Số lần đọc/download: 1733 / 13
Cập nhật: 2015-11-24 20:28:41 +0700
Chương 51
A
n Nhiên trơ mắt nhìn Tuyên Nguyên đem kim châm cắm vào cánh tay mình, cô cố phản kháng nhưng toàn thân không có khí lực: "Anh lại làm gì tôi?"
Tuyên Nguyên rút kim châm ra: "Đây là châm thứ ba, yên tâm đi, loại thuốc tẩm trong này không ảnh hưởng đến sự sống của cô. Nó chỉ chậm rãi thay đổi thể chất của cô, khiến cô suy yếu mà thôi. Đáng tiếc cho công phu trước kia của cô, về sau không thể sử dụng nữa. Bất quá, phụ nữ càng nhu nhược, càng dễ làm người ta yêu thương."
Nói xong hắn ra lệnh cho người phục vụ vừa đến: "Giúp cô ta thay quần áo, còn bộ này đem vứt đi."
Đã đến giờ sao? Hắn muốn dẫn cô đi uy hiếp Mạc Ngôn sao? Ông trời, van cầu người, phù hộ cho Mạc Ngôn, đừng cho anh ấy đến.
Cả đêm Mạc Ngôn không ngủ, càng gần giờ hẹn, anh càng cảm thấy bất an. An Nhiên chẳng qua không ở cạnh anh một ngày một đêm thôi, mà anh thấy như đã xa cô đến vài thế kỷ.
Nghĩ vậy, Mạc Ngôn cầm chìa khóa xe chật vật mở cửa đi ra ngoài. Mới qua một đêm, anh đã trở nên tiều tụy nhiều, hai nút áo trên gần bung hẳn ra. Râu cằm như đã dài hơn. Anh cố không nghĩ nhiều như vậy, nhưng trong đầu lại chỉ nghĩ đến cô.
Nhìn An Nhiên đang bị trói trên ghế, Tuyên Nguyên nở nụ cười: "Tôi chỉ muốn cho cô thoạt nhìn đáng thương một tí thôi mà. Hiện tại bộ dáng của cô thực khiến người ta đau lòng."
"Tôi làm sao biết được mục đích của anh?" An Nhiên cố gắng làm cho mình bình tĩnh trở lại.
Tuyên Nguyên lạnh lùng cười: "Cô đã muốn biết, tôi cũng nói cho cô biết. Tất cả chỉ có một mục đích: Báo thù. Ban đầu tôi chỉ dự tính trực tiếp giết Ngô Avion, nhưng bây giờ tôi lại nghĩ không thể ban cho hắn cái chết nhanh như vậy."
"Tôi muốn hắn phải trơ mắt nhìn người phụ nữ hắn yêu thương vì hắn mà bị hại. Tôi muốn cô hận hắn, chỉ muốn có thể tự tay giết hắn."
Ánh mắt An Nhiên nhìn Tuyên Nguyên chợt có chút thương cảm: "Anh thật đáng thương, trong mắt anh chỉ có thù hận, lòng của anh đã bị thù hận che khuất, khiến anh không nhận ra tình cảm tốt đẹp của người khác dành cho mình. Anh vì đạt được mục đích mà bất chấp thủ đoạn sát hại người vô tội."
"Không cần nói nhiều thế." Tuyên Nguyên có phần bối rối, lập tức lấy vải nhét vào miệng cô. Hắn không thể phủ nhận lời của An Nhiên, đó cũng là điều hắn thấy thương cảm cho mình.
Hắn không muốn tiếp tục nói chuyện với cô, sợ bản thân dao động thả cô ra, đến lúc đó mọi tính toán sẽ tiêu tan hết thảy.