Nguyên tác: Die Therapie
Số lần đọc/download: 1521 / 15
Cập nhật: 2017-05-20 09:13:55 +0700
Chương 52
C
húng tôi ở trong một ngôi nhà nhỏ cạnh biển, cách làng và cách cảng thuyền buồm khoảng mười phút đi bộ. Josy nói với tôi rằng trước đây em thường hay ở đây với cha mẹ trong những kỳ nghỉ. Những lúc họ nghỉ mát dài ngày và không muốn ở Sacrow chỉ một cuối tuần ngắn ngủi.
Chúng tôi đang đốt lửa lò sưởi và nấu trà khi Josy nắm lấy tay tôi.
“Bây giờ cháu sẽ đưa cho cô dấu hiệu cuối cùng, cô Anna ạ”, em nói với tôi, và chúng tôi đi đến cửa sổ phòng khách, cái cho chúng tôi một tầm nhìn tuyệt đẹp ra bờ biển và đại dương.
“Cái xấu đã theo chúng mình cả thời gian vừa qua”, em giải thích cho tôi. “Chúng mình không thể nào thoát khỏi nó được. Cả ở Berlin lẫn ở Hamburg và trên Sylt cũng không. Nó đang ở đây với chúng mình trên hòn đảo”.
Đầu tiên, tôi không biết em có ý muốn nói gì. Nhưng rồi tôi nhìn thấy một người nhỏ tí đang đi dọc theo bờ biển ở cách khoảng năm trăm mét. Và người đó càng đến gần thì tôi càng chắc chắn rằng suy đoán của tôi đã đúng.
Cái xấu thật sự đã sống cạnh bên em ở nhà trên Schwanen-werder. Và nó đã theo chúng tôi cho đến đây. Tôi nắm lấy Josy và cùng em chạy đến cửa trước. Tôi vẫn chưa có được một kế hoạch, nhưng tôi biết - nếu như tôi không giấu người con gái bé bỏng này đi thì sẽ xảy ra một cái gì đó khủng khiếp. Thế là tôi chạy với em ra ngoài đến một cái nhà kho nhỏ chứa máy phát điện nằm cách hàng hiên chỉ vài mét.
Chúng tôi bước vào trong, và ngay lập tức một hơi lạnh mang mùi ẩm mốc như mùi hôi của thuốc lá trong một buồng điện thoại cũ bao trùm lấy chúng tôi. Nhưng tất cả đều tốt hơn là chờ đợi ở bên ngoài. Tôi đóng cửa lại - không muộn đến một giây.
Vì trong lúc đấy Isabell chỉ còn cách chúng tôi chưa đến một trăm mét.
“Vợ tôi?” Viktor không dám nhìn vào mắt Anna.
“Vâng”
“Cô ấy đã làm gì?”
“Ông cứ đọc tiếp đi. Rồi ông cũng sẽ hiểu những mối liên quan”.
Động cơ của chiếc Volvo hiện giờ đang kêu to như máu trong tai của Viktor. Ông không biết chất adrenalin đang lao nhanh đi trong mạch máu của ông có nguyên do từ sự sẵn sàng dùng bạo lực của người phụ nữ đã bắt cóc ông hay từ vận tốc điên khùng của chiếc ô-tô đang chạy ầm ầm trên con đường không được trải nhựa. Có lẽ là do cả hai. Viktor ngạc nhiên về bản thân mình, rằng trong tình huống sống chết này mà nói chung là ông vẫn còn có thể suy nghĩ rõ ràng được, huống chi là còn có thể đọc được. Thật may là tôi không bị chóng mặt khi đọc trong ô-tô, ông nghĩ thầm và ngay lập tức lại xua đuổi ý nghĩ tầm thường này đi.
Và ông tiếp tục đọc.