Số lần đọc/download: 730 / 12
Cập nhật: 2017-09-25 01:53:08 +0700
, Chương 100-101
B
ản thân nếu muốn chiếu cố thê nhi, muốn gánh vác trách nhiệm Trà Hành thân thể sao có thể yếu ớt như vậy được! Cần phải rèn luyện, thế nào cũng phải rèn luyện cho thân thể tráng kiện mới được!
Đương nhiên những lời này không thể nói với Hải Phú, nếu để hắn biết, chẳng phải sẽ bị hắn cười đến chết hay sao!
Trang Tín Ngạn ra vẻ không để ý tới hắn, tiếp tục bước đi.
Hai người rất nhanh đã xuống núi, tiến vào thôn trang, từ rất xa, đã thấy xe ngựa xa hoa đỗ ngay trước cửa.
Hải Phú nhíu mày, ngạc nhiên nói: “Di? Là ai đến đây?”
Chương 100: Ngươi phải nghe ta!
Cửa viện mở toang, đi qua cửa lớn thì thấy ngay hình bóng sau lưng của một gã nam tử quần áo đẹp đẽ quý giá đang ngồi ở chính giữa phòng đưa lưng ra phía cửa. Tần Thiên đang dâng trà cho nam tử kia, tên nam tử ngẩng đầu không biết nói với nàng câu gì, Tần Thiên khẽ cười, trên khuôn mặt hai má lúm đồng tiền mơ hồ lộ ra.
Trang Tín Ngạn dừng lại cước bộ, sắc mặt trầm trầm. Tuy rằng chỉ là bóng dáng từ phía sau, nhưng hắn đã biết người tới là ai, trừ Tạ Đình Quân đối với Tần Thiên có tâm tư đặc biệt kia, thì còn ai vào đây?
Hai tay chắp sau lưng không khỏi nắm chặt thành quyền.
Có chủ ý với nữ nhân của hắn mà còn trực tiếp đuổi theo tới tận cửa, hừ…
Trang Tín Ngạn ngẩng đầu, môi mím nhanh, nhìn Tạ Đình Quân ánh mắt trở nên vô cùng âm trầm.
Hải Phú ở một bên nhìn sắc mặt chủ tử liền biết hắn hiện tại rất không thoải mái, đối với Tạ Đình Quân tựa như thuốc cao dán lên lưng chính là ghét cay ghét đắng, người này, sao đá đều đá không đi đây?
“Tần Thiên, ai đến vậy?” Hải Phú đề cao thanh âm cố ý hô.
Nghe thấy tiếng, Tần Thiên cùng Tạ Đình Quân đồng thời quay đầu ra.
Tạ Đình Quân nhìn thấy Trang Tín Ngạn, trên mặt hiện ra thần sắc kinh hỉ, lập tức đứng lên một bên chắp tay, vừa đi vừa nói: “Cuối cùng đã gặp Trang công tử, Tạ mỗ ở trong thành nghe nói Trang huynh xuất môn trước thời hạn, Tạ mỗ nhớ kỹ đã ước định với Trang huynh, vội vàng chạy đến đây, Trang công tử nhìn thấy Tạ mỗ có kinh hỉ hay không?”
Tạ Đình Quân trong lời nói có nhiều ý nghĩa, nhưng trên mặt lại hân hoan dường như gặp được bằng hữu vậy. Tần Thiên không khỏi thầm than, quả nhiên là một kẻ khéo léo, bốn chữ tiếu lí tàng đao kia dùng để so sánh với hẳn quả thực rất thích hợp.
Hải Phú lặng lẽ đi đến bên cạnh Tần Thiên, liếc mắt, nhỏ giọng hỏi: “Đến đây lúc nào vậy?”
“Vừa tới, ta cũng đang kỳ quái!” Tần Thiên nhẹ giọng trả lời.
“Thật sự là đáng ghét!” Hải Phú nói thầm một câu, ngẩng đầu thấy tùy tùng của Tạ Đình Quân đứng ở đối diện sắc mặt nặng nề nhìn mình. Hải Phú cười lạnh một tiếng, không chút khách khí cũng trừng mắt nhìn lại đối phương!
Lúc này, Tần Thiên chạy tới bên cạnh Trang Tín Ngạn, đem những lời của đối phương viết cho hắn xem, vốn tưởng rằng với tính cách bình thường của Trang Tín Ngạn, nhất định sẽ không nhịn được, tệ nhất là lập tức nhăn mặt với đối phương, nàng thậm chí còn đang suy nghĩ nên nói gì để hòa giải đôi bên.
Không nghĩ tới, Trang Tín Ngạn sau khi thấy Tạ Đình Quân, đầu tiên vẻ mặt kinh ngạc, chờ Tần Thiên viết xuống những lời Tạ Đình Quân nói cho hắn xem, cũng chỉ cười nhẹ, không xấu hổ, cũng không hổ thẹn, sắc mặt muốn có bao nhiêu tự nhiên thì có bấy nhiêu.
“Tạ công tử thật sự nhiệt tình, ta cùng với Tạ công tử ước định tầm tháng tư sẽ xuất môn, nhưng Trang mỗ có việc đột xuất, lại nghe được tin tức địa điểm cụ thể, liền lên đường trước. Ta đã an bài người thông tri Tạ công tử, hẳn nô tài kia nhàn hạ, đến bây giờ còn chưa báo cho công tử biết. Có điều công tử lại biết chúng ta đã tới đây, mà mới chỉ qua mấy ngày, thịnh tình này thật sự khiến Trang mỗ cảm kích vô cùng.”
Hắn viết xong, ngẩng đầu nhìn Tạ công tử, thản nhiên cười, trên nét mặt nhìn không ra nửa điểm cảm kích.
Nhưng Tần Thiên lại thiếu chút nữa nhịn không được nở nụ cười, Trang Tín Ngạn này công phu tiếu lí tàng đao cũng không thua kém Tạ Đình Quân a.
Tạ Đình Quân biết rõ đối phương trào phúng hắn dụng tâm kín đáo, cũng ra vẻ không rõ, chỉ cười: “Trang công tử khách khí, Tạ mỗ chỉ thấy cảnh xuân tươi đẹp, vốn cũng muốn du ngoạn, vừa vặn nghe được tin tức Trang công tử đến nơi này, liền tìm tới đây.” Nói xong, hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, lại nhìn cây hòe trong sân, hít sâu một hơi, cảm thán nói: ” Phong cảnh thật sự rất đẹp, Tạ mỗ cuối cùng đã không tới nhầm chỗ rồi!”
Quay đầu lại đã thấy Trang Tín Ngạn và Tần Thiên đi vào phòng trong. Tần Thiên vội vàng lấy nước, đưa khăn mặt cho Trang Tín Ngạn lau mặt lau tay, lại pha trà cho hắn uống. Trang Tín Ngạn đem Tạ Đình Quân bỏ mặc ở một bên, chậm rãi tiếp nhận sự hầu hạ của Tần Thiên, thậm chí còn ngẩng đầu nhìn nàng cười một cái, tươi cười khiến Tần Thiên da đầu run lên. Sau đó, hắn lại tiếp nhận chén trà trong tay Tần Thiên, miệng chén toát ra hơi nóng mông lung, hắn thoáng nâng mắt, nhìn thoáng qua Tạ Đình Quân qua màn sương, ánh mắt hắn có một tia lạnh lùng, như đang nói: thấy rõ ràng chưa, đây là nữ nhân của ta, đừng hòng chiếm đoạt!
Tạ Đình Quân làm sao không rõ ý tứ của hắn, trong lòng càng cảm thấy thú vị, nữ nhân phải có thách đố mới có hăng hái, tựa như hoa khôi của Vạn Hoa lâu lúc trước, một phú gia khác cũng dám cùng hắn tranh giành, kết quả, hắn sử dụng thủ đoạn, đánh cho đối phương hoa rơi nước chảy, cái cảm giác thắng lợi này, so với việc giành được hoa khôi càng khiến cho hắn thống khoái.
Nay một kẻ câm điếc bẩm sinh cũng muốn cùng Tạ Đình Quân hắn tranh đoạt nữ nhân, đừng nói hiện tại Tần Thiên là nha hoàn thông phòng, cho dù là thiếp thất của hắn ta, nếu hắn đã muốn, cũng sẽ giành tới tay! Thế nào cũng phải khiến hắn ở trước mặt mình không thể không nhận thua!
Tạ Đình Quân có gia tài bạc triệu, bởi vì tuổi trẻ, huyết khí phương cương, tâm cao khí ngạo, mặc kệ là trong việc làm ăn, hay là nữ nhân, chưa bao giờ là người dễ dàng từ bỏ ý đồ, cũng chẳng ngại dùng mọi thủ đoạn để giành lấy thứ mà mình muốn!
Nếu không phải hắn đối với Trang phủ còn có chút cố kỵ, chỉ sợ sớm đã dùng thủ đoạn khiến cho Trang phủ bọn họ đem Tần Thiên đưa tới, cần gì phải hao hết tâm tư tìm cơ hội tiếp cận nữ nhân mà mình thích như vậy?
Trang Tín Ngạn thấy hắn sắc mặt không thay đổi, như không hiểu được ý tứ của mình, trong lòng rất không vui, lại viết xuống giấy: “Ở trấn phía trước mới có khách điếm, Tạ công tử nếu muốn sớm nghỉ ngơi, hiện tại nên khởi hành, nếu không đến chậm, khách điếm sẽ hết phòng!”
Cũng giống như Tạ Đình Quân cố kỵ Trang phủ, Trang Tín Ngạn làm sao không cố kỵ Tạ gia, đều là đại phú Dương Thành, cũng không nên dễ dàng đắc tội. Trang Tín Ngạn trong lòng tuy rằng buồn bực, vẻ mặt vẫn còn khách khí.
Tạ Đình Quân ngẩng đầu ha ha cười, “Trang công tử không cần vì Tạ mỗ lo lắng, Tạ mỗ đã định sẽ không ở đây chỉ một hai ngày, sớm đã lo liệu phòng ở. Đúng rồi, ngay tại địa phương cách nhà các ngươi không xa! Mấy ngày tới, chúng ta sẽ trở thành hàng xóm!”
Trang Tín Ngạn sắc mặt khẽ biến, nhưng lập tức lại hồi phục thần sắc tự nhiên.
Hắn ở gần như vậy, nếu mình ban ngày lên núi, chẳng phải là cơ hội để hắn thân cận nữ nhân của mình hay sao? Trang Tín Ngạn lập tức hạ quyết tâm, bắt đầu từ ngày mai, mặc kệ đi nơi nào, đều phải đem theo Tần Thiên.
“Có điều, phòng ở tuy rằng đã thuê rồi…” Tạ Đình Quân đi đến đối diện với Trang Tín Ngạn ngồi xuống, cười thoải mái, “Nhưng bởi vì gấp gáp, giữa trưa cơm còn chưa kịp chuẩn bị, chẳng biết Tạ mỗ cùng tùy tùng có thể ở đây quấy rầy một chút hay không?” Nói xong nhìn về phía Tần Thiên đứng bên cạnh Trang Tín Ngạn.
Tần Thiên vội vàng nhìn về phía Trang Tín Ngạn, nghe hắn chỉ thị.
Nàng cũng không phải kẻ ngốc, làm sao không nhận ra thiếu gia không thích Tạ Đình Quân, nhưng đạo đãi khách vẫn phải có, đối phương chủ động đề xuất, chẳng lẽ có thể cự tuyệt? Vẫn nên để Trang Tín Ngạn tự quyết định, miễn cho hắn lại mất hứng mà nổi giận.
Đối phương đã nói như vậy, Trang Tín Ngạn còn có thể làm thế nào, bỗng nhiên hiểu được Tạ gia vì sao lại có thể phát dương quang đại, da mặt dầy như vậy, còn có việc làm ăn nào mà không thương lượng được!
“Tạ công tử nếu không chê, vậy lưu lại ăn chút cơm canh rau dưa đi!” Trang Tín Ngạn viết xuống.
Tạ Đình Quân nhìn thấy, lập tức nở nụ cười, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Tần Thiên, hai mắt thâm thúy lưu chuyển hào quang, có khoái ý vì mưu kế đã được thực hiện.
Trang Tín Ngạn ở đối diện nhìn thấy rõ ràng, âm thầm cười lạnh hai tiếng, bỗng nhiên cúi đầu xuống, lấy tay bóp trán, bên cạnh Tần Thiên nhìn thấy, kinh hô: “Thiếu gia, người sao rồi? Lại không thoải mái sao?”
Trang Tín Ngạn lấy tay ấn huyệt thái dương, nhíu mày thật sâu, mặt lộ vẻ thống khổ.
Một bên Hải Phú vội bước lên lo lắng nói: “Ai nha, trước đó vài ngày thiếu gia mới bị bệnh nặng, nói không chừng còn chưa khỏi hoàn toàn. Tần Thiên, ngươi trước giúp đỡ thiếu gia trở về phòng đi!”
Trang Tín Ngạn nhìn Tạ Đình Quân, vẻ mặt thật có lỗi, hai tay xua xua, Hải Phú viết xuống giấy: “Thiếu gia, người thân thể không khoẻ, Tạ công tử nhất định sẽ không trách cứ!” Nói xong ngẩng đầu nhìn Tạ Đình Quân, vẻ mặt khó xử: “Tạ công tử, người thấy đó…”
Tạ Đình Quân thấy tình hình như vậy làm sao còn không rõ, hắn nhịn xuống tức giận trong lòng, đứng lên, cười nói: “Nếu đã như vậy, Tạ mỗ sẽ không quấy rầy!”
“Tạ công tử, thật sự là ngượng ngùng, ngươi đường xa mà đến…” Trang Tín Ngạn viết xuống giấy, vẻ mặt áy náy.
“Không có việc gì, không có việc gì, Trang công tử nghỉ ngơi cho tốt!” Tạ Đình Quân miễn cưỡng duy trì khuôn mặt tươi cười nói xong liền mang theo tùy tùng Lâm Vĩnh rời đi.
Đi ra sân, Tạ Đình Quân sắc mặt liền trầm xuống, hắn xoay người nhìn bên trong cười lạnh hai tiếng: “Còn nhiều thời gian, một ngày nào đó, ta muốn ngươi trơ mắt nhìn Tần Thiên trở thành nữ nhân của ta!”
Chờ Tạ Đình Quân đi rồi, Trang Tín Ngạn lập tức hồi phục bình thường, đầu cũng không đau, thân mình cũng không hư nhược. Tần Thiên khóe miệng giật giật, không nghĩ tới hắn có tài năng trở thành diễn viên a…
“Về sau, ngươi không được gặp hắn, không được cùng hắn nói chuyện, không được cười với hắn!” Trang Tín Ngạn bỗng nhiên nhấc bút viết xuống những lời này.
Tần Thiên nhìn mà trừng mắt, người này có tâm tư chiếm hữu quá lớn đi, nàng vốn định nói: khắt khe đến vậy sao, ta cho dù là nha hoàn thông phòng của ngươi, nhưng cũng không phải nô lệ của ngươi a!
Nhưng bỗng nhiên nhớ tới, bản thân quả thật là nô lệ của hắn, chuyện này khiến nàng rất buồn bực.
Nàng nghĩ nghĩ, đề bút viết nói: “Ta hứa từ giờ trở đi đến lúc về Trang phủ, ta sẽ không chủ động cùng hắn nói chuyện, sẽ không chủ động đi tìm hắn, nhưng nếu đụng phải hắn, ta cũng sẽ không cố ý né tránh.” Có cần tất yếu như vậy không? Bản thân cũng dường như có loại ám muội gì đó…
Hơn nữa đây là nói về lúc này, về phần sau khi trở lại Trang phủ, nàng có thể chuộc thân, đến lúc đó nàng muốn nói chuyện với ai thì sẽ nói với người đó, hắn không có quyền xen vào!
Trang Tín Ngạn thấy nàng viết xuống những lời này, lại thấy nàng vẻ mặt không tình nguyện, nhất thời trầm xuống.
Hắn bởi vì thân thể có chỗ thiếu hụt, áp lực quá nặng nề, cho nên cảm xúc cũng rất dễ dàng bị kích động, hắn bình tĩnh nhìn tần Thiên, ánh mắt âm trầm khiến Tần Thiên trong lòng phát lạnh. Nhưng yêu cầu bá đạo như vậy, Tần Thiên cũng không muốn đáp ứng. Đáp ứng rồi thì phải thực hiện, nếu nhìn thấy Tạ Đình Quân, chẳng lẽ nàng phải cúi đầu vờ không quen biết.
Rõ ràng không phải là sự thật mà…
“Ngươi là nữ nhân của ta, ngươi phải nghe ta, ta nói với ngươi như thế nào, ngươi phải làm như thế!” Trang Tín Ngạn bỗng nhiên lửa giận bùng nổ, dùng sức viết xuống, cũng bởi vì dùng sức quá mạnh, thậm chí làm rách cả giấy.
Nhìn những lời này, Tần Thiên lập tức phát cáu!
Chương 101: Ta làm chủ bản thân mình
Nhưng một lát sau, Tần Thiên bình tĩnh trở lại, nàng cúi đầu, khinh khẽ cười cười, nàng tức giận với hắn thì được gì đây? Trong mắt hắn nàng chỉ là một hạ nhân, một nha hoàn thông phòng, bản thân không có quyền tự chủ, phải nhìn sắc mặt hắn mà sống, yêu cầu này của hắn tất nhiên không hề quá đáng.
Nàng ngẩng đầu nhìn Trang Tín Ngạn, lúc này Trang Tín Ngạn cũng nhìn nàng, nhếch môi, mặt âm trầm, vẻ mặt này giống như cho rằng nàng đang phạm vào lỗi lớn tày trời vậy.
Hiểu được là một chuyện, có cam tâm tình nguyện phục tùng hay không lại là một chuyện khác.
Tần Thiên vẻ mặt bình tĩnh cầm lấy bút, viết xuống giấy: “Nhưng ngươi chưa bao giờ hỏi qua ý ta, ta có nguyện ý trở thành nữ nhân của ngươi hay không. Nếu ngươi hỏi ta, ta nhất định sẽ nói cho ngươi biết, cho dù trong mắt ngươi thân phận ta ti tiện như vậy, đối với việc trở thành thiếp thất thông phòng ta không hề có hứng thú!”
Trang Tín Ngạn sắc mặt trắng bệch.
Tần Thiên nhìn hắn một cái, tiếp tục viết: “Ta không phải là người không biết lễ nghĩa liêm sỉ, ta biết thân phận hiện tại của mình, ta sẽ chú ý ngôn hành, nếu ngươi nguyện ý tín nhiệm ta, mặc kệ ta làm gì, ngươi cũng không cần phải hoài nghi, nếu ngươi căn bản không tín nhiệm ta, như vậy cho dù ta làm gì, tâm ngươi cũng không thể buông lỏng. Nếu ta là một nữ nhân không đáng được ngươi tin tưởng, ngươi giữ ta lại bên người cũng không có ý nghĩa gì.”
Viết xong những lời này, Tần Thiên buông bút, không hề liếc mắt nhìn hắn một cái, xoay người đi về phía phòng bếp.
Trang Tín Ngạn đứng ở nơi đó cúi đầu, kinh ngạc nhìn chữ của nàng, chữ nàng viết không tính là xinh đẹp, mỗi một nét chữ cũng không có bao nhiêu mỹ cảm, nhưng từng chữ đều đều lưu sướng, có khí khái quyết tâm mà lanh lẹ, có thể thấy được khi nàng viết những lời này tâm tình vô cùng bình tĩnh.
Đây là ý nghĩ thật sự từ đáy lòng của nàng.
Trang Tín Ngạn nhìn những chữ nàng viết một lần rồi lại một lần, mỗi lần nhìn tức giận trong lòng cũng tiêu tan một phần, được một lúc cảm xúc đã hoàn toàn bình ổn.
Mìn có phải đã hơi quá đáng hay không?
Hắn nhấc bút, đặt dưới câu “… Đối với việc trở thành thiếp thất thông phòng ta không hề có hứng thú!” viết xuống câu: “Ai nói muốn ngươi trở thành thiếp thất thông phòng của ta.”
Ta hiện tại muốn ngươi trở thành người đi chung cả cuộc đời với ta mà…
Trang Tín Ngạn thấy mình viết xuống những lời này không khỏi thất thần. Hải Phú đã trốn đi ra ngoài lúc này lại đi vào đến vỗ nhẹ trên vai Trang Tín Ngạn. Trang Tín Ngạn hoảng sợ, bút trong tay run bắn, một giọt mực nhỏ xuống dưới, ở trên giấy tuyên thành nhuộm đẫm ra một đóa hoa. Trang Tín Ngạn chỉ cảm thấy lòng như bị ai bóp nhẹ, ê ẩm mềm mại, khóe miệng bất tri bất giác tràn ra một tia cười yếu ớt.
“Mau ăn cơm, để ta thu dọn.” Hải Phú cũng không chú ý nhiều, giống như bình thường cầm lấy giấy viết vò thành một đống. Trang Tín Ngạn ngăn cản không kịp, thấy trang giấy đã bị hắn vò không còn ra hình dáng, rồi sau đó bị hắn mang vứt đi, trong lòng có chút tiếc hận, thật ra hắn kỳ vọng nàng có thể nhìn thấy câu nói hắn viết vừa rồi.
Sau khi Hải Phú thu dọn xong, Tần Thiên bưng đồ ăn đi vào. Ba người im ắng dùng cơm trưa. Buổi chiều, Trang Tín Ngạn ở trong phòng sao chế trà. Tần Thiên mặc dù ở bên cạnh hầu hạ, châm trà rót nước, nhưng vì trong lòng không thoải mái, không để ý tới hắn. Trang Tín Ngạn lúc làm việc một lòng đều đặt vào việc chế trà, cũng không để ý tới cảm xúc của nàng. Đến tận buổi tối thấy nàng đối với mình vẫn lãnh đạm, muốn hòa giải với nàng, nhưng chung quy vẫn có tâm tính Đại thiếu gia, rốt cuộc cũng không muốn hạ mình.
Hắn cố ý sai nàng làm việc, muốn nàng chú ý tới hắn, nhưng nàng làm việc thì cứ làm việc, cũng không thèm nhìn hắn, khiến hắn rất nóng vội, lại bất đắc dĩ, không biết nên dỗ nàng như thế nào.
Hai người cứ giằng co qua một đêm như vậy, buổi sáng hôm sau, thời điểm Trang Tín Ngạn và Hải Phú chuẩn bị lên núi, Hải Phú nói với Tần Thiên đang giặt quần áo: “Thiếu gia gọi ngươi cùng lên núi.”
“Ta đi làm cái gì?” Tần Thiên vò quần áo, thản nhiên nói, “Trong nhà còn rất nhiều việc, ta cũng đi, việc trong nhà ai làm?”
Hải Phú quay đầu nhìn Trang Tín Ngạn bên kia liếc mắt một cái, thấy hắn tuy rằng đưa lưng về phía này, nhưng không ngừng lặng lẽ quay đầu nhìn xung quanh, hiển nhiên rất nóng vội.
Hải Phú lại quay đầu lại, nói với Tần Thiên: “Tần Thiên, ta biết ngày hôm qua thiếu gia nổi giận, ngươi cũng không thoải mái. Nhưng thiếu gia chung quy vẫn là chủ tử, chúng ta là nô tài, nào có đạo lý nô tài nhăn mặt khó chịu với chủ tử, tuy rằng ngươi hiện tại được sủng ái, nhưng làm như vậy hơi quá đáng.”
Thấy Tần Thiên mắt lạnh nhìn về phía hắn, vội nói: “Uy, ta cũng không phải là đang giáo huấn ngươi, ta chỉ thấy ngươi rất tốt, muốn nhắc nhở ngươi một câu, ngươi đừng không vui! Xem bộ dáng ngươi ngày thường luôn tươi cười, giờ này ánh mắt lại khiến ta sợ sệt a!”
Tần Thiên thấy Hải Phú gấp đến độ mặt đỏ lựng, lúc mới nở nụ cười, “Biết ngươi quan tâm ta rồi.” Nàng nhìn Trang Tín Ngạn liếc mắt một cái, đúng lúc hắn quay đầu, vừa tiếp xúc với ánh mắt của Tần Thiên lại vội vàng quay đầu đi.
“Ngươi nói đúng, là nha hoàn Trang phủ dù sao cũng phải có bộ dáng nha hoàn, không thể quên bổn phận của mình. Các ngươi đợi ta, ta thu thập một chút rồi lập tức ra!”
Chờ Tần Thiên xong xuôi, ba người cùng lên núi, mới vừa đi đến chân núi, liền nghe thấy có người ở phía sau gọi: “Trang Đại công tử, Trang Đại công tử!” Đúng là thanh âm của Tạ Đình Quân.
Hải Phú nhíu mày, quay đầu lại, Trang Tín Ngạn thấy động tác của hắn cũng quay đầu theo, thấy rõ là Tạ Đình Quân, phản ứng đầu tiên chính là nhíu mày. Nhưng nhớ tới những lời Tần Thiên viết ngày hôm qua, lại miễn cưỡng áp chế cảm xúc phiền muộn trong lòng.
Tạ Đình Quân người cao chân dài, vài bước đã đi đến trước mặt mấy người, cười nói: “Các ngươi cũng lên núi sao? Thật sự vừa khéo.” Kỳ thật không hề khéo, sáng sớm hắn đã sai tùy tùng đứng trực ở đây, thấy bọn họ đi ra vội vàng theo đuôi đi đến.
Hắn nhìn về phía Tần Thiên, lên tiếng chào hỏi. Tần Thiên nhớ tới lời Trang Tín Ngạn viết ngày hôm qua, hướng về hắn hơi hơi hạ thân, sau đó thối lui ra phía sau Trang Tín Ngạn.
Trang Tín Ngạn ở bên cạnh nhìn, bình tĩnh mà xem xét, cho dù là Tạ Đình Quân hay là Tần Thiên, đều không có hành vi vượt rào lễ nghĩa, có điều trong lòng hắn vẫn không thấy thoải mái.
Hắn thản nhiên hoàn lễ với Tạ Đình Quân.
“Ta sớm nghe nói Động Đình sơn phong cảnh như họa, cho nên chuẩn bị lên núi ngắm nhìn, không nghĩ tới hội ngộ các ngươi, tướng thỉnh không bằng ngẫu ngộ(hẹn trước không bằng tình cờ gặp mặt), chúng ta kết bạn đồng hạnh đi.” Tạ Đình Quân cười nói.
Nói đến mức này, Trang Tín Ngạn còn có thể nói được gì, hắn thản nhiên cười cười. Tần Thiên ở một bên có thể không mở miệng thì sẽ không mở miệng, nhưng Hải Phú lại nhịn không được nói: “Tạ công tử, công tử nhà chúng ta lên núi cũng không phải để thưởng thức phong cảnh, công tử nhà chúng ta có chính sự phải làm!”
“Sau khi lên núi, các ngươi đi làm việc của các ngươi, ta cùng công tử nhà ta đi thưởng thức phong cảnh, đâu có gì liên quan đến nhau?” Lời này do tùy tùng Lâm Vĩnh của Tạ Đình Quân nói.
“Vốn không liên quan đến nhau, ta chẳng qua là muốn nói cho các ngươi biết trước, chúng ta không có thời gian đợi các ngươi du sơn ngoạn thủy, để các ngươi đừng trách móc!” Hải Phú cười nói.
Tạ Đình Phong từ bên hông lấy ra một chiết phiến làm bằng ngà voi, “Xoát” mở ra, cười nói: “Tiểu ca lời này rất khách khí, chỉ cần các ngươi không chê chủ tớ chúng ta quấy rầy là tốt rồi.”
Khi nói chuyện, năm người đã bắt đầu lên núi, Tần Thiên đi theo phía sau Trang Tín Ngạn, ngạc nhiên phát hiện ra hắn leo núi đã nhanh nhẹn hơn, không hề giống với lần đầu tiên, đi vài bước phải dừng lại nghỉ một lúc. Nhưng ngay cả như vậy, so với Tạ Đình Quân vẫn kém xa. Chủ tớ hai người Tạ Đình Quân bước đi như bay, mặt không đỏ, khí không suyễn liền bỏ ba người lại đằng sau. Đôi lúc, bọn họ đều phải dừng lại chờ đợi ba người Trang Tín Ngạn.
Lúc gần đến chỗ hái trà, Tạ Đình Quân lại bỏ xa bọn họ mấy chục thước, cùng tùy tùng đứng ở phía trước nhàn nhã phe phẩy cây quạt, chờ mấy người Trang Tín Ngạn đến gần, Lâm Vĩnh cười nói: “Trang công tử, công tử nhà chúng ta đợi các ngươi đã lâu!”
Tạ Đình Quân thu quạt lại, dùng xương quạt gõ đầu hắn, cười nói, “Không thể nói như vậy, Trang công tử thân thể không khỏe, trước đó vài ngày lại bị bệnh nặng, tất nhiên không thể so sánh với chúng ta được!”
“Nhưng mà, thân thể công tử từ nhỏ đã luyện võ, bất luận là cưỡi ngựa hay quyền cước đều không phải là nói chơi!” Nói xong, Lâm Vĩnh còn vỗ đầu vai Tạ Đình Quân một chút, cơ bắp vững chắc phát ra âm thanh trầm đục. Tạ Đình Quân đẩy nhẹ tay hắn ra, ngửa đầu cười to vài tiếng, tiếng cười hào sảng đại khí, giống như có thể đâm thẳng lên tận trời, kinh động phi điểu chung quanh.
Trong thiên hạ nữ tử có người nào không thích nam nhi thân thể cường tráng. Tạ Đình Quân lời này là cố ý nói cho Tần Thiên nghe, luận về thân thể khỏe mạnh, Trang Tín Ngạn chỉ là tiểu bạch kiểm có cưỡi ngựa cũng không đuổi kịp hắn!
Nhưng những lời này đối với Tần Thiên cũng không có hiệu quả, Tạ Đình Quân hắn cho dù là người mẫu tiêu chuẩn thế giới, cùng nàng cũng không có gì liên quan. Cho dù Tạ Đình Quân đối với nàng có ý tứ, chẳng lẽ hắn có thể cưới hỏi đàng hoàng đem nàng trở về? Không phải cũng chỉ làm thiếp thôi sao.
Nếu phải làm thiếp, vậy không bằng nàng trở thành thiếp thất của Trang Tín Ngạn, cuộc sống quen thuộc lại vui vẻ. Cần gì phải làm điều dư thừa đi thích ứng với một hoàn cảnh mới?
Nhưng những lời này của Tạ Đình Quân lại khiến Trang Tín Ngạn tức giận không ít, vốn cũng đã mệt mỏi, bị hắn châm chọc như vậy, toàn thân đều nhịn không được phát run.
“Ai nha, Trang công tử sắc mặt trắng bệch, có vẻ chịu không nổi nữa rồi? Trang công tử thân thể khôi phục còn chưa được bao lâu, cũng không nên để thân thể quá lao lực!”
Tạ Đình Quân tiến lên, vẻ mặt quan tâm đỡ lấy hắn, muốn nâng đỡ hắn.
Trang Tín Ngạn mặc dù luôn bình tĩnh cũng nhịn không được, đẩy tay hắn ra, cắn răng leo lên núi, mỗi một bước đi như bay.
Hải Phú vội vàng theo sau, còn không quên quay đầu trừng mắt nhìn Tạ Đình Quân liếc mắt một cái.
Tạ Đình Quân trong lòng khoái ý nói không nên lời, lại xoát một chút mở ra cây quạt, một bên phe phẩy, một bên cười ha hả. Cuối cùng đã hả cơn tức ngày hôm qua rồi!
Thấy Tần Thiên đi cuối cùng, trong lòng vừa động, lại vội vàng đi theo.
“Tần Thiên, Tần Thiên, trên núi này chỗ nào có phong cảnh đẹp, ngươi có thể dẫn ta đi nhìn ngắm được không?” Tạ Đình Quân đi theo Tần Thiên cười nói.
Tần Thiên cũng không ngừng cước bộ, quay đầu nhìn hắn một cái, nói: “Tạ công tử, người thật sự không hiểu, hay cố ý giả bộ không hiểu, thân phận của nô tỳ sao có thể một mình đi theo công tử ngắm phong cảnh, Tạ công tử không phải muốn hại nô tỳ đó chứ?”
Nói trắng ra như vậy lại khiến Tạ Đình Quân giật mình, những hắn vẫn cười nói: “Ta chính là thích điểm này ở ngươi, nói chuyện cũng không vòng vèo!”
“Cho nên, Tạ công tử, về sau người đừng để ý tới nô tỳ, công tử nhà ta sẽ mất hứng.” Tần Thiên nói xong, cước bộ nhanh hơn, đuổi theo Trang Tín Ngạn ở phía trước.