Số lần đọc/download: 1865 / 8
Cập nhật: 2019-02-16 10:58:24 +0700
Chương 52: Tên MườI MộT Chữ
"T
a đã nghiên cứu về tất cả các hành trong nguyên lực."
Chỉ một câu mở đầu của lão đã làm cho Ngải Huy chấn động.
"Hiện giờ, phương hướng nghiên cứu Kim nguyên lực phổ biến nhất là tính sát thương, chiến đấu là mục đích chủ yếu nhất của kim tu. Nếu như tính theo mức độ phức tạp thì kim tu là đơn giản nhất trong ngũ hành. À, dùng từ "đơn giản nhất" để hình dung thì không thích hợp lắm, có lẽ nên nói là cần mức độ chuyên chú rất cao. Mộc tu cần rất nhiều tri thức về thực vật, thổ tu cần học tập Sa ngẫu, Thủy tu có vân dực, chiêu thức rất phức tạp, hỏa tu phải học tinh luyện. Kim tu không có nội dung gì khác, chỉ có một yêu cầu, đó là sức chiến đấu. Theo hướng này thì mộc tu khá giống với kiếm tu thời cổ đại, kiếm tu cũng không bao giờ chú ý cái gì khác, bọn họ là những người thuần túy nghiên cứu về chiến đấu, thứ bọn họ truy cầu chính là một kiếm phá vạn pháp. Kim tu thì cũng có điểm như vậy."
"Chiến đấu thì sao chứ, là một chuyện rất phức tạp, về điểm này chắc con có kinh nghiệm hơn vi sư. Nói tới thì xấu hổ, vi sư dạy sách mấy thập niên, cho tới bây giờ còn chưa từng xông pha tiền tuyến, chưa đi qua hoang dã nên không biết nhiều về chiến đấu. Vậy nên cái mà vi sư có thể dạy con chỉ là giúp con hiểu rõ thân thể của mình, hiểu rõ nguyên lực của mình."
Lão đầu bới tung đống khí cụ chồng chất như núi kia, lấy ra một cái giáp đồng, tay phủi phủi bụi bên trên, đồng thời lão đầu thở phào nhẹ nhõm: "Cũng may là chưa vứt đi, tới đây, chúng ta tới xem cái này."
Ngải Huy hiếu kỳ quan sát cái giáp đồng trước mắt. Giáp được chế tạo rất thô ráp và xấu xí, nhiều nơi còn thấy rõ vết tích chế tác, hơn nữa nhìn ra được bản đồng dùng để chế tạo không đồng nhất mới với cũ, màu sắc các bộ phận không giống nhau. Trên giáp điêu khắc rất nhiều hoa văn, có một số hoa văn chồng lên nhau tầng tầng lớp lớp.
Ngải Huy còn thấy tại vị trí năm phủ tám cung hoa văn dày hơn nhiều.
"Lão sư, cái giáp đồng này dùng để làm gì?" Ngải Huy hiếu kỳ hỏi.
"Dùng để kiểm tra thân thể của con, đương nhiên, cái này là thuộc tính kim." Lão đầu có chút đắc ý nói: "Tên đầy đủ hơi dài, ta gọi nó là giáp đồng Thiên Bàn Nhược Nguyên Lực Động Sát Minh Ngã, Bàn Nhược là từ ngữ của phật gia cổ, ý chỉ trí tuệ. Thiên Bàn Nhược, là chỉ nguyên lực có thể bắt chước rất nhiều loại thuộc tính, cái này là chuyên dùng để kiểm tra Kim nguyên lực. Động Sát Minh Ngã là chỉ công dụng của nó, ý là để hiểu rõ chính mình. Nó có thể bắt chước các loại Kim nguyên lực, đồng thời kích thích thân thể của con, như vậy có thể tìm được Kim nguyên lực thích hợp nhất với thân thể của ngươi. Thế nào? Tốt chứ? Ta phí hai tháng để thiết kế, lại tốn thêm ba tháng mới hoàn thành nó. Cách kiểm tra tư chất của Cảm Ứng tràng quá đơn giản, ngay cả đồ đệ của ta thiên tài như vậy cũng thử không ra, hừ, tầm nhìn của đám gia hỏa này quả là hạn hẹp!"
Hiện giờ lão đầu cảm thấy đồ đệ của mình là một bảo vật, đã bắt đầu bảo vệ đồ đệ của mình vô điều kiện.
"Lão sư quả là lợi hại!" Ngải Huy thốt ra một tiếng cảm thán từ tận đáy lòng, hai mắt hắn tỏa sáng. Tuy rằng đã sớm cảm thấy lão sư rất lợi hại, nhưng mà khi thật sự tận mắt trông thấy giáp đồng, hắn càng cảm thấy sùng kính lão sư hơn.
Nhất là cái tên kia!
Giáp đồng Thiên Bàn Nhược Nguyên Lực Động Sát Minh Ngã, mười một chữ, thực sự là rất dài...
Ngải Huy vừa thầm than thở trong lòng, hai mắt vừa tỏa sáng nhìn cái giáp đồng thô ráp này.
Có thể biết rõ thân thể của mình thích hợp nhất với Kim nguyên lực loại nào, việc này có ý nghĩa với tu luyện như thế nào thì ngay cả gã gà mờ như Ngải Huy cũng hiểu. Hắn cảm thấy chỉ bằng vào cái giáp đồng này cũng đủ để lão sư ngạo thị quần hùng rồi.
"Vậy thì đương nhiên! Bằng không sao làm được lão sư của ngươi chứ?" Lão đầu kêu ngạo trả lời.
Ngải Huy vội vàng nói: "Đệ tử thử nhé?"
"Mau đến đây!" Lão đầu nhanh chóng giúp Ngải Huy mặc giáp đồng vào, miệng vẫn thao thao bất tuyệt: "Đồ đệ yên tâm, vi sư đã nghiên cứu kỹ càng từng chi tiết của chiếc giáp đồng này, nó chắc chắn là một tuyệt tác đi trước thời đại, chỉ tiếc là thời khắc có ý nghĩa lịch sử như thế này lại không có ai nhìn thấy. Được rồi, kẻ đi trước luôn luôn cô độc. Hai thầy trò chúng ta hãy phấn đấu vì chân lý!"
Ngải Huy lắng nghe, trong lòng có dự cảm bất tường, chờ khi buộc xong phần mũ giáp sau cùng, Ngải Huy nghĩ đến một chuyện: "Lão sư, trước đây... trước đây lão sư đã từng thử mặc cái giáp đồng này chưa?"
"Thử rồi!" Lão đầu đưa mắt trấn an, làm Ngải Huy an tâm một chút. Nhưng câu nói tiếp theo lập tức khiến Ngải Huy trở nên khẩn trương.
"Có điều cái ta dùng là phiên bản thuộc tính hỏa."
Lão đầu vỗ vỗ giáp đồng, lúc này lớp giáp đã kín đáo chặt chẽ, chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt Ngải Huy. Ông ta nhìn thấy ánh mắt Ngải Huy bất an, an ủi nói: "Yên tâm, thuộc tính của mỗi phiên bản đều không khác biệt lắm đâu. Đúng rồi, trước tiên phải tìm được la bàn thao tác cái đã, chờ vi sư một lát."
Lão đầu lại tới gần đống rác bắt đầu tìm kiếm: "Ai, ném đến đâu rồi? Sao lại tìm không được?"
Ngải Huy càng thêm bất an, hắn bắt đầu hoài nghi quyết định của mình có chính xác hay không.
"Tìm được rồi!"
Trong đống khí cụ chất đống thành núi nhỏ truyền ra tiếng reo của lão đầu. Một lát sau, lão đầu với mái tóc rối tung bò ra, tay giơ cao một cái mâm nhỏ màu xanh biếc, phía trên khắc đầy các loại ký hiệu Ngải Huy xem không hiểu, nhìn rất là lợi hại.
Ngải Huy lại cảm thấy có chút lòng tin.
Quần áo đã lấm lem, phu tử cầm la bàn thao tác trên tay, hai mắt tỏa sáng, thời khắc này thật vĩ đại biết bao, mộng tưởng của mình sắp thành sự thực rồi. Y phục của ông ta nhẹ nhàng rung động, đầu tóc rối tung u buồn như một thi nhân, đôi mắt tang thương giống như có thể nhìn thấu vạn vật nơi trần thế, giọng nói trầm thấp mà tràn đầy lực lượng: "Ta bắt đầu đây!"
Đôi tay nhẹ nhàng nhảy múa trên la bàn thao tác.
Xẹt xẹt xẹt! Từng tia điện màu bạc chuyển động trên lớp giáp đồng.
Đôi mắt Ngải Huy lập tức trợn tròn, hắn cực kỳ kinh sợ, thân thể run rẩy không ngừng, hắn muốn kêu cứu, nhưng mà trong miệng lại không phát ra được bất cứ thanh âm gì.
"Di, thế nào lại có tia điện?" Lão đầu khó hiểu.
Nghe những lời này, Ngải Huy lập tức muốn khóc, ngài hỏi con con hỏi ai bây giờ?
Lão đầu ngừng thao tác la bàn, đi tới trước mặt chiếc giáp đồng đã mất tia điện, đá cho nó mấy đá rồi lại tiếp tục khởi động la bàn thao tác.
Đôi mắt Ngải Huy vừa mới thả lỏng lại đột nhiên trợn tròn lên, thân thể lại run rẩy liên tục, cảm giác tê dại lan ra toàn thân.
Khói màu đen toát ra theo những khe hở trên đồng giáp, không bao lâu, xung quanh Ngải Huy toàn là khói đen lượn lờ.
Lão đầu lẩm bẩm: "Di, sao lại bốc khói nhỉ? Chẳng lẽ là gặp mưa ướt nên bị hỏng rồi? A a a, cầm sai bàn thao tác rồi, cái này là thuộc tính mộc cơ mà, thảo nào thảo nào."
Ngải Huy nghe đến những lời này, hắn cảm giác muốn ngất.
Cuối cùng hắn đã hiểu vì sao mình lại cảm thấy bất an, hiện giờ chỉ cần thân thể của mình khôi phục bình thường, hắn nhất định sẽ dừng ngay lần kiểm tra này!
Đúng vậy!
Nhất định phải ngừng lại!
Ngải Huy thầm hứa.
Sau đó hắn nhìn thấy một cái la bàn thao tác ngân sắc, và một cái tay. Cái tay nhẹ nhàng gõ gõ la bàn thao tác, truyền đến tiếng lão đầu bình thản: "Lần này nhất định sẽ không sai được! Đồ đệ, bắt đầu rồi!"
Thân thể tê dại của Ngải Huy nhịn không được lại run lên.
Còn chưa chờ hắn có thể nói chuyện, thì đôi mắt hắn đột nhiên lại trợn tròn lên.