Số lần đọc/download: 753 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 07:19:29 +0700
Chương 49 Đau! Đau ThậT ĐấY!
S
áng hôm sau, cô ôm cái đầu nặng trĩu ngồi dậy trên ghế sô pha. Cô đang cố hình dung ra đêm qua mình đã như thế nào khi trên bàn dưới đất đều toàn vỏ rượi. Mà cũng chẳng nhiều lắm. Chỉ là số cốc hơi lớn so với cô tưởng thôi. Đêm qua cô đã ở đây suốt đêm. Lê tấm thân mệt rã rời,Cô vẫn cố giữ khuôn mặt vui nhất có thể. Cô ngồi vào bàn ăn. Ông quản gia tiến đến bên nó, cúi đầu:
- tiểu thư! Tối qua thiếu gia không về nhà
- cái gì cũng cần nói với tôi sao? - nó gắt lên rồi cầm balo đi Cô bước vào trường, khuôn mặt lạnh lùng vô cảm đến bất ngờ. Rồi. Cũng một chiếc xe đen lướt qua cô. Lần này. Cô lại thấy hắn và nhỏ đi cùng nhau. Dù đã biết. Đã đau. Đã mất hết từ hôm qua. Kìm nén sự tức giận vào trong lòng. Nó bước nhanh vào lớp rồi kéo Băng đi xuống căn tin
- này! Này! Hôm nay bồ làm sao vậy
- đói! - nó nói rồi tiếp tục kéo Băng xuống
- sao vậy? Có chuyện gì vậy - Băng hỏi
- không. Hồi sáng không ăn
-vậy à
Nó và Băng bước vào lớp. Trên tay hai đứa mỗi túi đồ ăn vặt khiến Vũ nhăn mày
- hai đức định mở của hàng bán đồ ăn nhanh trong lớp hay sao
Băng nhìn Vũ, lườm một phát là im luôn. Một người đàn ông sợ vợ. Nó cũng vào chỗ. Thiên đã ngồi sẵn ở đó tự bao giờ, thái độ không khác Vũ là bao
- em đang làm gì vậy
Nhi không mới gì. Cô ngồi xuống bỏ vào ô bàn, một tay cầm cây kẹo mút, tay kia lôi nhanh quyển sách.. Cái vị ngọt thanh của kẹo hoà vào khoang miệng ngấm vào cơ thể ngọt nhưng không thể xua đi cái đáng. Song, nhất thời có thể làm ngọt để một chút. Chợt.
Ai đó giật phăng que kẹo từ miệng cô. Nó giật mình, cô quay sang nhìn hắn đang ngắm thanh kẹo của mình một cách hiếu kì, như soi vùng con vi rút vi khuẩn. Bắt ngờ bỏ vào miệng mình từ từ thưởng thức đưa ra trước miệng nó
- thật khó ăn
Nó cầm lấy và vứt thẳng vào sọt rác, quay mặt tiếp tục đọc sách. Thiên khó chịu
- em
Giờ ra chơi. Nó đi lại thanh trên dãy hành lang và thấy từ phía trước nhỏ đang đi đến. Nhỏ mở một nụ cười vui mừng khôn tả. Di tiến gần bên nó, ghé sát vào tai nó
- tôi muốn gặp cô ở sân thượng.
Cô siết chặt từng ngón tay, kìm nén những cảm giác uất hận trong tâm hồn. Muốn tát thẳng vào bộ mặt kia.
Cạch.
Cánh cửa sân thương được mở ra, cô bước vào và nhận thấy Di đã ở đó mang bộ dạng kiêu căng của kẻ thắng cuộc
- Hoàng Ngọc Băng Nhi. Hiện tại cô đang cảm thấy như thế nào. Hạnh phúc hay đau đớn
- cô chỉ muốn hỏi như vậy thôi sao? - nó bình thản vì phần nào cô cũng đoán được mục đích ghê tởm của nhỏ
- làm sao có thể chỉ hỏi như vậy chứ! Cô nghĩ tôi là trẻ con lên ba à
- là cô tự nhận
- cô... - nhỏ chỉ tay vào mặt nó đầy phẫn nộ
- được thôi! Dù sao tôi cũng không chấp kẻ thua cuộc
- cô cũng chưa thắng
- vậy cô giải thích như thế nào khi tâm trạng của cô - một -kẻ- thua - cuộc - nhỏ nhấn mạnh từng chữ như muốn xé tan con tim nó
- cảm giác sao? Thật bình thường
- Bình thường hay bất bình thường. Chẳng phải lúc trước cô đã đứng đây kiêu ngạo như thế nào. Tôi rất nhớ nhưng hôm nay tôi thấy cô thảm bại hơn tôi rất nhiều lần
Nó không nói gì. Đứng yên nghe những nhỏ nói. Lời nói cay nhiệt như giày xéo con tim nó. Từng đợt. Từng đợt. Tưởng chừng như có thể chết ngay lúc này
- cảm ơn cô nhé. Căn phòng đó rất sạch sẽ. Giường cũng khá tốt. Chẳng lẽ cô không nhớ, tôi Phạm Thiên Di đã nói tôi sẽ sử dung căn phòng đó của cô. Không phải sao. Cũng với chồng của cô. Cảm ơn cô. Vì cô đã giữ Thiên trong sạch cho đến khi này. Tốt thôi. Cô chỉ là kẻ đi sau thu dọn tất cả - nhỏ đi qua cô ghé rất rồi lướt qua.
Ngạo nghễ. Không quên cười hạnh phúc.
Rầm.
Cánh cửa sân thượng đóng sầm lại. Nó ngồi xuống gục xuống, tay bấu lấy ngực, mắt nhòe đi - Đau. Đau thật đấy Và như thế nó ngồi co ro một góc trên sân thượng mà khóc, khóc cho đến khi không còn biết gì nữa. Khóc cho quên đi, cho xóa đi tất cả