Số lần đọc/download: 461 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 07:19:31 +0700
Chương 16 - 6
Hôm nay là ngày ấn định cuộc đua của tháng, đã được quyết định vào cuộc họp nhóm tại nhà Ken cách đây 3 ngày. Còn mấy tiếng nữa là tới giờ đua rồi vậy mà nó vẫn ngồi đó, chưa có dấu hiệu nào là cho thấy nó sẽ tới cuộc đua.
Nó ngồi tựa lưng vào tường, đầu ngã về phía sau, mắt hướng về phía ánh trăng đang soi ngoài khung cửa sổ, nó ko bật đèn nên ánh trăng hắt vào từ phía ngoài càng làm cho gian phòng nó trở nên huyễn hoặc, những đợt gió cứ lùa vào đánh tung làn tóc mềm mượt đó. Nhìn dáng ngồi bó gối, cộng với cái màn đêm cực kì yên tĩnh này trông nó cô độc đến lạ lùng.
Đã 2 đêm, nó hoàn toàn thức trắng chỉ vì nhớ về cuộc hội thoại với Pj, nghĩ về cảm xúc của Jun.
.
Cuộc họp kết thúc, nó cần Pj nói rõ với mình 1 vài việc, bỏ qua ánh nhìn tò mò của Ken, nó lôi Pj ra 1 quán trà sữa gần đó.
- Chuyện Jun, sao lại nói dối Zu?- nó.
- Cũng ko hẳn mà, Jun đúng là có vị hôn thê rồi!- Pj hối lỗi nhìn Zu- Chỉ là...
- Chỉ là Jun đã từ chối và ko có tình cảm với ai!- nó tiếp lời câu cuối làm Pj chỉ biết cúi đầu.
- Zu biết nhóm mình có trò
" nói dối
" mà! ( chương 13.3 / 52 có đề cập đến trò
" nói dối, bạn nào ko nhớ cứ xem lại )... lúc đó quay chai trúng Pj nên Pj... - Pj.
- Nên Pj đã chọn Zu là đối tượng??? - 1 lần nữa nó lại tiếp lời Pj.
- Nhưng chẳng phải Pj đã xin lỗi vì đã gạt Zu rồi sao? Pj thấy Zu gật gật, úứ nghĩ là Zu biết chuyện rồi nên mới im lặng thế!- Pj trình bày.
Có sao? Pj có xin lỗi nó à? Lúc nào? À, mà khoan, hình như nó nghe được loáng thoáng qua tai. Đó hình như là cái hôm sau đêm xảy ra chuyện với Jun nhỉ? Ko thể tin được! Nó bất bình thường tới mức độ đó sao? Nếu như lúc đó nó ko phớt lờ 1 cách ngớ ngẩn như thế thì bây giờ mọi chuyện đã ko đến nước này! Rốt cuộc lúc đó nó đã bị quái gì mà hành xử như thế chứ! Nghe thấy điều đó nhưng lại ko quan tâm đến! Loạn!!!
- Zu?- Pj lay lay tay nó.
Nó giật mình ngẩng đầu lên.
- Bị gì thế?- Pj lo lắng.
- Ko sao!- nó
- Mà... hình như Zu với anh Jun có trục trặc nhỉ??? - Pj ngập ngừng vì rất ít khi nào nhỏ nhúng tay vào các mối quan hệ của Zu.
- Ko, như xưa! Zu về trước!
Nó đứng dậy rồi nhanh chóng rời đi, Pj chưa kịp nói tạm biệt mà, thậm chí nhỏ còn chưa kịp lên tiếng thốt ra bất kì chữ gì...
.
Đầu nó nhức thật, 2 đêm liền thức trắng, ko thể tham dự cuộc đua tối nay rồi, có hơi tiếc 1 chút... Call ột số trong danh bạ...
- Tối nay Zu ko tham gia!
-.........
Đợi Pj trả lời xong rồi nó mới cúp máy, để điện thoại qua 1 bên, hôm nay nó sẽ ngủ sớm 1 bữa.
- Chút nữa đua luôn, ko cần đợi Zu!- Pj dõng dạc tuyên bố.
- Sao thế?- 1 người thắc mắc.
- Tháng này Zu ko thma gia đua!- Pj.
" Tuyệt tình thật!
"
Nghĩ đến đó, hắn ko thể ko tự thưởng ình điệu cười mỉa mai quen thuộc. Đã nói là bỏ cái tình cảm này rồi mà sao có cái gì đó cứ âm ỷ mãi trong tim, cứ như 1 cây vằm nhọn gấp mãi ko chịu ra vậy!
Ừ, đúng là thế, đúng là hắn bỏ nhưng tim hắn ko chịu bỏ =)
Đến cho tới tận bây giờ, hắn vẫn ko biết mình đã sai lầm chỗ nào mà lại bị đối xử như vậy. Nghĩ đến những lời lẽ nhạo báng của nó tại sao hắn lại ko cảm thấy khinh thường nó mà lại khinh thường chính bản thân mình, khinh thường bản thân vì tại sao lại dễ dàng thấy
" đau
" vì những điều đó! Ko đáng đâu nhỉ? Cảm giác đau chẳng phải mất đi rồi sao? Sao giờ lại quấy rầy hắn trong thời gian dài như thế, cho tới bây giờ, vẫn ko có ý rời đi? Đau nhất vẫn chính là vật đang co bóp trong lồng ngực trái...
Cái thứ tình cảm mới nhen nhóm này ko nên tồn tại sẽ hay hơn và tuyệt hơn trong cuộc sống của hắn! Nó sẽ chẳng biết được! Nếu biết thì có gì khác? Hẳn nó sẽ hài lòng lắm vì đã
" thuần phục
" được món đồ chơi đắt tiền là hắn? Tiếp sau, nó sẽ
"xoay
" hắn như chong chóng? Hắn cảm thấy chong chóng đúng là ngu ngốc, chỉ biết phụ thuộc vào gió! Ko có chủ kiến cho riêng mình... tồn tại mà ko thể thiếu gió được...
" Gió đến chong chóng sẽ lại quay
"
Nếu gió ko đến, chong chóng sẽ chẳng quay được, sự chờ đợi của chong chóng có quá chăng là ngu xuẩn???
Lại cười...
- Mọi người chú ý, cuộc đua sắp bắt đầu! Trước khi đua, Pj nói rõ luôn, địa hình có 1 số đoạn khá nguy hiểm, nhất là chỗ khúc ngoặt, nó như chỗ khuỷu tay của mọi người khi co sát vào ngực vậy! Rất gắt!
- Thế nên- Ken chen vào lời Pj- cái tao muốn là tụi bây phải tập trung tuyệt đối ở khúc đó, đã có rất nhiều vụ tai nạn, cháy xe, nổ xe xảy ra ở đó! Cái này tổ chức, thứ nhất là để xã stress, thứ hai là để nâng cao trình độ của những người thích đua xe, thứ ba là rèn luyện tinh thần tập truing cao độ. Cho nên, thắng thua ko quan trọng, vui là chính! OK?
- Giờ vào đường đua nào!- Pj phấn khởi.
ĐOÀNG
Tiếng súng vang lên bào hiệu cuộc đua đã bắt đầu.
.
RẦM
...
- Nói tụi nó dừng ngay cuộc đua, gấp!!!- Ken.
Mọi người có vẻ hoảng loạn...
...
Ò e ò e ò e..........
.
Đang ngủ, chuông điện thoại bất ngờ vang lên làm nó choàng tỉnh. Nó do dự bấm vào phím nhận cuộc gọi, có cái gì đó...
- Chuyện gì? - nó.
- Zu, tới bệnh viện của nhà Ken gấp! Jun có chuyện rồi! Phòng 152 dãy B. Bọn này ko tới đó được, phải giải quyết vài chuyện với công an! Phiền Zu tới đó trông Jun giùm!
Nói rồi người đó cúp máy, chắc là đang gấp!
Quái gì thế? Jun sao lại nhập viện cơ chứ? Đua xe... bệnh viện... công an... mọi thứ rối tung cả lên. Điên mất! Cơn nhức đầu của nó cũng đột nhiên bay biến! Nó vội vã thay quần áo, nói với ông quản gia vài câu rồi rồi lấy xe vọt đi!
Chân nó chợt khựng lại ở phòng B152. Cửa ko khoá kĩ, nó định đẩy cửa bước vào thì nghe được có người đang nói chuyện, nếu chen vào lúc này thì ko lịch sự chút nào. Sao lần nào cũng thế, lần nào nó cũng vào vai người nghe lén bát đắt dĩ???
Tin tới tai ông nhanh nhỉ? Giờ này mà còn làm phiền, ngại thật!
Nó ko thấy được nét mặt hắn lúc này, cũng ko thể rõ tình hình ra sao nhưng cái chất giọng trầm khàn vang lên đều đều mang ngữ điệu châm biếm đó là bằng chứng hùng hồn và thực tế nhất khiến nó biết hắn vẫn còn nguyên vẹn... Chỉ là... nó đang thắc mắc, ko biết hắn đang nói chuyện với ai mà khách sáo đến như vậy...
- Con có biết mình đua như thế rất nguy hiễm ko? Chết đấy!- ông nhíu mày, người đó ko ai khác chính là ba hắn.
- Thương xót tôi sao?- nhếch mép cười.
- Ý con thế là sao? - ba hắn có vẻ như đang có nén cơn giận.
- Tôi chưa chết đâu!- hắn phớt lờ câu hỏi cảu ba mình- Thậm chí xương còn ko gãy đốt nào- hắn giương mắt nhìn ông, 1 ánh mắt ngang tàng...
- Dẹp ngay cái điệu bộ đó!- ông trừng mắt- Đúng là sai lầm!
Trong 1 giây, ánh mắt hắn có gì đó vỡ vụn, nhưng rất nhanh, nó đã bị ánh mắt sắt lạnh thường ngày giành lại
" thế
" chủ động.
- Sai lầm khi sinh tôi ra? Đúng chứ? Tôi tự biết là mình sẽ chẳng có cài quyền gì trong nhà nếu như ông có thếm 1 đứa con do bà ta sinh ra, trớ trêu, bà ta lại chẳng có khả năng sinh sản!- áắn cười mỉa mai.
BỐP
5 dấu tay in hằn rõ trên mặt hắn, mạnh!!! Jun đã hiểu sai ý ông! Ông cũng chẳng ngờ mình lại đánh hắn mạnh như thế!!!
Nghe tiếng động đó, nó sững cả người... Ko lẽ... ông ta đánh con trai mình sao? Đột nhiên nó rất muốn bật tung cánh cửa đó ra mà xông vào!
Có lẽ vì cái tán quá mạnh, trường hợp xảy ra cũng khá bất ngờ nên hắn vô tình tự cắn trúng môi mình...
Bật máu...
Hắn chậm rãi dùng ngón tay cái quệt lấy vết máu trên môi rồi đưa lên miệng. Máu hắn sao có vị đắng thế này? Máu ai cũng như vậy sao? Đã thấm vào miệng rồi vẫn ko mất đi cái đắng đó! Khóe môi trong chốc lát lại vẽ nên nụ cười hờ hững.
- Đánh đã tay ko? Còn bên này nữa!- hắn xoay mặt phiá bên kia về phía ba mình.
-.........
- Ko sao! Đừng tỏ vẻ hốii lỗi như vậy!- rõ ràng là mang hàm ý mỉa mai chứ ko phải an ủi - Nếu thấy tôi chướng mắt quá thì giết tôi luôn bây giờ cũng được, cũng chả còn gì lưu luyến đâu!- hắn cười khẩy, cùng lúc đưa con dao gọt trái cây phía đầu giường cho ông.
Nó chỉ biết đứng bên ngoài mà nín thở nghe từng lời hắn nói, ai thì ko, nhưng những gì hắn nói hắn đều có thể thực hiện, điên rồ hay ko cũng thế thôi! Hắn có biết mình đang nói nhảm gì ko? Sao lại ăn nói như thế! Đâu nhât thiết phải bất cần đến mức như thế!!!
- Ông sợ mang tội giết con trai mình??? người đứng đầu tổ chức như ông lại sợ điều đó sao? Thôi thì để tôi làm thay ông, tay ông sẽ chẳng phải nhuốm giọt máu nào mà vẫn có thể khiến tôi biến mất!
Nó cảm thấy cơ thể mình run nhẹ, hô hấp cũng gấp hơn, đứt quãng... khi hắn thốt lên câu nói đó! Đừng nói là tự giết bản thân, nếu điều đó là thật, nó biết hắn sẽ chẳng hành xử nhanh gọn đâu, ắt hẳn đó sẽ là một cái chết từ từ, khác nào là tự làm khổ chính bản thân mình? Điên rồi! Quả thật điên rồi! Sao ông ta ko ngăn hắn lại? Ông ta muốn hắn chết thật sao?
Cùng lúc đó trong phòng, hắn đang dùng dao áp ngay cổ tay phải, nhẹ nhàng ấn vào đó những vết cứa sâu và dài. Máu chảy ra mỗi lúc 1 nhiều, mỗi lúc một sậm! Mặt hắn cực kì bình tĩnh cứ như cổ tay mà hắn đang
" tạo nên
" những vết cứa ko phải tay hắn vậy! Sâu hơn 1 chút, 1 chút nữa, lưỡi dao này sẽ
" liếm
" 1 đường rất
" ngọt
" qua tĩnh mạch và những sợi gân máu nơi cổ tay 1 cách rất nhẹ nhàng...
Nó định xông vào thì chợt nghe tiếng kim loại rơi xuống nền đất, sau đó là tiếng rít lên của người đàn ông trung niên.
- Con điên rồi! Chỉ 1 chút nữa thôi con đã tàn phế! Con cũng biết đây là trong những cách
" thanh toán
" khiến đối phương đau đớn nhất mà!
- Chẳng phải ông muốn thế? Chưa chết nhanh vậy đâu! Theo cách của ông, tôi phải cắt hết tĩnh mạch tay bên kia và 2 chân mình nữa kìa!- vẫn điệu cười cao ngạo đó.
- Yên đó, đừng làm thêm trò ngu ngốc nào nữa! Ta sẽ gọi bác sĩ!
Vừa nghe ông nói xong, nó vội né ra khỏi cánh cửa, tựa lưng vào bức tường gần đó, tay vờ nghịch điện thoại để tránh bị nghi ngờ.
Có cái gì đó vừa va chạm khá mạnh vào cửa phòng hắn tạo nên 1 tiếng động vừa đủ để nó nghe thấy, tiếp theo đó là những tiếng rơi loảng xoảng, có lẽ, tiếng va vào cửa là tiếng cảu chai nước biễn mà hắn đã tháo kim tiêm ra ngay từ lúc ban đầu, còn tiếng vật dụng rơi xuống sàn hẳn là cái giá treo...
Tuy ko bị gãy đốt thương nào nhưng trong quá trình xảy ra tai nạn, vai phải hắn đã va chạm khá mạnh xuống lòng đường nên giờ đây nó có vẻ ê ẩm và hơi buốt, thậm chí là ko cử động nổi, ban nãy, hắn cũng rạch cổ tay phải nhưng do cố chấp, máu hắn cứ tuôn ra ướt đẫm mọi vật màu trắng trên giường. Bằng 1 cách cố tình, hắn đã ép bản thân phải cử động bằng được cánh tay phải đó, cũng dùng bàn tay phải, hắn vò vò mái tóc bạch kim của mình, tay càng đau, hắn vận động càng nhanh và càng mạnh, cứ như là 1 trò đùa hành hạ thân xác...
Mái tóc bạch kim đã nhuốm vài sợi đỏ...
Cơn đau này có vẻ ko là gì với hắn bởi vì ngay trong lúc này, hắn vẫn còn có thể nở ra 1 nụ cười - 1 nụ cười cay đắng...
1 giọt nước mắt ứ đọng nơi khóe mi, chưa kịp rơi xuống đã bị hắn quệt đi 1 cách thô bạo... Cái chất lỏng đó là gì thế? Sao ko dưng lại muốn thoát ra khỏi mi mắt hắn? Ko đáng để rơi 1 giọt nước mắt nào cả! Hắn ổn và hắn mạnh mẽ!!!
- Giả tạo! Tôi tồn tại vì điều gì? Tôi có chết thì cũng chẳng ai ngó tới! Ba có coi tôi là con ko?- hắn lẩm nhẩm- Các người ai cũng muốn
" xoay
" tôi là sao hả?- đột nhiên hắn cao giọng, cái chất giọng trầm khàn nghe có vẻ đau đớn, rất nhanh, khi hắn nói câu sau, 1 giọt nước mắt đã rơi khỏi mắt...
Rơi nhanh và thấm đẫm...
Nó rơi nhanh như sợ rằng nếu chậm phút nào nữa thì Jun sẽ lại dùng tay quệt nó đi mà ko cho nó cái quyền tồn tại... 1 sự tồn tại hiếm hoi...
Có ai đó đã cho rằng Jun là 1 người ko biết khóc, 1 vài người khác cũng đã thừa nhận: nước mắt Jun là thứ khó tìm thấy nhất trên đời...
Nó cay đắng nghe hắn thốt lên câu nói đó, có phải... nó đã khiến hắn tiêu cực thế ko? Từ ban đầu nó đã là người sai? Chỉ biết làm tổn thương người khác để bảo vệ mình, ích kỉ thật!!! Tim nó đau, nó chỉ biết đưa tay giữ chặt lồng ngực trái. Nhưng khi hắn đau, hắn lại mỉm cười và hành hạ chính mình như 1 sự trừng phạt dành cho bản thân! Cổ họng nó rát... Nó tựa lưng vào bức tường hành lang rồi ngồi bệt xuống, dùng 1 tay che mắt lại, 1 giọt nước mắt cũng trào khỏi khóe mi, nó bất lực và căm ghét chính bản thân mình!!!