Nguyên tác: One Heart To Win
Số lần đọc/download: /
Cập nhật: 2023-06-19 09:36:07 +0700
Chương 51
T
IFFANY DỪNG LẠI đột ngột ở cầu thang khi nhìn thấy cha mẹ nàng đang ngồi dưới nhà. Nàng tốn quá nhiều thời gian để chuẩn bị tinh thần! Nhưng nàng tưởng chắc Rose đến trang trại 3C để tìm nàng trước. Kể cả nếu Hunter có dẫn theo mẹ nàng thì nàng cũng không nghĩ mẹ nàng sẽ thật sự đến đây.
Nàng đang định gọi Rose thì Sam thì thầm. “Suỵtttt.”
Nàng liếc sang bên trái, thấy Sam lẻn ra từ phía sau tường. Anh vòng quanh nàng và ngồi xuống bậc thềm trước mặt nàng. Nàng xuống ngồi với anh thì thầm, “Không la hét với nhau sao?”
“Chưa ai nói lời nào.”
Spoiler
“Họ đã nhìn nhau như thế bao lâu rồi?” Tiffay thì thào.
“Nếu không lầm thì khoảng 5 phút rồi.”
Mắt nàng mở lớn. “Mà không nói câu nào sao?”
Sam cười. “Ừ. Dường như ba không tin được đó là mẹ. Như thể ba nghĩ mẹ sẽ biến mất nếu ba lên tiếng.”
Tiffany nắm khuỷu tay Sam. “Sao anh không nói trước với ba là mẹ đang trong thị trấn?”
“Anh định là khi thấy mẹ thì bọn anh nên gặp mẹ riêng một lát trước đã. Không nghĩ là mẹ lại bước thẳng đến cửa nhà.”
Không ai nghĩ đến chuyện đó, nhất là Franklin. Ông ngạc nhiên đến không tin nổi mắt mình. Còn Rose – Tiffany chưa từng thấy vẻ mặt mẹ nàng như thế trước đây...
Bất chợt Tiffany hét lên, “Ôi Chúa ơi, cả hai người vẫn còn yêu nhau!”
Họ lập tức nhìn về phía nàng. Rose bước đến bậc cầu thang. “Tiffany, xuống đây—“
Franklin ngắt lời bà, xoay người Rose lại và hôn bà. Rose cũng không lưỡng lự gì nữa. Bà choàng tay ôm chồng và – ghì chặt lấy ông.
“Trời, ai mà nghĩ được,” Sam khúc khích và nắm lấy khuỷu tay Tiffany. “Muốn đi bơi nữa không?”
“Ý anh là để họ ở lại với nhau à?”
“Anh không nghĩ họ sẽ chú ý đến ai khác lúc này đâu.”
Họ không đi bơi nữa. Tiffany đã quá xấu hổ khi bị Hunter bắt gặp rồi. Nhưng mấy anh em vẫn đi khỏi cầu thang để ba mẹ được riêng tư. Tiffany thì vẫn tò mò quá nên không đi ra khỏi nhà. Nàng muốn có mặt ngay khi mẹ sẵn sàng nói chuyện. Nàng chỉ không nghĩ sẽ phải đợi cho đến tận bữa tối!
Rose và Franklin tươi cười khoác tay nhau bước vào phòng ăn. Cứ như thể họ chưa từng sống xa nhau 15 năm vậy. Các con nhìn họ chằm chằm, không nói nên lời, rồi nhao nhao đặt câu hỏi cùng một lúc.
Rose giơ 2 tay lên và nói với giọng uy quyền như thường lệ, “Trật tự đi các con. Mẹ sẽ trả lời hết thắc mắc nếu có sau khi mẹ giải thích mọi chuyện. Mẹ đã bị cái chết uy hiếp, cái chết của ba các con, nên không thể nói gì được. Nhưng giờ thì nỗi sợ đó cũng đã chết rồi, đã bị chôn vùi rồi. Mẹ cũng đã kể hết cho ba các con. Nên giờ để mẹ kể cho các con nghe vì sao mẹ phải rời bỏ nơi đây trong suốt từng ấy năm.”
Thật là vui, không biết bao nhiêu lần anh em Tiffany mở miệng ra định ngắt lời Rose để hỏi nhưng rồi phải ngậm miệng lại. Dù sao Rose cũng không phải là người giỏi kể chuyện. Cố gắng không bỏ sót chi tiết nào, bà nói cả những chuyện không liên quan. Nhưng cuối cùng bà cũng đã kể đầy đủ cho họ nghe. Mất gần như toàn bộ bữa ăn.
Tiffany hầu như không đụng đến đồ ăn của mình chút nào. Nàng choáng váng kinh tởm sự tàn nhẫn và độc ác mà lão già đó sử dụng để trả thù cho hậu quả mà cha mẹ nàng không hề có lỗi. Sự nhẫn tâm của lão đã làm tổn thương tất cả mọi người, chia cắt chia đình họ, và làm mọi cách để giữ kín lý do của sự chia cách đó. Đó là điều tồi tệ nhất của cơn ác mộng này – khi Rose phải ôm bí mật đó trong suốt từng ấy năm, kể cả với những người bà yêu thương nhất.
“Lẽ ra em phải cho anh biết, em phải tin rằng anh có thể giải quyết chuyện đó,” cuối cùng Frank gầm lên.
Rose nhướng mày. “Anh đã nói câu đó bao nhiêu lần cả ngày hôm nay rồi? Chúng ta đều biết chính xác anh sẽ định làm gì. Anh sẽ truy lùng Parker và giết lão. Nhưng anh không thể giết lão già quyền lực giàu có đó mà không phải trả một cái giá quá đắt. Cho anh biết là em đã gần như tự mình làm điều đó rồi. Nhưng hắn làm em tin rằng kể cả cái chết của lão cũng không chấm dứt nó. Lão chỉ không biết vợ lão không đồng tình với lão và không có ý định làm theo lời trăn trối của lão. Lạy Chúa, em ước gì em biết chuyện đó sớm hơn.”
“Anh cứ tưởng những gã đứng canh trước nhà em là vệ sỹ của em,” Frank nói.
“Không, người của Parker đấy, họ được lệnh bắn chết anh ngay khi nhìn thấy anh. Anh nghĩ vì sao em nói em sẽ bắn anh nếu anh dám xuất hiện ở cửa nhà em chứ?”
“Lúc đó em rất giận dữ nên anh không nghi ngờ gì là em sẽ làm thật.”
“Tất nhiên là em giận thật chứ. Em đã phải rời xa anh để giữ mạng sống cho anh, và không được cho anh biết lý do là một phần của cuộc trả thù khốn kiếp đó. Nhưng anh không chịu buông tha cho em, mà chỉ làm em đau khổ hơn thôi.”
“Anh xin lỗi,” Frank nói, đặt tay lên tay vợ.
“Đừng. Không phải lỗi của anh. Em ước có thể tìm cách nào đó để nói cho anh biết, nhưng Parker rất cẩn thận. Lão không chỉ thuê người theo dõi em ở mọi nơi để đảm bảo em và anh không bao giờ gặp được nhau, mà lão còn thuê người theo dõi cả anh nữa. Anh không biết là mình bị theo dõi sao?”
“Làm sao anh biết được? Không có lý do gì mà nghĩ đến nó nữa. Nếu có thì anh cũng chỉ nghĩ đó là nhà Callahan thôi. Anh hay thấy có ánh sáng lóe lên từ chân đồi, như thể ánh phản chiếu khi ánh nắng chiếu vào ống nhòm, nhưng khi anh đến để kiểm tra thì không thấy ai cả.”
Sam xen vào, “Con thấy may là cha đã cải trang khi đến New York với bọn con đấy.”
“Anh không làm thế chứ!” Rose thốt lên, ném khăn ăn vào Franklin.
Ông khúc khích túm lấy cái khăn. “Em nghĩ anh có thể chịu được 15 năm mà không được nhìn thấy em sao?”
“Em phải chấp nhận như thế!” Rose phản đối.
“Nhưng em biết vì sao em phải chịu đựng, còn anh thì không.”
“Cải trang à? Vậy là anh nghi ngờ được chuyện gì rồi sao?”
“Không, chỉ để anh có thể gặp Tiffany thôi. À, cũng dễ hơn để đi theo em quanh thành phố khi em ra khỏi nhà. Anh đã phải tránh tầm nhìn của bọn vệ sỹ mà anh tưởng là em thuê.”
“May cho anh là không ai trong số những người theo dõi anh không phát hiện ra anh đi đâu.”
“Ba cải trang khéo lắm mẹ ạ,” Tiffany nói. “Nhìn như một ông già ấy. Con không nghĩ đến mẹ cũng nhận ra Ba đâu.”
“Sao con không cho mẹ biết hả cưng?” Rose hỏi nàng.
Franklin trả lời thay nàng. “Con bé không biết. Em đã nói rất rõ về chuyện anh không được đến New York vì bất cứ lý do gì.”
“Em phải làm như thế!” Rose kêu lên. “Anh biết vì sao mà!”
“Ừ, giờ thì anh biết rồi. Nhưng như thế cũng không giúp gì được cho Tiffany, con bé nghĩ anh không yêu thương nó đủ để đến thăm nó.”
“Em sợ một khi anh xuất hiện ở thành phố và bị Parker phát hiện thì lão sẽ thay đổi kế hoạch báo thù và chỉ ra lệnh bắn chết anh ngay. Đó là ý định đầu tiên của lão, anh biết mà. Mạng đổi mạng. William Harris là người thuyết phục hắn kéo dài nó, để cuộc trả thù không bao giờ chấm dứt. Harris có thể nghĩ như thế thì nhân đạo hơn. Ít nhất là anh cũng có thể tìm đến một người đàn bà khác. Chỉ có em là người duy nhất không được sống cùng ai nữa. Nhưng không ai sẽ phải chết, miễn là em cứ ở một mình.”
Tiffany gần như bật khóc. Nàng đã nghe hết nhưng vẫn thấy rất bất công! Cha mẹ nàng chưa bao giờ ngừng yêu thương nhau, và họ có thể sẽ không bao giờ gặp lại nhau nếu Rose không có cơ hội gặp được Ruth Harding. Rose đã có thể chết với suy nghĩ không bao giờ dám ở cùng một căn phòng với Frank nữa.
“Không có ai trả giá vì đã gây ra nỗi bất hạnh này cho gia đình chúng ta,” Tiffany phẫn nộ.
“Harding chết rồi mà con,” Frank dịu dàng nói. “Lão sẽ không bao giờ làm chúng ta đau khổ nữa.”
“Nhưng lão chết một cách tự nhiên. Lão không phải nhận cái mà lão đáng bị. Còn lão Harris thì vẫn lởn vởn quanh đây như thể hắn không tham dự gì vào trò này, và tiếp tục gây rắc rối cho mọi người. Thật không công bằng khi để bọn chúng thoát khỏi chuyện này.”
“Có những chuyện không bao giờ công bằng cả con ạ,” Rose nói. “Ta không có bằng chứng Harris liên quan đến chuyện này. Chỉ có lời nói của mẹ thôi.”
“Đó là tất bằng chứng anh cần,” Frank lạnh lẽo nói, không che giấu sự giận dữ. “Gã đó gần như đã bắn chết anh và đuổi em ra khỏi xứ. Hắn đã cướp đi 15 năm sống cùng vợ và con gái anh!”
Rose liếc Franklin. “Hắn cũng tàn bạo như Harding nhưng chũng chỉ là kẻ đầu sai làm theo lệnh thôi. Anh có thật sự muốn làm khơi dậy mọi thứ khi đã kết thúc rồi không, khi cuối cùng chúng ta cũng có thể được ở bên nhau? Đừng làm em phải lo lắng cho anh thêm nữa.”
“Anh sẽ không đi tìm hắn, nhưng tốt nhất hắn không nên để anh nhìn thấy trên đường.”
Tiffany nhìn cha mẹ nàng. Rose đặt tay lên tay Frank sau sự nhượng bộ đó. Tiffany có cảm giác mẹ nàng sẽ không cứ để mọi chuyện như thế, rằng bà đã nói thêm điều gì đó với ông khi ở riêng với nhau. Tiffany cũng có thể hiểu vì sao Rose muốn buông xuôi mọi chuyện. Bà đã phải chịu đựng đủ rồi. Nhưng nó vẫn thật bất công!
Rose lại nhìn đám con mình. “Ruth Harding cố gắng bù đắp cho mọi chuyện. Bà ta đề nghị đưa cho mẹ một số tiền khổng lồ nhưng tất nhiên mẹ đã từ chối. Mẹ đã có thất cả những gì mẹ muốn, mẹ cần, có lại người chồng của mình. Nên bà ta gửi số tiền đó cho các con, vì các con cũng phải gánh chịu hành động độc ác của chồng bà ta. Sự bù đắp nhỏ nhoi cho việc chia cắt một gia đình, nhưng em không từ chối bà ta.”
“Con không muốn số tiền tội lỗi đó,” Tiffany cay đắng đáp lại.
“Vậy thì cứ để nó ở ngân hàng nào đó và quên nó đi.” Rose đứng lên. “Nào, chỉ phòng con cho mẹ đi, Tiff. Mẹ con mình vẫn chưa có dịp nói về chuyện con đã làm gì kể từ khi đến đây.”
Tiffany rên thầm nhưng vẫn dẫn mẹ lên phòng. “Dễ thương quá,” Rose nói khi bước vào trong. “Mẹ biết Frank sẽ đảm bảo để con thấy thoải mái như ở nhà mà. Con thấy con ngớ ngẩn thế nào khi cứ cố gắng tránh xa ba con chưa?”
“Mẹ, con đã ôm những cảm xúc đó trong suốt thời gian đó. Chúng sẽ không đơn giản trôi đi vì mẹ nói con đến đây với một trái tim rộng lượng đâu.”
Rose thở dài ngồi xuống giường, vỗ vào bên cạnh để chỉ Tiffany ngồi cạnh bà. “Tất cả những chuyện khủng khiếp này cũng bởi mẹ quá cả nể nên không từ chối Mark Harding khi anh ta cầu hôn mẹ. Đó là lỗi của mẹ con ạ. Mẹ đã cố ép mình theo cảm xúc của anh ta. Mẹ cứ tưởng mẹ và anh ta có thể sống tốt với nhau vì đã là bạn của nhau. Mẹ quan tâm đến anh ấy. Mẹ chỉ không yêu anh ấy thôi, kể cả khi mẹ còn chưa biết yêu là gì, cho đến khi mẹ gặp ba con. Còn bây giờ -- con nấu ăn sao? Thật không?”
Tiffany cười phá lên khi thấy cái nhìn hoài nghi sợ hãi của mẹ nàng. “Lúc đầu rất vật vã mẹ ạ, nhưng sau đó con thật sự thích nó và khám phá nó.”
“Mẹ gần như đã thuê một đầu bếp đến chỗ con thay vì gửi mấy cuốn sách đó. Nhưng nếu mẹ làm thế thì gia đình Callahan đã có thể phát hiện ra con đang không ở đúng nơi của mình.”
“Nhưng mẹ đã muốn con tìm hiểu Hunter và cho anh ta một cơ hội cơ mà.”
Rose nhăn mặt. “Không hẳn.”
“Cái gì?!”
“Nếu con muốn cậu ta, mẹ cũng không ngăn con đâu, nhưng mẹ quá ích kỷ nên không muốn con sống ở đây, khi mà mẹ không nghĩ rằng có thể quay lại đây nữa. Mẹ lấy cái hôn ước đó là một cái cớ để con có thời gian sống với ba con. Mẹ đã giữ con rời xa ông ấy quá lâu rồi. Giờ là lúc để mẹ chia sẻ. Mẹ biết lẽ ra mẹ chỉ cần nói như thế với con thôi. Thay vào đó mẹ đã tạo ra một chuyện tồi tệ - mà mẹ nghe nói con đang cố để sửa chữa. Mẹ cảm kích những nỗ lực kết thúc mãi mãi mối hận thù giữa hai nhà của con. Mẹ thật sự đã dành hàng năm trời để nghĩ về chuyện đó. Mẹ còn viết thư cho Zachary từ rất lâu rồi, dành để gửi cho Zachary sau khi con quay về New York, đề nghị ông ta tiếp tục sự hòa giải mẹ đã sắp đặt mặc dù hôn ước bị hủy bỏ. Giờ khi mẹ đã ở đây, mẹ có thể tự mình đến nói với ông ấy, bổ sung vào những gì con đã nói. Nhưng con không cần phải lo nghĩ gì về chuyện đó vào lúc này.”
Tiffany nhíu mày. “Vậy mẹ không quan tâm là con có cưới Hunter hay không à?”
Rose nhìn nàng một lúc lâu. “Con biết đấy, mẹ bất chấp lời đe dọa của Parker Harding để đến đây lôi con về nhà. Mẹ định sẽ lén đi vào thị trấn và kéo con ra khỏi đây mà không để Frank biết. Mẹ chưa bao giờ tưởng tượng con lại gặp phải những chuyện tồi tệ nhất ở miền Tây này.”
“Con biết, là do không may mắn,” Tiffany vừa đảo mắt vừa nói trước khi Rose nói ra.
“Có thể. Sẽ không còn lâu nữa đâu, con sẽ chẳng nghe nói đến bọn cướp tàu mà con đã thấy, chứ đừng nói đến nhìn thấy chúng. Lúc mẹ sống ở đây còn tệ hơn cơ. Nhưng con đã thấy cả điều tốt và cả điều không tốt, đến giờ thì có nhiều chuyện tốt hơn rồi đúng không...Lựa chọn đã, và sẽ vẫn là của con, Tiffany. Ba mẹ muốn con được hạnh phúc. Nếu con không tìm thấy hạnh phúc ở đây, ba mẹ sẽ đưa con về New York và ở với con đến khi con tìm được một người hoàn hảo để kết hôn.”
“Ở với con? Nghe như ba mẹ sẽ không ở New York nữa sau khi con kết hôn?”
“Không. Mẹ yêu Montana cũng nhiều như yêu cha con vậy. Đó là những năm tháng hạnh phúc nhất trong cuộc đời mẹ. Tất nhiên, mẹ cũng có thể hạnh phúc ở bất cứ đâu, miễn là được ở cùng Frank. Nhưng có điều gì đó ở nơi này đã thu hút mẹ ngày từ ngày đầu tiên. Mẹ không phải kiềm chế bản thân khi làm những điều mới mẻ, thú vị chỉ vì có ai đó sẽ nhíu mày với mẹ. Mọi người ở đây không thế. Họ không phán xét những hành vi không đúng mực.”
“Ở đây thoải mái hơn,” Tiffany nói, nhớ đến lời Hunter nói.
“Chính xác!”
“Người ta có thể mặc quần ống túm và đeo mũ rộng vành nếu muốn.”
Rose rúc rích. “Họ kể cho con nghe cả chuyện đó à?”
“Và tròng dây vào mũi bò nếu muốn.”
“Chà—“
“Và nuôi một con heo làm thú cưng.”
“Cái gì! Không?”
“Đến đây nào, Max.” Tiffany vẫy.
Con heo con ló đầu ra khỏi bình phong nó đang gặm. Nó lập tức nhảy phắt lên giường. Tiffany bế nò lên và vuốt ve mũi nó.
Rose nhìn chằm chằm, không tin vào mắt mình rồi cười phá lên. “Mẹ đoán con đã quyết định được rồi.”
“Con nghĩ con nghĩ ra rồi.”