"We humans have lost the wisdom of genuinely resting and relaxing. We worry too much. We don't allow our bodies to heal, and we don't allow our minds and hearts to heal.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Không rõ...
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 106 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 554 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:32:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 50
ụi nó đang ngồi nói chuyện vui vẻ thì hắn nhận được một cuộc điện thoại làm hắn thay đổi sắc mặt khiến nó cũng lo lắng. Hắn chẳng nói gì mà đứng dậy ra ngoài nghe máy nên càng làm nó lo lắng hơn nữa, nó chăm chú theo dõi từng hành động của hắn từ lúc đứng dậy cho tới lúc hắn quay lại rất đáng nghi ngờ. Hắn nghe máy xong thì bấm bấm gì đó trên màn hình điện thoại rồi cũng quay lại bàn với mọi người.
-          Tí cậu về với Vương hay Khánh nha…tôi có việc phải đi trước _ hắn nắm tay nó
-          Cậu đi đâu _ nó hỏi
-          Alo…ờ, tao biết rồi, tao về ngay đây _ Pin nghe điện thoại của ai đó ( có ai biết anh Pin đang giả vờ không ta )
-          Anh cũng có việc phải về trước rồi, mấy đứa ở lại chơi, tiền anh thanh toán xong rồi _ Pin cũng đứng dậy
-          Mấy người có việc gì vậy _ nó hỏi
-          Chỉ là chuyện lặt vặt ở bar thôi, tụi công an lại tới kiểm tra á mà _ Pin xoa đầu nó
-          Đừng có suy nghĩ lung tung _ hắn bóp chặt tay nó một cái rồi buông ra
-          Tí tôi đưa Băng về cho _ Khánh nói _ yên tâm chưa
-          Cảm ơn
Hắn nói cảm ơn rồi cũng đứng dậy đi theo Pin ra ngoài, thật ra không phải chuyện ở quán bar mà chuyện đêm hôm trước ở quán bar, tay chân bọn thằng gấu lại quay lại và lần này đòi sống chết với bọn hắn. Lần trước tưởng là giải quyết xong xuôi bọn nó ai dè bọn nó chơi bẩn chỉ lấy tép riêu ra dụ bọn hắn để bọn hắn ra ngoài thì bọn nó sẽ ập tới quán bar phá tan tành ai ngờ bọn hắn quay về kịp nên tụi nó chẳng động đậy gì. Nhưng lân này ai mà biết sẽ có chuyện gì xảy ra chứ.
Sau khi nó chia tay Vương với Tâm ở quán cà phê thì Khánh đưa nó về, Khánh có nhờ nó chọn dùm một vài món đồ làm quà tặng cho Linh San. Thiệt tình, chia tay rồi còn liên lạc gì với nhau nữa đâu, làm sao mà tặng quà được không biết. Nhìn thấy tình cảnh hiện tại của mấy đứa bạn thân nó cũng cảm thấy lo lắng không kém, nhìn Khánh sau mấy ngày không gặp mà có nhiều nếp nhăn hơn hẳn.
-          Vẫn không liên lạc được với cậu ấy sao _ nó hỏi
-          Không…chẳng có tin gì cả, tới nhà thì lúc nào cũng vắng nhà hết
-          Chắc mọi thứ vẫn ổn…thằng bé em Linh San vẫn bình thường mà
-          Ờ…thằng bé vẫn ổn ngày nào mình cũng tới trường nó xem tình hình nó mà
-          Vậy cậu ấy vẫn ổn…đừng lo lắng quá _ nó nắm chặt tay Khánh trấn an
-          Cũng trưa rồi…hay mình đi ăn cái gì đi rồi về luôn
-          Ok _ nó mỉm cười
***
Nó trở về nhà sau bữa ăn cùng Khánh nhưng nó chỉ nhận được một mẫu stick nhỏ được dán trên cửa ra vào của mẹ nó nhắn lại.
“ Mẹ với ba con đi ăn lễ rồi
Mẹ để tiền trên phòng con rồi
Cứ lấy tiền đó mà xài đi, ăn gì mua gì tuỳ thích “
Nó tiện tay vò vò mẫu stick đó mà ném vào sọt rác gần đó, mẹ nó còn chẳng thèm chúc nó giáng sinh ấm áp nữa là, chỉ có tiền với tiền mà thôi. Nó lên phòng nằm dài ra giường suy nghĩ mông lung về mọi chuyện, từ hắn cho tới anh Pin, từ chuyện tình cảm của Khánh với Linh San cho tới chuyện đại nhạc hội. Nó cầm điện thoại lên cài báo thức 5 giờ rưỡi chiều ngủ dậy để thay đồ rồi đi ăn với Vương sau đó đến nhà thờ đợi hắn. Lăn qua lăn lại vài vòng trên chiếc giường nó chẳng thèm thay đồ mà mặc nguyên bộ đồ đó đi ngủ luôn với máu chứ.
Đúng chính xác như một cái máy, đồng hồ reo là nó bật dậy ngay, chẳng  nướng nữa. Cũng đúng thôi ngủ gì mà 4 5 tiếng đồng hồ thì nướng gì nữa, có mà cháy đen luôn chứ đừng có nói là khét lẹt. Nó lê cái thân con mắm của mình vào nhằ tắm tắm rửa sạch sẽ rồi ra ngoài mở tung cửa tủ quần áo ra ngồi ngắm. Nó chẳng biết phải mặc gì, chọn gì để mặc để nhìn đẹp hơn trong mắt hắn nữa, đúng là có người để yêu mệt thiệt chớ. Phải gần nửa tiếng nó ngồi nhìn cái tủ quần áo cuối cùng nó cũng chọn ình một chiếc đầm dạ màu đỏ đơn giản, thêm một chiếc áo khoác măng – tô màu xám trắng nó đi đôi giày búp bê màu đen kèm theo chiếc ví cầm tay màu đen làm điểm nhấn. Mái tóc buông dài nó đội thêm chiếc mũ len màu đỏ để giữ tóc không bay trong gió đông, sau khi chuẩn bị sẵn sàng nó cầm điện thoại lên gọi cho Vương.
-          Anh tới chưa _ nó hỏi
-          “ Vừa tới nè…xuống đi “
-          Ồ…nhanh thế _ nó cúp máy rồi xuống nhà
Nó khoá cửa cẩn thận rồi mới vào xe cùng Vương, nó ngồi trong xe mà nhìn ra ngoài, những giọt mưa bay bay bám đầy trên cửa kính khiến tầm nhìn của nó bị thu hẹp rõ rệt. Nó nhìn đồng hồ để nhìn xem hắn có nhắn tin nói rằng mình đang đến hay không, nhưng chẳng nhận được tin nhắn nào cả.
Quay trở lại với hắn, lúc sáng hắn với Pin về trước liền đi thẳng tới chỗ hẹn với tụi thằng gấu, ở đó đã xảy ra một cuộc ẩu đả lớn không ít người bị thương nhưng hắn vẫn chưa bắt được thằng cầm đầu là thằng gấu, nó vẫn cứ đưa chân tay ra làm vật thế mạng ình. Pin bắt được một tên đàn em còn sống trong đám người do thằng gấu phái tới liền tra hỏi tung tích của thằng gấu.
-          Thằng gấu đang ở đâu _ Pin cầm con dao quay quay trên tay
-          … _ thằng đó nhìn anh chằm chằm
-          Tao không có giết mày đâu…đừng có sợ…chỉ cần trả lời tao là thằng gấu đang ở đâu thôi _ anh nhìn tên đó
-          … _ thằng đó vẫn im lặng không trả lời
-          Mày câm hay mày điếc _ anh cúi mặt sát vào mặt tên đó mà nói
-          Khốn kiếp…mày có nói không thì bảo _ hắn tức giận đạp vào chân tên đó một cái khiến chân tên đó bị gãy mà kêu cái rắc
-          Bình tĩnh Khôi Vĩ…anh đã hứa là sẽ không giết hắn mà _ Pin nhìn hắn
Giờ này bảo hắn bình tĩnh sao hắn bình tĩnh được, chỉ còn 5 giờ đồng hồ nữa là tới giờ hẹn với nó, trong thời gian đó hắn còn phải đi lấy dây chuyền đã đặt ở trung tâm nữa, làm sao mà kịp nếu cứ cái đà không biết thằng cầm đầu đang ở đâu.
-          Tao hỏi mày lần cuối…thằng gấu đang ở đâu _ Pin bắt đầu gằn giọng không còn nói nhẹ nhàng nữa
-          ….
-          Mày đang làm tao buồn đấy biết không thằng chó _ Pin kề con dao đang cầm trên tay dí vào bàn tay của hắn mà rạch nhẹ ngay chỗ gân tay
-          Á….
-          Mỗi khi tao buồn chỉ cần nghe chúng mày hát bài hát A thì tao lại vui trở lại…biết không _ anh tiếp tục rạch các gân tay của tên đó
-          À…tao nói…tao nói mà _ hắn không thể chịu nổi cơn đau thể xác nên đã mở miệng khai
-          Sao…
-          Thằng gấu đang ở &@(%*
-          Làm sao tao có thể tin mày được
-          Thằng gấu chỉ có thể ở đó vì còn con vợ mới cưới với cái bụng bầu đang ở đó mà
-          Ra thế… _ hắn nói
-          Khai sớm có phải tốt không _ Pin cầm con dao kề nhẹ vào mặt tên đó để lau sạch vết máu dính trên con dao
-          Đi thôi _ Pin nhìn hắn rồi nhìn tụi đàn em
Cả đoàn nhanh chóng tiến tới địa điểm tên đàn em của thằng gấu nói, trên đường đi hắn không ngừng nhìn đồng hồ để không bỏ lỡ một giây một phút nào.
-          Lục soát cho tao _ khi tới nơi Pin nói với tụi đàn em
-          Anh…nhanh chạy đi, mặc kệ em _ vợ thằng gấu nói với nó
-          Không được, còn em với con….
-          Phụ nữ mang thai tụi nó sẽ không làm gì em đâu…mau chạy đi _ vợ nó khóc nhìn nó
-          Anh…
-          Mau chạy đi…mặc kệ em với con
-          ….anh …xin lỗi….
-          Em yêu anh nhiều lắm…ba của con em _ vợ nó ôm nó một cái
-          Anh cũng vậy _ nói rồi thằng gấu chạy đi trước để vợ ở lại một mình
-          Mấy người đang làm gì trong nhà tôi vậy _ vợ thằng gấu bước ra nói
-          Tụi này chỉ tìm thằng gấu ….nó đâu mau nói nó ra đây _ đàn em của anh Pin nói
-          Anh gấu không có ở đây…mấy người đi đi không tôi báo công an đó _ vợ thằng gấu hét
-          Muốn báo thì báo đi…này thì báo… _ một đàn em của Pin giật lấy điện thoại trên tay vợ nó mà đập
-          Đã nói là không có anh gấu ở đây…mấy người muốn gì nữa
-          Cô tưởng tụi này dễ tin lời cô thế sao _ Pin vừa bước vào bên trong vừa nói
-          … _ giọng nói sắc lạnh của Pin làm cô ta khiếp sợ mà không nói nên lời
-          Ngoan ngoãn thì nói thử xem…thằng gấu đang ở đâu _ Pin lại gần vợ nó
Thàng gấu chưa chạy đi xa mà vẫn còn lảng vảng gần đó, nó chọn một góc khuất phía bên hông nhà mà ngắm bắn anh Pin. Lúc thằng gấu đưa súng lên chuẩn bị bắn thì hắn nhìn thấy bóng thằng gấu in lên tường nhà nhờ ánh đèn đường phản chiếu vào trong nhà nên nhanh chóng chạy lại chỗ Pin đỡ viên đạn cho anh.
-          Cúi xuống _ hắn lao tới chỗ Pin
-          Á _ hắn kéo Pin thì Pin kéo vợ thằng gấu khiến vợ nó bị động thai mà khóc lóc
-          Chết tiệt _ Pin quay lại nhìn ra ngoài cửa rồi quay lại nhìn hắn _ không sao chứ
-          Em không sao _ hắn nhìn chỗ viên đạn đang ngự trị trên cánh tay trái của mình
-          Mẹ kiếp…chúng mày còn đứng đó làm gì, mau bắt thằng chó đó lại cho tao _ Pin tức giận quát âm ĩ
-          Anh…đưa cô ta vào bệnh viện đi _ hắn nhìn vợ thằng gấu mà nói
-          Giờ mà còn lo cho con ả đó nữa…khốn nạn mà _ Pin nhìn vợ thằng gấu rồi đá văng cái ghế gần đó
-          …. _ hắn chẳng quan tâm tới lời nói của Pin mà chỉ chăm chú nhìn đồng hồ
-          Đi đi _ Pin quay lưng lại với hắn và nói
-          Anh à…
-          Có việc thì đi đi…để đó tao giải quyết _ Pin nói
-          Thằng gấu vẫn …
-          Để có tao lo…đi đi
-          Vậy em xin phép…cảm ơn anh _ hắn nói rồi quay gót tính bỏ đi
-          Khoan đã _ Pin cởi chiếc áo da đang mặc ra ném cho hắn
-          Mặc vào…tới bệnh viện lấy viên đạn đó ra trước đã _ anh nói tiếp
-          Cảm ơn anh _ hắn nhìn Pin rồi chạy vội ra ngoài nhảy lên xe mà phóng đi mất.
Đọc tiếp Tôi lỡ thích cô rồi…sao đây? – Chương 51
Tôi Lỡ Thích Cô Rồi Sao Đây ? Tôi Lỡ Thích Cô Rồi Sao Đây ? - Không rõ...