Số lần đọc/download: 604 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 08:34:42 +0700
Chương 52: Mảnh Ghép Mới.
T
rên đường quay trở về cục cảnh sát nó cứ nghĩ mãi về lời đề nghị của một thằng nhóc, điều tra lại vụ án gần hai chục năm về trước mà không có lí do gì sao, dù mấy câu chuyện đó có thật sự vô lí nhưng muốn điều tra lại cần có chứng cứ mới, hơn nữa lại chỉ là một lời đề nghị của một đứa trẻ mười ba tuổi. Nhưng sao nó cứ cảm thấy canh cánh trong lòng thế này.
Nó ngồi ghế cuối của xe bus mà khẽ thở dài, nhìn ra bên ngoài thành phố đã lên đèn, mặt trời cũng đã lặn chỉ còn vài tia sáng yếu ớt nơi chân trời còn lóe lên. Nó ngồi dựa vào ghế nhắm mắt lại thì điện thoại của nó reo lên:
_ “ Alo”
_ “ em đang ở đâu vậy? ” _ Quân ở đầu bên kia lên tiếng.
_ “ Trên xe bus ”.
_ “ Vậy em sớm về đây đi chúng ta cùng đến nhà nạn nhân thứ hai ”.
_ “ Ra trạm xe bus gần cục cảnh sát đón em đi ” _ Nói xong nó cũng tắt máy rồi đứng dậy đi đến phía cửa chuẩn bị ấn chuông để xuống xe ở điểm.
Nó đứng đợi không lâu thì Quân đến đón. Khi đến nhà nạn nhân, là khu ở tập thể. Nó đi đến và ấn chuông cửa, một người đàn ông khuôn mặt hốc hác ra mở cửa, trên người còn thoang thoảng mùi rượu. Anh ta nhìn nó và Quân bằng ánh mắt dò xét và cất tiếng hỏi:
_ “ Mấy người là ai? Đến đây làm gì chứ? ”.
_ “ Chúng tôi là cảnh sát ” _ Vừa nói Quân vừa giơ thẻ cảnh sát của mình ra.
Người đàn ông nghe vậy liền đứng tránh qua một bên để nó và Quân vào.
Quả nhiên căn nhà không có người phụ nữ chăm chút có khác, rất bừa bộn, non bia, chai rượu vung vãi khắp nơi. Những cốc mì tôm ăn liền ăn xong cũng vất bừa bãi, quần áo mặc rồi cũng vất đầy sô pha. Nó và Quân phải tự dọn cho một chỗ ngồi trên ghế sô pha.
Anh ta đi vào trong cầm ra hai cốc nước đặt lên bàn, tiện tay vất mấy lon bia rỗng trên bàn vào thùng rác, sau đó nói:
_ “ Thông cảm nhà bừa bộn ”.
_ “ Con trai anh đâu ” _ Nó đột nhiên hỏi, nó nhớ nạn nhân này đã có con rồi.
_ “ Tôi để nó bên nhà mẹ tôi rồi, có nhiều chuyện xẩy ra tinh thần tôi không được tốt tôi sợ không chăm sóc được cho nó.”
Anh ta cũng tự dọn cho mình một chỗ ngồi. Nó nhíu mày quan sát anh ta, xem ra tình cảm vợ chồng nhà này rất tốt nên khi người vợ gặp chuyện anh ta rất xa xút, gương mặt thì hốc hác, đôi mắt đỏ ngầu, râu dia lún nhúm cũng chưa có cạo. Xung quanh căn phòng nó còn thấy treo rất nhiều ảnh của hai vợ chồng và đứa con trai.
_ “ Vợ anh mất tích khi nào? ” _ Quân lên tiếng hỏi.
_ “ Ba tuần trước vào thứ hai, đó là ngày thứ hai cô ấy không về nhà cũng không thể liên lạc, bạn bè của cô ấy tôi đã tìm hết, cô ấy lại không có người thân. Nên tôi đã báo cảnh sát … Không ngờ …” _ Anh ta vùi mặt vào hai bàn tay, nó tin anh ta đang khóc.
_ “ Vậy anh có thấy ai đó khả nghi hay vợ anh có hành động gì bất thường không? ”.
Nghe câu hỏi đó anh ta im lặng cố nhớ lại nhưng cuối cùng cũng chỉ là một cái lắc đầu đầy bất lực. Việc mất đi người vợ, người anh yêu, người anh cứ nghĩ sẽ cùng anh đi hết đoạn đường đời còn lại làm anh quá đau đớn. Đến mức anh không dám đối mặt với đứa con, vì mỗi lần con khóc đòi mẹ là một lần anh đau đến xé lòng, hơn hết anh càng đau lòng hơn khi đứa con chưa kịp chào đời đã chết, đứa con anh chưa từng một lần gặp mặt. Đó quả thật là một nỗi đau quá lớn,
Nó và Quân nhìn người anh ta đầy ái ngại, người đàn ông đó bây giờ cứ vùi mặt vào bàn tay mà khóc như một đứa trẻ, nó có cảm giác như ai đó vừa vả vào mặt mặt mình một cái tát vậy từng cơ mặt cứ tê dần lên. Khốn khiếp thật, cái cuộc đời này quả là quá khốn nạn. Nó khẽ thở dài đi qua phía ghế sô pha đối diện, kéo nhẹ tay anh ta và đặt vào anh ta một chiếc khăn tay và đưa ra một lời hứa:
_ “ Tôi nhất định cho anh một câu trả lời thỏa đáng ” _ Quân đưa mắt nhìn nó, anh hiểu chứ ở hoàn cảnh này bất kì lời an ủi nào đều là vô dụng hết, không những không có ích gì mà chỉ càng xoáy sâu vào vết thương lòng mà thôi. Lời hứa của nó bây giờ lại là thứ an ủi tốt hơn cả, anh tin đối với người chồng này bây giờ thứ anh ta cần sự thật, là tại sao cuộc đời anh lại thành ra thế này, tại sao vợ anh lại mất, mẹ con anh lại không còn. Anh ta cần một câu trả lời cho những gì xảy ra.
Sau đó nó xin phép kiểm tra xung quanh, quả thật đó là một người vợ đảm đang và rất chỉn chu mọi thứ. Ngoài phòng khách bừa bộn ra mọi thứ đều gọn gàng, Nó đẩy cửa đi vào phòng ngủ, bên trong cũng không có gì nhiều, một chiếc giường một bàn làm việc đặt máy tính và một số tài liệu, một kệ sách nhỏ phía trên, một tủ quần áo, một cái két sắt và một bàn trang điểm. Đầu tiên nó đeo găng tay ở trong túi vào, sau đó đi về phía bàn trang sức kiểm tra một lượt, không có gì bất thường cả nên nó đi về phía bàn làm việc, mở máy tính, trong khi chờ máy tính khởi động nó xem trên kệ sách, chỉ có một vài cuốn sách đọc thường ngày, vài quyển truyện cổ tích và một album ảnh của cả nhà.
Máy tính vừa hiển thị trên màn hình hiển thị báo có một tin nhắn, nó mở ra xem lại là một video, tay nó khẽ run nhẹ kích chuột vào xem, quả nhiên là một video nữa, vẫn vậy màn hình vẫn tối om vẫn là tiếng la thét của nạn nhân và cuối video vẫn là một câu nói đầy khiêu khích: “ Ta chưa dừng lại đâu ”. Nhìn vào địa chỉ người gửi, nhìn qua có thể thấy hai người không phải gửi mail cho nhau mới lần này, mà nhiều lần khác rồi cho thấy họ có quen biết.
Như thường lệ nó gửi video về cho nhóc vũ, sau đó gọi Quân và người đàn ông đó vào, hỏi xem địa chỉ email này là của ai. Người đàn ông đó rất nhanh có câu trả lời cho nó. Nghe được câu trả lời nó cũng dứt khoát xóa cái mail nó đi, người đàn ông đó chịu đựng nhiêu đó là đã quá đủ rồi, vốn không cần xem thứ này.
Nó và quân rời căn nhà đó thì đi ngay đến địa chỉ được cung cấp, nó cũng không mấy nghi ngờ người này vì chẳng tên hung thủ nào để lại dấu vết lộ liễu sau khi gây án như vậy. Nó bấm chuông cửa, cửa nhanh chóng được mở ra. Quân giơ thẻ cảnh sát như thường lệ, sau khi được mời vào nhà Quân vào thẳng vấn đề:
_ “ Chị biết Nguyễn Linh Lan chứ? ” _ Quân hỏi
_ “ Tôi biết, chúng tôi là đồng nghiệp, quan hệ vốn rất tốt ”.
_ “ Chị biết cô ta đã chết ”.
Chị ta nhẹ gật đầu xác nhận, khuôn mặt là một vẻ ảo não.
_ “ Ngày X tháng Y năm Z, chị có gửi cho nạn nhân một mail nào không? ”.
Nghe câu hỏi từ Quân nó nhìn ra được chị ta cố gắng suy nghĩ một chút như cố nhớ lại, sau đó còn lấy điện thoại ra kiểm tra sau đó khẳng định nói:
_ " Không có ".
Nó và Quân trao đổi cho nhau một ánh mắt, vậy ra tên hung thủ này cũng đã khéo léo xóa đi dấu vết ở đây.
_ “ Vậy vào ngày đó có ai đã ở nhà chị ”.
Chị ta suy nghĩ một chút rồi như đột nhiên nhớ ra điều gì liền nói:
_ “ Hôm đó đột nhiên máy tính tôi bị sập nguồn, tôi có gọi thợ đến sửa, hình như bị nhiễm virut ”.
Nó với quân trao nhau một ánh mắt, vốn chẳng thể có chuyện trùng hợp như thế được.
_ " Chị có thể nhớ được khuôn mặt người đó chứ? " _ Quân lên tiếng hỏi.
Chị ta lắc đầu rồi nói
_ " Anh ta vào nhà với vẻ gấp gáp đến khẩu trang và mũ cũng không tháo, chắc có việc gì đó vội, à mà anh ta còn đeo cả găng tay dù lúc đó trời rất nóng tôi có hỏi thì anh ta nói là tay hồi nhỏ bị bỏng nên để lại sẹo không muốn người khác nhìn thấy, còn thứ khác thì anh ta cao khoảng gần mét bảy, nặng tầm năm mươi cân ".
_ “ À còn chuyện này … ” _ Chị ta dừng lại có vẻ ngập ngừng
_ “ chị nói đi ” _ Nó nói.
_ “ Có một lần chúng tôi liên hoan cô ấy có uống vài ly rượu, trong lúc say cô ấy nói bản thân mình gây ra một tội lỗi rất lớn rằng bản thân mình đã có lỗi với một người. cô ấy nói vốn bản thân mình rất dơ bẩn, cô ấy sắp bị trừng phạt. Cô ấy toàn lập đi lập lại nhiêu đó, sáng hôm sau tôi có đề cập nhưng cô ấy lại nói do lúc say nói bừa ”.
_ “ Chị quen cô ấy như nào? bao lâu rồi? ” _
Chị ta im lặng một chút trán nhăn lại thể hiện đang cố suy nghĩ lại:
_ “ cũng lâu rồi, chúng tôi cùng được tuyển vào làm công ty may một đợt, tôi gặp cô ấy lúc đó và khi đó tôi vừa tròn mười tám tuổi chỉ là những con nhóc. Lúc đó cô ấy khác bây giờ lắm, hờ hững với mọi người, không cởi mở và tôi còn phát hiện rằng cô ấy nghiện rượu. Nhưng sau một lần cô ấy cứu tôi khỏi gã bố dượng của tôi chúng tôi bắt đầu thân nhau. Khi cô ấy quen Đăng, chồng cô ấy bây giờ đó cô ấy mới dần thay đổi mở lòng hơn. ” _ Cô gái đó kể trên mắt còn vương lại nỗi buồn, sự thương tiếc cho người bạn.
_ “ À … Vào tuần đầu của tháng ba năm nào cô ấy cũng nghỉ phép cả tuần đi đâu đó, cô ấy không nói nên tôi không có hỏi ” _ Cô ấy đột nhiên nhớ ra và nói có vẻ gấp gáp.
Nó im lặng một lát, sau đó đứng dậy chào hỏi rồi ra về. Bây giờ cảnh vật bên ngoài đã hoàn toàn bị bóng tối nhấn chìm, mọi nhà đã lên đèn. Nó và Quân đi về với bao bộn bề trong đầu.
Nó vẫn thấy dường như câu chuyện này còn thiếu một sự kiện nào đó, một ai đó … Những manh mối mà nó tìm được đang dẫn nó đến một nơi không đâu khác chính là cô nhi viện. Từ chuyện cả hai nạn nhân cùng từng ở đó một thời điểm, một câu chuyện ma quái của một thằng nhóc vào thời điểm đó, truyện nạn nhân thấy mặc cảm tội lỗi về chuyện khi xưa trong khi nạn nhân lớn lên trong cô nhi viện, rất có thể câu chuyện đó là xảy ra ở cô nhi viện.
Nhưng dù sao nó đã tìm ra được một mảnh ghép mới, chỉ một chút nữa thôi bức tranh đó sẽ hiện ra trước mắt nó. một chút nữa thôi.
Nó cứ chìm vào suy nghĩ mông lung đến khi vào nhà xe của cục cảnh sát rồi mà vẫn ngồi thừ người ra, Quân phải đẩy nhẹ nó một cái. Nó và Quân vừa vào trong thì một mùi thức ăn thơm lừng bít kín lỗ mũi hai người. Với cái bụng đói nó lập tức nhìn quanh quất chuẩn bị tư thế cường bạo mà cướp đồ ăn. Nhưng ngay ở bàn họp có đến một đống đồ ăn trên đó nào là pizza, gà rán, bánh bao ….
Nó đang thấy thắc mắc trong lòng thì chú Hùng bên pháp y ném về phía nó một lon nước ngọt sau đó vừa nhồm nhoàm nhai thức ăn vừa nói:
_ “ Mau lại đây, ma mới đến đãi đó ”.
Nghe vậy nó trưng ra bộ mặt hớn hở đi đến, Nó phải xem thằng ma mới này đầu cua tai nheo thế nào mà bại não đến độ này, thế này cứ bị bóc lột dài dài, càng đến gần nó càng thấy rõ, mắt nó trố ra nhìn như sắp lòi cả con ngươi ra ngoài, thằng ma mới ngu ngốc kia sao lại mang bộ mặt của hắn – Hoàng Phong Thiên.