Nguyên tác: One Heart To Win
Số lần đọc/download: 0 / 1
Cập nhật: 2023-06-19 09:36:07 +0700
Chương 52
C
Ả NHÀ WARREN cưỡi ngựa vào thị trấn vào thứ bảy để dự vũ hội, người cưỡi ngựa người ngồi xe kéo, những người giúp việc trong nhà, những người chăn gia súc, cả những người hầu và đầu bếp. Không có nhà kho hay căn nhà nào trong thị trấn đủ lớn cho tất cả mọi người, không thể những người đến từ mọi nơi trong vùng để tham dự sự kiện. Không có ranh giới xã hội nào ở đó: người chăn gia súc, người đốn gỗ, trẻ đến già đều được chào đón.
Đèn được thắp trên một cánh đồng ngay ngoài thị trấn, một sàn nhảy vuông, rộng,mới được làm cho dịp này. Trước khi đến nơi họ đã nghe thấy tiếng nhạc, không phải là giai điệu và nhạc cụ mà Tiffany vẫn quen nhảy, nhưng nàng biết đó là tiếng đàn banjo, violon và kèn harmonica. Một vài đôi đã đang nhảy, dù vẫn chưa chính thức đến giờ, vũ hội sẽ bắt đầu sau khi mặt trời lặn và cái nóng ban ngày đã dịu xuống. Trời đã nhá nhem tối. Nhưng hàng tá bàn đã chất đầy đồ uống và thức ăn, ngào ngạt mùi thịt nướng.
Spoiler
Tiffany thấy cảnh quan như một lễ hội tuyệt vời! Nàng thấy nó giống một hội chợ hơn là một vũ hội. Trẻ con chạy tung tăng, đuổi bắt nhau. Đang có cuộc đua ngựa giữa 3 chàng chăn bò. Vài thợ đốn gỗ đang thi leo cây, mà trông có vẻ rất ngớ ngẩn vì chỉ có 4 cái cây ở gần đấy thôi và chẳng có cái nào đủ cao cả. Họ còn thách nhau uống rượu nữa, một điềm gở cho những ai muốn khiêu vũ.
Đó không phải là điều Tiffany đã tưởng tượng, nhưng nàng không lấy làm lạ là Rose háo hức ngay từ khi bà nghe nói đến sự kiện này. Tiffany không biết mẹ nàng thích thú vì được dự lễ hội hay vì được trở lại Montana với gia đình mình. Có lẽ là cả hai. Tiffany ngạc nhiên thấy mẹ mình như thế này, rất cởi mở, tràn ngập tiếng cười và niềm vui – hoàn toàn không dè dặt chút nào. Và còn không đoan trang nữa. Tiffany thật sự đã nghĩ nàng sẽ không còn lạc lõng trong những bộ đồ lộng lẫy nữa vì còn có mẹ nàng. Nhưng Rose làm nàng ngạc nhiên về cả chuyện đó nữa, khi bà đi xuống, mặc áo váy mà không có áo chẽn bên trong.
“Mẹ để nó lại đây từ 15 năm trước, chỉ mang theo con và một vali nhỏ, mà đồ của con đã chiếm đến một nửa rồi,” Rose nói. “Cha con giữ lại tất cả những gì mẹ để lại bên trong cái tum, không ngừng nuôi hy vọng mẹ sẽ quay lại và mặc nó. Mẹ đã bảo hầu phòng phơi chúng ra nhưng chắc vẫn cần phải giặt lại tất cả.” Rose hít hít vai mình. “Mẹ ngửi thấy mùi mốc mốc ấy.”
“Mẹ không còn thời gian để thay nữa đâu,” Tiffany nói.
“Ôi không. Mẹ thấy thoải mái với kiểu trang phục này, kể cả có hơi mốc một chút.”
Dù Rose chỉ mặc những bộ đồ giản dị thì chất vải cũng đẹp và đắt tiền. Nàng tin rằng mẹ nàng dễ dàng hòa hợp với nơi này, và chỉ giữ lại thói quen đó. Nhưng Tiffany thì ngược lại, nàng mặc cái váy đẹp nhất, căng ra vì khung áo ngực, và Anna đã bới tóc cho nàng. Nhưng chẳng thể làm gì khác với tủ quần áo hạn hẹp của nàng, chắc chắn là không phải đồ nấu bếp rồi. Nếu mà mặc đến nó thì thà chết còn hơn. Hơn nữa, nàng vẫn muốn làm Hunter tự hiểu ra rằng lụa là và đinh sắt không thể hợp nhau được.
Những người đầu tiên đến Nashart và những người quen Rose khi bà còn sống ở đây đã đến chào hỏi bà ngay khi họ đến. Tiffany hy vọng có thể ở gần mẹ nhưng đám đông vây quanh Rose quá đông.
Roy kéo nàng ra và tự cho mình là người bảo vệ của nàng. Cậu bé từ chối ngay 3 người đàn ông mời nàng nhảy trước khi nàng kịp nói gì. Cậu có vẻ cáu kỉnh nhưng nàng biết không phải vì nàng, vì nàng bắt gặp cậu nhìn chằm chằm về phía Pearl, đang nhảy với một người đàn ông khác, làm nàng nhớ ra...
“Em muốn nói về chuyện đó không?” nàng ngập ngừng hỏi em trai.
Roy liếc xuống nàng. “Hả? À, cô ấy hả. Cô ấy đã nói rõ với em là em sủa nhầm cây rồi.”
“Chị rất tiếc.” Tiếc cái con khỉ ấy.
“Nhưng có lẽ chị có thể nói cho em hiểu cô ấy có ý gì khi nói có quá nhiều phụ nữ trong nhà mình. Lúc nào cũng có phụ nữ trong nhà mà. Hầu hết những người hầu trong nhà là phụ nữ. Chả có nghĩa quái gì cả.”
Nàng đặt tay lên tay câu, rồi hích vai cậu. “Em vẫn chưa lún sâu quá đấy chứ hả?”
Cậu cười. “Không hẳn.”
“Vậy đừng nghĩ đến chuyện đó nữa. Ngày càng có nhiều phụ nữ đến miền Tây hơn...mà, không phải hàng ngày, nhưng sẽ có thêm cơ hội khi em đã sẵn sàng.”
“Hoặc em sẽ bắt đầu truyền thống mới ở nhà Warren, và làm như cha đã làm.”
“Thật tốt khi có nhiều lựa chọn.”
“Thế còn lựa chọn của chị là gì? Nhanh lên, anh ta đang đi đến đây rồi.”
Nàng nhìn thấy anh chỉ ngay sau Roy. Hunter đang len qua đám đông về phía nàng. Nàng lôi Roy về phía sàn gỗ. “Nhảy với chị đi.”
Cậu cười to. “Nhảy cái quỷ sứ, em không biết nhảy.”
Một chàng cao bồi đứng gần Roy nghe thấy và nói, “Tôi biết đấy, và cô ấy còn nợ tôi vì tôi đã cọ sàn cho cô ấy.”
Roy nhìn nàng dò hỏi, nhưng trước khi cậu có thể phản đối, một anh chàng chăn bò của nhà Callahan đã kéo nàng về phía sàn nhảy. Anh ta đang nhe răng ra cười. “Là người đầu tiên được nhảy với cô,” anh rạng rỡ. “Tôi sẽ khoe khoang chuyện này đến cả một hai năm ấy – nếu ông chủ không giết tôi về chuyện đó.”
Nàng nhớ anh ta, chỉ không nhớ tên. Nhưng anh ta rõ ràng là một gã cừ. Nàng gần như hụt hơi trước khi anh ta buông tay nàng ra để nhường cho hết bạn nhảy này đến bạn nhảy khác. Nàng có khi còn nhảy với cả một gã thợ mỏ, dù thật khó để phân biệt khi tất cả đều khoác những bộ cánh ngày chủ nhật đẹp nhất của mình. Với mỗi vòng xoay chóng mặt xung quanh sàn, nàng nhìn thấy Hunter đứng khoanh tay trước ngực, mũ sụp xuống, kiên nhẫn chờ. Chờ gì cơ? Chờ nàng đi đến với anh sao?
Nàng không chắc vì sao nàng muốn tránh mặt anh. Có lẽ vì nàng cảm thấy hơi ủy mị và quá thân thiết với anh. Cho dù tất cả mọi giọng nói bên trong nàng đều gào thét là họ không dành cho nhau, một giọng nói vẫn thì thầm rằng họ có. Nàng đã yêu Hunter Callahan.
Degan Grant là bạn nhảy tiếp theo của nàng. Nàng gần như đã từ chối anh. Cho dù đã nói chuyện với nhau nhiều nhưng người đàn ông này vẫn làm nàng lo sợ. Nàng cứ tưởng anh ta không biết bất kỳ điệu nhảy nàng, và rằng lễ hội náo nhiệt ở đồng quê này không phù hợp với một tay súng. Nhưng anh lại biết.
“Tôi sẽ sớm rời đi,” anh ta nói. “Trong trường hợp không được gặp cô nữa, tôi muốn nói rất hân hạnh được gặp cô, Cô Warren.”
“Chuyển đi ư? Có nghĩa là ông Zachary đồng ý thỏa hiệp hòa bình mãi mãi rồi sao?”
“Nó đi cùng với đám cưới mà, không phải sao? Nhưng ông Zachary đang ở đây đấy, nếu cô vẫn muốn nói chuyện với ông ấy.”
Có lẽ nàng phải gặp ông ta. Ông đã có đủ thời gian để suy nghĩ về lời đề nghị của nàng rồi. Có lẽ nên nghe câu trả lời của ông trước khi mẹ nàng đưa ra ý kiến của mình. Rose có thể còn làm mọi chuyện tệ hơn. Ông Zachary có thể sẽ ngoan cố hơn nếu Rose chọc giận ông.
“Anh nên là cảnh sát ở đây mới phải,” nàng nói với Degan.
“Thị trấn này không nuôi nổi tôi đâu. Hơn nữa, khi những người thợ mỏ rời đi thì thị trấn Nashart sẽ lại yên bình trở lại thôi.”
Nhưng bọn chúng sẽ không rời đi, và có bao giờ Nashart từng sống trong bình yên không khi có gia đình Callahan và gia đình Warren sống ở đây? Nàng quyết định đối mặt với một thảm họa mới, tìm kiếm ông Zachary. Nhưng nàng quá chậm chân. Khi cuối cùng nàng cũng nhìn thấy ông, thì ông đang dẫn Hunter đến chào mẹ nàng.
Tiffany rên thầm và lập tức quay ngoắt đi – va vào người nào đó. Nàng định xin lỗi nhưng gã đã túm lấy nàng lôi đi.
“Có người đang chĩa súng vào cha cô,” hắn lạnh lẽo nói. “Nếu cô không yên lặng đi với tôi, hắn sẽ bóp cò ngay lập tức.”