mặt trời nhỉ? Nó phóng xuống đất và chăm chú nhìn ra. Nó gần như có thể nghe thấy tiếng Sabine đang cười nhạo nó. Sabine. Chị nó bây giờ đang ở đâu nhỉ? Ranger đang ở đâu?
- Nó hít một hơi thở sâu.
Rồi nó lại hít thêm một hơi nữa.
- Cái gì thế này? Hình như là những tiếng rít tức giận đã xua tan cơn nấc cụt. Trong một giây phút ngắn ngủi, nó cảm thấy tự hào về chính mình. Ít ra thì nó cũng đã chiến thắng được những cơn nấc cụt. Nó ngồi hơi thẳng người lên và hít thêm một hơi nữa cho chắc. Không còn nấc cụt nữa. Nhưng giây phút cảm thấy hài lòng thật là ngắn ngủi. Cái bụng của nó vẫn còn đau. Và đám bùn khô lại làm cho nó cảm thấy khát nước.
Nó đã nằm đó một lúc lâu. Khi nó ngồi dậy thì mặt trời đã chiếu sáng hơn và bao tử của nó lại càng trống rỗng hơn. Nó bắt đầu cảm thấy choáng váng vì đói. Ngay lập tức nó biết rằng nó cần phải ra khỏi tổ, đi tìm thứ gì đó để ăn và nó không nghĩ là nó có thể đợi đến khi đêm xuống một lần nữa. Nó tập trung sự can đảm của mình lên đến mức cao nhất và bước ra ngoài. Ánh nắng mặt trời chiếu rọi nó từ đầu đến chân, len vào bộ lông dính bết của nó. Có lẽ là mặt trời, cái ông mặt trời ấm áp và vàng chói này cũng không đến nỗi tệ, và trong vòng một giây nó chợt cảm thấy hơi hối hận vì đã giận dữ với mặt trời. Chỉ một chút thôi. Nó hít sâu vào thêm một hơi nữa, vẫn không thấy nấc cụt, nó cảm thấy phấn khởi với những tiếng rít đó.
Khi đã bước ra khỏi hang, hai tai nó tràn ngập những tiếng động lạ. Khi nó còn sống bên dưới ngôi nhà nghiêng ngả thì nó chỉ nghe rất ít những tiếng động của gia đình mình - tiếng rừ rừ của Sabine, giọng nói của mẹ nó, tiếng bước chân mạnh mẽ từ đôi ủng nặng nề của người đàn ông, tiếng động cơ rít lên ken két từ chiếc xe tải, tiếng tru của Ranger.
Ranger đang ở đâu? Sao ông ta lại không tru lên? Đâu rồi cái tiếng tru có thể dẫn đường cho nó quay lại, để trở về Gầm sàn? Nó cố gắng tập trung hết sức để tìm nghe tiếng tru của Ranger. Nó không biết được là mình đang ở cách xa gầm sàn bao nhiêu, hay là phải lắng nghe từ hướng nào. Nhưng chắc chắn là Ranger sẽ gọi nó mà?
Nó ngồi yên bất động. Những âm thanh mới tràn vào hai bên tai. Tiếng chim non kêu chiêm chiếp, tiếng dế gáy, tiếng líu lo và lách cách, tất cả những tiếng động bình thường của một khu rừng. Mẹ nó đã từng kể cho nó nghe về những thứ tiếng này, về các loài chim và côn trùng, và về những con sóc huyên thuyên.
Nó lắng nghe. Rồi nó nghe thấy một thứ tiếng khác... có phải đó là tiếng gió không? Là cơn gió nhẹ đang lướt qua ngọn cây? Nó ngước nhìn lên, nhưng những ngọn cây đang đứng yên và im lặng. Nó quay về phía tiếng động. Là tiếng gì vậy? Nó bước về phía đó. Thế rồi nó cảm thấy ớn lạnh.
Là con sông. Tất nhiên rồi! Con sông chỉ cách nó độ một mét. Một cơn xóc nhẹ chợt nảy lên và chạy dọc theo sống lưng xoắn bết của nó.
Kẻ thù không phải là mặt trời. Mà chính là nước! Nó nên đi xa thật xa khỏi con sông này! Nhưng chợt nó dừng lại.
Con sông!
Con sông chính là câu trả lời. Không hiểu sao nó biết rằng con sông này chứa đựng điều gì đó liên quan tới chuyện tìm đường quay về nhà của nó.
Trở về nhà. Puck ngoái đầu qua vai để nhìn vào cái hang nhỏ và tối của nó. Cái hang khô ráo và an toàn. Cái hang này có một chỗ ngủ rộng rãi, lại có cả một cái mùi dễ chịu mà căn nhà nghiêng không hề có. Nhưng ở đây không có mèo mẹ. Không có Ranger. Cũng chẳng có Sabine.
Nó rón rén đi ra trên những đôi chân màu hoe vàng. Bước vào vùng ánh sáng. Rồi nó bước đến gần bờ sông hơn. Ngay bên dưới nó là con sông Nỗi U sầu nhỏ bé đang ào ào chảy qua. Nó nhìn lướt ngang mặt nước để trông sang bờ bên kia. Từ bên bờ sông đầy ánh nắng nơi nó đang đứng, bờ sông phía bên kia trông có vẻ tối tăm và lạnh lùng. Sabine và Ranger đang ở nơi đó. Làm sao mà nó biết được điều đó thì nó cũng không hiểu được. Nó chỉ cảm nhận được thôi.
Đi về nhà. Quay trở về. Về nhà thôi.
Bao tử nó lại lên tiếng càu nhàu.
Con phải chặt đứt sợi dây xích.
Nó nhắm mắt lại và lắng nghe tiếng nước đang cuồn cuộn chảy bên dưới.
Hãy hứa là con sẽ quay về nhé.
Ở sâu bên dưới gốc cây già, Grandmother rúc mũi vào bên dưới tấm thân dài ngoằng của mụ. Ôi, những lời hứamụ nghĩ. Mụ đã từng biết về những lời hứa. Sssssịttttt... mụ đã từng hứa một lần rất lâu trong quá khứ. Mụ xoay tròn trong cái bình. Thêu dệt nên một mạng lưới chằng chịt những lời hứa. Mụ biết rõ về những lời hứa. Luôn luôn phải trả giá.