In reading, a lonely quiet concert is given to our minds; all our mental faculties will be present in this symphonic exaltation.

Stéphane Mallarmé

 
 
 
 
 
Tác giả: David Baldacci
Thể loại: Trinh Thám
Nguyên tác: Memory Man
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 82 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 17
Cập nhật: 2023-06-19 10:54:17 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 52
ecker ngồi sát bàn, mặt hướng ra ngoài cửa sổ. Jamison ngồi đối diện, nhìn anh lo lắng.
Muốn cố xoa dịu tâm trạng hiện tại, cô nói, “Được, tôi phải thừa nhận, đi bằng cái này ngon hơn đi bằng con xe Suzuki của tôi.”
“Ý cô là cái xe hơi đồ chơi của cô hả,” Decker nhận xét, đôi mắt vẫn chăm chú nhìn qua cửa sổ.
Họ đang bay ở độ cao hơn mười hai nghìn mét, vận tốc bay hơn tám trăm cây số trên giờ, trên một chiếc máy bay Falcon ba động cơ sáng bóng của Cục.
Anh ngước nhìn lên khi thấy Bogart đặt mấy li cà phê xuống trước mặt anh và Jamison, rồi sau cùng ngồi xuống đối diện anh. Đặc vụ FBI tháo nút áo khoác và nhấp một ngụm cà phê trong li mình.
Jamison ngó nghiêng đồ nội thất xa hoa bên trong, “Xịn ghê.”
Bogart gật gù, “Trong những vụ án như thế này thì FBI thường huy động hết mọi nguồn lực lẫn nhân lực có thể.” Anh quan sát Decker, người vẫn đang nhìn chăm chú qua cửa sổ.
“Vậy là cậu lãnh một cú va chạm mạnh trên sân bóng, sau đls nó thay đổi cuộc sống của cậu mãi mãi ư?”
“Nó thay đổi não bộ của tôi, kèm theo đó là cuộc sống của tôi.”
“Lại thế rồi, cậu không muốn chia sẻ về nó sao?”
Decker không nói gì.
“Anh nghĩ chúng ta sẽ tìm thấy gì ở nhà gia đình Wyatt ở Colorado?” Jamison hỏi, lo lắng nhìn láo liên giữa hai người đàn ông.
Decker trả lời, “Bất cứ thứ gì mà chúng ta tìm ra sẽ nói cho chúng ta biết điều chúng ta trước đây không biết. Và nó sẽ đưa chúng ta bước gần đến Belinda Wyatt thêm một bước.”
Bogart nhấp thêm một ngụm cà phê nữa, “Điều gì khiến cậu quyết định truy dấu theo Wyatt vậy? Chúng ta đang truy lùng một người đàn ông, còn cô ta là phụ nữ, hoặc đã từng là phụ nữ khi cậu còn quen biết cô ta.”
Thay cho câu trả lời, Decker mở chiếc máy tính xách tay trước mặt anh và xoay nó một vòng để Bogart có thể nhìn thấy màn hình. Sau đó anh bấm nút chạy đoạn ghi hình.
Bogart xem toàn bộ khung hình đang chạy rồi quay sang nhìn Decker.
“Ừ, là một phụ nữ bước ra khỏi xe. Là nữ phục vụ quán rượu. Là đồng lõa cùa Leopold. Có thể là người tên Belinda Wyatt đó. Đối với tôi, chắc chắn giống một phụ nữ.”
“Anh có để ý cách người này bước ra khỏi xe không?”
Bogart liếc lại màn hình. “Anh nói đây là nam giới cải trang thành phụ nữ mà. Còn hiện tại chúng ta đều biết Wyatt thuộc tình trạng liên giới tính, chúng ta thực sự không biết cô ta là đàn ông hay phụ nữ. Thế nên có thể chỉ cô ta trông giống phụ nữ là bởi vì cô ta là phụ nữ. Có thể cô ta chưa bao giờ làm phẫu thuật.”
“Đúng vậy. Cô ta có thể vẫn chính là cô ta của hai mươi năm trước. Chúng ta đều biết Leopold không thực hiện vụ giết người này. Nếu Wyatt có liên quan đến hắn ta thì khả năng chỉ còn cô ta thôi. Cô ta chính là kẻ bắn súng.”
“Được rồi, nhưng tôi vẫn đang không hiểu ý của anh về chuyện bước ra khỏi xe. Cô ta xoay chân ra ngoài và đứng dậy. Giống kiểu gái hay trai vẫn làm.”
“Không, không giống động tác của đàn ông. Không giống một chút nào.”
“Tôi không hiểu.”
“Quay sang bên và đứng lên, như anh đang bước ra khỏi xe ấy.”
“Gì cơ, ngay bây giờ á?”
“Ừ, ngay và luôn.”
“Decker!”
“Cứ làm đi.”
Bogart trông cáu kỉnh nhưng rồi cũng quay sang bên, đặt chân lên lối đi. Anh đang định đứng lên thì Decker bỗng ngăn anh lại.
“Nhìn chân của anh xem.”
Bogart nhìn xuống hai cẳng chân đang dạng ra. “Chúng làm sao? Tôi xoay chân đặt lên lối đi rồi còn gì, một việc phải làm để đứng dậy. Người trên màn hình cũng làm hành động tương tự.”
“Nhìn khoảng cách giữa hai bên đùi xe.”
Bogart liếc xuống nhìn khoảng trống rộng hoác giữa hai chân anh. “Thế thì sao?”
“Nhìn lại màn hình.”
Bogart liếc nhìn màn hình. Hai đùi của người kia gần như chạm vào nhau.
“Nhìn vào bàn tay,” Decker nói thêm.
Bogart nhìn vào bàn tay người kia. Nó được đặt chèn giữa khe hở nhỏ giữa hai đùi, giữ cho mép váy chùng xuống.
“Hai chân anh đang bạnh sang hai bên, còn tay anh có ở chỗ nào gần chân đâu.”
“Ừ thì cô ta đang mặc váy, còn tôi thì không.”
“Không quan trọng. Anh là đàn ông, có mặc váy hay không, anh cũng sẽ khôg làm động tác như thế. Anh sẽ dạng chân ra và đứng lên. Còn người kia lại đang ở trong ngõ. Không có ai ở đó để thoáng nhìn vào chiếc váy hớ hênh cả. Thế tại sao phải để hai chân sát vào nhau thế? Tại sao lại để tay ở đó để tăng thêm an toàn, để ngán lại những con mắt tọc mạch?”
“Tôi chịu thôi. Tại sao?”
“Đó là sự khác biệt giữa việc được dạy từ nhỏ giữa phụ nữ và đàn ông. Phụ nữ thường làm chuyển động đó một cách tự động. Nó được thấm nhuần trong tâm trí họ từ lúc còn rất bé, ngay từ khi họ bắt đầu mặc váy hai dây ngắn và quần tất da chân, rồi sau đó là váy liền thân hoặc chân váy. Vợ tôi đã từng dạy con gái làm động tác giữ váy đó từ khi con bé còn nhỏ xíu. Mẹ nào cũng dạy con gái như thế. Tuy nhiên một gã trai sẽ không bao giờ nghĩ đến chuyện đó. Không bao giờ. Dù có mặc váy hay không. Đàn ông không phải lo lắng về chuyện mọi người sẽ ngó nghiêng thế nào, bởi vì họ chính là người chuyên đi ngó nghiêng.”
Bogart nhìn xuống cẳng chân mình, sau đó nhìn sang tay, cuối cùng nhìn vào màn hình, nơi hình ảnh bất động thể hiện rõ ràng mọi điều mà Decker vừa mới giải thích. Anh quay sang nhìn Jamison cũng vừa làm theo mọi thứ trong cuộc trò chuyện. Trước khi anh có thể lên tiếng, cô xoay chân đặt lên lối đi. Cô ấy đang mặc váy. Hai đầu gối khum lại với nhau, tay cô đang đặt lên đúng vị trí so với người trong đoạn băng kia.
“Chuyện đó bị đóng trong đầu nữ giới chúng tôi rồi, Đặc vụ Bogart” cô nói, “Giống như Decker vừa nói. Diễn ra hoàn toàn tự nhiên, nhất là khi đang mặc váy.”
Bogart lớn tiếng, “Để tôi nói chuyện này cho rõ quan điểm nhé. Anh đang nói rằng kẻ bắn súng của chúng ta là một phụ nữ sao Decker?”
“Tôi đang nói rằng nếu kẻ bắn súng là Belinda Wyatt - và tôi tin đúng là như thế - thì cô ta đã vẫn còn giữ “kí ức cơ bắp” từ nhỏ lúc được nuôi dạy là một bé gái. Cho dù cô ta hiện tại có là đàn ông sau khi phẫu thuật hay không, thì tôi không biết. Trớ trêu ở chỗ, cô ta có thể thích như thế, sau khi được coi là một đứa dị hợm có cả hai giới tính, bởi vì hiện tại cô ta có thể tận dụng nó làm lợi thế. Cô ta cứ như con tắc kè hoa, thay vì thay đổi màu da thì có thể chuyển giới một cách linh hoạt vậy. Cô ta có thể vừa giả nam hoặc giả nữ. Quả là một vỏ bọc cực kì hiệu quả.”
Bogart xoay hai chân vào trong và đặt khuỷu tay lên bàn. Jamison cũng làm tương tự.
“Tại sao anh nghĩ cô ta đã giết hại Sizemore?” Bogart nói.
“Đó là lí do khác đã khiến tôi bắt đầu để tâm tới Wyatt. Cô ta là bệnh nhân yêu thích của ông ta. Ông ta thể hiện điều đó rất rõ. Ông ta chưa bao giờ kể cho tôi nghe về tiểu sử của cô ta, nhưng lại dành kha khá thời gian bên cạnh cô ta.”
“Đúng thế, nhưng tại sao cô ta lại giết ông ta chứ?”
Decker nhìn Bogart chằm chằm, mặt toát ra sự thất vọng. “Chuyện rõ ràng thế còn gì? Ông ta quyến rũ cô ta và làm tình với cô ta trong khi cô ta còn ở trong Viên nghiên cứu.”
Jamison và Bogart trợn tròn mắt nhìn anh.
“Chết tiệt,” Jamison thốt lên. “Hợp lí quá ấy chứ. Sizemore là một kẻ ghê tởm. Ông ta bị đá ra khỏi Viện vì đã có tác phong thiếu đứng đắn tương tự với một bệnh nhân nữ khác, không phải sao.”
Bogart nói tiếp, “Vậy là ông ta đã quyến rũ cô thiếu niên bị ngược đãi về cảm xúc lẫn thể chất này, trong lúc cô bé đang trong lúc vụn vỡ yếu ớt nhất, để có thể được sung sướng cái ấy sao? Ra cái kiểu “ưu ái” bệnh nhân của hắn là thế à!”
Decker không nói lời nào. Anh đã lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ máy bay.
“Không có gì là anh quên được nhỉ?” Bogart nói.
“Một khi tôi đã nhìn hoặc nghe đến, thì tôi sẽ luôn nhớ đến nó.”
Jamison nói, “Nhưng nếu có người nói dối anh thì sao? Anh sẽ nhớ lời người đó, nhưng không nhất thiết nhớ đó là lời nói dối, phải không?”
“Chỉ khi tôi được nghe một điều mâu thuẫn với lời người ấy nói trước đó thì tôi mới không tin. Khi đó tôi cũng có thể bắt đầu tìm ra đâu là sự thật, đâu là dối trá. Những chi tiết nhỏ có xu hướng giúp ta thu được kết quả to lớn. Mọi người thường không phạm lỗi với các chi tiết chung chung. Họ thường mắc sai lầm ở những chi tiết nhỏ.”
“Thế thì Leopold thì sao? Làm sao hai kẻ đó bắt tay với nhau được?”
Decker lại quay ra phía cửa sổ, ngắm nhìn những đám mây trôi qua.
Anh không có câu trả lời cho câu hỏi đó.
Có thể anh sẽ không bao giờ tìm được câu trả lời.
Belinda Wyatt và Sebastian Leopold. Hai kẻ ít có khả năng trở thành đồng phạm của nhau nhất. Thế nhưng lại giống như hai gã sát nhân trong cuốn Máu lạnh của Truman Capote, con người bắt tay với nhau có thể làm những thứ không thể tưởng tượng nổi so với khi chỉ hành động một mình.
Và anh tự hỏi hiện tại bọn chúng đang âm mưu điều gì nữa đây.
Ký Ức Vĩnh Cửu Ký Ức Vĩnh Cửu - David Baldacci Ký Ức Vĩnh Cửu