Số lần đọc/download: 3006 / 39
Cập nhật: 2014-12-04 16:38:01 +0700
Chương 88 89: Trận Phù.
N
ếu như nhận lấy hai nha đầu, rất nhanh sẽ để các nàng biết bí mật, bọn hạ nhân rất bát quái, không cần một ngày đêm toàn bộ phủ sẽ biết, rồi sẽ truyền khắp toàn thành. Đó không phải muốn chết sao? Đưa tới người tu chân cảnh giới cao hơn, Diệp Không căn bản không thể ứng phó.
Diệp Tài không biết tâm tư hắn, còn tưởng rằng hắn không hài lòng, vội giải thích nói:
- Là lão nô sai, Bát thiếu gia kim chi ngọc diệp, vì sao có thể chính mình làm chuyện vụn vặt? Trước đây có chậm trễ, mong Bát thiếu gia không nên tính toán với lão nô.
Lão tử cũng là kim chi ngọc diệp liễu, Diệp Không buồn cười, xua tay nói:
- Tài thúc, nhìn ngươi nói này, ngươi mỗi ngày bận trong bận ngoài, cũng khổ cực lắm chứ, ta với ngươi tính toán cái gì đây? Chỉ là hai nha đầu chúng ta xác thực là không cần. . .
Thấy Diệp Tài còn muốn dài dòng, Diệp Không mắt trợn lên.
- Nói không cần là không cần, muốn ta nói nữa sao?
Thấy hắn tức giận, Diệp Tài nhìn hắn, nhất thời đại khí cũng không dám ra, thầm nghĩ Mã tỷ nhiều thịt như vậy đều bị đánh cho nửa chết nửa sống, lão đầu ta toàn thân là xương cốt, có lẽ không chịu được hắn tam quyền lưỡng cước.
Hai nha hoàn vội lùi xuống. Đám nha hoàn trong phủ lòng dạ cũng là rất cao, ai không nghĩ bay lên làm phượng hoàng đây? Bát thiếu gia thanh danh như mặt trời ban trưa, nếu là cho hắn coi trọng. . .
Hai nha hoàn không phải không cố gắng, trang điểm thật quyến rũ, ai biết tiểu tử này nhìn chưa từng nhìn, liền cho các nàng trở về. Các nàng tự nhiên trong lòng không vui, ngay mặt không dám chống đối, trở về sau đó tựu tuyên dương nói, tiểu tử này đối với nữ nhân căn bản không có hứng thú, không phải tâm lý có vấn đề, thì là sinh lý có chỗ thiếu hụt.
Tuy rằng hai nha đầu này nói lung tung phía sau, tuy vậy lại thành nói giúp Diệp Không, bỏ đi rất nhiều nha đầu có suy tính trong lòng, sẽ không đến chủ động dây dưa.
Đó là chuyện bên lề, trở lại Diệp Tài, đuổi đi hai nha hoàn, lúc này mới cười nịnh bợ nhìn Diệp Không, không biết muốn nói cái gì.
Diệp Không bị hắn cười dựng cả tóc gáy, thầm nghĩ, lão gia hỏa này không phải muốn tiền boa sao? Tiên sư nó chứ, thấy thiếu gia ta tiền nhiều,chưa từng làm gì đã nghĩ muốn tiền boa!
Diệp Không tuy nghĩ vậy, nhưng cho Diệp Tài một trăm lá gan cũng không dám chủ động muốn tiền boa, trên thực tế, hắn là muốn đưa tiền cho Diệp Không.
Chỉ thấy Diệp Tài cẩn thận lấy từ trong túi ra một nén bạc to, đặt lên bàn, cười nịnh bợ nói:
- Bát thiếu gia, trước đây lão nô. . . Sợ người tiêu tiền như nước, liền giữ hộ ngươi, kỳ thực lão nô cũng là hảo tâm. . . Vẫn giữ lại cho ngài, lão nô động chưa từng động.
Diệp không nhất thời minh bạch, đây là lão gia này ngày xưa biển thủ bạc của mình nha, nhìn qua có hai trăm lượng, lão tiểu tử tay thật đúng là đen đây! Cư nhiên còn không biết xấu hổ nói muốn giữ hộ mình.
- Sợ ta tiêu tiền như nước? Bây giờ còn đưa tới làm gì? Tiếp tục giữ được rồi.
Diệp không sắc mặt bất thiện.
Diệp Tài sợ đến run run, thầm nghĩ, hắn vốn không biết việc này, ta lấy ra, không phải chính mình cấp chính mình tìm phiền toái, không đánh đã khai?
Lão đầu cuống quít quỳ xuống, đau khổ cầu xin nói:
- Bát thiếu gia, lão nô nhất thời hồ đồ, nổi lên lòng tham, hi vọng người xem lão nô vì Diệp phủ tân tân khổ khổ vài thập niên, cho lão nô một đường sống.
Trần Cửu mẫu nhẹ dạ nhìn không được, nói xen vào:
- Không nhi, Tài thúc đối với mẫu thân ta cũng là không tồi, hiện tại bạc cũng đã trả về, cũng đừng nữa tính toán nữa.
- Vâng vâng, cảm tạ Trần di nương, sau này không dám nữa.
Diệp Không kỳ thực cũng chính là hù dọa hắn, lập tức gật đầu, giáo huấn nói:
- Biết thế là tốt, ăn của ta thì phải nhổ ra cho ta, cầm của ta thì phải trả về. Chỉ là ngươi cũng đừng luyến tiếc, phải biết rằng, có cơ hội cho ngươi trả là còn tốt. . . Nếu là ngươi nghĩ không muốn trả, vậy ngươi mới thực sự phiền phức!
- Vâng vâng, lão nô từ giờ tuyệt không dám nữa, tạ ơn Bát thiếu gia không truy cứu.
- Nguy hiểm thật nha. . .
Diệp Tài từ Diệp Không sân đi ra, lúc này mới khó khăn lau ngang mồ hôi, mắng:
- Ăn của ta thì phải nhổ ra cho ta, cầm của ta thì phải trả về. . . Còn có loại lời bài hát như thế này, ai viết lời ca này thật thất đức nha.
Không nói Diệp Tài, nói tới Diệp Không, đem bạc giao cho lão nương, túi trữ vật của hắn còn có mấy nghìn lượng của Phạm Cửu Xà, căn bản không để ý đám tiền lẻ này.
Nhưng thật ra Trần Cửu mẫu trong lòng vui rạo rực, không phải nàng thấy tiền sáng mắt, mà là, rốt cục tồn có tiền cho nhi tử cưới vợ, cho dù Diệp Không hiện tại muốn kết hôn, cũng sẽ không cần tiết kiệm nữa rồi?
Tiếc nuối chính là, Diệp Không không muốn lấy vợ, muốn kết hôn, cũng phải sau này tìm một nữ tử tu tiên, buổi tối có thể song tu, ban ngày có thể đánh kép ( đánh cướp ), hơn nữa mọi người thọ nguyên đều dài giống nhau, kia mới gọi vui vẻ đến bạc đầu nha!
Bằng không, tìm một phàm nhân, chính mình tuổi còn trẻ đây, đối phương cũng đã già, ra ngoài người khác còn tưởng rằng đây là một đôi bà cháu.
Hơn nữa, tu đến Nguyên Anh kỳ hẳn là có tám trăm năm thọ mệnh, chính mình thọ nguyên mới giảm một chút, đối phương cũng đã teo, lại lấy một người, lại teo, lại lấy một người......chóng hết cả mặt?
Sở dĩ người tu tiên giống nhau đều muốn lấy một tu tiên làm lão bà, cho dù Vạn Huyền chân nhân cũng như vậy, tiến giai vô vọng, hắn cũng sẽ lấy một nữ tu sĩ tiến giai vô vọng, cũng sẽ không cưới phàm nhân, vì sao? Tu sĩ cưới tu sĩ, đời sau có linh căn cơ hội mới cao.
Đây là nói nam tu sĩ giống nhau không suy nghĩ lấy phàm nhân làm vợ, mặt khác, nữ tu sĩ càng không thể có, như thất tiên nữ và Đổng Vĩnh, Bạch Tố Trinh và Hứa Tiên, những cố sự này chỉ là lông phượng và sừng lân, tại đại lục Thương Nam cố sự như vậy, cơ hồ đếch có loại truyền thuyết hoang đường như vậy đâu.
Nữ tu sĩ thà rằng cô quạnh cả đời, cũng sẽ không gả cho phàm nhân, ngay cả nam tu sĩ cảnh giới so với các nàng hơi thấp một tí, các nàng đều tuyệt đối sẽ không suy nghĩ.
Diệp Không trở lại trong phòng mình, hắn biết rõ, muốn sống sót, sống được tốt, cũng chỉ có càng không ngừng làm cho mình mạnh mẽ hơn, chỉ có không ngừng tu luyện, trở nên càng mạnh, mạnh thêm một chút, đại biểu lại an toàn thêm vài phần.
Chỉ là tu luyện trước mắt, hắn không bố trí được trận pháp. Bày binh bố trận giống nhau cần trận kỳ, sa bàn các loại, Nhưng Diệp Không không có những thứ đó, hắn chỉ có từ Phạm Cửu Xà thu được tấm trận phù kia mà thôi.
Trận phù, cũng là một loại bùa, ngoài nguyên lý chính là để phong ấn trận pháp trên lá bùa, khi sử dụng lấy linh lực thôi động, chuyên áp dụng cho những tu sĩ không hiểu trận pháp.
Chỉ là trận phù cũng là có chỗ thiếu hụt, ngoài khuyết điểm lớn nhất chính là sau khi bày không thể di động, nếu như bị hủy, cũng vô pháp chữa trị.
Không giống trận phù, trận kỳ tùy thời có thể thay đổi địa điểm; bị người đánh bại hoặc hủy hoại, còn có thể một lần nữa bố trí, còn có thể đối với phạm vi, kết cấu, công năng trận pháp v.v.., đều có thể thay đổi.
Bố trí trận phù, là không thể thay đổi công năng sử dụng, sau khi bố trận trận phù liền biến mất, trận pháp cũng liền cố định.
Đương nhiên, khai trận, đóng trận hay có thể khống chế, chỉ cần có linh thạch duy trì, cũng không bị phá phôi, thời gian trận pháp có thể tồn tại trên trăm năm.
Diệp không hiện tại chuẩn bị bố trí "Linh tu trấn thủ" trận pháp tại trong phòng mình, như vậy sau này tu hành, sẽ không sợ quấy rối, bất luận kẻ nào không được hắn cho phép, cũng là vào không được.
Xuất ra trận phù, Diệp Không cũng không có vội vã dùng linh lực thôi động.
Bởi vì đây là hắn lần đầu tiên thấy bùa chân chính tại đại lục Thương Nam, làm phù chú đại sư một thời gian, hắn muốn trước tiên nghiên cứu một chút.
Cầm trận phù, ngồi dưới ánh đèn, tỉ mỉ quan sát hoa văn lộ tuyến trận phù...
Người chế tác tấm trận phù xem ra cũng là cao thủ, chí ít là quen tay, chỉ thấy bên trong ký hiệu hình vuông, đường cong có thô có nhỏ, phiền phức không gì sánh được, ngoằn đi ngoằn lại, lại không một bút giao nhau, như một khối thiết kế mạch điện hoàn mỹ, ưu mỹ, ngắn gọn, chỉnh tề.
Rất nhiều đường cong ngân sắc, đều quấn quanh, khúc chiết, có lẽ người chế phù vẫn hành văn liền mạch lưu loát, ngay cả phẩm chất đường cong, đều nhìn không ra có bất luận cái gì một chút biến hóa.
- Quả nhiên trong đó ảo diệu phi phàm!
Diệp Không khen không dứt miệng, ngẫm lại cũng đúng, cho dù tu tiên đại lục, quỷ dị kỳ sự đông đảo, nhưng cũng có lý của nó.
Có câu nói rất hay, không có vô duyên vô cớ yêu, cũng không có vô duyên vô cớ hận, càng không có tùy tiện trên giấy vẽ loạn trên bức tranh là có thể thiên hạ vô địch.
Dù cho đại lục có tu tiên thần kỳ, cũng là có lý luận đặc biệt của nó, như trên Địa Cầu hóa học vật lý, chúng nó là có quy luật có nguyên nhân.
Diệp Không quan sát kĩ trương trận phù, vì sao tuyến này là như thế nào lại mảnh như vậy, vì sao cái tuyến kia lại thô như vậy, chúng cũng có nguyên nhân của nó, tuyệt đối không phải từ từ nhắm hai mắt vẽ loạn bức tranh liền có thể thi triển ra trận pháp.
Diệp Không như choáng váng, nhìn chằm chằm một khối đường cong tổ hợp thể người khác xem không hiểu, một hồi gật đầu nói:
- Nguyên lai là như vậy.
Một hồi lại nhíu mày, lại xem kỹ, sau đó vỗ mạnh một cái, phát ra một tiếng.
- Hảo!
Gió mát phơ phất, hoa lá xào xạc, Diệp phủ đã không còn mấy nơi còn có ngọn đèn dầu thắp sáng, Diệp Không vẫn mê muội như cũ nhìn chằm chằm khối mạch điện kia. . . A, trận phù.
Đồng dạng không ngủ chính là trong phòng nhị phu nhân, Tiểu Hồng đang báo cáo tình hình ban ngày tìm hiểu Diệp Không.
Nhị phu nhân nghe xong báo cáo, gật đầu suy tư nói:
- Ngươi sau này không có việc gì thì sang chỗ hắn, xem hắn làm gì, mặc kệ thế nào, ta tuyệt đối sẽ không tin tưởng một người ngu si đột nhiên trở nên thông minh như vậy, hơn nữa võ công còn đột nhiên cao cường, bất luận việc gì cũng phải có là duyên cớ của nó!
"A." Tiểu Hồng cúi đầu, trong lòng dĩ nhiên nhịn không được vui vẻ, nhưng lập tức nàng lại phiền não đứng lên, hỏi:
- Bát thiếu gia hắn rất thông minh, vạn nhất hắn phát hiện chúng ta thám thính hắn tin tức, có thể hay không thẹn quá thành giận?
Nhị phu nhân nở nụ cười:
- Sẽ không, đừng xem hắn cả ngày đánh người gây sự, bọn này đều là ngay mặt đắc tội hắn, ta ngay mặt đối với hắn khách khách khí khí, hắn tuyệt đối không có ý tứ giở mặt.
Tiểu Hồng vội tâng bốc:
- Nhị phu nhân quả nhiên lợi hại.
- Sau này theo ta học.
Nhị phu nhân đắc chí nói.
- Nhưng hắn cũng không phải đèn đã cạn dầu, chúng ta ngay mặt khách khí, phía sau hỏi thăm bí mật hắn.
Tiểu Hồng đánh bạo còn nói thêm:
- Nếu hắn cũng sẽ ngay mặt khách khí, phía sau hạ thủ, không phải nghe nói Diệp Hải có thể là bị hắn len lén giết chết?
- Ha ha, ngươi nguyên lai cũng không ngu.
Nhị phu nhân cười to, đón sắc mặt nghiêm nói:
- Có nguy hiểm mới có cơ hội, ta cũng không phải hại tính mệnh hắn, sợ cái gì? Hắn biết, ta cũng không sợ.
Tiểu Hồng tâm trạng phiền muộn, nhưng là ta sợ nha, tiểu tử kia nói giở mặt liền giở mặt, ngươi cùng hắn giải thích một chút, nói không chừng không có việc gì, ta sợ là ngay cả cơ hội giải thích cũng không có, nhẹ thì trở thành Mã tỷ đệ nhị, nặng thì phải đi gặp mặt Diệp Hải rồi!
Nhị phu nhân đại khái nhìn ra Tiểu Hồng sợ hãi, cười nói:
- Ta hiện tại lưu hắn tại trong phủ, chính là trông cậy vào hắn có thể hỗ trợ, tại vì sao phải hại hắn, kỳ thực mục đích hỏi thăm bí mật hắn, nói ra, cũng không có gì ghê gớm cả, nếu như hắn phát hiện, ngươi nói cho hắn biết là được rồi.
Tiểu Hồng cũng không biết nhị phu nhân mưu cầu danh lợi gì mà phải thăm dò bí mật của Diệp Không, nghe nàng chủ động nhắc tới, đương nhiên lưu ý nghe nàng nói.
Nhị phu nhân nhìn ra ngoài cửa sổ, cau mày nói:
- Kỳ thực ta cũng là vì Văn nhi và Vũ nhi thôi, bọn nó mặc dù có danh sư chỉ điểm, thế nhưng võ công vẫn như cũ không có tiến bộ, Văn nhi sắp hai mươi rồi, Vũ nhi cũng đã mười tám, chuẩn bị sẽ ra chiến trường kiến công lập nghiệp, nếu như có được biện pháp của Diệp Không, giúp võ công Diệp Văn, Diệp Võ tăng nhiều, đối với Diệp phủ cùng chúng ta mới thật sự tốt.
Tiểu Hồng gật đầu, nguyên lai là như vậy, trách không được tình cảm Nhị phu nhân đối với mẫu tử Diệp Không đột nhiên chuyển biến, thì ra là vì nhi tử.
Cũng khó trách, người mẹ nào không hy vọng nhi tử giỏi đây, huống chi đại lục Thương Nam quan niệm tử quang mẫu quý, nếu như Diệp Văn Diệp Võ có tiền đồ, nàng cũng danh chính ngôn thuận trở thành chính thê rồi.
- Phu nhân xin yên tâm, Tiểu Hồng nhất định cố gắng, không để người thất vọng.
Tiểu Hồng lập tức nói.
Nhị phu nhân biết muốn thủ hạ làm việc thì phải cấp cho chút lợi ích, lại xoa xoa đầu Tiểu Hồng cười nói:
- Tiểu Hồng, ta biết ngươi lòng dạ cũng cao, muốn làm phượng hoàng, sở dĩ ta vẫn không cho ngươi hầu hạ lão gia, ta đã nghĩ rồi, sau này đem ngươi gả cho A Võ làm thiếp, khi hắn công thành danh toại, ngươi cũng được hưởng phúc, chỉ cần ngươi làm tốt việc này, ta bảo đảm làm ngươi hài lòng, được chứ?
Nếu là dĩ vãng, Tiểu Hồng nhất định hài lòng. Diệp Võ vẫn nhìn nàng chằm chằm, tuy rằng Diệp Võ không phải bạch mã vương tử trong lòng nàng, nhưng đó là tam thiếu gia, nếu có thể gả cho tam thiếu gia, cũng coi như một bước lên mây.
Nhưng hiện tại Tiểu Hồng cũng không nghĩ như vậy, lòng của nàng đột nhiên xuất hiện một thân ảnh thiếu niên, không biết vì sao, đột nhiên như vậy, cái tên kia tính tình xấu xa nhưng trong lòng nàng không bỏ xuống được.
- Sao? Ngươi không muốn à?
Nhị phu nhân nhìn Tiểu Hồng, không hờn giận hỏi thăm.
- Nguyện. . . Ý, nguyện ý
Tiều Hồng không dám cự tuyệt, lại đang suy nghĩ, nếu như nhị phu nhân biết mình thích chính là Diệp Không, sẽ có phản ứng gì đây?
Nhưng tiểu tử kia ngu ngốc, không hiểu được phong tình, phải làm sao bây giờ?
Diệp không cũng không biết có vô số nha đầu nhớ thương hắn. Hắn còn đang cân nhắc tấm trận phù kia, cân nhắc hơn phân nửa buổi tối, cảm thấy mình cơ bản nhìn đã hiểu rõ tấm trận phù, liền bắt đầu bày binh bố trận.
Toái Càn Khôn
Cuồng Đồ Tu Tiên
-- o --