Nothing is worth reading that does not require an alert mind.

Charles Dudley Warner

 
 
 
 
 
Tác giả: Athur Hailey
Thể loại: Trinh Thám
Nguyên tác: “The Money Changers”
Dịch giả: Vũ Đình Phòng
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 58 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 266 / 9
Cập nhật: 2020-06-28 13:34:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 20
ự việc diễn ra nhanh và bất ngờ đến nỗi Juanita chưa kịp kêu cứu, thì cửa xe đã sập lại và chiếc xe lao vút đi.Tuy biết đã muộn, nhưng cô vẫn gào lên:
- Cứu tôi với? Cứu tôi với?
Một quả đấm thoi vào giữa mặt cô một cách tàn bạo, rồi một bàn tay đeo găng bịt miệng cô. Nhưng Juanita nghe thấy bé Estela hét lên hoảng sợ nên cô vẫn cố giẫy giụa. Cuối cùng cô nhận một quả đấm dữ dội thứ hai. Mắt cô nhoà đi và cô không biết gì nữa.
Buổi sáng đẹp trời và hơi lạnh đó thuộc tháng Mười một. Khởi đầu giống như mọi buổi sáng khác.
Juanita và bé Estela thức dậy, đánh răng rửa mặt rồi ăn điểm tâm, xem tin tức trên đài thu hình xách tay. Sau đấy hai mẹ con vội vã chuẩn bị để ra khỏi nhà đúng bẩy rưỡi. Bởi Juanita còn phải đưa con đến trường rồi mới lên xe buýt được.
Ra khỏi nhà, Estela đi nhanh trước mẹ. Bé đột nhiên ngoái đầu lại, hét lên:
- Mẹ xem này!
Juanita cười. Estela có kiểu chơi là không đặt chân vào những chỗ nối các viên gạch lát mép hè.
Lúc đó nhìn con, Juanita hơi lờ mờ có cảm giác một chiếc xe ô tô to, kính màu xám đỗ lại trước họ vài bước. Cửa sau xe mở sẵn về phía lề đường. Lúc Estela bước đến đó, một người nào ngồi trong xe nói vọng ra với bé. Estela bước đến gần thì một bàn tay thò ra kéo bé vào trong.
Thấy vậy Juanita vội chạy đến. Vừa lúc một người nào đó đứng sau lưng cô đẩy luôn cô vào trong xe. Juanita ngã dúi về phía trước. Cô chưa kịp lấy lại thăng bằng thì một bàn tay đã kéo cô vào trong.
Cửa xe sập đóng và chiếc xe lao vụt đi.
Lúc định thần được Juanita nghe thấy có tiếng ai nói:
- Lạy Chúa? Mày lôi con nhóc lên làm gì?
- Sao lại làm gì? Để nó ở ngoài nó kêu ầm lên cho mà xem. Làm thế này êm hơn, chỉ như ngắt một bông hoa.
o0o
Juanita cựa người. Hàm cô đau nhức, đau lan lên cả đỉnh đầu. Cô rên rỉ.
- Câm miệng! - Tên thứ ba quát. - Mày muốn ăn đòn hả? Mà đừng mong có đứa nào ngoài đường nhìn thấy mày. Kính cửa xe là kính mờ.
Juanita thôi không rên rỉ nữa. Cô cố dẹp nỗi hoảng sợ để tỉnh táo suy nghĩ. Xe có ba tên. Một ngồi ghế trước, hai ngồi ghế sau. Đúng là kính cửa xe mờ, người bên ngoài không thể nhìn thấy bên trong xe.
Juanita tự hỏi: Chúng đem hai mẹ con cô đi đâu? Để làm gì? Cô chợt nghĩ, vụ này dính dáng đến chuyện cô làm liên lạc cho Miles Eastin đây!
Vậy là những nỗi sợ của cô đã biến thành sự thật.
Số kiếp cô như vậy, cô thầm nghĩ, nhưng tại sao chúng bắt bé Estela cũng phải chịu? Hai mẹ con nằm ôm nhau dưới sàn xe. Estela khóc nức nở, sợ hãi.
Juanita ôm con an ủi:
- Không sao đâu, con của mẹ. Con hãy dũng cảm lên, Estela.
Tiếng một tên, chắc là tên lái xe:
- Bịt miệng chúng lại?
Một tên khác chắc là chỉ huy:
- Nhét giẻ vào miệng chúng đi! Bịt mắt chúng lại.
Juanita nghe thấy tiếng người di chuyển, tiếng xé vải. Cô năn nỉ:
- Đừng, tôi…
Một núm vải to ập vào miệng cô. Lát sau hai mắt cô bị băng lại và chúng thắt nút sau gáy. Hai tay cô bị bẻ quặt ra sau lưng và trói lại. Sợi thừng xiết vào hai cổ tay làm cô rất đau. Mắt bịt, miệng bị nhét giẻ, Juanita cảm thấy ngạt thở. Cô phải cố gắng hít không khí.
Qua những tiếng động, cô biết bé Estela cũng bị đối xử như mẹ. Nỗi tuyệt vọng xâm chiếm đầu óc cô. Kèm theo nỗi uất giận. Cô thầm rủa: “Lão Wainwright khốn kiếp. Anh Miles ngu xuẩn! Lúc này anh đang ở đâu?...”. Tại sao mình lại nhận công việc này? Tại sao mình lại dại đột như vậy. Lạy Đức Mẹ Đồng Trinh, hãy cứu con. Hay ít nhất, hãy cứu bé Estela của con!...
Thời gian trôi qua và đầu óc Juanita xỉu đi. Cô lờ mờ cảm thấy xe giảm tốc độ rồi đỗ. Rồi lại đi tiếp.
Liệu cô còn ở trong thành phố không? Xe chạy một mạch khá lâu rồi chạy chậm lại, ngoặt sang phải rồi ngoặt sang trái. Chặng đường dài tưởng như vô tận.
Sau khoảng một giờ, cô đoán thế nhưng không biết chắc, cũng có thể chưa đến một giờ, Juanita nghe thấy tiếng phanh xe kêu "két" rất mạnh. Máy rồ lên rất to rồi tắt. Cô nghe thấy tiếng động cơ chạy điện, hình như một cánh cửa lớn được mở ra theo kiểu tự động, rồi khép lại. Tiếng cửa xe mở. Những bàn tay thô bạo dựng Juanita đứng dậy rồi đẩy cô ra ngoài.
Cô loạng choạng, vấp phải một thứ gì đó. Đau nhói và cô suýt ngã nhưng có những bàn tay đỡ cô.
- Đi! - Một giọng nói lúc nãy cô đã nghe thấy vang lên, ra lệnh.
Mắt bị bịt kín, Juanita dò dẫm đi; nghĩ đến bé Estela. Tiếng chân bước làm cô nghĩ: sàn xi măng.
Đột nhiên chân cô bị hẫng, chúng đẩy cô bước xuống cầu thang. Cô đi tiếp. Rồi bất ngờ chúng ấn cô ngồi lên một ghế gỗ cứng. Lại tiếng như của tên chỉ huy ban nãy vang lên:
- Cởi khăn bịt mắt và lôi giẻ bịt miệng ra cho nó!
Chúng thô bạo giật giẻ ra khỏi miệng cô. Juanita thấy nhói đau. Mắt cô chói loà vì ngọn đèn sáng rực trước mặt.
Lạy Chúa! Con tôi đâu?
Một quả đấm giáng vào trán Juanita:
- Câm mồm? Tao hỏi gì mới được mở miệng.
Tony Marino “Gấu” nghiện các trò dâm dục. Những trò không chỉ do đàn bà con gái làm cho gã, mà cả những trò khiến gã thấy được cảm tưởng gã là chủ là kẻ trên trong khi họ chỉ là những con vật, những kẻ không chút giá trị. Ngoài những trò dâm dục ấy, Marino “Gấu” còn thích các trò đánh nhau kiểu chọi gà, càng đẫm máu bao nhiêu càng tốt. Mỗi khi gã ra lệnh tiến hành một cuộc tra khảo hoặc hành hình, gã đều đòi cấp dưới báo cáo tỷ mỷ chi tiết, nhưng lại không muốn tự mình nhúng tay vào đó để có lúc liên luỵ. Marino “Gấu” là kẻ thích nhìn. Gã mê các loại gương không tráng thuỷ ngân, các loại kính mờ, vì những thứ này cho phép gã nhìn thấy kẻ khác mà không bị kẻ khác nhìn thấy gã. Marino “Gấu” lắp hai loại kính này khắp mọi nơi: trong các xe, các phòng giấy, nơi ở của gã, kể cả câu lạc bộ Hai Con Bảy và nhà riêng của gã, nằm lánh ra và dược bảo vệ chu đáo. Tất cả những gì diễn ra tại các nơi đó gã đều nhìn thấy mà không cần phải lộ mặt.
Hôm nay cũng vậy, Marino “Gấu” ngồi thoải mái trong ghế bành êm ái, tại một phòng nhỏ bên cạnh theo dõi một diễn biến của cuộc tra khảo sắp tới.
Ngôi nhà này là xưởng làm hàng giả, chỉ họa hoằn gã mới đến, trường hợp như hôm nay.
Qua tấm kính Marino “Gấu” nhìn thấy Juanita Numez bị trói chặt vào ghế tựa, đầu tóc bù xù, mặt đầy vết thâm tím. Đứa bé gái bị trói vào một ghế dựa khác, hơi lui lại phía sau; mặt con bé tái ngoét. Trước đó một lát, khi thấy bọn tay chân bắt cả một đứa trẻ về đây, gã đã nổi cơn thịnh nộ, không phải vì gã thương trẻ con mà vì thủ tiêu người lớn thì đơn giản nhưng đụng vào trẻ con là hay rắc rối. Thế nào trong bọn lâu la của gã cũng có đứa động lòng thương xót. Rồi thế nào cũng có đứa rỗi hơi, bàn tán này nọ, cuối cùng lộ chuyện ra ngoài. Tính thận trọng, gã rất không muốn dính líu đến trẻ con, nhất là trẻ gái. Nhưng bọn lâu la đã trót, Marino đành chịu.
Bây giờ gã ngồi thoải mái, châm điếu xì gà vừa hút vừa xem Angelo, một tên khỉ đột, tay sai của Marino “Gấu” nghiêng đầu xuống cô gái nạn nhân. Vốn là đấu thủ quyền Anh nhưng không đoạt được giải nào lớn, hắn có thân hình của một con hà mã và cặp môi rất dầy. Tên súc vật này thích cái nghề đao phủ của hắn. Hắn thích tra tấn, đánh đập, tra khảo người khác.
- Khai đi, con mụ! - Angelo nói.
Juanita vừa mới giẫy giụa, la ầm lên khi thấy bé Estela bị hành hạ, bây giờ quay sang Angelo:
- Khai cái gì?.
- Họ tên cái thằng cha gọi điện thoại ở câu lạc bộ Hai Con Bảy!
Một ánh sáng loé lên trong cặp mắt Juanita.
Tên Marino “Gấu” hiểu ngay rằng cô hoàn toàn biết câu hỏi, và sắp khai ra những thông tin gã cần biết.
- Quân khốn nạn!... Đồ súc vật... Tao không biết Hai Con Bảy là cái gì hết.
Angelo vả luôn một bạt tai vào giữa mặt Juanita.
Máu chảy ra từ hai lỗ mũi và cặp môi đã nứt từ trước. Đầu Juanita gục xuống. Angelo túm tóc kéo đầu cô ngẩng lên nhắc lại:
- Thằng nào đã gọi điện thoại cho mày ở câu lạc bộ Hai Con Bảy?
Môi đẫm máu, giọng nói thều thào, Juanita nói:
- Tao không nói gì hết, nếu chúng mày chưa cởi trói cho con gái tao.
Gã “Gấu” lẩm bẩm:
- Con bé gan lì đấy.
Nếu thân hình Juanita khác đi, chắc chắn gã sẽ xử sự với cô theo kiểu khác. Nhưng Juanita quá nhỏ bé, gầy còm, không hợp khẩu vị của gã. Cô ta không có bắp đùi, không có mông, cặp vú thì bé xíu.
Angelo đã đấm một quả vào giữa bụng Juanita.
Cô oằn người đau đớn. Nếu sợi dây thừng không giữ lại chắc cô đã ngã quay ra đất. Nhìn thấy mẹ bị đánh, Estela hét lên.
Marino “Gấu” nhăn mặt. Làm kiểu này quá lâu! Gã có cách khác nhanh đạt kết quả hơn. Gã vẫy tên hộ vệ lại gần và nói vào tai hắn.
Tên này là Lou, gật đầu, nhưng rõ ràng mệnh lệnh của chủ tướng không làm hắn thích chút nào.
Marino “Gấu” vừa đưa hắn điếu xì gà đang cháy.
Tên Lou cầm điếu xì gà chạy sang bên kia tấm kính ngăn, thì thầm vào tai Angelo. Marino nhìn quanh gã. Lúc này chúng đang ngồi dưới tầng hầm. Các cửa ra vào đều đóng chặt. Không một tiếng động nào lọt được ra ngoai. Tuy nhiên điều đó chẳng quan trọng. Tầng hầm này ở dưới một toà nhà cổ chừng năm chục tuổi, xây giữa một khu vườn rộng bao quanh là tường cao, trong một khu phố sang trọng.
Một trong những công ty ma do gã “Gấu” lập ra đã tậu ngôi nhà này cách đây tám tháng, để bố trí xưởng in giấy tờ giả. Gã sẽ không ở đây lâu thêm nữa. Marino “Gấu” chuyên chọn địa điểm cho xưởng in của gã ở những vị trí hiền lành, ít ai chú ý. Gã chủ trương bao giờ cũng đặt xưởng trong những khu phố sang trọng. Không địa điểm nào gã sử dụng lâu.
Gã liên tiếp thay đổi địa điểm và hạn chế người ra vào đến mức tối thiểu.
Marino và tay chân gã bao giờ cũng ăn mặc sang trọng nên không làm hàng xóm chú ý. Chúng còn dùng nhiều cách ngụy trang, chẳng hạn chuyên chở các dụng cụ, nguyên vật liệu trong các đồ gỗ khoét rỗng, được đóng theo cách đặc biệt thích hợp với kích thước của các xe chuyên chở. Xe này của một hãng vận tải đo gã kiểm soát, chở các bàn tủ đến, trông rất bình thường, không làm ai nghi ngờ gì hết. Một hệ thống báo động hữu hiệu được bố trí sẵn đề phòng bất trắc.
Chính lão già Danny Kerigan đã nghĩ ra kiểu bàn tủ rỗng này. Lão là người rất nhiều sáng kiến, đặc biệt là làm hàng giả thì không thể chê vào đâu được. Tony Marino “Gấu” đã lôi kéo lão vào "tổ chức" của gã cách đây trên chục năm. Hồi đó lão Danny vừa ở tù ra, đang chán đời, uống rượu bét nhè, lúc nào cũng say khướt. Theo lệnh Marino “Gấu”, đám tay chân của gã đã đem Danny về, cho lão ăn uống, may quần áo cho lão mặc, chữa bệnh cho lão và giúp lão cai rượu, đưa dần lão vào công việc. Kết quả vượt quá mức chờ mong. Danny bỏ được rượu. Marino “Gấu” tin rằng Danny Kerigan có tài làm giả bất kể thứ gì: tiền, tem thư, séc, bằng lái xe, thẻ bảo hiểm xã hội. Thẻ tín dụng Keycharge chính là do Danny nghĩ ra. Dùng cách đấm mõm một vài nhân vật có chức quyền, tổ chức của Marino “Gấu” có ngay trong tay rất nhiều loại giấy đặc biệt để in loại thẻ này, dùng bao nhiêu năm nữa cũng chưa hết. Những giấy tờ giả này đem lại những khoản lãi kếch xù.
Tuy nhiên lão Danny không phải loại người chịu yên thân. Lâu lâu lão uống rượu trở lại và say khướt, phải bỏ việc một tuần, có khi lâu hơn. Sợ trong lúc say lão tiết lộ ra những bí mật của "tổ chức", bọn chúng bắt cóc đem giấu lão ở một nơi kín đáo, đợi lão tỉnh mới đưa về tiếp tục làm việc.
Lần vừa rồi, Marino “Gấu” sai đưa lão Danny đến câu lạc bộ Hai Con Bẩy, giao cho Miles Eastin trông nom, chăm sóc. May thay gần đây lão Danny có vẻ tỉnh ngộ đôi chút, những cuộc nốc rượu đến say mềm, lăn ra như người chết ngày càng thưa hơn, vì lão đã có tiền gửi ở một nhà băng tại Thụy Sĩ. Lão đã giầu và bớt chán đời hơn.
Marino “Gấu” vốn ranh ma đã khai thác điểm này, ca tụng là lão đã giầu để trấn an lão, nhưng đồng thời gã tranh thủ vắt kiệt sức của lão già. Gã lo đến lúc lão không làm được nữa. Danny biết lão bị "tổ chức" bóc lột nhưng lão cũng hiểu rằng băng đảng của Marino che chở lão. Nếu không, số phận của lão sẽ giống như trước kia: bị bắt, ra toà, ngồi tù, được tha rồi lại bị bắt! Cái vòng luân hồi ấy cứ diễn mãi mãi...
Xưởng làm tiền và giấy tờ giả đem lại lãi rất lớn, nên Marino “Gấu” hễ thấy có nguy cơ lộ, là gã lập tức thi hành ngay những biện pháp ngăn chặn quyết liệt nhất. Đúng là đã có một tên chỉ điểm của cảnh sát đưa vào dò la được khá nhiều thứ trong xưởng của gã. Nhưng cụ thể là thằng cha biết được những gì?
Marino “Gấu” nhìn qua tấm kính ngăn. Tên Lou đã chuyển điếu xì gà đang cháy cho Angelo. Cặp môi dầy của tên này nhếch một nụ cười độc ác. Hắn lấy chân đạp ghế của Juanita cho cô nhìn thẳng vào ghế của đứa con. Sau đó Angelo cho điếu xì gà lên miệng rít đến lúc đầu điếu thuốc đỏ rực. Hắn hất nhẹ cho tàn thuốc rơi xuống đất rồi đưa đầu cháy đỏ về phía bé Estela, lúc này vẫn bị trói vào ghế. Dáng điệu Angelo thản nhiên kỳ lạ.
Bé Estela ngước lên nhìn hắn bằng cặp mắt hoảng hốt. Em run rẩy. Không hề vội vã, Angelo từ từ cầm bàn tay phải của bé lật ngửa bàn tay, rồi vẫn dáng điệu chậm chạp như vậy hắn dí đầu điếu thuốc cháy đỏ vào lòng bàn tay xinh xắn ấy, như kiểu tắt điếu thuốc bằng cách dí vào gạt tàn. Bé Estela rú lên. Juanita vừa khó vừa gào thét giãy giụa cố thoát ra khỏi dây trói.
Điếu xì gà vẫn chưa tắt. Angelo đưa lên miệng rít để nó lại cháy đỏ như lúc trước, rồi vẫn dáng điệu bình thản như vậy hắn nâng bàn tay kia của bé Estela.
- Đừngl Đừng! Tôi xin khai! - Juanita hét lên.
Angelo ngưng lại giữa chừng, điếu thuốc vẫn trên tay hắn. Hắn chờ nghe Juanita nói:
- Tên anh ta là Miles Eastin.
- Hắn làm cho ai?
- Ngân hàng Thương mại số Một Hoa Kỳ.- Juanita thều thào. Cô đã kiệt sức. Angelo ném điếu xì gà xuống sàn, di giầy lên. Hắn nhìn vào tấm kính ngăn rồi đi vòng sang bên kia tấm kính.
Marino “Gấu” mặt cau lại, nói rất khẽ:
- Chúng bay điệu thằng khốn kiếp ấy về đây cho tao.
Nhà Băng Nhà Băng - Athur Hailey Nhà Băng